Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2415

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6941

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Web Novel - Chương 257 - Dẫu thế, một năm vẫn khép lại (2)

Khi nhận ra mình không thể nói gì trước lời của Phó Đội trưởng, tôi cảm thấy tội lỗi và tự ti cùng lúc. Tội lỗi vì đã không nghĩ đến việc báo đáp cho ngài, và tự ti vì đã đặt bản thân mình lên trên cả chủ nhân.

Thật vô lý. Cả đời này sống vì chủ nhân còn chưa đủ, vậy mà tôi lại nhìn đi nơi khác. Tôi đã rơi vào một vòng luẩn quẩn kỳ lạ: không phải báo đáp vì trân trọng ân huệ của chủ nhân, mà chỉ đơn thuần báo đáp cho tròn nghĩa vụ.

‘Từ khi nào lại thế này.’

Tôi cắn chặt môi. Rốt cuộc từ khi nào tôi đã sống mà tự lừa dối chính mình?

Dĩ nhiên, lòng trung thành và sự kính yêu dành cho chủ nhân vẫn vững như bàn thạch. Dù tôi có nhìn sai hướng thì chỉ riêng điều đó là không thay đổi. Nếu ngay cả điều đó cũng sai lệch, thì mắt và tai của tôi có cũng như không.

Nhưng như lời Phó Đội trưởng, tôi đã chìm đắm trong sự tự thỏa mãn. Vậy thì có khác gì kẻ mù người điếc.

“Báo đáp phải theo cách người nhận mong muốn. Nếu người cho tự quyết định thì đó không phải là báo đáp, mà là kể công.”

Thấy tôi im lặng, Phó Đội trưởng lại tiếp lời. Thấy đối phương yếu thế là liền xông lên dồn dập, không một chút nương tay, đúng là phong cách của Khoa 4.

Chỉ buồn là cái phong cách Khoa 4 ấy lại đang được thể hiện với chính tôi.

“Nếu ngài Trưởng phòng mong muốn, Đội trưởng có thể làm bất cứ điều gì không?”

“Đương nhiên. Dù là tính mạng tôi cũng có thể dâng hiến.”

Ít nhất thì với câu hỏi này, tôi có thể tự tin trả lời. Nhờ có chủ nhân, tôi mới có được cuộc sống mới, nếu không có ngài, tôi đã sớm chết hoặc sống một cuộc đời còn tệ hơn cả cái chết.

Vì vậy, sinh mệnh và cuộc đời này là do chủ nhân ban cho. Nếu ngài muốn lấy lại, tôi sẵn lòng dâng lên.

“Vậy trở thành vợ chồng thì sao?”

“Cái, cái đó...”

Sự tự tin của tôi lại biến mất. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nhưng chuyện đó thì dù nghĩ thế nào cũng quá sức. Với một kẻ như tôi thì thật quá phận.

Tôi chỉ cần là cái bóng của chủ nhân, là con chó lởn vởn bên cạnh ngài là đủ rồi. Nếu tiến lại gần hơn, chẳng phải sẽ làm vấy bẩn con người rực rỡ ấy sao.

“Chuyện đó không phải vì ngài Trưởng phòng, mà là vì bản thân tôi...”

“Người quyết định việc đó là ngài Trưởng phòng.”

Không sai.

“Dù vậy đi nữa, một kẻ thường dân như tôi...”

“Chẳng lẽ ngài Trưởng phòng lại là người không suy xét đến những điều đó sao?”

Điều tôi biết thì không lý nào chủ nhân lại không biết.

Cuối cùng, trước sự tấn công dồn dập của Phó Đội trưởng, tôi đành lặng lẽ cúi đầu.

Tôi đã mắc bẫy. Dù phản bác bằng lời nào cũng vô dụng. Nếu nói là quá phận, anh ta sẽ bảo người quyết định là chủ nhân; nếu nêu ra lý do bất khả thi, anh ta sẽ nói chẳng lẽ chủ nhân lại không biết điều đó.

“Nếu ngài Trưởng phòng muốn kết hôn, tôi sẵn sàng thay đổi cả giới tính.”

