Chương 02
"Thế nên, ngày mai tôi được nghỉ và sẽ không ở đây. Tuy nhiên, ngài đừng lo về bữa ăn vì cai ngục trưởng Blackberry sẽ phụ trách mang đến."
Vừa lau sàn hành lang bên ngoài phòng giam của Fuyu Sagara, Barton vừa nói liên hồi bằng Thiên ngữ.
Bất chấp sự im lặng của Fuyu, Barton vẫn huyên thuyên mà chẳng hề bận tâm.
Khi nghe nói rằng vị Anh hùng đã không nói chuyện với ai suốt nhiều năm trời, Barton cảm thấy bứt rứt.
Anh hy vọng rằng bằng cách nói chuyện bằng Thiên ngữ, anh có thể nhận được chút phản ứng từ Fuyu, nhưng cho đến nay, mọi nỗ lực đều công cốc.
Dẫu vậy, Barton vẫn kiên trì trò chuyện, với cảm giác rằng điều đó có thể mang lại chút an ủi cho Fuyu, thay vì để không gian chìm trong im lặng.
Mặc dù Barton không rõ tại sao Fuyu lại bị giam cầm, nhưng anh biết rằng Ma Vương bị đánh bại là nhờ công của Fuyu, và theo quan điểm của anh, thế giới đã trở nên tốt đẹp hơn so với bốn năm trước.
Dù nhiều người vẫn chịu cảnh đói khổ, nhưng số người chết chắc chắn đang giảm dần.
Là một công dân của đất nước này, Barton dành cho vị Anh hùng lòng biết ơn và sự kính trọng.
"Nhân tiện thì, vẻ bề ngoài đúng là dễ đánh lừa người khác. Cái gã Labos đó, chắc chắn không đẹp trai rồi, nhưng thật ngạc nhiên là hắn lại có bồ nhí. Tôi chẳng hiểu tâm lý phụ nữ chút nào, chắc tại tôi thiếu kinh nghiệm yêu đương. Tự hỏi hắn làm gì mà lại đào hoa đến thế."
Barton cứ nói không ngừng nghỉ, dù nghĩ rằng chủ đề này có phần hơi tầm thường.
"Phù, tôi lau xong hành lang rồi. Giá mà tôi có thể dọn dẹp cả bên trong phòng giam nữa, nhưng dù là cai ngục, tôi cũng không có quyền mở cửa. Thành thật xin lỗi ngài", anh nói.
Chìa khóa phòng giam của Fuyu chỉ do một mình cai ngục trưởng Blackberry giữ, và Barton thậm chí còn chẳng biết nó nằm ở đâu.
"À quên, nếu ngài cần mua gì khi tôi ra phố, cứ bảo tôi nhé. Nghe nói Anh hùng đã tiết kiệm được 380.000 gil, nên ngài có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích, thậm chí mua chăn đệm cho mùa đông cũng được", anh nói thêm.
Fuyu chỉ có độc một tấm chăn mỏng, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước mà không thèm liếc Barton lấy một cái.
"Được rồi. Hãy cho tôi biết nếu ngài cần gì nhé. Tôi xin phép đi trước đây. Tạm biệt ngài."
Tiếng cửa đóng lại khiến Fuyu thả lỏng đôi vai.
Tên cai ngục tên Wolf đã nói liên tu bất tận kể từ ngày thứ hai nhận nhiệm vụ. Fuyu kinh ngạc làm sao có người có thể nói nhiều đến thế, nhưng cô không nỡ bảo anh ta im lặng.
Sau một thời gian dài tách biệt khỏi các cuộc hội thoại, ngay cả những chuyện tào lao vô nghĩa của Barton cũng trở nên thú vị đối với Fuyu.
Cô đặc biệt tò mò liệu người tình được nhắc đến trong câu chuyện hôm nay có đến thăm tù nhân tên Labos hay không.
Fuyu chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nên cô không thể hình dung nổi những ngóc ngách trong mối quan hệ nam nữ.
Cố duỗi đôi chân tê mỏi vì ngồi seiza"Thế nên, ngày mai tôi được nghỉ và sẽ không ở đây. Tuy nhiên, ngài đừng lo về bữa ăn vì cai ngục trưởng Blackberry sẽ phụ trách mang đến."
Vừa lau sàn hành lang bên ngoài phòng giam của Fuyu Sagara, Barton vừa nói liên hồi bằng Thiên ngữ.
Bất chấp sự im lặng của Fuyu, Barton vẫn huyên thuyên mà chẳng hề bận tâm.
Khi nghe nói rằng vị Anh hùng đã không nói chuyện với ai suốt nhiều năm trời, Barton cảm thấy bứt rứt.
