Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2408

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 252 - 5+1 (2)

Ngay khi vừa đến dinh thự của anh, tôi đã không thể giấu nổi lòng mình xao xuyến.

Nhờ có Công nương mà chuyến tham quan Lãnh địa Công tước Ulken cũng rất vui vẻ, nhưng vì anh và Công nương đột ngột đến Ulken để làm lễ đính hôn nên tôi đã phải kiềm chế bản thân ở một mức độ nhất định.

Dù tôi có thích đi đây đi đó đến đâu, cũng không thể gây ồn ào vào thời điểm mà vận mệnh của Công nương đang được định đoạt.

Sau khoảng thời gian tự kiểm điểm ngoài ý muốn đó, được đến dinh thự của anh khiến tôi cảm thấy thoải mái biết bao.

“Phải hầu hạ các quý cô sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai, tôi có chút căng thẳng.”

Hơn nữa, lời nói của quản gia không chỉ mang lại sự thoải mái mà còn cả niềm vui.

Việc ông xem Công nương là nữ chủ nhân là điều hiển nhiên. Mối quan hệ giữa anh và Công nương tuy chưa được công bố chính thức, nhưng đã là một sự thật ngầm được lan truyền. Thậm chí trên ngón tay của Công nương còn có cả nhẫn.

So với cô ấy, tôi chẳng những không có nhẫn mà còn chưa nhận được câu trả lời từ anh. Trong hoàn cảnh đó, được những người giúp việc của anh gọi là phu nhân khiến tôi không khỏi vui mừng.

...Và nếu những người giúp việc của anh đối xử với tôi như một phu nhân, liệu có phải họ đã nhận được chỉ thị từ anh rồi không?

‘Có khả năng lắm.’

Đúng vậy, chắc hẳn họ biết điều gì đó nên mới đối đãi với mình như một phu nhân. Chẳng lẽ những người giúp việc lại đi đối xử với một người không liên quan như nữ chủ nhân mà không xác nhận ý của chủ nhân là anh hay sao.

Nghĩ vậy, một chút lo lắng trong lòng tôi nhanh chóng tan biến. Ngay từ đầu, việc không chỉ Công nương mà cả tôi và Irina cũng được mời đến dinh thự của anh đã là một dấu hiệu tích cực.

Nhờ những người giúp việc mà tâm trạng tôi đã trở nên bình yên. Tôi muốn đền đáp phần nào cho những người đã giúp tôi trấn tĩnh lại.

“À, thưa quản gia.”

“Vâng. Tiểu thư cứ nói tự nhiên.”

Tôi cẩn thận hỏi vị quản gia đang mỉm cười đáp lại.

“Tôi có thể sử dụng nhà bếp được không?”

Đó là một sự đền đáp nhỏ đến mức đáng xấu hổ. Tôi hiện vẫn chỉ là một tiểu thư chưa được thừa kế tước vị hay lãnh địa, nên chẳng có gì để cho đi.

Dù vậy, thay vì không cho đi bất cứ thứ gì, chuẩn bị dù chỉ một chút cũng tốt hơn, phải không?

May mắn thay, tôi đã được phép sử dụng nhà bếp. À không, phải nói là được bảo cứ tự nhiên dùng mà không cần hỏi ai cả, nên cũng khó gọi là được cho phép.

Dù sao thì, nhà bếp rất rộng. Mùa hè năm ngoái tôi cũng đã thấy vài lần, nhưng nhìn lại vẫn phải trầm trồ vì sự rộng rãi của nó. Làm thế nào mà anh có được một dinh thự như thế này nhỉ?

“Nếu tiểu thư cần dụng cụ hay nguyên liệu gì, xin cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”

“A, vâng. Cảm ơn ông.”

“Xin tiểu thư đừng nói vậy. Được người quý phái như tiểu thư dùng kính ngữ, tôi thật không biết phải làm sao.”

Tôi gượng cười với vị bếp trưởng đang cười sảng khoái.

‘Bếp... trưởng?’

Tôi đã gặp ông ấy lần trước rồi, nhưng mỗi lần gặp lại đều thấy mới mẻ. Với thân hình đó mà là bếp trưởng sao? Dù không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng trường hợp của vị này thì...

Cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám nắng, chiều cao gần hai mét, mái đầu và bộ râu tự cạo đi vì theo đuổi sự sạch sẽ tuyệt đối. Nhìn thế nào cũng không giống bếp trưởng, mà giống một người lính đánh thuê trong tiểu thuyết hơn.

‘Oa...’

Và mỗi khi vị bếp trưởng cử động, cơ bắp trên cánh tay ông lại co giật như thể chúng đang sống.

Rốt cuộc thì định nghĩa bếp trưởng trong dinh thự này là gì vậy? Lẽ nào người được gọi là bếp trưởng phải là người tự mình đi săn nguyên liệu mỗi khi cần nấu món thịt? Tiêu chuẩn của anh cao thật đấy.

“Trông tôi có vẻ đáng sợ lắm phải không?”

“A, không ạ. Không phải vậy đâu.”

Tôi vội vàng lắc đầu trả lời vị bếp trưởng đang cười toe toét hỏi.

Đó không phải là lời nói dối. Không phải là hơi đáng sợ, mà là rất đáng sợ.

“Haha, cảm ơn tiểu thư đã nói vậy. Nhưng tôi cũng biết rõ ấn tượng của mình mà. Mấy đứa nhỏ lần đầu gặp tôi là khóc thét lên.”

Nghe vậy, tôi liền nghĩ ngay đến hai người. Hai cô hầu gái tóc nâu lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.

Tôi có thể thấy những người giúp việc trong dinh thự cũng rất yêu quý hai đứa trẻ đó. Bản thân chúng cũng có vẻ chăm chỉ và hòa đồng.

Ngay cả những đứa trẻ như vậy cũng đã khóc trước mặt bếp trưởng sao... Ra là vậy...

“Nhờ vậy mà tôi đã phải rất vất vả để dỗ chúng bằng bánh ngọt đấy.”

Vị bếp trưởng nói với vẻ thích thú, nhưng câu nói đó khiến tôi giật mình. Bởi vì hình ảnh một tên khổng lồ đáng sợ đang dùng bánh ngọt để dụ dỗ những cô bé đang sợ hãi chợt hiện lên trong đầu tôi.

Không, không phải, đừng nghĩ vậy. Chỉ có vẻ ngoài của ông ấy là đáng sợ thôi, bên trong ông ấy là một người bình thường mà. Có định kiến như thế này thật là thất lễ.

“...dù rằng quản gia nhìn thấy cảnh đó đã định gọi đội cảnh vệ đến.”

