Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 253 - 5+1 (3)

Nhiệm vụ biệt phái tại Học viện kết thúc cũng là lúc chuỗi ngày đi làm ở Phòng Thanh tra bắt đầu.

Tiếc thay, công chức làm gì có kỳ nghỉ. Hè đã chẳng có thì nói gì đến đông. Cũng không hẳn là tôi ghét đi làm, chỉ là...

‘Vậy mà đã phải lấy thứ này ra rồi.’

Tôi đứng trước tòa nhà Bộ Tài chính, ngẩn ngơ nhìn lên. Trên tay là một chiếc hộp được thắt nơ đỏ.

Theo kế hoạch ban đầu, phải một hai tuần nữa chiếc hộp này mới xuất hiện. Về thứ tự, Trưởng khoa 1 xếp sau Irina, và tôi đã định sẽ cho Irina câu trả lời sau khi Lễ mừng năm mới kết thúc.

Nhưng tôi lại quên mất cái số của mình, hễ cứ lên kế hoạch là y như rằng sẽ tan tành mây khói.

‘Lại còn trơ trọi một chiếc.’

Đầu tôi đau như búa bổ. Phải chi còn lại hai hay ba chiếc nhẫn thì tôi đã chẳng phải đắn đo thế này, vì điều đó có nghĩa là vẫn còn nhiều người chưa nhận được hồi âm. Tôi vẫn có thể viện cớ cô ấy thuộc phe đa số.

Thế nhưng giờ chỉ còn lại một chiếc nhẫn, tức là chỉ còn duy nhất một người chưa nhận được câu trả lời. Trong tình thế này, nếu bị hiểu lầm là cố tình cho Trưởng khoa 1 ra rìa thì tôi cũng đành chịu.

Dĩ nhiên, Trưởng khoa 1 không biết chuyện của Louise hay Irina, nhưng tôi thì có. Lương tâm tôi sẽ không yên nếu đã trả lời tất cả mọi người mà lại cố tình trì hoãn với một mình cô ấy.

‘Hiệu ứng dây chuyền của những chiếc nhẫn.’

Tôi bất giác bật cười cay đắng. Hồi nhận được lời tỏ tình cũng vậy, Ma Tông Công tước vừa mở màn là những người khác cứ thế nối đuôi nhau. Giờ đến lượt tôi lặp lại y hệt quá trình đó.

Nhưng biết làm sao được. Đã có đáp án trong lòng mà cứ cố tình trì hoãn thì chẳng khác nào đùa giỡn với tình cảm của người ta. Dù tôi có là kẻ đa tình thì cũng chẳng có ý định quản lý cả một ‘ngư trường’.

Dù lời biện minh này chẳng mấy đáng tin, nhưng sự thật là vậy.

“Cho nên làm ơn, chỉ một lần, một lần thôi, hãy cho tôi cơ hội...”

Có lẽ vì đã chứng kiến dáng vẻ van nài tha thiết của Trưởng khoa 1 nên tôi không tài nào bắt cô ấy phải chờ đợi thêm nữa.

Và nếu, nếu tôi nén lại sự cắn rứt lương tâm mà bỏ qua Trưởng khoa 1, để rồi cô ấy phát hiện ra chỉ mình mình chưa nhận được hồi đáp, cô ấy sẽ nghĩ gì đây. Rốt cuộc cô ấy sẽ cho rằng mình không có nổi một cơ hội và rồi suy sụp mất.

‘Đúng là cái số của mình mà.’

Cuối cùng, tôi thở dài một hơi rồi bước vào tòa nhà.

Nói ra thì thật được voi đòi tiên, nhưng đằng nào cũng bị tỏ tình, sao mọi người không chia ra khoảng hai tháng một lần có được không? Như vậy thì tôi đã chẳng phải đau đầu vì vấn đề thời điểm thế này.

Vừa mở cửa phòng làm việc, tôi đã thấy các vị Trưởng khoa đang nhai bánh mì. Bộ họ đi làm mà chưa ăn sáng hay sao?

“Ồ, Trưởng phòng. Anh đến rồi à?”

Và rồi tôi chạm mắt với Trưởng khoa 2, người đứng gần nhất.

Vừa mới đi làm mà người đầu tiên chào hỏi mình lại là Trưởng khoa 2. Xem ra vận may hôm nay của tôi tệ thật.

“Ừ, tôi đến rồi.”

Tôi gật đầu qua loa rồi nhanh chóng đảo mắt khắp phòng làm việc. Trưởng khoa 3 đang nhồi đầy bánh mì trong miệng, cúi gập đầu chào; Trưởng khoa 5 thì nuốt vội miếng bánh rồi cúi rạp người.

Còn Phó phòng chắc đang vùi đầu vào giấy tờ trong phòng riêng nên thôi bỏ qua.

“A, Trưởng phòng!”

Cuối cùng, tôi thấy Trưởng khoa 1 đang tươi cười rạng rỡ chạy lon ton lại gần.

