Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 2: Ngày Đầu Chốn Lao Tù - Chương 02

Chương 02

Càng dấn sâu vào bên trong tòa nhà, băng qua hàng loạt cánh cửa khóa chặt và những song sắt kiên cố, không khí càng trở nên đặc quánh và tù đọng. Một mùi hôi thối nồng nặc, chua loét lợm giọng xộc thẳng vào mũi khiến dạ dày tôi quặn lên từng cơn.

Cuối cùng, khi đến khu xà lim, tôi thấy mình đang đứng trước một khu vực nhỏ hẹp với mười hai phòng giam chật chội, mỗi phòng đều được rào chắn bởi những song sắt lạnh lẽo. Mỗi phòng giam chỉ rộng vỏn vẹn hai mét và sâu chừng bốn mét.

Bên trong mỗi phòng nhồi nhét khoảng sáu tù nhân, đủ mọi chủng tộc từ con người, thú nhân, người Hobbit, người lùn và nhiều tộc khác. Giường ngủ của họ chỉ là những tấm phản gỗ cứng ngắc đặt trực tiếp trên nền đất lạnh, thậm chí chẳng có lấy một manh chiếu rơm.

Hầu hết tù nhân đều mắc các chứng bệnh ngoài da hoặc sốt ngục, và có lẽ chẳng tìm đâu ra một người khỏe mạnh trong số họ.

Tù nhân ở đây phải tuân thủ quy tắc im lặng tuyệt đối, bất cứ ai mở miệng nói những điều không cần thiết đều bị trừng phạt ngay tức khắc. Mặc dù nhà tù yên tĩnh đến rợn người khi chúng tôi mới bước vào, nhưng tôi vẫn ngờ ngợ nghe thấy tiếng thì thầm đâu đó.

Các tù nhân đã được chỉ dạy cách lẩn vào bóng tối và thì thầm với nhau ở mức âm lượng mà người khác không thể nghe thấy. Tôi đã nhận lệnh phải dùng dùi cui trừng phạt bất kỳ kẻ nào bị bắt quả tang đang nói chuyện riêng.

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng đánh ai ngoài những lúc huấn luyện quân sự. Lần duy nhất tôi bị đánh là khi mấy gã anh trai cùng cha khác mẹ trút giận lên đầu tôi.

Tôi thật lòng mong rằng sẽ chẳng có ai nói chuyện trước mặt mình. Có lẽ nhận công việc này là một sai lầm ngay từ đầu.

Ý nghĩ từ chức và đến gặp cai ngục trưởng Blackberry thoáng qua trong đầu, nhưng ví tôi giờ chỉ còn vỏn vẹn 3.980 gil.

Giờ mà đi nơi khác thì đã quá muộn, và tôi sẽ chỉ làm mất mặt Nam tước Foster, người đã cất công sắp xếp công việc này cho tôi.

Tôi buộc phải cắn răng chịu đựng cho đến khi tiết kiệm đủ tiền.

Một nữ tù nhân ép bộ ngực vào song sắt, làm những cử chỉ gợi dục về phía tôi rồi nhe hàm răng ố vàng ra cười. Làn da lở loét và mái tóc thưa thớt tố cáo rõ ràng cô ta đang mắc bệnh giang mai.

Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để dành dụm đủ tiền, rồi thoát khỏi cái chốn địa ngục trần gian này.

Sau khi tống đám tù nhân vào xà lim, tôi được hướng dẫn về lộ trình tuần tra.

"Nó rộng hơn tôi tưởng đấy."

"Bắt đầu bằng việc nhớ những địa điểm chính đi. Nhà ăn, hố xí, phòng giặt ủi, nhà nguyện và phòng thăm nuôi, tạm thời thế là đủ. Cũng nên nhớ vị trí các phòng VIP nữa. Đó là nơi hái ra tiền đấy."

Phòng VIP là những buồng giam dành cho tù nhân giàu có. Dù là ở xã hội bên ngoài hay trong tù, đồng tiền vẫn là thước đo quyết định mức sống. Ngay tại đây, những tù nhân rủng rỉnh túi tiền có thể mua được những căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, được ăn ngon, uống rượu và thậm chí có cả đàn bà.

Trong một số trường hợp, họ còn được miễn trừ các hình phạt. Lợi nhuận từ những căn phòng này đều chảy thẳng vào túi cai ngục trưởng.