“Ahaha...”

Tôi chỉ biết cười trừ với vị bếp trưởng có vẻ hơi chán nản. Hóa ra những người khác cũng có cùng suy nghĩ với mình.

Dù vậy, cuộc trò chuyện vừa rồi đã giúp tôi bớt căng thẳng với vị bếp trưởng. Vì tôi đã biết rằng ông ấy thật sự chỉ có vẻ ngoài là lạ thôi.

“Tôi đã lan man hơi nhiều rồi. Dù sao thì, vì tôi cũng hay làm nhiều món này món nọ nên những người giúp việc trong dinh thự này đều đã quen với các món tráng miệng. Không có ai đặc biệt ghét đồ ngọt cả, nên tiểu thư cứ tự nhiên làm những gì mình muốn nhé.”

“Vâng, cảm ơn ông.”

“Ha ha, có gì đâu. Món quà này là tiểu thư dành tặng cho chúng tôi mà, phải là chúng tôi cảm ơn tiểu thư mới đúng chứ.”

Nói rồi, vị bếp trưởng xoay người, định quay lại với công việc của mình─

“À, còn điều này suýt nữa tôi quên nói với tiểu thư.”

Ông bước lại gần, ghé tai tôi thì thầm.

“Chủ nhân thì món nào cũng ăn được cả, nhưng riêng bánh quy thì cậu ấy không đụng đến đâu.”

“...Hả?”

Tôi ngẩn người nhìn bếp trưởng, không tài nào hiểu nổi lời ông vừa nói.

Sao lại thế được? Anh vẫn ăn bánh quy và những thứ khác ngon lành mà...?

***

Vừa đặt chân vào bếp, bóng dáng khổng lồ quen thuộc đã hiện ngay ra trước mắt tôi. Một người hói đầu cực kỳ tốt bụng, khác hẳn với tên hói xấu tính nào đó.

À không, bếp trưởng tự nguyện cạo đầu nên gọi là phong cách thời trang thì đúng hơn. Còn Trưởng khoa 3 thì cạo hay rụng, ai mà biết được.

“Bếp trưởng.”

Dù sao thì, tôi vừa cất tiếng gọi, vị bếp trưởng đang đứng ở đằng xa đã lập tức quay lại.

“Ồ, chủ nhân!”

Tôi khẽ vẫy tay với vị bếp trưởng đang sải bước về phía mình. Thấy vậy, ông liền nở một nụ cười rạng rỡ rồi cúi gập người chào.

‘...Lại to con hơn rồi à?’

Nhìn vị bếp trưởng đang cúi đầu, tôi có cảm giác là lạ. Dường như thân hình ông còn đồ sộ hơn lần trước thì phải. Chẳng lẽ vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn sao?

Đúng là một nhân tài đáng kinh ngạc. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ông là người có thể tỏa sáng ở một nơi khác chứ không phải trong bếp. Nhưng vì chính ông muốn thế nên...

“Bấy lâu nay chủ nhân vẫn khỏe chứ!”

“À, ừ. Trông ông cũng khỏe mạnh lắm.”

“Nhờ ơn chủ nhân cả, nên tôi sống không thiếu thốn gì đâu!”

Tên khổng lồ trả lời sang sảng ngay trước mặt khiến tai tôi hơi nhói.

Nhưng biết làm sao được. Cái khí thế ngút trời này chính là đặc điểm của ông ấy mà.

“Thế còn Louise─”

“À, tiểu thư ở đằng kia!”

Lách qua người bếp trưởng, người chẳng khác nào một ‘tấm khiên che tầm mắt’, tôi nhìn vào góc phòng và thấy bóng lưng của Louise. Có vẻ cô nàng đang mải mê nhào nặn thứ gì đó.

“Nhưng mà chủ nhân. Hình như tôi đã lỡ lời với cô ấy mất rồi.”

Nghe câu nói đột ngột đó, tôi quay lại nhìn bếp trưởng.

“Sai lầm?”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Nhìn vị bếp trưởng gật đầu với vẻ mất hết nhuệ khí, tôi không khỏi nghiêng đầu thắc mắc.

Bề ngoài của bếp trưởng trông như một tên lính đánh thuê hoang dã, nhưng bên trong lại là một quý ông thời nay tràn đầy sự chu đáo và ấm áp. Thậm chí trong dinh thự còn có lời đồn rằng Enen đã đặt nhầm linh hồn của một quý ông vào thân xác của một con thú.

Hơn nữa, Louise cũng là người có tính cách xuề xòa, chuyện gì cũng có thể cười cho qua. Kể cả bếp trưởng có thật sự mắc lỗi thì cô ấy cũng chẳng để bụng đâu.

“Cứ nói đi. Phải nghe xong mới biết là sai lầm hay không chứ.”

“Chuyện là─”

Và rồi, bếp trưởng bắt đầu giải thích dài dòng. Giữa lúc tôi đang nghe tai này lọt tai kia, một câu nói mấu chốt bỗng vang lên.

“─Thế nên tôi đã nói rằng chủ nhân không đụng đến bánh quy. Tiểu thư đã rất chăm chỉ làm bánh, nếu chủ nhân không ăn thì tiểu thư sẽ buồn lắm, phải không?”

Nghe vậy, tôi chỉ biết cười trừ.

Nói mới nhớ, tôi chưa kể cho Louise nghe chuyện gì cả. Mà không, không chỉ riêng Louise. Ngoài Marghetta ra, tôi chưa giải thích cặn kẽ cho bất kỳ ai.

“T-tôi thật sự đã mắc sai lầm...”

Phản ứng của tôi khiến sắc mặt bếp trưởng trở nên trắng bệch.

“Không, không phải sai lầm đâu. Thật ra từ sau khi đến Học viện, khẩu vị của ta đã thay đổi rồi. Bây giờ ta cũng ăn bánh quy rất ngon miệng.”

Tôi vỗ vai bếp trưởng, nét mặt ông lúc này mới giãn ra. Chắc hẳn ông đã thấy nhẹ nhõm khi biết mình không thất lễ, mà chỉ đơn giản là do thông tin chưa được cập nhật.

Dù sao thì, trái ngược với thân hình đồ sộ, ông ấy lại quá nhạy cảm. Có lẽ đó cũng là lý do ông chọn gắn bó với nhà bếp.

“Không có gì to tát đâu nên đừng bận tâm. Nếu ông đi xin lỗi thì mọi chuyện sẽ càng khó xử hơn đấy.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau khi để vị bếp trưởng đang gật đầu lia lịa quay về vị trí, tôi tiến lại gần Louise, người vẫn đang quay lưng về phía này.