Cô cúi gập người chào tôi một cách đúng mực. Ánh mắt long lanh. Nụ cười hiền hòa. Một dáng vẻ bình thường, khác xa với sự điên loạn thường thấy.

Thật xa lạ. Trưởng khoa 1 mà tôi biết đâu phải là một người bình thường thế này.

“Lâu rồi không gặp, Elizabeth.”

Dù vậy, vì biết tâm trạng nào đã khiến cô ấy phải giả làm người bình thường nên tôi vẫn điềm tĩnh đón nhận. Tôi cũng không quên vỗ vai và gọi tên cô ấy.

Hiệu quả thật không ngờ. Được gọi tên, Trưởng khoa 1 liền tròn mắt ngạc nhiên rồi bắt đầu cười toe toét. Biết thế này thì tôi đã gọi từ hai năm trước rồi.

“Ồ? Chẳng lẽ giờ anh định gọi tên cả chúng tôi luôn sao?”

Thấy tôi đột nhiên gọi tên cô ấy, anh ta có vẻ ngỡ ngàng, nhưng rồi lại nhanh chóng trêu chọc, chứng tỏ anh ta nắm bắt tình hình cũng nhanh đấy. Chỉ có điều là nhanh theo cái hướng chẳng mấy tốt đẹp mà thôi.

“Không. ‘Trưởng khoa 2’ hợp với anh hơn là Lafayette.”

“Anh phũ phàng quá. Bắt tôi vứt bỏ cả cái tên cha sinh mẹ đẻ.”

Miệng thì nói vậy chứ trông anh ta chẳng có vẻ gì là buồn lòng. Cũng phải. Đàn ông con trai bị gọi tên thì có gì mà phải xao xuyến chứ.

Ngược lại, nếu tôi mà gọi là Lafayette thì chắc tên đó sẽ nổi da gà rồi phát điên lên hỏi có chuyện gì cho mà xem.

“Trưởng phòng đã nói vậy thì cứ vậy thôi. Từ hôm nay anh cứ sống với cái tên Trưởng khoa 2 Baron đi.”

“Phát điên mất thôi.”

Trước lời nói của Trưởng khoa 1, người đã tiến hóa thành một trung thần, Trưởng khoa 2 chỉ biết cười khì và nhún vai.

“Vậy thì phiền lắm. Lại phải làm lại danh thiếp nữa.”

“Vậy thì đành chịu thôi...”

Dù sao đi nữa, khi tôi vỗ nhẹ lên đầu Trưởng khoa 1 và nói, cô ấy liền lẩm bẩm với giọng mệt mỏi.

Đúng là xa lạ thật. Trưởng khoa 1 đó mà lại trở thành một cấp dưới ngoan ngoãn và trung thành thế này. Hai năm trời tôi phải gào thét trong đau khổ là vì cái gì cơ chứ?

Có lẽ các cán bộ khác cũng có cùng suy nghĩ, Trưởng khoa 3 thì lắc đầu còn Trưởng khoa 5 thì lặng lẽ nhắm mắt. Đó là phản ứng của những người không thể chấp nhận nổi những gì mình vừa chứng kiến.

“Elizabeth.”

Thấy phản ứng thảm thiết đó, tôi cảm thấy cần phải đưa Trưởng khoa 1 ra ngoài.

Vốn dĩ việc tặng nhẫn trước mặt bao người đã đủ ngượng ngùng rồi, mà xét trên lập trường của các Trưởng khoa đang chứng kiến thì đây chẳng khác nào một bộ phim kinh dị vũ trụ. Một cấp trên đeo nhẫn cho cấp dưới là một màn trình diễn không khác gì bắt nạt nơi công sở.

“Ra ngoài hóng gió một lát không?”

“Dạ vâng!”

Trước lời đề nghị của tôi, Trưởng khoa 1 cười rạng rỡ rồi bám sát vào bên cạnh tôi.

“...Tại sao tôi lại phải bò lê bò càng cơ chứ.”

Ngay trước khi rời khỏi phòng làm việc, tôi thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm vô cùng u uất của Trưởng khoa 5, nhưng tôi lờ đi.

Đến mức Trưởng khoa 5 phải than thở thì chắc không phải chuyện thường, nhưng tiếc là những chuyện xảy ra lúc tôi vắng mặt thì thật khó để giúp đỡ hay an ủi.

Cố lên nhé, Trưởng khoa 5.

***

Một khu vườn nhỏ nằm trong khuôn viên tòa nhà Bộ Tài chính. Nơi này được tạo ra để mọi người có thể nghỉ chân khi mệt mỏi vì công việc, nhưng thực tế lại vô cùng vắng vẻ. Bởi lẽ, hiếm có vị quan chức nào đủ thảnh thơi để ghé thăm một khu vườn. Ai lại ra ngoài hóng gió trong giờ làm việc cơ chứ?

Dĩ nhiên, Trưởng phòng là ngoại lệ. Ở Bộ Tài chính này, người có thể nói gì đó với Trưởng phòng chỉ có vị Bộ trưởng mà thôi.

“Gió lạnh đấy. Lại đây sát hơn đi.”

