Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 255 - 5+1 (5)

Một mình trong phòng khách, tôi chìm vào suy tư. Nói là dẫn về đúng hướng thì dễ, nhưng tôi vẫn chưa biết phải an ủi đứa trẻ đáng thương đang lạc lối này như thế nào.

Cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra là thể hiện một tình cảm đúng đắn để cảm hóa Trưởng khoa 4.

“Ng-ng-ngài, n-nếu... nếu ngài cứ như vậy thì... khó xử... lắm... ạ...!”

Không ngờ ngay từ bước thể hiện tình cảm đã gặp trắc trở thế này.

Vừa nằm trong vòng tay tôi, Trưởng khoa 4 đã run lên với nhịp tim có thể sánh ngang với tai của Ma Tông Công tước. Cô ấy thậm chí còn lắp bắp như một cỗ máy hỏng.

Dù vậy, Trưởng khoa 4 vẫn không thể đẩy tôi ra hay bỏ chạy, chỉ run rẩy trong vòng tay tôi. Nếu mọi chuyện kết thúc ở đây thì đã là may mắn.

“......”

“...Fenelia?”

Cô ấy ngất xỉu mất rồi. Thấy cô ấy im bặt trong giây lát, tôi đã nghĩ cô ấy đã thích nghi được, nào ngờ cô ấy không thoát khỏi thân xác mà là thoát khỏi tinh thần.

Thực ra đây cũng là kết quả tất yếu. Bị dồn vào đường cùng về mặt tinh thần đến mức rơi vào trạng thái chấn động, lại không thể trốn thoát? Sau cùng chỉ có kiệt sức mà thôi.

Nhưng mà trốn thoát bằng cách ngất đi cơ đấy. Trưởng khoa 4 của chúng ta... cũng mỏng manh như cá mặt trăng vậy...

“T-Tôi xin phép ra ngoài trước! Tôi... tôi phải đi chào Yuris đã...!”

“Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Cuối cùng, khi tôi nhẹ nhàng buông ra, cô ấy đã nhanh chóng tỉnh lại và bỏ chạy. Lại còn viện cớ Yuris nên tôi cũng không thể giữ lại.

‘Phải làm sao đây.’

Đây là một vấn đề phức tạp. Một người quen, mà còn là Trưởng khoa 4 gần như do một tay tôi dìu dắt, lại đang phát điên theo một cách nào đó. Biết vậy mà bỏ mặc thì không phải đạo làm người.

Hơn nữa, chẳng phải chính tôi cũng từng bị sự điên cuồng đó nuốt chửng hay sao. Khi ở trong trạng thái đó, những gì mình nghĩ chính là chân lý của thế gian, nhưng một khi tỉnh táo lại thì không thể nào gánh nổi hậu quả.

Nếu Trưởng khoa 4 tự mình tỉnh lại, nhận ra bản thân đã tự miệng nói những lời lẽ không mong muốn kết hôn với tôi, cô ấy sẽ tuyệt vọng đến mức nào chứ.

‘Sẽ lại phát điên mất.’

Một tương lai đáng buồn hiện ra. Có lẽ, một tương lai mà cô ấy khó có thể phát điên một cách yên ổn đang hiển hiện trước mắt.

Vì thế, tôi càng thêm quyết tâm. Vì tương lai hạnh phúc của Trưởng khoa 4, tôi nhất định phải dạy cho cô ấy một tình yêu đúng đắn.

***

Dạo gần đây, chỉ một tiếng chuông gió cũng đủ khiến tôi phải ngoảnh ra cửa. Bởi những vị khách ghé qua gần đây không một ai là tầm thường cả.

Cách đây không lâu, tôi đã chế tác nhẫn cưới cho Trưởng khoa 2 của Phòng Thanh tra. Trước đó nữa thì Trưởng phòng Thanh tra đã mua tới bốn cặp nhẫn.

‘Sắp tới lúc rồi đây.’

Và tôi đang tập trung tinh thần, vì linh cảm mách bảo rằng Trưởng phòng Thanh tra sắp quay lại.

Lúc anh ấy mua tận bốn cặp nhẫn, tôi đã tự hỏi có chuyện gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì có lẽ là để có nhiều lựa chọn hơn. Dù không phải nhẫn cưới thì cũng là quà tặng cho người thương. Cái tâm tư muốn tự tay trao đi món quà ưng ý nhất sau khi đã đắn đo kỹ lưỡng là điều khó tránh khỏi.

Vì vậy, chắc hẳn anh ấy muốn đích thân mang những món tôi đã gợi ý về, rồi dành nhiều thời gian để chọn lựa. Chắc chắn là vậy. Nếu không thì không thể giải thích cho việc mua hàng kỳ quặc đó được.

‘Mình cũng đã nói là có thể hoàn tiền.’