Phải rồi, hôm nay là ngày mình hẹn sẽ trả lời lời tỏ tình.

Câu trả lời có lẽ sẽ hơi dài một chút, nhưng đó là một quá trình cần phải trải qua.

Sau khi ra hiệu cho bếp trưởng lui ra, tôi tiến đến ngay sau lưng Louise, nhưng cô nàng không có phản ứng gì. Tôi đâu có cố tình giấu tiếng bước chân, vậy mà cô nàng vẫn chỉ mải mê nhào nặn khối bột. Con bé này đâu có ngốc đến thế.

Thậm chí khối bột cũng không được nhào nặn đúng cách. Cô nàng cứ liên tục nhồi một chỗ duy nhất. Thứ đó phải gọi là phiên bản bột mì của slime mới đúng chứ nhỉ.

“Louise.”

“D-dạ!?”

Tôi vừa khẽ chạm vào vai, cô ấy đã giật bắn mình quay lại. Hơi ngượng một chút. Chắc chỉ có vỗ tay thật to trước mặt một con mèo đang ngủ trưa thì mới có phản ứng như vậy.

Có lẽ cảm nhận được sự ngượng ngùng của tôi, Louise đang kinh ngạc bèn nở một nụ cười gượng gạo. Hơi thở của cô nàng có chút dồn dập, xem ra đã bị dọa một phen hết vía.

“À, anh. Anh đến rồi ạ?”

“Ừ. Anh vừa mới tới.”

Rồi tôi liếc nhìn thứ đang được gọi là bột nhào kia. Tuy không có tài làm bánh, nhưng tôi cũng có kinh nghiệm làm cố vấn cho câu lạc bộ làm bánh trong hai học kỳ.

“Cái đó hỏng rồi.”

Ít nhất thì tôi cũng có con mắt để nhận định nguyên liệu nào còn dùng được.

“Aha ha... Đúng vậy. Tiếc thật...”

Đương nhiên là cô ấy cũng biết điều đó. Cô nàng cười ngượng nghịu, len lén liếc nhìn sắc mặt tôi.

Tôi biết cô ấy muốn nói gì. May mà bếp trưởng đã báo trước. Nếu không nghe được gì, chắc tôi chỉ có thể băn khoăn không hiểu sao con bé lại thế này.

Hôm nay phải là một ngày hạnh phúc đối với Louise. Tôi đã quyết định như vậy.

“Bây giờ anh ăn cả bánh quy nữa đấy.”

Thế nên chẳng cần phải nói vòng vo. Tôi cũng không muốn cứ im lặng cho qua để rồi tích tụ hiểu lầm. Sự thiếu giao tiếp dẫn đến kết quả thế nào, chẳng phải Marghetta đã cho thấy bằng nước mắt rồi sao.

Nghĩ vậy, tôi mỉm cười, và đôi mắt của Louise đang nhìn trộm tôi bỗng mở to. Chắc cô nàng không ngờ chính tôi, người trong cuộc, lại nói thẳng ra như vậy.

“Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”

Vòng tay phải qua eo Louise, tôi thấy gương mặt cô nàng thoáng chốc đỏ bừng. Nhưng tôi không bận tâm. Vì hôm nay phải là một ngày hạnh phúc đối với Louise.

Ngay khoảnh khắc định rời khỏi nhà bếp, bếp trưởng đứng trong góc giơ ngón tay cái lên. Như thể đang cổ vũ tôi cố lên.

‘Đúng là hết nói nổi.’

Suýt nữa thì tôi đã bật cười vì cái lõi ngây thơ khác hẳn với lớp vỏ ngoài dữ tợn. Quả nhiên là người mang linh hồn của một quý ông trong thân xác của một con thú.

Dĩ nhiên, tôi cũng đáp lại bằng một ngón tay cái. Người ta giơ ngón cái thì mình cũng phải giơ lại chứ.

Tôi định ra vườn─ nhưng rồi lại thôi vì gió lạnh. Chuyện có thể sẽ kéo dài, bắt một quý cô phải run rẩy ngoài trời chẳng phải là hành vi tàn nhẫn sao.

Vậy nên tôi đã đưa cô nàng đến thẳng phòng khách. Ký ức của tôi về việc sử dụng căn phòng này khá mơ hồ, nhưng có lẽ trong lúc tôi đi vắng mọi người đã trông nom rất cẩn thận nên không thấy một hạt bụi nào. Ai nấy quả nhiên đều làm rất tốt việc của mình.

“Về rồi thì phải nghỉ ngơi cho lại sức chứ. Em không mệt à?”

Trước tiên, tôi để Louise ngồi xuống rồi mới nói. Vất vả ở Ulken mấy ngày trời mà vừa về đã vào bếp ngay. Là vì cô nàng chăm chỉ, hay vì đam mê làm bánh đến vậy?

“Mọi người đã đối xử rất tốt với em, nên em muốn làm chút quà để tặng.”

Nhìn Louise vừa cười khúc khích vừa trả lời, tôi không nói nên lời. Ai mà cản được tấm lòng muốn báo đáp vì biết ơn chứ. Ngay cả quản gia cũng vui vẻ cơ mà.

Với lại, tôi nói vậy cũng chỉ vì lo cô nàng mệt, chứ đây đâu phải chuyện gì đáng trách, nên tôi cũng không biết nói gì thêm.

“Vậy, em định làm món gì thế?”

Nghe câu đó, tôi thấy cơ thể cô nàng thoáng run lên.

“Em định làm bánh quy... nhưng rồi lại chuyển sang làm bánh mì...”

Rồi Louise, người đang đảo mắt lia lịa, cẩn trọng lên tiếng. Nhìn đôi đồng tử run rẩy đầy bất an, có vẻ cô nàng đang hồi tưởng lại số bánh quy đã cho tôi ăn từ trước đến giờ.

Thật ra đâu cần phải thế. Từ trước đến giờ có cái nào là Louise ép tôi ăn đâu chứ. Tất cả đều là tôi tự nguyện ăn mà.

Nhưng Louise dường như không nghĩ vậy, cô nàng cứ liên tục đảo mắt qua lại. Cứ để yên thế này chắc có chuyện lớn mất. Bếp trưởng đã cứu một mạng người rồi.

“Anh thích bánh quy mà. Có bao giờ anh bị ép ăn đâu?”

Tôi vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô nàng, cô ấy lại vội vàng lắc đầu. Cô nàng lắc mạnh đến mức những lọn tóc hồng óng ả còn chạm cả vào má tôi.