Vừa ra đến vườn, Trưởng phòng đã nắm tay tôi kéo lại rồi khoác tay tôi.

Một màn thể hiện tình cảm đầy bất ngờ từ Trưởng phòng. Cảm giác thỏa mãn dâng trào khiến khóe miệng tôi không ngừng nhếch lên.

‘Phải nhịn.’

Có biết bao điều tôi muốn nói. Nào là ‘anh nhớ người chị này đến vậy sao?’, hay ‘anh muốn gần gũi thế này, đã kiềm chế ra sao vậy?’. Miệng tôi ngứa ngáy, chỉ muốn thốt ra ngay lập tức.

Nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi đã hứa sẽ không trêu chọc Trưởng phòng nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đã nói thì phải giữ lấy lời. Đây là cơ hội mà tôi đã khó khăn lắm mới có được.

“Cứ thoải mái đi.”

“Vâng?”

“Tôi bảo cô cứ cư xử như bình thường đi. Đừng cố gò ép bản thân làm gì.”

Và rồi, như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Trưởng phòng bật cười, lời nói của anh khiến tôi có chút bối rối.

Tại sao...? Chẳng phải là nên giữ ý tứ hay sao? Chẳng phải không nên trêu chọc Trưởng phòng, mà nên diễn vai một quý cô dịu dàng thì tốt hơn sao? Tiền bối Aria đã nói như vậy mà?

“Tôi muốn ở bên Elizabeth, chứ không phải một con búp bê chỉ biết nhìn sắc mặt người khác.”

Dáng vẻ thờ ơ của Trưởng phòng khi nói câu đó khiến tim tôi đập thình thịch.

Thật là ăn gian. Nhỏ tuổi hơn mà lại nói những lời ngọt ngào như vậy. Lại còn thể hiện một cách mộc mạc rằng anh thích con người thật của tôi.

“Hi hi, quả nhiên là anh vẫn thích được người chị này trêu đùa đúng không?”

Tôi cố nén lại trái tim đang xao xuyến mà đáp lời, bởi tôi sợ rằng nếu để lộ vẻ e thẹn lúc này, tôi sẽ hoàn toàn bị Trưởng phòng dẫn dắt.

“Chẳng qua vì cô là một người chị hay khóc, nên tôi mới phải dỗ dành thôi.”

Câu nói đó khiến tôi phải ngậm chặt miệng lại.

Thật hèn hạ... Anh mà nói thế thì tôi biết đáp lại sao đây...

“Cô hay khóc đến mức tôi phải dỗ dành cả đời mất thôi.”

Dù vậy, cái xoa đầu của Trưởng phòng đã khiến lòng tôi dịu lại ngay tức khắc.

Tôi không phải người dễ dãi đâu, nhưng vì là Trưởng phòng nên tôi mới đặc biệt bỏ qua đấy. Nếu là người đàn ông khác thì đừng hòng chạm được vào một ngón tay.

“Vậy thì tôi phải khóc mỗi ngày thôi. Anh sẽ dỗ dành tôi mỗi ngày, đúng chứ?”

“Biết vậy tôi đã chẳng nói.”

Dù chỉ là một cuộc trò chuyện vu vơ, tôi vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Hạnh phúc quá. Vì tôi cảm thấy mình đang ở bên Trưởng phòng không chỉ với tư cách cấp trên-cấp dưới, mà là như một người đàn ông và một người phụ nữ. Đây là cảm xúc mà suốt hai năm qua tôi chưa từng được nếm trải.

Thật ra, tôi không phải lòng Trưởng phòng vì một lý do đặc biệt nào cả. Chỉ là, tôi dần cảm thấy hứng thú và có cảm tình với anh qua vẻ ngoài đáng tin cậy, kiên định, dứt khoát và dám chịu trách nhiệm của anh mà thôi.

Thú thật, một chàng trai vừa trẻ tuổi, đẹp mã, lại có những hành động ngầu như vậy, làm sao mà không nảy sinh hứng thú được chứ.

‘Vấn đề là, tình cảm này chỉ đến từ phía mình.’

...Đáng tiếc, vì là tình đơn phương nên tôi chưa một lần dám tỏ bày.

Hơn nữa, tôi cũng thừa biết tình cảnh của Trưởng phòng lúc ấy, làm sao dám tiến tới được chứ. Tôi vốn không tự tin mình có thể thay thế được Hecate.

‘Nhưng giờ đây mình hạnh phúc là được rồi.’

Phải, hiện tại tôi rất hạnh phúc. Nhờ có Công nương Marghetta, bóng ma trong lòng anh đã vơi đi nhiều, và chỉ khi đó tôi mới có thể bày tỏ tấm chân tình của mình. Thật may mắn, anh đã đón nhận tình cảm ấy.

Dù chưa nhận được câu trả lời cho lời tỏ tình, nhưng đến nước này thì xem như đã chắc chắn rồi còn gì? Anh không phải loại người tệ bạc đến mức hẹn hò với người phụ nữ mà mình định từ chối. Anh đâu phải là Trưởng khoa 2.

