Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2413

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6933

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Web Novel - Chương 254 - 5+1 (4)

Sau khi nghe lời Yuris nói, tôi rơi vào hỗn loạn trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Việc Trưởng khoa 4 có tình cảm với tôi. Thật ra, đó cũng không phải là chuyện khó chấp nhận. Nói đúng hơn thì, đến nước này rồi, có lẽ cũng chẳng còn gì đáng để sốc nữa.

Marghetta thì từng bị tôi từ chối, Ma Tông Công tước lại cách biệt cả về thân phận lẫn chủng tộc, Louise và Irina quen biết chưa đầy một năm, ngay cả Trưởng khoa 1 vốn chỉ là quan hệ công việc... chẳng phải tất cả họ đều có tình cảm với tôi sao?

‘Nghĩ lại thì, mình cũng đối xử rất tốt với Trưởng khoa 4 đấy chứ.’

Tôi cố gạt đi cảm xúc cá nhân để phán đoán một cách khách quan. Lý do Trưởng khoa 4 có cảm tình với tôi, nếu không muốn nói là nhiều hơn, thì cũng chẳng hề thua kém năm người kia.

Tôi đã cưu mang Trưởng khoa 4 khi cô ấy mất tất cả, từ gia đình, quê hương cho đến mọi thứ vì chiến tranh, cho cô ấy nơi ăn chốn ở, chưa từng ngược đãi ngày nào. Thậm chí, tôi còn giúp cô ấy thức tỉnh tài năng võ thuật mà chính cô ấy cũng không nhận ra và đang bỏ phí.

Hơn thế nữa, chẳng phải chính tôi đã hết lòng hỗ trợ để phục hưng Khoa 4, giúp cô ấy có được vị trí như ngày hôm nay sao? Dù hiện tại chỉ là một kỵ sĩ không tước vị, nhưng tài năng của cô ấy gần như chắc chắn sẽ được sắc phong vào một ngày không xa.

‘Thế này thì có cảm tình cũng phải thôi?’

Càng nghĩ, tôi càng thấy mình đối xử với cô ấy quá tốt. Đây chẳng phải là tôi đã đi theo đúng mô-típ cứu rỗi kinh điển rồi sao?

“Đáng ra mình nên tài giỏi có chừng mực thôi.”

Ôi, kẻ tội đồ này. Lại thêm một người phụ nữ nữa phải lòng tôi tự lúc nào chẳng hay. Tội lỗi của tôi thật sâu nặng.

“Chủ nhân. Chúng em thì không sao, nhưng ngài không nên nói những lời như vậy trước mặt người khác đâu ạ.”

“Ta xin lỗi.”

Một nhận định khách quan đến phũ phàng. Nhưng với người ngoài không tường tận sự việc, tôi chẳng khác nào một kẻ tự luyến đến đáng sợ.

May mà Yuris biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Trưởng khoa 4 nên cô bé cho qua một cách tự nhiên. Nhưng đúng như lời Yuris, đây không phải chuyện có thể nói bừa bãi trước mặt người khác.

“Nhưng mà, em có chắc không?”

Dù vậy, tôi vẫn vừa xoa đầu cô bé vừa hỏi lại. Nếu Yuris đã nói thẳng với tôi như thế, hẳn phải có căn cứ chắc chắn, nhưng vẫn còn đó khả năng ‘lỡ như’.

Ở tuổi của Yuris, đây là thời điểm người ta rất nhạy cảm với chuyện yêu đương. Chỉ cần thấy một cặp nam nữ thân thiết là có thể tha hồ tưởng tượng. Biết đâu cô bé đã hiểu lầm mối quan hệ cấp trên cấp dưới thân tình thành tình cảm nam nữ thì sao?

“Trong dinh thự này, ngoài chủ nhân ra thì ai cũng biết hết ạ.”

“...Vậy à.”

Câu trả lời dứt khoát ấy đã dập tắt luôn cả khả năng ‘lỡ như’.

Ra là thế... Chỉ một mình tôi là không biết... Khả năng nhận biết của mình đúng là tệ thật...

“Mọi người không nói ra nhưng chắc cũng đã lo lắng lắm. Số nhẫn trên tay chủ nhân ngày càng nhiều, mà chị Fenelia thì lại chẳng thấy đâu...”

Yuris vừa nói vừa thở dài. Nghe thì như đang trách Trưởng khoa 4 thật đáng thất vọng, nhưng cô bé không giấu nổi giọng nói run run.

Trưởng khoa 4 tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với các thành viên Khoa 4 và người làm trong dinh thự. Với cô ấy, họ chính là gia đình mới, thay thế cho những người thân đã khuất trong chiến tranh.