Dù vậy, gương mặt Louise vẫn là một mớ cảm xúc hỗn độn, vừa bối rối, vừa tội lỗi lại có chút u uất. Bếp trưởng thì bảo tôi không đụng đến bánh quy, còn tôi lại nói là mình thích. Tình huống này, một trong hai người đang nói dối.

Với một người không bao giờ nghi ngờ người khác như Louise, chuyện này hẳn phải phức tạp lắm. Hoàn cảnh có người đang lừa dối mình, hoàn cảnh phải ngờ vực một ai đó. Nếu chỉ có một mình, chắc cô nàng đã rơm rớm nước mắt rồi.

“Thật ra, bếp trưởng không nói sai đâu. Đúng là trước đây anh chưa từng ăn bánh quy.”

Dù sao đi nữa, cứ để tình hình này tiếp diễn thì có ngày hại chết người ta mất, tôi vội nói thêm.

“Không phải vì ghét nên anh không ăn. Nếu vậy thì cả bánh của Phó phòng đưa anh cũng đã chẳng nhận rồi, đúng không?”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Louise, đầu cô nàng từ từ cúi xuống.

Vì xấu hổ ư? Không phải. Tôi đã xoa đầu cô nàng bao nhiêu lần rồi, sao có thể ngượng vì chuyện này được. Đây là cô ấy đang điều chỉnh tư thế. Cố tình cúi đầu để tôi dễ xoa hơn, để đón nhận cái vuốt ve một cách thoải mái hơn.

‘Chuột lang nước.’

Đã lâu rồi cái tên đó mới lại hiện lên trong đầu tôi. Chuột lang nước, loài vật có khả năng kết thân tuyệt vời. Đồng thời cũng là loài vật thích được người khác vuốt ve.

“Anh sắp kể một câu chuyện hơi nhàm chán đây.”

Tôi nhìn Louise rồi tiếp tục cất lời.

Hiểu lầm thứ nhất đã được giải quyết. Bếp trưởng không lừa dối Louise, và tôi cũng không ghét bánh quy. Kết thúc ở đây cũng không sao.

Thế nhưng, sự thật rằng trước đây tôi chưa từng đụng đến bánh quy. Sự thật đó không thay đổi. Phải giải quyết cả nghi vấn ấy thì mới có thể xem là một cái kết trọn vẹn.

“Em sẽ nghe chứ?”

“Vâng.”

Trước câu trả lời không chút do dự ấy, tôi khẽ mỉm cười.

“Ngẩng đầu lên đi.”

“À, vâng.”

Trái ngược với câu trả lời rành rọt, đầu cô nàng vẫn cúi gằm. Nói chuyện thì ít nhất cũng nên nhìn vào mắt nhau chứ.

***

Chính anh đã muốn tôi lắng nghe, vậy mà một lúc lâu sau vẫn chẳng nói gì.

Dù vậy, tôi vẫn không hề thúc giục. Chỉ cần chờ đợi, anh nhất định sẽ nói thôi. Có lẽ lúc này anh chỉ đang đắn đo không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Bốn năm trước... em biết cuộc Đại chinh phạt chứ?”

“Vâng. Em biết ạ.”

Tôi có chút bất ngờ trước cách vào chuyện đầy trọng lượng này, nhưng không để lộ ra. Nếu tôi tỏ ra dao động, có khi người vừa khó khăn lắm mới cất lời như anh sẽ lại im lặng mất.

“Hồi đó anh đã gặp mối tình đầu của mình.”

Lần này thì tôi không thể không dao động. Mối tình đầu của người đàn ông mình yêu. Nghe những lời ấy mà không có phản ứng gì thì quả là một người phụ nữ vô cảm.

Và điều khiến tôi canh cánh trong lòng là thời điểm anh gặp được mối tình đầu lại chính là giữa cuộc chiến. Mối tình đầu của anh, nhưng lại là một người tôi chưa từng biết đến.

‘Không lẽ nào.’

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí, nhưng tôi đã vội gạt đi.

“Chỉ vì anh quá bất tài, nên người ấy đã đi trước một bước.”

Thế nhưng anh đã xác nhận điều đó. Dù trên môi anh nở một nụ cười gượng, đôi mắt lại trĩu nặng một nỗi buồn không sao che giấu.

Anh vẫn giữ nụ cười ấy trên môi và tiếp tục câu chuyện.

Sự nghiệp công chức bắt đầu từ vị trí nhân viên của một khoa thuộc Phòng Thanh tra, rồi đột ngột được thăng chức Trưởng khoa, bất ngờ phải tham chiến, và từ đó là chuỗi ngày gian khổ cùng những mối duyên phận bắt đầu.

“Thật không hiểu sao lại có thể quy tụ toàn những người như vậy vào cùng một chỗ.”

Đặc biệt, khi kể về các vị Trưởng khoa khác, những người được ghi trong sách giáo khoa với danh xưng Lục Kiếm, nụ cười của anh lại càng thêm rạng rỡ. Như thể đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất. Như thể anh đang hồi tưởng về một thời hoàng kim không bao giờ quay trở lại.

“Mà anh, người đã hẹn hò giữa hoàn cảnh đó, cũng chẳng phải dạng vừa đâu.”

Dĩ nhiên, trong số Lục Kiếm ấy, khi nhắc đến người tên Hecate, anh không chỉ mỉm cười mà còn cười rất tươi.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, tôi chợt thấy ghen tị. Người con gái tên Hecate ấy hẳn đã được yêu thương biết bao. Hẳn là người mà anh đã yêu vô cùng sâu đậm. Đồng thời, trái tim tôi lại nhói lên. Khi phải tiễn biệt một người mình yêu thương đến thế, lòng anh lúc đó rốt cuộc đã đau đớn đến nhường nào.

Nhưng tôi không nói gì cả. Việc tỏ ra thương hại với người đang cố giữ vẻ bình thản để kể lại câu chuyện như anh sẽ là một sự thất lễ vô cùng.

“...À, anh quên chưa nói điều quan trọng.”

Anh, người đang chìm đắm trong những ký ức vui vẻ, dường như muộn màng nhận ra điều gì đó và đổi chủ đề.

“Như anh nói lúc nãy, từ sau chiến tranh cho đến khi tới Học viện, anh đã không ăn bánh quy.”

Nghe những lời đó, cơ thể tôi bất giác cứng đờ.

Việc một người đột nhiên kiêng một món ăn nào đó hẳn phải có một lý do đặc biệt. Và tôi, dù vô tình hay hữu ý, lại chính là người đã đưa bánh quy cho anh.