Nghĩ lại thì đó là một cách đối phó hoàn hảo. Dù đang bối rối, tôi vẫn truyền đạt đầy đủ mọi thông tin cần thiết.

Trưởng phòng Thanh tra giờ này chắc cũng đã chọn được một trong bốn cặp. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tiền tương đương giá trị ba cặp rồi. Bất kể anh ấy đến lúc nào, việc hoàn tiền cũng sẽ diễn ra suôn sẻ.

‘Đây chính là cách để có khách quen.’

Vốn dĩ kinh doanh là thế. Chỉ cần một lời quan tâm nhỏ nhặt, một quy trình mua bán và hoàn tiền không vướng mắc cũng đủ để níu chân khách hàng.

Thật ra, ở Đế đô, cửa hàng nào cũng bán những món đồ hoàn hảo không tì vết. Nếu vậy, chẳng phải nên cạnh tranh bằng những yếu tố ngoài sản phẩm hay sao.

-Keng

Và rồi, chiếc chuông treo trên cửa vang lên một âm thanh trong trẻo.

‘Đến rồi.’

Tôi vội ngẩng đầu lên, một thanh niên mặc chế phục màu đen─ Trưởng phòng Thanh tra bước vào. Phải rồi, tôi đã cảm thấy sắp đến lúc mà. Linh cảm của mình vẫn chưa cùn đi.

“Kính chào Trưởng phòng Thanh tra.”

Nghe vậy, Trưởng phòng Thanh tra gật đầu rồi đi thẳng tới. Vốn dĩ là đến hoàn tiền chứ không phải mua hàng, nên cũng không cần xem các món đồ khác─

“Nhẫn. Anh có thể gợi ý cho tôi thêm một chiếc được không?”

“...Hả?”

Tôi đã phạm phải sai lầm chết người là hỏi lại lời của một vị khách quý. Hơn nữa, vị khách đó còn là Trưởng phòng Thanh tra, người có thể cho một thương đoàn khổng lồ bay màu dưới danh nghĩa thanh tra.

Nhưng cũng đành vậy thôi. Bất cứ ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng sẽ có phản ứng tương tự.

‘Giới thiệu...?’

Tôi không tin vào tai mình nữa. Giới thiệu ư? Không phải hoàn tiền mà là giới thiệu?

Tôi ngây người nhìn Trưởng phòng Thanh tra một lúc, và anh ấy vẫn bình thản đón nhận ánh mắt của tôi.

Không, không bình thản. Dù người bán hàng được hỏi không nói năng gì, anh ấy cũng không hề trách móc. Điều đó có nghĩa là tình hình của vị khách cũng không bình thường.

“Chất lượng tương tự những chiếc lần trước anh giới thiệu là được. Mọi người đều rất thích.”

“A, vâng.”

Câu nói ‘mọi người đều rất thích’ đã khiến tôi sực tỉnh. Chính xác hơn là một cú sốc lớn hơn đã che lấp đi cú sốc nhỏ.

Mà thôi, đầu óc tôi quay cuồng. Cứ ngỡ anh ấy sẽ chỉ chọn một trong bốn cặp thôi chứ.

‘Tất cả đều là nhẫn đã có chủ rồi sao?’

Thậm chí sau đó vẫn cần thêm một chiếc nữa ư?

‘Điên thật rồi.’

Bấy lâu nay tôi cứ tưởng Trưởng khoa 2 mới là tay sát gái khiến các tiểu thư khóc ròng, hóa ra là tôi đã nhầm.

Hóa ra anh ta chỉ là học trò noi gương cấp trên của mình mà thôi. Hàng thật chính hiệu là ở đây cơ mà.

‘Mình không được sống như thế.’

Có nhiều người yêu không phải là chuyện lạ, nhưng mua nhẫn cho những người yêu đó như thể mua hàng giảm giá thì thật quá đáng.

Dĩ nhiên, dù nghĩ vậy nhưng tay và mắt tôi vẫn nhanh chóng lướt qua những chiếc nhẫn. Nếu Trưởng phòng Thanh tra mua cả nhẫn cưới ở cửa hàng của chúng ta, và rồi con cái của anh ấy cũng nhớ đến duyên phận của cha mẹ mà ghé thăm, thì sẽ lời biết bao.

Bởi vì nhân cách và độ dày ví tiền của khách hàng là hai chuyện khác nhau. Phải, là hai chuyện khác nhau, nhưng mà...

‘...Cái gì đây?’

Mãi sau tôi mới để ý đến bàn tay trái của Trưởng phòng Thanh tra. Việc anh ấy đeo tới năm chiếc nhẫn thì tôi có thể tạm cho qua, nhưng mà.

‘Sao chỉ có nửa chiếc vậy?’

