Trong Tù Có Sói

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

(Đang ra)

A TS Reincarnated Student Who Just Tries her Best

おにっく

※ Spoil đến Chapter 4 của Vol Hiệp Ước Eden.

9 9

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

114 201

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

69 1217

Vol 3: Người Đưa Thư - Chương 03

Chương 03

Căn hộ mà Labos chỉ cho tôi nằm sâu trong một con hẻm hẹp trên Phố Sankche, nơi ánh sáng mặt trời hiếm khi rọi tới. Tuy nhiên, nó cũng không tệ như tôi tưởng tượng ban đầu.

Tòa nhà trông khá tươm tất, và thậm chí còn có một cái giếng trong sân chung cư. Hơn nữa, những đứa trẻ đang chơi đùa ở đó, dù quần áo có phần sờn rách, nhưng vẫn có giày để đi.

Trong thành phố Londia, có rất nhiều đứa trẻ thậm chí chẳng có lấy đôi giày mà mang.

"Xin lỗi, nhưng đây có phải là nơi ở của cô Marian Baker không?", tôi hỏi.

Những người phụ nữ nội trợ đang bận rộn giặt giũ trong sân đồng loạt quay lại nhìn tôi. Có lẽ họ không thấy tôi khả nghi lắm, vì tôi đang mặc bộ đồng phục cai ngục.

"Nếu cậu tìm phòng của Marian, thì nó nằm ở đầu cầu thang trên tầng hai đấy."

Một người phụ nữ có nước da ngăm đen tốt bụng chỉ dẫn. Sau khi cảm ơn và bắt đầu bước đi, tôi lại bị gọi giật lại từ phía sau.

"Này, cậu là cảnh sát à?"

Đồng phục của cai ngục và cảnh sát trông na ná nhau nên người dân thường khó mà phân biệt được.

Nghĩ kỹ thì, nếu là cảnh sát đến hỏi thăm, danh tiếng của Marian có thể bị ảnh hưởng.

Mà dù là cai ngục thì cũng rắc rối tương tự.

Ngay từ đầu, bản chất của vụ việc này dường như là tiếp tay cho một vụ ngoại tình rồi.

"Không, tôi chỉ được nhờ chuyển đồ thôi", tôi đáp lại bằng giọng dửng dưng, rồi bước lên cầu thang chung cư.

Khi gõ cửa, tôi chợt nhận ra khả năng Marian có thể đã có chồng.

Đây có thể là cái mà người ta gọi là "ngoại tình kép".

Nếu Marian vắng nhà, tôi đã định nhét lá thư qua khe cửa rồi chuồn. Tuy nhiên, nếu cô ta có chồng, kế hoạch đó cần phải xem xét lại.

Nếu chồng hoặc một người tình khác của cô ta nhìn thấy lá thư từ Labos, chắc chắn sẽ có chuyện lớn.

Hơn nữa, còn có khả năng người mở cửa chính là ông chồng. Nếu một người đàn ông bước ra, tôi sẽ phải bịa ra cái cớ nào đó.

Nghĩ theo hướng này, cái giá 1.000 gil cũng chẳng phải là hời cho lắm nếu xét đến mớ rắc rối có thể xảy ra.

"Xin chào, ai đấy?"

Một giọng nói mệt mỏi vang lên khi người phụ nữ mở cửa, nhưng vẻ mặt cô ta chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Chắc hẳn việc một viên chức đến thăm là điều cô ta không ngờ tới.

Cô ta ăn mặc xuề xòa, chỉ khoác một tấm áo mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ, và mái tóc màu hạt dẻ thì rối bù. Rõ ràng là cô ta vừa mới ngủ dậy.

Cô ta có vẻ ngoài đôi mươi, đôi mắt hơi mở to vì ngạc nhiên, nhưng không thể phủ nhận những đường nét trên khuôn mặt cô ta rất quyến rũ.

Hơn nữa, còn thấp thoáng thấy khe ngực đầy đặn lấp ló sau cổ áo hé mở.

"Cô là Marian Baker phải không?", tôi hỏi.

"Phải, nhưng..."

Marian liếc nhìn ra sau lưng tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại, như để xác nhận xem tôi có đi cùng ai khác không.

Cứ như thể cô ta muốn chắc chắn rằng tôi không đến đây cùng đồng bọn vậy.

"Tôi là Wolf, một viên chức từ nhà tù Alban. Tôi đến đây để chuyển lá thư của một tù nhân tên Labos gửi cho cô", tôi giải thích.

"Từ Labos sao!?"

Marian giật phắt lá thư từ tay tôi và nhanh chóng đọc lướt qua với ánh mắt sắc lẹm.

"Trời ạ...", cô ta lầm bầm thở dài, vẻ mặt lộ rõ sự phiền toái.

Phản ứng của cô ta chẳng giống chút nào với một người tình vừa nhận được những lời yêu thương.

Tôi không chắc liệu cô ta có đến thăm hay không, nhưng với tư cách là cai ngục, tôi nghĩ mình nên thông báo cho cô ta về giờ thăm nuôi.

"Giờ thăm nuôi là từ giờ thứ 5 của Gió (khoảng 10 giờ sáng) đến giờ thứ nhất của Lửa (khoảng giữa trưa)", tôi thông báo.

"Hả?", Marian ngơ ngác đáp lại lời tôi.

"Đó là nếu cô định đi thăm Labos", tôi nói rõ hơn.

"À... giờ thăm nuôi, tôi hiểu rồi..."