“Trong chiến tranh vẫn có đồ tráng miệng được cung cấp. Dù chỉ là để vực dậy tinh thần thì cũng phải ăn đồ ngọt.”

Cứ nhai mãi bánh mì khô thì làm gì có sức, phải không?

Trước lời nói thêm của anh, tôi chỉ biết gật đầu. Anh dường như cũng không mong đợi một câu trả lời nên đã lập tức chuyển sang chuyện khác.

“Trong số đó cũng có bánh quy, nhưng gọi là bánh quy thì cũng thấy ngượng miệng. Chỉ là cục bột mì trộn đường rồi nướng lên thôi.”

Theo bản năng, tôi đã hình dung ra chiếc bánh quy mà anh miêu tả. Một cục bột không có nguyên liệu gì khác ngoài đường.

Cái đó... có được gọi là bánh quy không?

“Nhưng nó ngọt nên cũng phải ăn thôi, biết làm sao được. Mà ngay cả thứ đó cũng thiếu thốn nên phải ăn dè sẻn lắm.”

Anh bật cười khúc khích. Dù miệng có vẻ đang phàn nàn, nét mặt lại trông rất vui vẻ.

“Hecate thích món đó lắm. Mấy người kia biết vậy nên cũng nhường phần cho cô ấy, rồi cô ấy lại chia cho anh.”

“...Vậy thì đó quả là một chiếc bánh quy quý giá.”

“Phải. Nó quý hơn bất cứ thứ gì.”

Giờ thì tôi đã hiểu. Nghe đến đây, dù không muốn cũng không thể không hiểu được.

Đối với anh, bánh quy không đơn thuần là một món ăn vặt. Nó là món ăn chứa đựng ký ức, là hình ảnh phản chiếu tình yêu với mối tình đầu. Và đối với anh, người đã phải tiễn biệt mối tình đầu ấy, đó là một món ăn bị nguyền rủa mà anh chẳng thể nào chạm đến.

‘Đồ ngốc.’

Tôi mím chặt môi. Khóe mắt nóng bừng nhưng tôi cố nén lại.

Tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng với anh. Nấp sau cái cớ ‘không biết’, tôi đã liên tục xé toạc vết thương trong lòng anh. Từ lúc gặp anh lần đầu tiên cho đến tận bây giờ, chưa một lần dừng lại.

Một kẻ như tôi không thể khóc trước mặt anh được. Kẻ gây ra tội lỗi lại khóc trước mặt nạn nhân, thật quá hèn hạ.

“Em xin l─”

“Đừng.”

Lời xin lỗi muộn màng đã bị ngón tay anh chặn lại, không thể thốt ra thành lời.

Ngón trỏ của anh nhẹ nhàng đặt lên môi tôi. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Sau đó, vì không có ai để đưa cho nên anh không ăn nữa. Chẳng có lý do nào khác đâu.”

“N-nhưng mà, là do em vô cớ...”

“Ngược lại, lâu lắm rồi mới được ăn nên anh vui mà. Làm gì có ai mang bánh quy cho anh nữa đâu chứ?”

Nhìn anh bật cười, những giọt nước mắt tôi cố kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi.

Không được như vậy. Không thể hèn nhát trốn chạy bằng những giọt nước mắt. Không thể để chuyện cần phải xin lỗi cứ thế cho qua được...

“Cảm ơn em, Louise.”

Lại còn nghe những lời thế này thì càng không được...

Nhưng anh đã nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của tôi.

“Anh không nói suông đâu. Anh thật sự rất cảm kích.”

Tôi không thể nhìn vào mắt anh được.

Tôi lấy tư cách gì chứ. Tôi chỉ là kẻ đã xát muối vào vết thương của anh, chìm trong ảo tưởng rằng mình đang lo cho anh mà ngày ngày ép anh ăn bánh quy. Dù điều đó chẳng khác gì thuốc độc.

“Mảnh ký ức đứt gãy giờ đã liền lại. Anh đã có thể gác lại quá khứ để sống cho hiện tại.”

Nhưng bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, khiến mắt tôi và anh một lần nữa giao nhau.

“Em đã cứu một kẻ có lẽ đã bị quá khứ giam cầm mãi mãi như anh.”

Anh nở một nụ cười ấm áp rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực áo.

“Em có thể nghĩ đó là tình cờ, là sai lầm, nhưng đối với anh, đó chắc chắn là một sự cứu rỗi.”

Và rồi bàn tay anh tháo dải ruy băng màu hồng buộc trên chiếc hộp.

“Vậy nên, bây giờ đến lượt anh báo đáp.”

Tay tôi bắt đầu run lên. Nhìn món đồ anh lấy ra từ chiếc hộp, tôi không tài nào giữ được bình tĩnh.

Là nhẫn. Chắc chắn là một chiếc nhẫn. Dù có hình dạng kỳ lạ bị tách làm đôi, nhưng chính vì thế mà tôi càng vui mừng hơn.

Vì đó là chiếc nhẫn có cùng hình dạng với chiếc mà vị Công nương đang đeo. Là chiếc nhẫn tuyệt đẹp mà khi hai mảnh hợp lại sẽ trở thành một.

“Em sẽ nhận nó chứ?”

Thật xấu hổ, nhưng tôi đã bật khóc nức nở.

***

Sau một hồi khóc lóc, nhìn Louise vui vẻ đeo chiếc nhẫn số 3, tôi bất giác cảm thấy mãn nguyện.

Và tôi trực cảm rằng đây chính là thời điểm để nói ra những lời đã kìm nén bấy lâu. Nói ra vào lúc này là hoàn hảo nhất.

“Louise này. Thật ra anh có chuyện muốn nói.”

“Vâng! Anh cứ nói đi!”

“...Từ giờ em không cần cho mấy nguyên liệu kỳ lạ vào bánh quy nữa đâu.”

“A...”

Louise, người đang mân mê chiếc nhẫn, thoáng buồn bã cúi đầu.

Xin lỗi em nhé. Thật ra dạo gần đây anh bắt đầu cảm nhận được một chút vị rồi. Có lẽ tôi đã hiểu vì sao các thành viên trong câu lạc bộ lại không ăn được.

Anh xin lỗi...

Sau khi trao chiếc nhẫn (một nửa) số 3 cho Louise, tôi tạm nghỉ một hơi.

Thật ra tôi cũng định nhân đà này đến gặp cả Irina, nhưng việc xử lý lời hồi đáp tỏ tình như thể mua một tặng một thì có hơi quá đáng. Tôi cảm thấy có lỗi vì làm vậy chẳng khác nào coi Irina như hàng bán kèm.