Yuris cũng xem Trưởng khoa 4 như chị ruột. Vì vậy, hẳn cô bé đã rất lo lắng khi thấy người chị của mình phải khổ tâm vì tình đơn phương, và còn sợ rằng tình cảm ấy sẽ mãi không được đáp lại.

“Chuyện đó, chủ nhân à... Chị Fenelia cũng là một người tốt, nên...”

“Ta hiểu rồi.”

Tôi ngắt lời Yuris vì đã hiểu cô bé định nói gì. Dù tôi không phải kiểu chủ nhân hà khắc, nhưng để nói ra những lời này với người chủ của mình, hẳn cô bé đã phải lấy hết can đảm.

Và cũng như Yuris, tôi cũng xem Trưởng khoa 4 là một người rất đặc biệt. Cô ấy gần như là học trò đầu tiên của tôi, và chính cô ấy đã vực dậy Khoa 4 từ bờ vực bị xóa sổ trong lịch sử.

Vốn dĩ, khi tôi chăm sóc và nuôi nấng một đứa trẻ mồ côi từ A đến Z, làm sao mà không nảy sinh tình cảm cho được.

Mặc dù nói là ‘nuôi nấng’ nhưng cô ấy lại lớn tuổi hơn tôi.

“Nếu Trưởng khoa 4 ngỏ lời, ta sẽ luôn nghiêm túc suy nghĩ. Dù là hôm nay, ngày mai, hay là năm sau.”

Phải, tôi không bao giờ có ý định xem nhẹ lời tỏ tình của cô ấy. Đó là người cấp dưới đáng tin cậy hơn bất kỳ ai, người mà tôi đã gắn bó qua bao vui buồn. Chẳng có lý do gì để ghét bỏ, cũng chẳng có cớ gì để đẩy cô ấy ra xa.

Nếu tôi chưa chấp nhận lời tỏ tình của ai, hoặc chỉ mới chấp nhận một người, thì còn có thể đắn đo. Nhưng đằng này, tôi đã đeo tới năm chiếc nhẫn rồi.

Dù có tăng lên thành sáu thì cũng chỉ bằng một nửa của Hoàng Kim Công tước—

“...Thưa, chủ nhân?”

“Hửm?”

“Chị ấy không giống người sẽ tỏ tình trước đâu ạ...”

Dù đó là một lời phủ định, tôi lại chẳng thể phản bác.

‘Đúng thật.’

Trưởng khoa 4 luôn nghiêm nghị, trang trọng, đứng đắn và kiệm lời. Tôi không tài nào hình dung ra cảnh cô ấy chủ động tỏ tình. Thật ra, ngay cả việc tưởng tượng cô ấy kết hôn cũng có chút khó khăn.

Và nếu cô ấy có đủ can đảm để tỏ tình trước, thì hẳn đã làm từ lâu rồi.

“Ta sẽ tự mình lo liệu, em đừng lo lắng nữa.”

Tôi vỗ nhẹ lên đầu Yuris đang có vẻ ủ rũ để an ủi cô bé.

Nếu đối phương không hành động, thì tôi đành chủ động vậy. Đã không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết tình cảm của Trưởng khoa 4, tôi không thể vờ như không hay biết được.

***

Tôi vội vã đến dinh thự của ngài. Vừa mới trở về thủ đô nên có vô số việc cần xử lý, nhưng không gì có thể quan trọng hơn mệnh lệnh của ngài.

—Lâu rồi không gặp nhỉ, cô Youth. Từ sau sự kiện Thủy Triều Đỏ đến giờ mới là lần đầu tiên phải không?

“Vâng, thưa Trưởng phòng. Thành thật xin lỗi vì đã không thể đến chào hỏi ngài sớm hơn.”

—Không sao. Cô bận việc thì cũng đành chịu thôi.

Nhìn dáng vẻ tươi cười như không có chuyện gì của ngài, tôi hổ thẹn đến không dám ngẩng đầu. Trong lúc tôi vắng mặt, ngài đã phải chịu sự sỉ nhục khi bị giam giữ. Là thuộc hạ của ngài mà ngay cả việc vào thăm cũng không thể, còn điều gì đáng xấu hổ hơn nữa chứ.

Dù vậy, ngài không hề trách móc. Bởi lẽ, mỗi khi tôi đi công tác xa, ngài không bao giờ liên lạc trước. Ngài lo rằng nếu thông tấn cầu reo lên vào một thời điểm quan trọng thì sẽ phiền toái vô cùng.

—Khi nào có thời gian thì đến dinh thự nhé? Lâu rồi chưa gặp, chúng ta cũng nên gặp mặt một chút chứ.

“Tôi sẽ đến ngay.”

Không cần vội, cô vừa mới trở về, đừng gắng sức quá.