Một câu hỏi nguyên thủy của kẻ vừa chứng kiến điều bí ẩn. Nhưng tôi đã cố gắng dời tầm mắt đi.

Bởi vì trên đời này, đôi khi sự tò mò có thể giết chết một người.

***

Ánh mắt hoang mang của chủ tiệm khiến lòng tôi hơi nhói, nhưng tôi đã sớm vượt qua được.

Ván đã đóng thuyền. Bây giờ có để tâm đến ánh mắt của người khác cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cứ làm theo những gì mình muốn chẳng phải là đúng đắn hay sao.

Cứ thế, tôi đã có được chiếc nhẫn thứ sáu.

‘...Mình mua nhanh quá thì phải.’

Nhưng khi cầm chiếc hộp trong tay, tôi lại nảy ra suy nghĩ đó. Rằng mình còn chưa chữa trị cho Trưởng khoa 4, đây có phải là một quyết định quá vội vàng không.

Từ trước đến nay, tôi luôn mua nhẫn sau khi nhận được lời tỏ tình. Đó là việc mua sắm để đưa ra một câu trả lời mỹ mãn trong tình huống mà tôi nắm đằng chuôi.

Nhưng bây giờ, nói gì đến nắm đằng chuôi, tôi còn chưa đứng ở vạch xuất phát. Ít nhất cũng phải xóa bỏ được cơn điên đang gặm nhấm Trưởng khoa 4 thì mới có thể lấy chiếc nhẫn này ra.

‘Bây giờ mà đưa thì chỉ có loạn thôi.’

Trưởng khoa 4 với tình yêu lệch lạc. Trong hoàn cảnh đó mà vừa trao nhẫn vừa thì thầm lời yêu, chẳng phải cô ấy sẽ ngất đi vì cho rằng mình không xứng, hoặc sẽ cất nó vào một kho báu nào đó như một món quà được bề trên ban tặng hay sao.

Không, không phải là ‘hay sao’. Chắc chắn 100% là vậy.

“Đúng là một vấn đề nan giải.”

“Chắc là vậy rồi, phải không?”

Thật đáng tiếc, đến cả Marghetta cũng phải thừa nhận rằng chuyện này quá đỗi nan giải. Mà nếu dễ dàng thì ngay từ đầu tôi đã chẳng cần đem chuyện này ra bàn với cô ấy.

“Em xin lỗi. Em chỉ mong có thể giúp được anh phần nào.”

“Không sao đâu em. Anh mới là người phải xin lỗi vì đã hỏi em một chuyện khó xử thế này.”

Thấy Marghetta có vẻ buồn, tôi vội lắc đầu. Thật ra, tôi kể chuyện này chỉ vì đã hứa sẽ không giấu cô nàng bất cứ điều gì, chứ không hẳn là để tìm một giải pháp.

Vốn dĩ, hỏi ý kiến người yêu về một cô gái khác đã là chuyện điên rồ. May mà Marghetta hiểu tôi chỉ muốn chia sẻ chứ không phải tìm lời khuyên, nên cô ấy cũng cho qua một cách tự nhiên.

“Thôi, chuyện đó tính sau vậy. Cứ ngỡ việc được tỏ tình là lẽ dĩ nhiên, ai ngờ lại gặp phải trường hợp thế này. Lần đầu trải qua nên anh cũng hoang mang thật.”

“Anh Carl. Anh mà nói câu đó ở ngoài, thể nào cũng bị người ta hiểu lầm đấy ạ.”

Thấy tôi buột miệng than thở vì tình cảnh mịt mù trước mắt, Marghetta chỉ mỉm cười đáp lại.

...Quả thật, chính tôi cũng thấy lời mình nói ra nghe kỳ cục. “Cứ ngỡ được tỏ tình là lẽ dĩ nhiên” ư? Đúng là một tên tự luyến đến phát rồ.

“À, có lẽ phương pháp giống của anh cũng không tồi đâu.”

“Giống của anh ư?”

Nghe vậy, tôi liền lục lại ký ức.

Cái thời kỳ nhục nhã khi tôi bị cơn điên loạn nuốt chửng và luôn miệng lảm nhảm về một đám cưới tập thể. Chính nhờ sự thật phũ phàng từ Erich mà tôi mới thoát khỏi giai đoạn tuyệt vọng ấy.

Thì ra là vậy. Quả nhiên những lời thẳng thắn vẫn là tốt nhất─

“Nhưng phải làm khác đi một chút. Nếu chính anh, người trong cuộc, trực tiếp đến gặp cô Fenelia thì ngược lại sẽ chỉ làm cô ấy thêm sợ hãi thôi.”

‘A.’

Lời của cô ấy nghe hợp lý đến nỗi tôi chỉ biết gật đầu.