Dù tôi đã gặp Ma Tông Công tước và Louise trong cùng một ngày, nhưng trường hợp của Louise là tình huống đặc biệt. Nếu lúc đó mà trì hoãn với cô ấy, chắc chắn sẽ nảy sinh những hiểu lầm không đáng có.

‘Còn có vấn đề gia tộc nữa.’

Điều quan trọng nhất là Bá tước gia Jorun đứng sau Irina.

Dù Irina có thích tôi đi chăng nữa, cũng không thể biết được nhà Jorun nghĩ thế nào. Do nghiệp chướng huy hoàng của Trưởng khoa 3, mối quan hệ giữa tôi và nhà Jorun đã trở nên khó xử.

Vì vậy, việc trả lời Irina cần phải thật thận trọng. Nếu vội vàng đáp lời rồi sau đó nhà Jorun phản đối thì chỉ có Irina là người khó xử. Hoặc nhà Jorun có thể hiểu lầm rằng tôi đang thông báo theo kiểu ‘Tôi muốn có mối quan hệ tốt đẹp với con gái ngài, có vấn đề gì không?’.

‘Dù sao cũng phải gặp mặt một lần.’

May mắn thay, cha của Irina là một quý tộc có tước vị, bắt buộc phải tham gia Lễ mừng năm mới. Dù gì cũng sẽ gặp mặt tại buổi lễ, khi đó có thể nói chuyện một cách nghiêm túc. Nếu tôi chân thành xin lỗi và mong được thông cảm, có lẽ ông ấy sẽ chấp thuận.

Vấn đề chỉ là liệu Irina có thể chờ đến lúc đó hay không. Trong khi cả Marghetta và Louise đều đã có chiến lợi phẩm trên ngón tay, việc một mình cô ấy chưa nhận được câu trả lời chắc chắn sẽ khiến em ấy nóng lòng.

“Em nói lại với Irina giúp anh nhé. Rằng anh đã chuẩn bị nhẫn rồi, chỉ là đang chờ một thời điểm thích hợp thôi.”

“Vâng! Cứ giao cho em!”

Vì thế, tôi đã nhờ Louise khéo léo tiết lộ thông tin. Rằng kết quả tốt đẹp là điều chắc chắn. Chỉ là thời điểm sẽ hơi muộn một chút.

Như vậy thì Irina cũng có thể yên tâm. Kéo dài quá lâu thì không được, nhưng chờ đến Lễ mừng năm mới thì có thể. Louise cũng đang hừng hực khí thế vì bạn mình nên mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Đã có một thời tôi nghĩ như vậy.

“Anh ơi. Anh có chút thời gian không ạ?”

“Ừ, anh rảnh mà. Em vào đi.”

Tôi mỉm cười đáp lại Irina, người đang e dè cất lời từ ngoài cửa.

Nhìn vẻ mặt đan xen giữa phấn khích và lo âu ấy, tôi cũng phần nào đoán được cô nàng đến đây vì chuyện gì.

‘Thất bại rồi à.’

Thật đáng tiếc, xem ra sự nhiệt tình của Louise cũng không thể giữ chân Irina. Cũng phải, chiếc nhẫn cứ lấp lánh trước mắt thì làm sao mà không xiêu lòng cho được.

Vì Irina, tôi đã định hoãn cả Lễ mừng năm mới, nhưng nếu quyết định đó lại khiến cô nàng phiền lòng thì chẳng phải là phản tác dụng hay sao. Thà giải quyết dứt điểm ngay bây giờ, rồi dốc toàn lực thuyết phục Bá tước Jorun còn hơn.

“Trước hết em cứ ngồi đi đã. À, em có muốn dùng chút trà không?”

“À, vâng!”

Tôi ấn nhẹ lên vai Irina đang ngập ngừng, giúp cô nàng ngồi xuống ghế rồi bước về phía kệ.

Vừa hay bộ ấm trà cùng chiếc nhẫn (một nửa) thứ tư đều đang được đặt sẵn trên đó.

Nhìn Irina nhấp từng ngụm trà, tôi cũng nâng tách của mình lên.

‘Tốt hơn hết là nên trao cho em ấy ngay.’

Tôi đã quyết rồi. Đến mức bất chấp cả lời thuyết phục khéo léo của Louise để tìm đến đây, chứng tỏ sự kiên nhẫn của cô nàng đã tới giới hạn. Kéo dài thêm nữa cũng chẳng ích lợi gì cho cả hai.

Hơn nữa, ở đại lục này, việc một người đàn ông tỏ tình với một quý cô là quy trình thông thường. Dù cho đó là cuộc hôn nhân sắp đặt, không, chính vì là hôn nhân chính trị nên người ta lại càng xem trọng quy trình ấy. Vậy mà Irina đã dũng cảm tỏ tình trước, tôi không thể để cô nàng phải chịu thêm sự tủi hổ khi phải mở lời đòi nhẫn. Lòng tự tôn của một người con gái sẽ bị tổn thương nặng nề.

Trước tiên, cứ đợi Irina bình tĩnh lại rồi hẵng nói. Không biết do cô nàng đã vội vã chạy đến, hay đang trăn trở không biết mở lời ra sao mà hơi thở có phần gấp gáp. Nói sớm cũng tốt, nhưng nếu quá thẳng thắn thì sẽ khó xử─

“Em đã thưa chuyện với gia đình rồi.”

lắm đây…

“...Hửm?”

Ngay khi tôi vừa rời môi khỏi tách trà, Irina đã đánh một đòn phủ đầu.

Câu nói bất ngờ khiến tôi đáp lại muộn mất một nhịp. Đầu óc dường như cũng quay cuồng chậm lại.

“Chuyện em thích anh. Em đã thưa với gia đình rồi.”

Nhưng Irina không cho tôi thời gian suy nghĩ mà tung ngay đòn tiếp theo.

“Với gia đình?”

“Vâng. Cả chuyện em đã tỏ tình nữa.”

Nhìn vẻ mặt cương quyết của cô nàng, xem ra đây không phải lời nói đùa. Vốn dĩ cũng chẳng ai lại đem chuyện này ra đùa cợt, nhưng tóm lại, đây là một lời tuyên bố đanh thép và vô cùng chân thành.

“Vì vậy, anh không có gì phải lo lắng đâu.”

Cô nàng đã biết lý do tôi trì hoãn việc trả lời và đã tự tay gỡ bỏ rào cản đó.

‘Người một nhà đúng là giống nhau thật.’

Hành động dứt khoát và nhanh gọn này suýt nữa khiến tôi bật cười. Đúng là người nhà Jorun có khác.