“Tôi sẽ đến ngay lập tức.”

—...Vậy được.

Vì thế, ngay khi ngài ngỏ lời mời, tôi đã lập tức chạy đến.

Công việc tồn đọng, tôi đã giao lại cho Phó Đội trưởng. Khi nghe nói là lời mời của ngài, đội phó còn giục tôi đi nhanh lên, nên tôi hoàn toàn có thể yên tâm giao phó.

“Ồ, cô đến nhanh thật đấy?”

Và thật vinh hạnh làm sao, ngài đã ra tận cổng chính để đợi tôi.

Theo và Hans đang làm nhiệm vụ canh gác cất lời chào, nhưng thực lòng tôi không để tâm cho lắm. Xin lỗi hai người, nhưng tôi tin họ sẽ hiểu cho. Chính ngài đã đích thân ra đón, làm sao trái tim tôi có thể không rung động cho được.

“Chúng ta vào trong thôi. Yuris nhớ cô lắm đấy. À, cả Sophia nữa.”

“Vâng, thưa Trưởng phòng.”

Khi ngài nhắc đến Yuris, tôi khẽ nở một nụ cười gượng. Nghĩ đến con bé đã lo lắng sốt ruột suốt thời gian không liên lạc được với mình, lòng tôi lại thấy áy náy.

“Chắc cô bận lắm nên mới không thể liên lạc được lần nào à?”

“Vâng. Số lượng các bộ tộc thân Đế Quốc đột ngột giảm mạnh khiến việc tiếp tế gặp nhiều khó khăn. Mùa đông đang đến gần nên các hoạt động cũng không được thuận lợi.”

“Đành chịu thôi. Mùa đông ở phương Bắc khắc nghiệt lắm.”

Thấy ngài tặc lưỡi, tôi lại cảm thấy như mình vừa phạm tội.

Không, đây đúng là tội lỗi. Là thuộc hạ của ngài, tôi phải là người giải quyết những lo lắng đó, vậy mà đến giờ vẫn chưa xử lý xong vấn đề phương Bắc và còn bị cầm chân ở đó.

“Đừng để trong lòng. Việc lùng sục khắp toàn cõi phương Bắc là lần đầu tiên trong lịch sử Đế Quốc mà.”

Như đọc được suy nghĩ của tôi, ngài đã đích thân vỗ vai an ủi.

“Tôi xin cảm tạ.”

Trước lòng nhân từ ấy, tôi chỉ có thể cúi đầu.

Bây giờ tôi cúi đầu vì chưa có thành quả gì, nhưng tôi sẽ nỗ lực để năm sau có thể ngẩng cao đầu một cách đường hoàng trước mặt ngài.

Lần này, tôi lại phải cúi đầu vì một lý do khác.

“Fenelia. Cô có điều gì muốn nói với tôi không?”

Vừa bước vào phòng khách không một bóng người, ngài đã thốt ra một câu nói khiến tim tôi như hẫng đi một nhịp.

‘Fenelia.’

Bàn tay tôi bất giác run rẩy, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Ngài đột nhiên gọi thẳng tên tôi như vậy, không một lời báo trước, bảo tôi phải làm sao đây.

Chuyện này xảy ra mà không hề có dấu hiệu hay điềm báo nào. Ngài chỉ gọi thẳng tên một ai đó khi thực sự nổi giận.

Nhưng bây giờ, ngài không những không giận mà còn đang mỉm cười vui vẻ. Từ cổng chính cho đến tận phòng khách, ngài vẫn luôn như vậy.

—Lúc được Trưởng phòng gọi là Elizabeth, tôi đã hạnh phúc biết nhường nào.

Tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Elizabeth trước khi liên lạc với ngài. Là thật. Ngài thật sự đã bắt đầu gọi chúng tôi bằng tên. Cuối cùng, tôi cũng được ngài gọi bằng tên của mình.

...Và vì biết lý do, tôi hổ thẹn không dám ngẩng đầu.

—Cô có biết bây giờ có bao nhiêu người tỏ tình với Trưởng phòng rồi không? Tôi là người thứ năm đấy. Trước tôi còn có bốn người nữa.

Áp lực từ những lời nói đầy bức bối của Elizabeth, cùng với những cuộc gọi đầy sốt sắng của Yuris.

Nếu trải qua những chuyện như vậy chỉ trong một ngày mà vẫn không nhận ra thì đúng là đầu óc có vấn đề. May mắn thay, tôi không bị như vậy.

Thậm chí khi tôi chưa nói gì, ngài đã trực tiếp mở lời. Ngài dịu dàng gọi tên tôi, và ân cần hỏi tôi có điều gì muốn nói không.

‘Chủ nhân...’

