Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 3: Người Đưa Thư - Chương 01

Chương 01

"Ngài Wolf."

Khi đang đi tuần vào ban ngày, tôi đột ngột nghe thấy ai đó gọi tên mình. Đó là tù nhân số 106, kẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi từ trong bóng tối của phòng giam.

Nhà tù Alban là nơi giam giữ cả những tội phạm đã bị kết án lẫn các nghi phạm đang chờ xét xử, và gã thì đang thụ án sáu tháng tù vì tội trộm cắp vặt.

Thông thường, hình phạt cho loại tội danh này có thể lên tới hai năm lao động khổ sai, nhưng do món đồ bị trộm không có giá trị tiền mặt và hắn có quen biết với nạn nhân, nên bản án của tù nhân số 106 đã được giảm nhẹ.

Labos, tên gã, từng là một thợ thủ công lành nghề chuyên đóng thùng rượu vang.

Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp, gã chẳng có vẻ gì giống một tên tội phạm điển hình, trông gã giống một ông già bình thường mà bạn có thể bắt gặp ở bất cứ đâu hơn.

"Có chuyện gì?", tôi hỏi.

"Tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ", gã đáp.

"Nếu định mua thuốc lá thì hôm nay hết hàng rồi."

Thuốc lá của tôi rất được lòng các tù nhân vì giá rẻ hơn so với hàng của những cai ngục khác.

Tôi chỉ lãi 10 gil mỗi điếu, nhưng tôi có thể bán tới 50 điếu một ngày, tạo nên một nguồn thu nhập làm thêm kha khá.

Tuy nhiên, có vài tù nhân định mua sỉ để bán lại kiếm lời, nên tôi đã đặt ra quy tắc chỉ bán tối đa ba điếu cho mỗi người.

Bản thân tôi không hút thuốc, nhưng đối với các tù nhân, nó dường như là niềm an ủi nhỏ nhoi giúp xoa dịu tâm trí đang rối bời của họ.

Không phải ai trong số họ cũng là những tên tội phạm chuyên nghiệp. Có những người cha phải trộm thức ăn cho đàn con đang chết đói, hay những cô gái bán hoa bất hạnh buộc phải tự vệ trước gã khách hàng quỵt tiền định hành hung người chồng liệt giường của họ.

"Thực ra, tôi muốn nhờ ngài chuyển giúp một lá thư", gã nói.

"Thư từ sao? Địa chỉ người nhận cách đây bao xa?", tôi hỏi, thầm mong là nó không quá xa.

"Đến một căn hộ ở Phố Sankche", gã trả lời.

Phố Sankche không quá xa nhà tù Alban. Nếu tôi đi vào giờ nghỉ ngày mai, chắc chỉ mất chưa đầy một tiếng cho cả đi lẫn về.

"Hửm? Nhưng chẳng phải hôm qua vợ ông vừa đến thăm sao? Tại sao ông cần gửi thư cho cô ấy?", tôi thắc mắc.

"À thì, ngài thấy đấy... người tôi muốn gửi thư là người này...", gã nói rồi giơ tay phải lên với ngón út duỗi ra (ám chỉ bồ nhí/phụ nữ).

"Ồ? Người tình của ông sao?", tôi hỏi.

"Chà, nói toẹt ra thì đúng là vậy. Thực ra cô ấy giống vợ bé hơn...", gã đáp.

Dù tôi không có ý phân biệt đối xử, nhưng sự thật bất ngờ này khiến tôi khá ngạc nhiên. Mặc dù tù nhân số 106 không có tướng mạo tội phạm, nhưng tôi cũng chẳng thể khen ông ta đẹp lão được.

"Ông cũng tệ thật đấy, phản bội vợ mình như thế", tôi bình luận.

Vợ của tù nhân số 106 đã đến thăm nuôi cùng đứa con nhỏ. Nghĩ đến cảnh người vợ phải chật vật xoay xở một mình trong khi chồng ngồi tù, còn gã chồng thì lại lén lút gửi thư cho nhân tình, tôi cảm thấy sôi máu.

"Thôi mà, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó chứ. Làm ơn giúp tôi lần này thôi."

Vật mà tù nhân số 106 đưa ra là một đồng bạc 1.000 gil.

Thù lao không tệ cho công việc tốn chỉ hơn một giờ đồng hồ.

Tôi chẳng thích thú gì việc tiếp tay cho thói trăng hoa, nhưng việc chuyển một lá thư có vẻ là chuyện nhỏ nhặt mà tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Rốt cuộc, tôi tự thuyết phục bản thân rằng chuyện này cũng ổn thôi và đầu hàng trước lòng tham.

"Ông chịu chi thật đấy", tôi nói.

"Đó là toàn bộ gia sản của tôi rồi", gã đáp.

Là một cai ngục, tôi nắm khá rõ tình hình tài chính của các tù nhân.

Tôi không nghĩ tù nhân số 106 đang nói dối, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao gã lại chấp nhận tốn kém đến vậy chỉ để liên lạc với người tình.

"Tôi sẽ phải kiểm tra nội dung lá thư ngay tại đây", tôi nói.

Vì người gửi là tội phạm, tôi buộc phải kiểm duyệt lá thư xem có gì khả nghi không.

"Tất nhiên rồi", gã đáp.

Với động tác nhanh gọn, tù nhân số 106 đưa cho tôi phong thư đã mở sẵn.

Gửi Marian,

Ở trong tù thật cô đơn và không chịu nổi. Hãy cho tôi thấy mặt em. Chúng ta vẫn đang mặn nồng mà, đúng không? Hay em đã quên tôi rồi? Tôi không thể quên em, dù chỉ một khoảnh khắc. Khi em đến thăm, nhớ mang theo chút đồ ăn ngon và thuốc lá nhé. Tôi yêu em. Có thể em lo lắng chuyện của chúng ta bị bại lộ, nhưng đừng lo. Chưa ai để ý đến mối quan hệ của chúng ta đâu. Ít nhất là chưa. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi yêu em.

Tôi chẳng tìm thấy điều gì khả nghi trong lá thư. Đó là những lời lẽ bộc trực, không hoa mỹ, nhưng có thể nói là cũng đôi chút lãng mạn.

Mặc dù tôi cảm thấy việc trơ trẽn gọi người tình đến thăm là hơi quá quắt, nhưng chẳng có luật nào cấm người tình vào thăm nuôi cả. Thực tế, một số tù nhân chính trị xuất thân quý tộc thậm chí còn được phép mang cả nhân tình vào phòng giam của họ.

Có lẽ so ra thì thế này vẫn còn "dễ thương" chán.

"Được rồi. Ngày nghỉ ngày mai tôi sẽ chuyển thư đi."

"Cảm ơn ngài."

Labos đáp ngắn gọn cùng nụ cười mờ nhạt, nhưng chẳng hiểu sao, nụ cười ấy trông thật gian xảo.