Anh hy vọng rằng bằng cách nói chuyện bằng Thiên ngữ, anh có thể nhận được chút phản ứng từ Fuyu, nhưng cho đến nay, mọi nỗ lực đều công cốc.
Dẫu vậy, Barton vẫn kiên trì trò chuyện, với cảm giác rằng điều đó có thể mang lại chút an ủi cho Fuyu, thay vì để không gian chìm trong im lặng.
Mặc dù Barton không rõ tại sao Fuyu lại bị giam cầm, nhưng anh biết rằng Ma Vương bị đánh bại là nhờ công của Fuyu, và theo quan điểm của anh, thế giới đã trở nên tốt đẹp hơn so với bốn năm trước.
Dù nhiều người vẫn chịu cảnh đói khổ, nhưng số người chết chắc chắn đang giảm dần.
Là một công dân của đất nước này, Barton dành cho vị Anh hùng lòng biết ơn và sự kính trọng.
"Nhân tiện thì, vẻ bề ngoài đúng là dễ đánh lừa người khác. Cái gã Labos đó, chắc chắn không đẹp trai rồi, nhưng thật ngạc nhiên là hắn lại có bồ nhí. Tôi chẳng hiểu tâm lý phụ nữ chút nào, chắc tại tôi thiếu kinh nghiệm yêu đương. Tự hỏi hắn làm gì mà lại đào hoa đến thế."
Barton cứ nói không ngừng nghỉ, dù nghĩ rằng chủ đề này có phần hơi tầm thường.
"Phù, tôi lau xong hành lang rồi. Giá mà tôi có thể dọn dẹp cả bên trong phòng giam nữa, nhưng dù là cai ngục, tôi cũng không có quyền mở cửa. Thành thật xin lỗi ngài", anh nói.
Chìa khóa phòng giam của Fuyu chỉ do một mình cai ngục trưởng Blackberry giữ, và Barton thậm chí còn chẳng biết nó nằm ở đâu.
"À quên, nếu ngài cần mua gì khi tôi ra phố, cứ bảo tôi nhé. Nghe nói Anh hùng đã tiết kiệm được 380.000 gil, nên ngài có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích, thậm chí mua chăn đệm cho mùa đông cũng được", anh nói thêm.
Fuyu chỉ có độc một tấm chăn mỏng, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước mà không thèm liếc Barton lấy một cái.
"Được rồi. Hãy cho tôi biết nếu ngài cần gì nhé. Tôi xin phép đi trước đây. Tạm biệt ngài."
Tiếng cửa đóng lại khiến Fuyu thả lỏng đôi vai.
Tên cai ngục tên Wolf đã nói liên tu bất tận kể từ ngày thứ hai nhận nhiệm vụ. Fuyu kinh ngạc làm sao có người có thể nói nhiều đến thế, nhưng cô không nỡ bảo anh ta im lặng.
Sau một thời gian dài tách biệt khỏi các cuộc hội thoại, ngay cả những chuyện tào lao vô nghĩa của Barton cũng trở nên thú vị đối với Fuyu.
Cô đặc biệt tò mò liệu người tình được nhắc đến trong câu chuyện hôm nay có đến thăm tù nhân tên Labos hay không.
Fuyu chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nên cô không thể hình dung nổi những ngóc ngách trong mối quan hệ nam nữ.
Cố duỗi đôi chân tê mỏi vì ngồi seiza, Fuyu đứng dậy và nhận thấy có thứ gì đó màu vàng ở góc hành lang. Đó là chỗ mà Barton đã lúi húi làm gì đó ban nãy.
"Ồ..."
Ở góc hành lang, có một chiếc bình sứ cắm những bông hoa màu vàng. Đó là những bông hoa dại nhỏ bé được gọi là goldenrod ở đất nước Asuka.
Chúng chẳng phải loài hoa đặc biệt gì,
chỉ là thứ có thể tìm thấy ở bất cứ đồng cỏ nào.
Nhưng đối với Fuyu, đã bốn năm đằng đẵng trôi qua kể từ lần cuối cô được nhìn thấy hoa. Hình ảnh những bông hoa dại nhỏ bé đã khuấy động ký ức và cảm xúc trong cô mãnh liệt đến mức nước mắt cứ thế tuôn rơi trên má lúc nào không hay.
Những cảm xúc vốn ngủ yên sâu thẳm trong trái tim cô giờ đây đang trào dâng thành từng đợt sóng.
"Ư... ư ư..."
Fuyu nấc nghẹn, giọng vỡ òa khi cô khóc lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