Dù Bá tước Jorun đã phải chịu đòn đơn phương từ Phòng Thanh tra, nhưng nói cách khác, đó là một gia tộc danh giá đã trụ vững dẫu cho Phòng Thanh tra có ra tay quyết liệt.

Thậm chí, họ còn là một gia tộc có thế lực trong phe phái Hoàng Kim Công tước, đến mức khi bị tấn công, chính ngài ấy đã phải đích thân ra mặt. Một gia tộc đứng trong top đầu các gia tộc Bá tước─ nếu nói quá lên một chút thì có thể sánh ngang với gia tộc Hầu tước.

Có lẽ vì là một thành viên của nhà Jorun nên Irina cũng chẳng phải dạng tầm thường.

“Thật ra em đã suýt từ bỏ việc được ở bên anh rồi đấy. Nếu Irina không nói cho em biết thì có lẽ mọi chuyện đã thật sự như vậy rồi?”

Và rồi tôi nhớ lại những lời Louise đã nói.

Louise đã định buông tay khi thấy tôi và Marghetta trở nên thân thiết hơn trong kỳ nghỉ hè. Chính Irina là người đã chỉ cho cô ấy cách để trở thành người vợ thứ hai, thứ ba.

Nhờ chuyện đó mà Louise xem Irina như ân nhân của mình. Đó là lý do khi tôi nhờ dỗ dành Irina, cô ấy đã vui vẻ đồng ý.

...Nghĩ theo một hướng khác, điều này có nghĩa Irina ngay từ đầu đã là một nhà chiến lược không nhắm đến vị trí phu nhân đầu tiên.

‘Đây là tiêu chuẩn của nhà Jorun sao?’

Đáng sợ thật. Dù có anh trai và thậm chí còn chưa thành niên nên chưa được giáo dục đầy đủ, Irina đã có khả năng phán đoán tình huống đến thế này.

Nhà Jorun rốt cuộc là cái gì vậy.

***

Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi. Dù đây là kết luận sau khi đã vắt óc suy nghĩ, nhưng nếu tôi đoán sai, cả tôi và anh đều sẽ rơi vào tình huống khó xử.

Nhưng sau một thoáng ngỡ ngàng, anh đã mỉm cười và nói.

“Vậy thì đành chịu thôi. Nếu em đã nói rồi thì anh cũng thấy nhẹ lòng hơn.”

Nghe câu đó, khóe môi tôi bất giác cong lên.

Tôi đã đoán đúng. Anh trì hoãn câu trả lời là vì nghĩ cho gia đình tôi. Không phải vì ghét bỏ, mà là vì quan tâm đến tôi và gia đình tôi nên mới cần thời gian.

‘May quá...’

Tôi đã lo rằng, liệu anh có trì hoãn vì một lý do nào khác không. Hay là anh muốn từ chối nhưng lại do dự vì sợ tôi sẽ bị tổn thương.

May mắn thay, không phải là bất cứ điều gì trong số đó. Anh trì hoãn câu trả lời vì anh là một người dịu dàng và tử tế. Sự im lặng của anh chứng tỏ anh là một quý ông khác xa với một Phòng Thanh tra tàn độc và nhẫn tâm.

Có lẽ chính vì vậy mà tôi đã phải lòng anh. Ở một vị trí mà dù có làm gì cũng không ai có thể trách cứ, vậy mà anh vẫn xin lỗi vì sai lầm của cấp dưới, và thật tâm cảm thấy có lỗi.

‘Cha cũng đã nhận ra điều đó.’

Phòng Thanh tra theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối. Do đó, dù họ có phạm sai lầm, nó vẫn được xem là một hành động đúng đắn. Các Trưởng phòng Thanh tra tiền nhiệm đều hành xử như vậy.

Vì thế, cha đã rất ngạc nhiên khi nhận được thư xin lỗi từ Trưởng phòng Thanh tra─ từ anh. Ngài nói rằng, vì Hoàng Kim Công tước đã ra mặt nên ngài đã lường trước việc bồi thường, nhưng không ngờ lại còn nhận được cả lời xin lỗi.

Lời xin lỗi rõ ràng, sự bồi thường, và việc trừng phạt thế lực thù địch đã vu khống gia tộc. Khi tất cả những điều đó được đáp ứng, cha tôi cũng hài lòng. Quả thực, gia tộc đã nhận được tất cả những gì có thể.

—Con nói là, ai cơ?

Dĩ nhiên, ngay cả cha tôi cũng không thể làm ngơ khi con gái mình qua lại với Trưởng phòng Thanh tra.

Ngày hôm đó, cái ngày tôi được Louise khích lệ mà tỏ tình với anh, tôi đã có một cuộc trò chuyện dài với cha.

“Là Carl Krasius ạ. Trưởng phòng Thanh tra mà cha cũng biết đó.”

Trước câu trả lời dứt khoát của tôi, cha đưa tay lên day trán. Thú thực, tôi không phải không hiểu tâm trạng của ngài, nên trong lòng cũng không hề thoải mái.

Ngay cả khi nghe tin anh được phái đến Học viện với tư cách thanh tra, cha đã rất bối rối. Dù cho gia tộc đã nhận được nhiều thứ từ Phòng Thanh tra, liệu tình cảm năm xưa có còn sót lại chút nào không?

Ấy vậy mà, con gái ngài không chỉ tiếp xúc mà còn đem lòng yêu mến Trưởng phòng Thanh tra. Việc ngài dao động cũng là điều dễ hiểu.

—Không được. Người đó rất nguy hiểm.

“Con xin lỗi, con biết đó là người đã gây hại cho gia tộc mình. Nhưng mà─”

—Không phải ý đó. Người đó đã bị Thiết Huyết Công tước nhắm đến rồi.

Tôi đã nghĩ như vậy.

Một câu trả lời bất ngờ được đưa ra. Một câu trả lời cho thấy ngài đã sớm quên đi vụ việc với Phòng Thanh tra mà hướng sự chú ý đến một nơi khác.

Thấy dáng vẻ của tôi, cha liền nói tiếp với vẻ mặt dịu dàng hơn hẳn.

—Irina à. Gia tộc chúng ta trước khi là quý tộc thì là thương nhân. Một khi ân oán đã được giải quyết sòng phẳng thì không cần phải lưu luyến thêm nữa. Vì vậy, tình cảm đối với Trưởng phòng Thanh tra đã sớm tan biến rồi.

Tôi đã quên mất một điều. Cha tôi không phải người xấu, cũng chẳng phải kẻ máu lạnh, nhưng ngài là một người tính toán rất kỹ lưỡng.