“Tôi sắp được diện kiến Hầu tước Iones rồi đây.”

Khi hai chúng tôi đang thân mật khoác tay đi dạo, Trưởng phòng bỗng nhắc đến cha tôi.

“Lần nào gặp ngài ấy cũng lo lắng cho cô không ngớt.”

“Tôi đã là một quý cô trưởng thành rồi mà cha cứ can thiệp quá đáng.”

Nghe lời anh nói, tôi bất giác bĩu môi.

Cha cũng thật quá đáng. Một tiểu thư đã ngoài hai mươi chẳng lẽ lại không tự lo liệu được hay sao.

“Chính vì cô đã lớn rồi nên ngài ấy mới làm vậy chứ. Hai mươi lăm tuổi đầu mà chẳng có ý định kết hôn gì cả.”

“Anh có thể nói rằng tôi đã giữ gìn tấm lòng son sắt đến tận tuổi hai mươi lăm được không?”

“Trước khi gặp tôi, chẳng phải cô cũng đã ngoài hai mươi rồi sao?”

Thật hèn hạ khi phản bác bằng sự thật.

Càng thấy tủi thân, tôi khẽ cúi đầu thì nghe thấy tiếng cười khúc khích của Trưởng phòng.

Người em trai xấu tính. Nhất định có ngày tôi phải cho anh thấy uy nghiêm của một người chị.

“Đây. Thấy cái này, chắc chắn ngài ấy sẽ không nói gì nữa đâu.”

Nghe vậy, tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Việc cha không còn cằn nhằn nữa đã là điều đáng mừng, nhưng để một người cha luôn hối thúc chuyện hôn sự bỗng dưng im lặng, thì lý do đã quá rõ ràng rồi.

Quả đúng như dự đoán. Vừa ngẩng lên, tôi đã thấy một chiếc hộp nhỏ trên tay Trưởng phòng.

“Thật ra tôi đã định chuẩn bị đủ mọi lời tỏ tình sến súa... nhưng cô đâu cần những thứ đó, phải không?”

“Vâng.”

Tôi dứt khoát đáp lời. Lời tỏ tình ư? Mấy thứ đó thì có gì quan trọng? Điều quan trọng lúc này là trên tay tôi có nhẫn hay không mà thôi.

Kể từ cái đêm khóc lóc vật vã trước mặt anh, tôi đã buông bỏ tất cả rồi. Giờ này mà còn câu nệ chuyện lãng mạn hay không khí thì thật vô nghĩa. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi.

“Tôi biết mà.”

Trưởng phòng lại mỉm cười, tháo dải ruy băng đỏ buộc trên hộp. Ngay từ dải ruy băng tôi đã thấy ưng ý rồi. Quả nhiên màu đỏ vẫn là đẹp nhất.

Dải ruy băng nhẹ nhàng tuột xuống, nắp hộp được cẩn trọng mở ra, để lộ chiếc nhẫn bên trong.

Vui quá. Thực sự rất vui. Dù vô cùng hạnh phúc, nhưng...

“Trưởng phòng này.”

“Sao thế?”

“...Sao lại là một nửa chiếc nhẫn ạ?”

Tôi không thể nén nổi thắc mắc căn bản này.

Không, thực ra tôi có nghe nói Công nương Marghetta cũng nhận được một nửa chiếc nhẫn. Vì màn dạo đầu đã như vậy nên tôi cũng đoán mình sẽ nhận được một nửa.

Nhưng đoán được là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Tại sao lại phải bẻ đôi một chiếc nhẫn lành lặn chứ...?

‘Chiếc nhẫn tượng trưng cho hai người trở thành một?’

Ý nghĩa bề ngoài nghe cũng có lý. Nếu nghe từ người khác, chắc tôi cũng sẽ gật gù cho rằng nó lãng mạn.

Nhưng tôi đâu phải mới biết anh ngày một ngày hai. Trưởng phòng không phải là người sẽ chủ động theo đuổi sự lãng mạn như vậy. Anh là kiểu người sẽ mua quách một món gì đó ở cửa hàng gần nhà.

“Độc đáo đúng không?”

Nhưng hay là do tôi tưởng tượng nhỉ? Khi tôi chỉ ra chuyện nó chỉ có một nửa, Trưởng phòng lại tỏ ra khá thích thú.

Tại sao chứ...?

***

Enen vẫn chưa bỏ rơi chị ấy.

Chủ nhân cũng không bỏ rơi chị!

—Yuris. Em vẫn khỏe chứ?

“Chị!”

Khi chủ nhân đã đi làm và tôi đang bận rộn với công việc, ngài quản gia bỗng gọi tôi lại, báo rằng có người muốn liên lạc.

Ngay khi nghe vậy, tôi đã đoán ra. Người từ bên ngoài tìm tôi chỉ có một mà thôi, đó là chị Fenelia.

“Sao bây giờ chị mới liên lạc!”

Vừa nhìn thấy khuôn mặt chị qua quả cầu liên lạc, bao tủi thân và uất nghẹn trong tôi cứ thế vỡ òa.