Trước sự bao dung ấy, vành mắt tôi nóng lên. Ngài quả là một người nhân từ biết bao.

Vì thế, tôi phải nói ra những lời đã giấu kín bấy lâu, những lời tôi đã định sẽ chôn chặt cả đời. Ngài đã chu đáo đến mức này, nếu tôi không nói gì thì đó sẽ là sự bất trung và vô lễ tột cùng.

“Thật ra, có một điều tôi đã muốn thưa với ngài từ rất lâu rồi.”

Cố gắng nén lại vành mắt đang nóng ran, tôi khẽ ngẩng đầu lên.

Và tôi thấy ngài vẫn đang mỉm cười.

“Tôi đã cả gan đem lòng yêu mến Trưởng phòng. Với người đã ban cho tôi ân huệ có một không hai trên thế gian, tôi lại nảy sinh thứ tình cảm mà bản thân không được phép có.”

Thật xấu hổ. Bí mật mà tôi phải giấu kín cả đời, bí mật mà tôi đã dặn đi dặn lại Elizabeth không được nói với bất kỳ ai, cuối cùng lại do chính miệng tôi nói ra.

Đây là một bí mật xấu xa. Kẻ đã nhận được mọi thứ, kẻ mà nếu mong cầu thêm nữa sẽ là tham lam, lại dám yêu mến người đã ban cho mình ân huệ. Chẳng phải đây là một sự tham vọng quá mức không thể nói với ai hay sao?

Dù vậy, ngài vẫn mỉm cười. Ngài không hề tỏ ra thất vọng hay tức giận.

“Nhưng xin ngài đừng lo lắng.”

Tôi vội vàng nói thêm với ngài.

“Tôi không dám mong cầu được ở bên cạnh Trưởng phòng. Tôi sẽ vẫn như bây giờ, ở bên cạnh và bảo vệ ngài.”

Dù cho tôi có yêu mến ngài, tôi cũng không mong cầu điều gì hơn thế. Tôi không dám không biết thân biết phận mà mơ tưởng trở thành phu nhân của ngài.

Đó là điều hiển nhiên. Làm sao chủ nhân và chó, kiếm sĩ và thanh kiếm, thần linh và tín đồ có thể trở thành vợ chồng? Chó vẫn phải là chó, kiếm vẫn là kiếm, và tín đồ vẫn là tín đồ. Dù mang trong lòng một tình cảm không thể kiềm chế, cũng không được phép vượt qua giới hạn đó.

Vì vậy, tôi chỉ là con chó của chủ nhân, là thanh gươm của chủ nhân, là tín đồ của chủ nhân. Chỉ cần được ở bên cạnh và trông thấy người là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Nếu ngài cho phép, tôi nguyện dành trọn đời này để phò tá ngài, phu nhân, và cả những đứa con của ngài.

Đó là những lời tự đáy lòng tôi nói với chủ nhân.

Rằng chỉ cần được phụng sự ngài thôi, tôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

***

Gì thế này.

Cái quái gì thế này.

‘Điên thật rồi.’

Một phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Không, tôi đã nghĩ Trưởng khoa 4 sẽ chỉ im lặng, hoặc lảng sang chuyện khác mà thôi.

Để rồi không kìm được sự ngượng ngùng mà tỏ tình... ai mà ngờ được...

‘Đây có phải là tình yêu không?’

Thật hỗn loạn. Có gì đó kỳ lạ. Rõ ràng là tình yêu, nhưng phương hướng lại bị bóp méo đi đâu mất.

Cô ấy thậm chí còn thản nhiên nói ra thứ tình yêu lệch lạc đó.

‘...Khoa 4 bị ám hay sao vậy trời.’

Đến mức tôi phải nảy ra suy nghĩ đó. Khoa 4, nơi mà vị Bộ trưởng, tôi, và cả đám kia từng làm việc. Một đội hình chẳng có lấy một ai bình thường.

Sự điên rồ của Khoa 4 dường như đã hội tụ và không may thay, lại truyền sang cho Trưởng khoa 4 đương nhiệm. Dù cái tên Khoa 4 đã đổi thành Mặc Quang Đội, nhưng sự cuồng loạn vẫn còn vẹn nguyên.

“Ng, ngài!?”

Cảm giác tội lỗi và thương hại dâng trào, tôi bất giác ôm chầm lấy Trưởng khoa 4. Cảm nhận cơ thể cô ấy run lên bần bật trong lòng, tôi càng siết chặt vòng tay.

Lòng tôi ngập tràn cảm giác tội lỗi.

Di sản điên rồ của thế hệ trước đã làm khổ thế hệ sau rồi.

‘Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô.’

Đã đến lúc dẫn lối cho thứ tình yêu lệch lạc này về đúng hướng của nó.