Câu nói đó khiến tôi giật mình. Vì ý chí của Phó Đội trưởng quá quyết liệt ư? Không. Mà vì bực mình cái kiểu nói bừa khi biết chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Chủ nhân sẽ không bao giờ cầu hôn Phó Đội trưởng, nên anh ta cũng chẳng cần phải đổi giới tính, thế nên mới mạnh miệng như vậy. Về phía Phó Đội trưởng, chỉ cần thuyết phục được tôi là xong.

“Vậy mà Đội trưởng, người thậm chí không cần phải tốn công như vậy, lại cứ do dự là sao, tôi thật không hiểu nổi.”

“......”

Sau đó, Phó Đội trưởng còn nói rất lâu, còn tôi chỉ im lặng lắng nghe.

Thậm chí, sau khi vừa thoát khỏi Phó Đội trưởng, tôi lại bị các đội viên gặp trên đường bắt đầu cằn nhằn.

***

‘...Hay là mình lại xin đi biệt phái nhỉ.’

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nảy ra ý nghĩ đó. Ngoài phương Bắc ra, chẳng phải vẫn còn nhiều nơi để đi hay sao.

Viết cả một bài ca tụng Bộ trưởng vào bản đánh giá, giờ đối diện với người thật, cảm giác thật oái oăm. Chắc một đứa trẻ khi nhận ra ông già Noel chính là cha mình cũng có tâm trạng tương tự.

Không, có lẽ còn hơn thế. Ít nhất đối với đứa trẻ, cha cũng là người quan trọng và chúng muốn gặp.

“Nhìn gì thế?”

“Chỉ là thấy hôm nay ngài vẫn khỏe mạnh.”

Thật cay đắng. Thực ra, bài ca tụng Bộ trưởng trong bản đánh giá không chỉ đơn thuần là để viết những lời tốt đẹp. Nó cũng là một tác phẩm nghệ thuật thể hiện ước vọng thầm kín của tôi về một người cấp trên lý tưởng.

Nhưng thực tế thì phũ phàng. Dù tôi có hoạt động nghệ thuật đến đâu, hiện thực tàn khốc vẫn không thay đổi.

‘Giá như ông ta không phải là cấp trên trực tiếp của mình.’

Chưa bao giờ tôi thấy chán ghét cái chức Trưởng phòng này như hôm nay. Thà chỉ là Trưởng khoa hay Trưởng nhóm quèn thì còn có thể trông mong vào việc quay gacha Bộ trưởng. Giờ mà quay gacha chức Bộ trưởng thì 100% người kế nhiệm sẽ là tôi rồi còn gì.

Nghĩ lại mới thấy, nếu Hoàng Thái tử không bổ nhiệm tôi làm Trưởng phòng thì đã chẳng có chuyện này. Chết tiệt, đúng là mọi sai lầm trong đời tôi, một nửa là do Hoàng Thái tử, nửa còn lại là do Kagan.

“Đến rồi à, ngồi đi. Cứ đứng lù lù ở đó làm gì cho chướng mắt.”

“Vâng.”

Người chướng mắt nhất phải là kẻ đang tập thể dục giữa phòng làm việc kia mới phải, nhưng tôi nào dám nói ra.

“À, cậu nộp bản đánh giá chưa?”

Ném quả tạ vào một góc, vị Bộ trưởng hỏi như thể vừa sực nhớ ra chuyện gì.

Thật không ngờ. Hóa ra con người này cũng quan tâm đến đánh giá của người khác cơ đấy. Tôi cứ tưởng với cái tính cách tàn bạo đó thì ông ấy chẳng thèm để tâm đến mấy chuyện như vậy.

“Ngài cứ yên tâm. Tôi đã viết như thể ngài là một vị thánh nhân độc nhất vô nhị trên đời.”

Nói rồi, tôi vừa gật đầu vừa giơ ngón cái để tỏ rõ sự tin cậy.

Có lẽ ngay cả những kẻ căm ghét ngài Bộ trưởng khi đọc bản đánh giá đó cũng sẽ phải nhìn nhận lại, rằng trái với vẻ ngoài, ông ấy là một vị cấp trên chân chính, hết mực yêu thương cấp dưới.

Tuy nhiên, mặc cho thành ý của thuộc hạ, vị Bộ trưởng vẫn cau mày.

“Cậu chỉ cần viết một nửa những lời hay nói với ta vào đó là được rồi.”

“Ngài nghĩ tôi điên chắc?”

Tôi dứt khoát đáp lại, đó là một yêu cầu quá đỗi vô lý.