Nhìn vẻ mặt đó, Marian có lẽ sẽ chẳng đời nào đến thăm.

Dù tôi không rành rẽ chuyện tình yêu, nhưng tôi lờ mờ hiểu được vấn đề.

Tình yêu của Labos chắc chắn sẽ tan biến như một giấc mộng phù du.

Khi tôi chuẩn bị chào từ biệt để ra về, Marian ngập ngừng đặt một câu hỏi.

"Ừm, Labos đã nói gì về mối quan hệ của chúng tôi vậy?"

"Tôi nghe nói ông ấy gọi cô là người yêu."

"Ra vậy..."

Chính xác hơn thì cô ta được coi là vợ bé, nhưng nhìn thái độ của Marian nãy giờ, chuyện đó có vẻ vô lý.

Phải chăng đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú của Labos?

"Không phải vậy sao?"

"Chà..."

Marian hơi do dự, giọng ngập ngừng.

"Ông ấy... ông ấy chỉ là một khách hàng của tôi thôi", cô ta nói.

"Khách hàng?"

"Ừm... trước đây tôi từng gặp khó khăn về tài chính và phải bán thân để kiếm sống... nhưng giờ tôi chỉ là một cô hầu bàn bình thường thôi", cô ta giải thích.

Cuối cùng, mọi lời nói của cô ta bắt đầu trở nên hợp lý với tôi.

Nói cách khác, Labos là một khách quen của cô ta khi cô ta còn làm gái bán hoa.

Tôi từng nghe nói nhiều gã đàn ông hay lầm tưởng những cô gái bán hoa hoặc hầu bàn mà họ yêu thích là người yêu của mình.

"Vậy ra cô không phải người yêu của ông ấy?"

"Không... mặc dù ông ấy từng tặng tôi rất nhiều quà cáp."

Lần đầu tiên, Marian nở một nụ cười.

Ra là vậy, tôi nghĩ. Cô ta là một người phụ nữ thú vị với sức hút kỳ lạ. Ngay cả tôi, kẻ thiếu kinh nghiệm tình trường, cũng dễ dàng bị cô ta hớp hồn.

Chẳng có gì lạ khi Labos bị lừa một cách dễ dàng như thế.

Có lẽ đàn ông là những sinh vật đáng thương dễ bị ngộ nhận.

Không nói thêm lời nào, tôi chào tạm biệt và quay bước trở về.

Vào khoảnh khắc đó, tôi không hề mảy may nghi ngờ gì về Marian.

Sau khi giao thư của Labos, tôi quyết định ghé qua dinh thự Sullivan, nơi tôi từng sinh sống. Tôi muốn biết nơi đó giờ ra sao.

Thậm chí còn nhen nhóm một hy vọng mong manh rằng tôi có thể gặp lại vài người đồng nghiệp cũ.

Tuy nhiên, cánh cổng sắt bệ vệ phía trước đóng im ỉm, khiến việc vào trong dường như là bất khả thi. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai bên trong dinh thự, và sân trước vốn được chăm chút kỹ lưỡng nay cỏ dại mọc um tùm hoang phế.

Dẫu vậy, những đóa hồng rực rỡ vẫn nở rộ, quấn quýt dọc theo hàng rào.

Tôi dùng kiếm cắt lấy ba bông hồng đang độ nở đẹp nhất.

Tôi định dùng chúng làm quà cho vị Anh hùng.

Với hương thơm nồng nàn của chúng, biết đâu không khí trong ngục tối dưới lòng đất sẽ được cải thiện đôi chút.

Mặc dù dinh thự đã bị tịch thu, tôi ngờ rằng chẳng ai bận tâm nếu tôi hái vài bông hoa nở bên hàng rào.

Dù sao thì, giờ nó cũng chỉ là một căn nhà hoang vô chủ.

---

Một ngày sau khi Barton chuyển thư, Marian đã đến thăm Labos tại nhà tù Alban.

Mặc dù Labos là kẻ mà cô ta tuyệt đối không muốn gặp lại, nhưng dựa vào nội dung bức thư, hắn đã đe dọa sẽ công khai mối quan hệ của họ cho thiên hạ biết nếu cô ta không đến thăm.

Cô ta không thể tránh mặt hắn được.

Yêu cầu đưa ra có lẽ là tiền bạc.

Vốn tính cẩn trọng trong mọi việc, Marian đăng ký thăm nuôi dưới cái tên giả là Emilia.

Khi cô ta đến nhà tù, phòng chờ đã chật kín những người thăm nuôi khác.

Chẳng bao lâu sau, tên cô ta được gọi, và cô ta được dẫn vào một căn phòng riêng nhỏ nơi Labos đang đợi sẵn. Labos trông gầy đi trông thấy so với trước kia, nhưng Marian chẳng mảy may thương cảm.

Một tên cai ngục ngồi ở ghế cách đó một quãng đang giám sát cuộc gặp, nhưng hắn dường như không quan tâm lắm đến mối quan hệ của họ, hắn chỉ liếc nhìn ngực Marian với ánh mắt thèm thuồng.

"Này, lâu rồi không gặp", Labos nói với giọng thản nhiên, nhưng thái độ dửng dưng của hắn chỉ càng khiến Marian thêm điên tiết.

"Chuyện này là sao? Lôi tôi đến tận cái chốn này", cô ta đáp trả.

"Tôi cần tiền", hắn trả lời.

Đó chính xác là câu trả lời mà Marian đã dự đoán.