Mặc dù chức danh của cai ngục trưởng chỉ là viên chức cấp ba, nhưng người ta đồn rằng thu nhập của ông ta còn vượt xa cả viên chức cấp hai.

"Ông Brown, ông đã bị thẩm phán tuyên phạt 20 roi."

"Thưa ngài cai ngục trưởng, liệu tôi có thể làm gì đó không? Tôi có thể trả 40.000 gil cho mỗi roi..."

"Hừm, tổng cộng là 800.000 gil... Được rồi, ông là một tù nhân gương mẫu với đức tin mạnh mẽ. Lần này ta sẽ miễn hình phạt cho ông."

Đó là thực trạng của nhà tù này, nơi những cuộc mặc cả như thế diễn ra như cơm bữa. Thật đáng buồn, phải không? Công lý ở đâu? Bạn sẽ khó mà tìm thấy thứ đó ở Vương quốc Britannia này.

Tôi dành cả buổi sáng để giám sát lao động khổ sai. Ở nhà tù Alban, chúng tôi sử dụng máy bơm trục quay để hút nước ngầm, và nhiệm vụ vận hành cỗ máy đó thuộc về các tù nhân.

Tám tù nhân thay phiên nhau vận hành máy trong ca làm việc kéo dài bốn tiếng đồng hồ, và họ không được phép nghỉ giải lao. Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ cho họ làm việc với tốc độ ổn định, dùng dùi cui thúc vào người nếu họ tỏ ra chậm chạp.

Event, người giám sát ca hôm nay, chẳng thèm để mắt đến công việc. Hắn ngồi chễm chệ trên một tảng đá lớn và thản nhiên nhổ lông mũi.

Đám tù nhân trông có vẻ nhẹ nhõm ra mặt. Có vẻ như ở đâu cũng có kẻ lười biếng, và một số cai ngục thì nghiêm khắc hơn những người khác.

"Chỉ cần đảm bảo chúng không dám hỗn láo với cậu là được. Không cần thiết phải cố tình làm chúng nó ghét mình đâu. Tù nhân và cai ngục, có qua có lại mới toại lòng nhau", hắn nói.

Đó có vẻ là phương châm làm việc của Event. Còn tôi, tôi hạn chế dùng dùi cui và chỉ thi thoảng nhắc nhở bằng lời.

Một người phục vụ bước vào phòng máy bơm, gương mặt thân thiện khiến cậu ta trông như mới ngoài hai mươi.

"Xin lỗi, ngài Wolf có ở đây không ạ?", cậu ta hỏi.

"Tôi là Wolf đây", tôi đáp.

"Ngài cai ngục trưởng Blackberry muốn gặp ngài. Xin mời ngài đi theo tôi."

Tôi liếc nhìn Event, kẻ vừa hoàn thành công cuộc nhổ lông mũi và giờ đang chuyển sang xử lý đám lông tai.

"Tôi đi một lát rồi quay lại ngay", tôi nói.

"Cứ tự nhiên. Còn mười lăm phút nữa mới giao ca. Tôi sẽ đợi ở phòng nghỉ. Nhắc trước là trà ở đó uống như nước đái ngựa ấy nhé."

Khi tôi bước ra hành lang, người phục vụ trẻ tuổi cúi chào lễ phép.

"Tôi là Peter Bunny. Tôi được chỉ định làm trợ lý cho ngài Wolf ạ", cậu ta nói.

"Ra vậy. Tôi là lính mới tò te chưa biết gì cả. Trăm sự nhờ cậu nhé", tôi đáp.

Trong tù, mỗi cai ngục sẽ được cai ngục trưởng chỉ định một trợ lý riêng.

Ngay cả Event cũng có một trợ lý tên là Lorne, gã đó có vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm. Hắn thuộc kiểu người không ngần ngại xuống tay đánh đập nữ tù nhân mà mặt không biến sắc.

Peter có vẻ dễ gần hơn nhiều, và tôi thấy mừng vì có cậu ta làm trợ lý.

"Nhân tiện, ngài cai ngục trưởng tìm tôi có việc gì thế?", tôi hỏi.

"Tôi không nghe nói cụ thể là việc gì. Ngài ấy chỉ bảo tôi là muốn gặp ngài thôi", Peter trả lời.

"Chà, đến nơi rồi sẽ biết vậy", tôi nói.

Peter vui vẻ dẫn đường.