Hơn nữa, trong số những người trong gia đình mà ngài luôn đặt lên trên cả tiền bạc, không một ai bị thương tổn, nên cũng chẳng cần phải giữ lại mối hận thù làm gì.

“Dạ, nhưng... dù sao thì gia tộc cũng đã từng gặp nguy hiểm, cha không thấy sao cả ạ?”

Nói ra câu này, tôi cũng cảm thấy hơi kỳ. Lẽ ra tôi phải thuyết phục cha, vậy mà lại đi nói ra điểm bất lợi của anh.

—Ta đã nhận được lợi ích vượt xa cả nguy cơ. Nguy cơ không làm gia tộc sụp đổ, nhưng lợi ích có thể giúp chúng ta vươn lên một tầm cao mới.

Nói rồi, cha nhẹ nhàng lắc đầu. Như thể điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện đó.

—Dù sao đi nữa, vị trí phu nhân của Trưởng phòng Thanh tra gần như chắc chắn sẽ thuộc về Công nương nhà Valenti. Con hiểu điều này có nghĩa là gì mà, phải không?

“Con biết. Con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Nghe câu trả lời của tôi, cha khẽ thở dài.

Một tiểu thư Bá tước không thể nào vượt qua một Công nương để trở thành phu nhân đầu tiên. Điều đó có nghĩa là tôi chắc chắn sẽ phải trở thành người vợ thứ hai, thứ ba, hoặc có thể là sau đó nữa. Cha đang đau lòng vì con gái mình không thể là người duy nhất của người mình yêu, mà phải sẻ chia với người khác.

Hiểu được tấm lòng đó, tôi khẽ mỉm cười. Vì tôi cảm nhận được cha thật sự yêu thương và trân trọng tôi.

—...Con sẽ không hối hận chứ?

Tôi không chút do dự mà gật đầu. Dù chỉ là một trong những người vợ của anh, tôi cũng không hối hận.

Thật ra, ban đầu không phải như vậy. Không giống cha, tôi vẫn còn vương vấn tình cảm với anh. Tôi ghét anh, sợ hãi, và muốn trốn tránh.

Nhưng khi tôi biết được anh là người như thế nào, khi tôi có thể nhìn anh bằng một ánh mắt không còn thành kiến, cảm giác căm ghét đã biến thành thiện cảm, và mong muốn trốn tránh đã chuyển thành khao khát được ở bên dù chỉ một chút.

Không phải chỉ đơn giản vì anh đã cứu tôi khỏi con quái vật, hay vì anh tốt bụng. Vốn là một thành viên của gia tộc Bá tước, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc hôn nhân chính trị không có tình yêu. Nhưng nếu có thể kết duyên với anh, hiệu quả mang lại sẽ vượt xa hầu hết các cuộc hôn nhân sắp đặt thông thường.

Nếu nó mang lại hiệu quả không khác gì một cuộc hôn nhân chính trị, tôi muốn được ở bên anh. Một người đàn ông tuyệt vời, dịu dàng, và chỉ cần nhìn thôi cũng khiến trái tim tôi rung động. Một người đàn ông do chính trái tim tôi lựa chọn, chứ không phải một người cộc cằn và vô cảm.

...Hơn nữa, một khi đã đem lòng yêu anh, tôi không nghĩ mình có thể để mắt đến bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.

—Được rồi. Nếu con đã quyết như vậy.

Khi tôi bày tỏ tấm lòng của mình, cuối cùng cha cũng đã chấp thuận.

Sự cho phép của cha, gia chủ của Bá tước gia Jorun và là Bá tước Flanbell. Vậy thì, không còn trở ngại nào nữa. Chỉ cần có được trái tim của anh, chúng tôi có thể đến với nhau bất cứ lúc nào.

“Chắc em đã phiền lòng nhiều rồi phải không? Anh xin lỗi. Lẽ ra anh nên trao nó cho em sớm hơn.”

Giống như ngay lúc này.

Giống như khoảnh khắc anh đang đeo nhẫn vào tay tôi. Giống như khoảnh khắc anh đang trao cho tôi nửa chiếc nhẫn mà tôi hằng ao ước.

“Irina đúng là một cô gái mạnh mẽ. Em đã tha thứ cho một người như anh, lại còn thẳng thắn nói ra điều mình muốn.”

Anh bật cười rồi dịu dàng xoa đầu tôi.

“Anh là một kẻ nhát gan nên đã không làm được như vậy. Anh phải học hỏi nhiều từ Irina mới được.”

“Em sẽ ở bên chỉ dạy cho anh cả đời.”

Nghe câu nói đó, cả tôi và anh đều mỉm cười.

***

Thật trống rỗng. Tôi không hiểu nổi tại sao thế gian này lại như vậy.

‘Oa...’

Công nương thì tôi còn liệu trước được. Tôi đã nghĩ người đó chắc chắn sẽ được đeo nhẫn.

Nhưng rồi cả chị gái tóc hồng và chị gái tóc vàng cũng có nhẫn trên tay. Ngay cả những người đến sau cả chị Fenelia mà cũng có nhẫn.

‘Oaaaaaaaaa...’

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi đã định bụng là đợi chủ nhân về dinh thự sẽ bẩm báo chuyện chị Fenelia và cả vị tiểu thư tóc vàng kia cũng có tình cảm với chủ nhân.

Đúng là chuyện hoang đường. Chị Fenelia thì bặt vô âm tín, trong khi người chị tóc vàng kia đã nhận được nhẫn rồi.

“Yuris... chị có ổn không? Trông sắc mặt chị kém quá...”

“Chị muốn khóc.”

“Ơ, chị không khỏe ở đâu à?”

Thấy Sophia luống cuống bên cạnh, tôi dang rộng vòng tay và được em ấy ôm chầm lấy thật ấm áp.

Thật sự muốn bật khóc quá đi mất.

‘Phải làm sao đây?’

Phải chi liên lạc được với chị Fenelia, mình đã mách rằng chị ấy thích chủ nhân rồi. Khi đó chủ nhân sẽ đi tìm, và chị ấy cũng sẽ thổ lộ lòng mình.

‘Không liên lạc được.’

Nhưng lại chẳng thể nào liên lạc được. Vẫn bặt vô âm tín.

Chị ơi... rốt cuộc chị đang ở đâu... Người ta đã chạy cả rồi mà chị còn chưa đứng ở vạch xuất phát thì phải làm sao đây...

Nhưng dù sao cũng là cuối năm rồi, chị sẽ quay về chứ? Phải không? Dù bận rộn đến đâu thì cuối năm chị vẫn luôn ở thủ đô mà.

Làm ơn đi mà.