Tôi không có ý định tự tay làm chuyện gì có lợi cho vị Bộ trưởng cả. Tôi không thể chịu nổi cảnh ông ấy về hưu sớm hơn mình, dù chỉ một giây. Chừng nào tôi còn là Trưởng phòng, thì ông cũng phải làm Bộ trưởng cả đời.

“Đúng là cái thằng khó ưa.”

Cuối cùng, vị Bộ trưởng cũng buông một lời khen ngợi rồi ngồi xuống ghế.

Vốn dĩ những lời ông ấy nói cũng chẳng thật lòng. Cả tôi và vị Bộ trưởng đều đã qua cái giai đoạn phải lo bị sa thải chỉ vì một bản đánh giá rồi. Chẳng qua chỉ là đang ôm một tia hy vọng mong manh mà thôi.

“Mà ngài gọi tôi đến đây có việc gì không?”

Dù sao đi nữa, ngay khi vị Bộ trưởng vừa an tọa, tôi liền khẽ hỏi.

Tôi vừa mới báo cáo định kỳ qua quả cầu liên lạc cách đây không lâu, và lúc này cũng chẳng có việc gì quan trọng. Vả lại, vị Bộ trưởng cũng đâu phải kiểu người sẽ gọi tôi đến chỉ để hỏi thăm ‘lâu rồi không gặp, qua đây ta xem mặt chút nào’.

“Ta gọi cậu vì tin tức từ phương Bắc.”

Nghe vậy, tôi liền ngả người đang tựa lưng ghế về phía vị Bộ trưởng.

“Có tin gì mới sao ạ?”

Nghe thấy lời này, tôi bất giác chú tâm. Rõ ràng theo lời Trưởng khoa 4, cô ấy trở về mà không thu được kết quả gì đáng kể, nhưng nếu đã đến mức vị Bộ trưởng phải nhắc đến thì hẳn là đã có chuyện.

“Không. Chẳng có gì cả.”

?

‘Chết tiệt thật.’

Vậy thì gọi tôi đến đây làm cái quái gì.

“Chính vì không có gì nên mới là chuyện. Bộ Đặc vụ đã dốc toàn lực tìm kiếm mà vẫn không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.”

Nhưng nghe những lời tiếp theo, cơn tức giận của tôi liền nguôi đi.

Không tìm thấy gì, và không có kết quả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Dù không thu được thông tin quan trọng nào, ít nhất cũng phải tìm thấy chút manh mối. Đằng này đến cả điều đó cũng không có, thì tình hình không hề bình thường.

“Dù phương Bắc rộng lớn đến đâu, những nơi có thể sinh sống được cũng rất hạn chế. Trừ phi tàn dư của Nghịch Thiên Giả đang ẩn náu ở một ngọn núi tuyết vĩnh cửu nào đó.”

“Nhưng cái tên đó làm gì có chuyện chịu ẩn mình cơ chứ.”

“Đúng vậy. Thế nên mới là vấn đề.”

Tàn dư của Nghịch Thiên Giả, kẻ sống sót duy nhất trong Bát Tuấn Mã, Udesre Dorgon.

Chính vì tên khốn đó đã sống sót và trốn thoát trong trận chiến cuối cùng mà Bộ Đặc vụ vẫn đang phải vật lộn ở phương Bắc. Một kẻ ngoan cường sống sót như thế không đời nào lại từ bỏ báo thù để chọn cuộc sống ẩn dật.

“Ta sẽ trở lại! Vào ngày những chiến binh của thảo nguyên phá tan xiềng xích dối trá mà các ngươi áp đặt, và gầm lên trời xanh! Vào ngày chúng ta từ loài chó trở thành bầy sói! Ngày đó, ta sẽ quay trở lại!”

Một kẻ đã để lại những lời như vậy rồi biến mất, giờ lại im hơi lặng tiếng thì thật nực cười. Một MacGuffin đã gieo mầm cho lịch sử rồi biệt tích. Theo nhiều nghĩa, đúng là một huyền thoại.

“Chắc chắn có các bộ tộc đang hợp tác với hắn. Mà không chỉ một hai đâu.”

“Thật kinh khủng.”