Em đã lo lắng biết bao! Mỗi lần thấy người đến sau lại vượt lên trước, lòng em như lửa đốt! Em đã lo không biết có phải chị đã xảy ra chuyện gì không!

—Chị xin lỗi. Thực sự không có chút thời gian nào.

Nghe giọng nói dứt khoát nhưng có phần mệt mỏi, tôi nhìn kỹ gương mặt chị.

‘...Là thật sao?’

Chị vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như mọi khi, nhưng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn.

Trong đôi mắt ấy ngập tràn sự mệt mỏi. Người chị cứng cỏi như thép đó lại đang để lộ sự rã rời qua ánh mắt.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy...?

***

Văn phòng, vốn đông đúc vào đầu giờ làm việc, giờ chỉ còn lại tôi và Trưởng khoa 2.

Ai cũng có việc riêng, cuối năm còn phải tổng hợp hồ sơ do các đội trưởng trình lên, nên khó có thể tụ tập đông đủ. Vốn dĩ, bỏ văn phòng của khoa mình để kéo nhau sang văn phòng của tôi đã là chuyện kỳ quặc rồi.

“Sao anh lại ở đây?”

Chính vì thế, đây là khoảnh khắc chứng minh kẻ kỳ quặc nhất chính là Trưởng khoa 2.

“Tôi ấy à, tôi thuộc tuýp xử lý xong việc cần làm rồi mới nghỉ ngơi.”

“Không, ý tôi là tại sao anh lại nghỉ ngơi ở đây.”

Tên này coi đây là phòng giải lao chắc.

Thế nhưng, trước lời cằn nhằn của tôi, Trưởng khoa 2 chẳng hề bận tâm. Anh ta chỉ cười khì khì rồi đưa bi đông lên miệng. Một mùi cồn thoang thoảng bay ra, có vẻ như anh ta đã đổ rượu vào trong.

Thôi được, cứ uống rồi lăn ra đấy đi. Như vậy còn hơn là tỉnh táo rồi gây phiền phức.

“Lần này anh lại làm Trưởng khoa 1 khóc đấy à?”

Tiếc thay, tôi vừa dứt dòng suy nghĩ thì anh ta đã bắt đầu gây sự, tôi đành lặng lẽ giơ tay trái lên. Hành động vẫn hiệu quả hơn vạn lời nói.

“Chà.”

Vừa thấy tay trái của tôi, Trưởng khoa 2 đã thốt lên một tiếng trầm trồ.

Một phản ứng có thể hiểu được. Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ngón út. Cả bàn tay trái của tôi đều đeo những chiếc nhẫn một nửa.

“Ngầu chứ?”

“Ngầu thì có ngầu, nhưng tôi không muốn bắt chước đâu.”

“Đồ chết tiệt.”

Tôi bật cười trước phản ứng của Trưởng khoa 2. Tôi cũng có thích thú gì chuyện này đâu, nên cũng chẳng trách người khác thấy ngại.

Giá như số nhẫn là chẵn thì tôi còn chia ra đeo ở tay trái và tay phải được, đằng này lại đúng năm chiếc như thể cố tình nên mới xảy ra thảm cảnh này. Số lẻ thì lại phải phân vân xem tay nào đeo nhiều hơn.

“Nhưng mà Trưởng phòng nhanh hơn tôi tưởng đấy? Tôi cứ ngỡ phải sang năm sau cơ.”

Trước lời lẩm bẩm đầy ngạc nhiên của Trưởng khoa 2, tôi chỉ nhẹ lắc đầu. Anh ta chính là người đã nghe tôi nói nhảm về việc kết hôn tập thể và màn đùa mua nhẫn hàng loạt. Đương nhiên, anh ta cũng nắm rõ những ai đã tỏ tình với tôi.

Chỉ là, dường như anh ta không ngờ tôi lại đưa ra câu trả lời cho tất cả những người đó trước khi năm cũ kết thúc.

“Dự đoán của chúng ta nào có bao giờ trúng đâu.”

“Cái đó thì đúng.”

Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng biết trước được. Đời người vốn là những điều không như ý muốn.

“Dù sao thì cũng chúc mừng Trưởng phòng. Hạnh phúc là được rồi, phải không?”

Trưởng khoa 2 lại tu một ngụm rượu, nở một nụ cười hiền hòa khác hẳn với vẻ cười cợt lúc nãy.

“Tuy có cảm giác hơi đường đột, nhưng chắc hẳn Trưởng phòng cũng có tình cảm nên mới quyết định như vậy. Dẫu tình cảm chưa đủ đầy, thì sau này cứ từ từ vun đắp là được, phải không?”

Trước những lời chúc mừng và khuyên nhủ ấm áp lạ thường, tôi cũng mỉm cười đáp lại.

“Anh chọn được ngày chưa?”

“...Rồi.”

Thấy ánh mắt anh ta đột ngột cụp xuống, tôi ném cho một cái nhìn khinh khỉnh.