Cũng phải. Muốn dùng sự thật phũ phàng thì cũng phải đối mặt trực tiếp mới được. E rằng bây giờ chỉ cần tôi đi ngang qua thôi là Trưởng khoa 4 đã vội lẩn trốn rồi. Có khi cô ấy lại nghĩ tôi đang tức giận và sẽ chỉ luôn miệng xin lỗi cũng nên.

“Hãy nhờ đến những người xung quanh một cách tự nhiên. Nếu nhiều người thân cận thủ thỉ về tình yêu chân chính, về tấm lòng thật sự của anh, chẳng phải cô ấy sẽ dần tỉnh táo lại hay sao?”

“Hừm...”

“Khi nhận ra suy nghĩ của mình khác biệt với mọi người, người ta sẽ tự khắc nhìn nhận lại bản thân thôi ạ.”

Thật có lỗi với Marghetta, nhưng tôi đã gặp quá nhiều kẻ điên rồi, những kẻ sẵn sàng gạt phăng người khác để tiến về phía trước nếu suy nghĩ của chúng không giống mọi người.

Thứ tình yêu bản thân điên cuồng đến mức cho rằng không phải mình sai, mà là cả thế giới này đã sai. Thậm chí, chúng còn sở hữu năng lực trời ban để biến điều đó thành sự thật.

“Cảm ơn lời khuyên của em, Mar.”

“Phu phu, không có gì to tát đâu ạ.”

Dù sao đi nữa, Marghetta vẫn dịu dàng lắng nghe người mình yêu tâm sự về vấn đề của một cô gái khác. Một kẻ đáp lại lòng tốt ấy bằng câu “Cách đó có lẽ không hiệu quả đâu” hẳn phải có bộ não của loài cầm thú.

Hơn nữa, cũng chẳng có phương pháp nào khả thi hơn, nên làm theo lời Marghetta cũng không phải ý tồi.

Chỉ mong sao Trưởng khoa 4 không phải là một nhà khai phá quyết chiến đấu với cả thế giới.

Tôi gọi cho người thân cận nhất với Trưởng khoa 4.

Nghĩ đi nghĩ lại, không có ai thích hợp hơn người này. Dù Trưởng khoa 4 có phải di chuyển khắp nơi vì nhiệm vụ phái cử thì bộ đôi tâm giao này cũng chẳng bao giờ tách rời.

—Phó Đội trưởng Mặc Quang Đội, Giuseppe Digo, xin kính chào Trưởng phòng Thanh tra.

Cựu Trưởng nhóm của Khoa 4, nay là Phó Đội trưởng Mặc Quang Đội. Một người mà nếu phải xa Trưởng khoa 4 thì mới là chuyện lạ.

“Ồ, vâng. Lâu rồi không gặp. Anh vẫn khỏe chứ?”

—Nhờ ơn Trưởng phòng quan tâm, tôi vẫn luôn bình an vô sự.

“Vậy thì tốt rồi.”

Thái độ vẫn cung kính như ngày nào của anh ta khiến tôi cảm thấy hơi áy náy. Chắc hẳn anh ta vừa kết thúc nhiệm vụ và trở về, vậy mà lại bị cấp trên cũ gọi điện làm phiền.

Vì vậy, tốt nhất là nên vào thẳng vấn đề rồi nhanh chóng kết thúc. Vốn dĩ gọi điện đã là làm phiền, nếu còn kéo dài cuộc trò chuyện thì sẽ càng phiền hơn.

“Phó Đội trưởng.”

—Vâng, thưa Trưởng phòng Thanh tra.

“Trưởng khoa 4 dạo này có vẻ không được ổn lắm.”

Nghe câu đó, đôi mắt của vị Phó Đội trưởng mở to.

“Chuyện là thế này─”

Và rồi tôi nhanh chóng giải thích tình hình. Để giữ thể diện cho Trưởng khoa 4, tôi đã không đề cập đến chuyện cô ấy “run rẩy đến kiệt sức”.

“Vì vậy, tôi mong các anh có thể giúp một tay.”

—Xin hãy giao cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình!

“Được rồi, nghe đáng tin cậy đấy.”

Lời đáp hừng hực tinh thần trách nhiệm khiến tôi bất giác gật gù.

Thật hài lòng. Quả nhiên dù tên gọi đã thay đổi, Khoa 4 vẫn là Khoa 4. Tình đồng đội của họ vẫn bền chặt như xưa.

—Tôi nhất định sẽ khiến Đội trưởng tỏ tình với Trưởng phòng!

Hướng đi của tên này có gì đó sai sai, nhưng vì không phải là hướng tiêu cực nên tôi cũng không ngăn lại.

Mà bảo là “khiến tỏ tình”... Rốt cuộc anh ta định làm gì chứ?

Chẳng lẽ định dâng sớ cho Trưởng khoa 4 hay sao?