Không ẩn dật mà cũng chẳng lộ tung tích, nghĩa là có một thế lực đang ra sức xóa bỏ và che giấu mọi dấu vết. Việc trốn tránh sự truy đuổi của Đế Quốc tuyệt không phải là điều một cá nhân có thể làm được.

Đây là chuyện tôi đã lường trước từ lúc Trưởng khoa 2 chạm trán với bộ tộc Chaujid, nhưng xem ra mọi việc không chỉ dừng ở mức một hai bộ tộc như lời vị Bộ trưởng.

‘Dai như đỉa đói.’

Lòng tôi bực dọc, bất giác đưa tay lên vuốt mặt.

Những bộ tộc cực đoan chống đối Đế Quốc đều đã cùng Kagan đáp chuyến tàu một chiều xuống suối vàng rồi. Vậy mà vẫn còn những kẻ hợp tác với con trai của Kagan ư? Lũ này hồi sinh được hay sao?

“Dù vậy, chắc cũng chưa có chuyện gì xảy ra ngay đâu. Mùa đông ở phương Bắc khắc nghiệt đến mức dân bản địa cũng không chịu nổi. Bộ Đặc vụ phán đoán rằng nhanh nhất cũng phải đến mùa hè mới có biến.”

Dù sao đó cũng là một tin tức tích cực nên tôi gật đầu.

Ngay cả trong Đại chinh phạt, mùa đông cũng là khoảng thời gian đình chiến không chính thức. Đến Kagan còn phải đóng quân trong căn cứ vào mùa đông chứ không di chuyển. Cứ lang thang ngoài đó thì chỉ có nước bị những cơn gió sắc như dao của phương Bắc xé thành từng mảnh.

“Thôi, ta gọi cậu đến để báo cho biết vậy thôi.”

“Cảm ơn ngài.”

“Và đây mới là điều quan trọng này─”

Nói rồi, ngài Bộ trưởng lấy thứ gì đó từ trong áo ra.

‘Điều quan trọng?’

Nhìn bộ dạng đó của ông ấy, cơ thể tôi bất giác cứng đờ. Còn vấn đề gì quan trọng hơn cả tung tích của Dorgon sao? Lẽ nào có tên cuồng xác chết điên rồ nào đó đã hồi sinh Kagan ư?

Không, xác của Kagan đã bị thiêu rụi, làm gì còn gì để mà hồi sinh?

“Thiệp cưới.”

“...Vâng.”

Một thứ đồ quá đỗi xinh xắn so với việc được lấy ra từ trong áo vị Bộ trưởng. Sự xuất hiện của thứ không ngờ tới này khiến tôi bỗng thấy hụt hẫng.

Chết tiệt. Làm người ta hết hồn.

“Cậu không cần đến, nhưng tiền mừng thì phải gửi hậu hĩnh vào.”

“Chẳng phải thường người ta sẽ nói ít nhất cũng phải đến chung vui hay sao?”

“Một thằng đeo năm chiếc nhẫn mà vác mặt đến đám cưới thì khác nào mang điềm gở đến cho người ta.”

Trước lời nói thờ ơ của vị Bộ trưởng, tôi bất giác nhìn xuống tay trái mình.

Năm chiếc nhẫn đang tỏa sáng lấp lánh. Trông cứ như thể đang cổ xúy cho chế độ đa thê vậy.

‘Khốn thật.’

Đúng là một bộ dạng không nên xuất hiện trong lễ cưới của Trưởng khoa 2, vốn nổi tiếng là Casanova của thủ đô. Sẽ chẳng còn gì để nói nếu anh ta bị kích động rồi cưới thêm vợ hai trước cả khi kịp hưởng tuần trăng mật.  

Nếu tham dự lễ cưới, có lẽ tôi nên đeo găng tay che mấy chiếc nhẫn này đi...

Trong tiểu thuyết , MacGuffin (đôi khi là McGuffin ) là một vật thể, thiết bị hoặc sự kiện cần thiết cho cốt truyện và động cơ của các nhân vật, nhưng bản thân nó không đáng kể, không quan trọng hoặc không liên quan. Thuật ngữ này được Angus MacPhail khởi xướng cho phim, được Alfred Hitchcock áp dụng, và sau đó được mở rộng thành một thiết bị tương tự trong các tác phẩm tiểu thuyết khác. Đại loại như Casanova là tay sát gái nổi tiếng nhất Châu Âu hồi thế kỷ 18