Phát ngôn vừa rồi rõ ràng là có tính toán. Giờ hôn lễ của mình sắp đến gần nên anh ta vội vàng đưa ra yêu cầu đình chiến. Một lời khẩn cầu rằng từ nay hãy ngừng chọc vào điểm yếu của nhau và sống trong yên bình.

Rõ rành rành. Tên này không phải loại người sẽ nói những lời ấm áp với ý định trong sáng. Đã đấu đá nhau hai năm trời, lẽ nào tôi còn không hiểu được điều đó.

“Vậy sao, chúc mừng nhé.”

Dù biết tỏng ý đồ, tôi vẫn chấp nhận. Cuộc chiến này kéo dài thì người phải kết hôn tới năm lần như tôi chỉ có thiệt. Thà kết thúc tại đây còn hơn.

Và rồi, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm văn phòng.

‘Hôn nhân là nấm mồ của cuộc đời.’

Một nơi quy tụ một kẻ sắp bước vào mồ và một kẻ sắp phải vào đó tới năm lần.

Im lặng cũng phải thôi.

Đường về nhà hôm nay có hơi xa. Vì Trưởng khoa 1 cứ nằng nặc đòi về chung nên tôi phải đi đến tận dinh thự nhà Masalo.

May mà còn tiện đường, chứ nếu dinh thự nằm ở hướng ngược lại thì không biết sẽ mất bao lâu. Thủ đô khá rộng nên việc đi bộ khắp nơi cũng có nhiều bất tiện.

“Ngày mai chúng ta cùng đi làm nhé?”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Hic...”

Dù tôi đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị õng ẹo của Trưởng khoa 1, nhưng xem ra cô ấy cũng chẳng mấy trông mong nên đành cho qua.

Vốn dĩ, về chung thì còn được, chứ đi làm cùng nhau là chuyện bất khả thi. Giờ tan làm còn có thể sắp xếp cho trùng khớp, chứ giờ giấc vào làm của mỗi người lại chẳng giống nhau.

“Nhưng mà Trưởng phòng. Anh không đeo chia ra hai tay được à? Trông hơi kỳ cục.”

Trước cổng chính dinh thự Masalo, Trưởng khoa 1 vừa chuẩn bị bước vào vừa bất chợt lên tiếng. Ý cô ấy là việc đeo cả năm chiếc nhẫn trên một tay trông thật khó coi.

“Hay là tôi chỉ đeo nhẫn của cô ở tay phải thôi nhé?”

“Anh đúng là đồ tồi mà.”

Tôi bật cười trước vẻ bĩu môi của Trưởng khoa 1. Tôi cũng vừa giải thích cho cô ấy lý do tại sao mình chỉ có thể đeo tất cả trên một tay rồi.

“Nếu tôi đeo chia ra, mọi người có thể nghĩ tôi đang thiên vị. Vả lại, tôi cũng đang phiền lòng vì không thể đeo chúng vào ngón áp út đây này.”

Ban đầu, tôi đã thử nghĩ rằng vì chúng là những chiếc nhẫn một nửa nên biết đâu có thể đeo cả năm chiếc vào ngón áp út, nhưng điều đó là không thể.

Chính xác hơn thì có thể nhét vừa, nhưng ngón tay sẽ không gập lại nổi. Thế thì thà không đeo còn hơn.

“Lỡ có thêm một chiếc nữa thì anh định làm thế nào?”

Cô ấy thản nhiên nói ra những lời đáng sợ như vậy, khiến tôi bất giác đưa tay lên che miệng Trưởng khoa 1.

Nhưng đây không phải là bắt nạt, mà chỉ đơn thuần là một cử chỉ thân mật nhỏ giữa những người yêu nhau, hoặc là hành động răn dạy người tình vừa thốt ra lời không hay.

“Không được nói những lời gở như vậy.”

Vì thế, tôi nhẹ nhàng khuyên bảo. Sẽ thật phiền phức nếu có thêm một chiếc nữa. Cảm giác giữa năm, con số có thể đếm trên một bàn tay, và sáu, con số cần đến cả hai tay, hoàn toàn khác biệt.

Trong một ký ức xa xăm, Hoàng Kim Công tước cũng từng nói điều tương tự. Rằng khi số lượng phu nhân vẫn còn đếm được trên mười đầu ngón tay, ngài đã cân nhắc rất kỹ lưỡng, nhưng một khi con số ấy vượt quá mười, ngài đã hoàn toàn mặc kệ.

Dẫu nói vậy nhưng cuối cùng ngài cũng dừng lại ở con số mười hai.

“Ưm ưm ưm!”

May thay, Trưởng khoa 1 dường như đã biết lỗi nên cô vỗ nhẹ vào tay tôi rồi gật đầu lia lịa.

Cô nàng này chỉ tinh quái chứ không phải người có vấn đề về nhận thức. Chỉ cần răn dạy đàng hoàng một lần thì chắc sẽ không nói những lời như vậy nữa.

“N-nhưng mà, chuyện đời đâu ai lường trước được điều gì...”