"Tôi rất vui được làm trợ lý cho ngài, ngài Wolf. Trước đây tôi từng làm việc cho Đội Vàng hơn nửa tháng đấy ạ", cậu ta kể.

"Đội Vàng?"

"Tôi phụ trách giám sát việc xúc phân và nước tiểu từ khu chứa tạm thời lên xe của đội thu gom. Đó là công việc bị ghét nhất ở nhà tù Alban này."

Nghe có vẻ là một công việc vất vả.

"Làm cái nghề đó, người ta thậm chí còn khao khát có được chiếc mặt nạ dịch hạch mà các thầy thuốc hay đeo đấy ạ", cậu ta nói thêm.

Chiếc mặt nạ dịch hạch mà cậu ta nhắc đến là loại mặt nạ lớn hình con quạ với phần mỏ nhô dài ra. Cái mỏ dài đó dùng để chứa thảo dược và hương liệu nhằm giảm bớt mùi hôi thối từ những người bệnh — đa phần là dân nghèo sống trong điều kiện mất vệ sinh với mùi xú uế nồng nặc.

Vì thế, mặt nạ dịch hạch là vật bất ly thân của các thầy thuốc.

Ngược lại, các trị liệu sư sử dụng ma pháp chữa trị thì không đeo loại mặt nạ đó. Họ không bao giờ đặt chân đến nhà người nghèo, nên ít khi phải chịu đựng mùi hôi thối.

Tuy nhiên, chắc chắn một điều là ma pháp chữa trị đắt đỏ luôn mang lại hiệu quả tức thì. Trong khi đó, thuốc men của các thầy thuốc với mức giá phải chăng thì hầu như chẳng có tác dụng gì mấy.

Dẫu vậy, người ta vẫn trả tiền cho thầy thuốc, dù có phải bán hết gia sản, chỉ để níu kéo một tia hy vọng mong manh.

Rốt cuộc, sự thật đau lòng là dù những người này có bán hết tất cả những gì mình có, họ cũng chẳng bao giờ đủ tiền để chi trả cho một lần dùng ma pháp của trị liệu sư.

Khi đến nơi, cai ngục trưởng Blackberry ra hiệu cho cô thư ký và Peter lui ra ngoài.

"Cô Abbott, tôi và cậu Barton sẽ đi ngay bây giờ, nên không cần pha trà đâu", ông ta nói.

Cô thư ký toát lên vẻ quyến rũ chết người ấy tên là Abbott. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, ngài cai ngục trưởng vui vẻ lên tiếng.

"Sao nào, nhà tù Alban thế nào?"

"Có vẻ là một công việc đầy thử thách ạ", tôi đáp.

Ngài cai ngục trưởng gật đầu trịnh trọng, khiến nọng cằm rung lên bần bật.

"Nếu có thể cho cậu một lời khuyên, thì đó là hãy giữ thái độ cứng rắn với lũ tù nhân. Đừng bao giờ để chúng coi thường mình. Và tuyệt đối cấm dính líu quá sâu với chúng. Hãy giữ một khoảng cách nhất định."

"Tôi sẽ khắc cốt ghi tâm."

Ngài cai ngục trưởng, người nãy giờ vẫn gật gù ra chiều thoải mái, bỗng thay đổi thái độ.

"Nhân tiện, ta muốn giao cho cậu một nhiệm vụ đặc biệt...", ông ta bỏ lửng câu nói.

Thoáng thấy vẻ bất an và đề phòng trên gương mặt ông ta, tôi không khỏi thắc mắc nhiệm vụ đặc biệt dành cho một lính mới tò te như tôi là gì.

"Có lý do gì khiến ngài chọn tôi, một tân binh, thay vì một cai ngục thâm niên không?"

"Chà, chuyện là chúng ta có một tù nhân khá đặc biệt... Ta tin rằng với xuất thân và sự giáo dục của cậu, cậu sẽ không hành xử khiếm nhã với tù nhân đó như những người tiền nhiệm."

"Tôi hiểu..."

"Thú thật, ta muốn cậu trông chừng tù nhân này, nhưng làm ơn hãy giữ bí mật chuyện này nhé."

"Đó là loại tù nhân nào vậy ạ?"

"Chà... tù nhân đó được gọi là Số 0... Sẽ nhanh hơn nếu cậu tự mình tận mắt chứng kiến."

Cai ngục trưởng Blackberry chật vật nhấc cái thân hình ục ịch của mình ra khỏi ghế.