Có lẽ tôi đã nhầm, ngay khi tôi buông tay, cô ấy lại bắt đầu nói năng linh tinh. Thật là một chuyện đáng buồn. Việc làm tổn thương vị hôn thê tương lai cũng khiến lòng tôi đau nhói.

Với tâm trạng đau xót, tôi từ từ đưa tay ra, và Trưởng khoa 1 vội vàng ngậm chặt miệng lại.

‘...Cũng đáng lo ngại thật.’

Thực ra, nỗi lo của Trưởng khoa 1 không phải là không có cơ sở. Tôi đã là người đeo năm chiếc nhẫn rồi, sẽ chẳng có gì lạ nếu chỉ trong một ngày lại có thêm một chiếc nữa.

“Nếu có thêm thì đành chia ra hai tay mà đeo thôi. Chứ biết làm sao bây giờ.”

Tôi dùng bàn tay đã đưa ra để xoa đầu cô ấy.

Dĩ nhiên, tôi không nghĩ sẽ có thêm chiếc nào nữa.

Chuỗi tỏ tình liên hoàn đã kết thúc rồi, làm gì còn quả bom nào sắp nổ nữa chứ.

***

Trưởng phòng xoa đầu tôi vài cái rồi cứ thế quay lưng bỏ đi. Tôi cũng đâu còn nhỏ nữa, anh nghĩ cứ xoa đầu như vậy là tôi sẽ thích chắc?

Đương nhiên là thích rồi. Thậm chí nếu anh có vuốt cằm, tôi cũng tự tin mình sẽ thích mê đi được.

Dù vậy, bây giờ không phải là lúc để chìm đắm trong niềm vui nho nhỏ ấy.

‘Nếu muộn hơn nữa thì phiền phức lắm.’

Nhìn phản ứng của Trưởng phòng, xem ra tôi thực sự là người cuối cùng tỏ tình. Trước tôi có bốn người, nhưng sau thì chẳng có ai.

Điều cay đắng là, bốn người kia lại gồm Công nương Marghetta, Ma Tông Công tước, và hai nữ sinh ở Học viện. Toàn là những người gặp Trưởng phòng sau tôi nhưng lại tỏ tình trước, có điều đó không phải vấn đề.

‘Không có Fenelia.’

Như vậy là không được. Không thể thiếu Fenelia. Fenelia chắc chắn cũng có tình cảm với Trưởng phòng.

Nhưng không biết cô ấy đã bôn ba ở phương Bắc bao lâu rồi mà chẳng thể nào liên lạc được. Thành ra trong khi mọi người nô nức tỏ tình với Trưởng phòng, chỉ riêng Fenelia là im hơi lặng tiếng.

Hơn nữa, Trưởng phòng dường như đã ấn định con số năm vị hôn thê. Trong tình hình mọi lời tỏ tình đã kết thúc mà năm mới lại sắp sang?

‘Không được.’

Sẽ càng bất lợi hơn. Gánh nặng từ năm thành sáu, gánh nặng từ năm nay sang năm sau. Đó là những xiềng xích không thể xem thường.

Vì thế tôi đã thử hỏi dò Trưởng phòng xem sẽ thế nào nếu có thêm một chiếc nhẫn nữa—

“Nếu có thêm thì đành chia ra hai tay mà đeo thôi. Chứ biết làm sao bây giờ.”

...Ít nhất thì có vẻ tôi đã tránh được câu trả lời tồi tệ nhất như ‘Tuyệt đối không có chuyện đó!’, nhưng vẻ mặt thờ ơ của anh vẫn lộ rõ không hề che giấu.

‘Thiệt tình, cô đang làm cái quái gì vậy hả.’

Tôi cố nén tiếng thở dài nhưng không tài nào nén nổi. Giờ đây, người tôi oán giận không phải là Fenelia, mà là Bộ Đặc vụ, là Enes. Tại sao lại phái cô ấy đi vào thời điểm quan trọng như thế này? Tại sao lại có vụ việc cần phải đi công tác ngay lúc này cơ chứ?

Với tâm trạng nặng trĩu, tôi lặng lẽ lấy quả cầu liên lạc ra. Dù biết hôm nay chắc cô ấy cũng không nghe máy, nhưng tôi vẫn phải gọi mỗi ngày một lần. Chỉ có như vậy, khi nhìn thấy danh sách cuộc gọi nhỡ chồng chất, cô ấy mới có thể sẽ gọi lại cho mình—

—Chỉ huy Mặc Quang Đội đây.

?

Cuộc gọi mà tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ kết nối được bỗng nhiên thông suốt. Gương mặt của Fenelia, lần đầu tiên tôi nhìn thấy kể từ cuộc chinh phạt Thủy Triều Đỏ, đã hiện ra.

Đầu óc tôi trống rỗng trước tình huống bất ngờ, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Này! Sao bây giờ cô mới chịu nghe máy hả!”

Dù sao cũng thật may mắn. Cô ấy đã nghe máy trước khi năm mới sang.

Và trước tiếng hét của tôi, gương mặt Fenelia khẽ cau lại.

—Tôi đã bị Yuris mắng cho một trận rồi. Cô không cần nói thêm nữa đâu.

Tôi không biết Yuris là ai, nhưng xem ra cũng có người đang sốt ruột giống tôi.

***

Khi đến gần dinh thự, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt tôi.

‘Ai vậy nhỉ?’

Một cô bé tóc nâu đang tíu tít trò chuyện với các lính canh. Những người lính gác vốn luôn nghiêm nghị, đường hoàng lại có thể thân mật với một đứa trẻ, thì đó chỉ có thể là một trong hai người. Vốn dĩ, trong dinh thự của tôi cũng chỉ có đúng hai cô bé tóc nâu mà thôi.

“A, chủ nhân!”

Khi tôi từ từ tiến lại gần, cô bé nhận ra tôi liền cúi đầu chào. Nghe giọng thì là Yuris rồi.

Tôi gật đầu với những người lính gác đang cúi chào theo Yuris, rồi xoa đầu cô bé đang lảng vảng một mình bên ngoài.

“Làm xong hết việc rồi mới ra ngoài chơi có phải không?”

“Hì hì, dĩ nhiên rồi ạ!”

“Nhưng ngoài này lạnh lắm, vào trong nhà mà chơi.”

Tôi xoay người Yuris về phía dinh thự rồi đẩy nhẹ một cái.

Một đứa trẻ con mà chơi ngoài trời vào ngày lạnh giá thế này thì không thể yên tâm chút nào. Dù chỉ là một cú ngã đơn giản cũng có thể bị thương nặng hơn so với các mùa khác.

“Chủ nhân cũng vào cùng đi ạ.”

“Được thôi.”

Đó là một lời đề nghị hiển nhiên, nên tôi cùng Yuris sánh bước vào dinh thự.

Rồi tôi lại xoa đầu Yuris và cất lời.

“Vậy, em có chuyện gì muốn nói nào?”

Nghe câu đó, tôi cảm nhận được đầu cô bé khẽ giật mình. Dù là một đứa trẻ lanh lợi và thông minh, nhưng vì còn nhỏ nên mọi biểu cảm đều lộ rõ cả.

‘Đột nhiên ra đứng chờ thế này thì rõ ràng quá rồi còn gì.’

Yuris, một đứa trẻ ghét lạnh, không thể nào ra ngoài chỉ để chơi đơn thuần. Nếu thực sự là để vui chơi thì Sophia cũng đã ở cùng rồi.

Điều đó có nghĩa là con bé đã chờ tôi, người không biết khi nào mới về, vì có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

“Dạ... chủ nhân...”

“Ừm. Em cứ nói tự nhiên đi.”

Một cô bé có chuyện gì muốn nói với chủ nhân của mình đây? Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, Yuris không phải là đứa trẻ đòi hỏi những thứ to tát.

Cùng lắm cũng chỉ là một món tráng miệng ngon lành? Một khoản tiền thưởng rủng rỉnh? Hoặc có thể là một bữa tiệc để tận hưởng không khí cuối năm và đầu năm mới.

“Chị Fenelia, ngài nghĩ chị ấy là người thế nào?”

Trước câu hỏi bất ngờ, tôi bất giác nghiêng đầu. Sao đột nhiên lại nhắc đến Trưởng khoa 4?

“Là một người tốt chứ sao. Tốt trên cả phương diện công việc lẫn tư cách con người. Không dễ gì tìm được người như thế đâu.”

Dĩ nhiên, câu trả lời bật ra ngay lập tức. Trưởng khoa 4 giống như một tia sáng đối với tôi, người đã phải chịu đựng bộ ba Trưởng khoa vô phương cứu chữa. Nhờ có đội hình Phó phòng, Trưởng khoa 4 và Trưởng khoa 5 mà tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hơn nữa, cô ấy còn là người đã dẫn dắt xuất sắc Khoa 4, nơi làm việc của tôi và cả những người đó, lại còn lễ phép và có thành tích tốt.

Khuyết điểm... thậm chí tôi còn chẳng nghĩ ra được điểm nào.

“Vậy trên phương diện là một người phụ nữ thì sao ạ?”

Nghe câu đó, bàn tay đang xoa đầu Yuris của tôi bỗng khựng lại.

Không phải vậy đâu, đúng không? Chắc không phải là chuyện mình đang nghĩ đến đâu nhỉ?

“Chị Fenelia cũng là một người phụ nữ rất tuyệt vời mà.”

Thế nhưng, Yuris như thể phủ nhận suy nghĩ của tôi mà buông một lời khẳng định.

Một câu hỏi như thế này, vào thời điểm này. Là người đã trải qua chuỗi tỏ tình kỳ diệu, tôi không thể không biết.

‘...Người thứ sáu?’

Tôi chết lặng. Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, vậy mà vẫn còn nữa sao?

“Lỡ có thêm một chiếc nữa thì anh định làm thế nào?”

Lời nói của Trưởng khoa 1 chợt vang lên trong đầu tôi.

Đó là... một lời tiên tri sao...?