Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 256 - Dẫu thế, một năm vẫn khép lại (1)

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi ban mật lệnh cho Phó Đội trưởng. Dĩ nhiên đây không phải là một chỉ thị cần có kết quả ngay lập tức, nên tôi quyết định sẽ thong thả chờ đợi.

Chữa lành một tình cảm đã lệch lạc ít nhất cả năm trời của Trưởng khoa 4 chỉ trong vài ngày có lẽ chỉ thần linh mới làm được. Chỉ cần ở bên cạnh, từng chút một tạo ra sự thay đổi như mưa dầm thấm lâu là được.

Dù vậy, tôi vẫn mong là sẽ có tiến triển trước tháng Ba. Nếu để qua lễ khai giảng, có lẽ phải đến kỳ nghỉ hè tôi mới có thể gặp lại Trưởng khoa 4.

“Thế nên, khi gặp Trưởng khoa 4, cô cũng hãy đối xử ấm áp với cô ấy nhé.”

“Lúc nào tôi mà chẳng ấm áp.”

Tôi lặng lẽ quay đi trước dáng vẻ hờn dỗi “hừ hừ” của Trưởng khoa 1.

Trưởng khoa 1 và Trưởng khoa 4 thân nhau là thật, nhưng nếu hỏi Trưởng khoa 1 có ấm áp không thì tôi chỉ có thể nghiêng đầu thắc mắc. Thật lòng mà nói, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô ấy đang bắt nạt và trêu chọc Trưởng khoa 4 trầm tính thì đúng hơn.

‘Có nên tin cô này không đây.’

Thật đáng lo. E rằng cô ấy sẽ chỉ khiến tình hình của Trưởng khoa 4 thêm tồi tệ mà thôi.

“Thôi anh đừng lo! Phải để Fenelia về với anh thì tôi mới thoát kiếp em út được chứ!”

Nhưng nghe câu đó xong, lòng tin trong tôi lại trỗi dậy. Phải rồi, đừng tin vào sự ấm áp của Trưởng khoa 1, hãy tin vào lòng tham của cô ấy.

“Không có em út nào cả.”

Dĩ nhiên là phải sửa lại những hiểu lầm nhỏ nhặt. Giữa các bà vợ làm gì có chuyện chị cả em út. Chẳng qua chỉ là thứ tự trước sau mà thôi.

Mang theo tâm tư đó, tôi véo lấy đôi môi vừa lỡ lời, Trưởng khoa 1 vội vàng gật đầu lia lịa. Đã nhắc nhở rồi thì chắc cô ấy sẽ không mắc lỗi lần nữa đâu.

“Mà Trưởng phòng này. Có một điều tôi thắc mắc từ lúc nãy.”

“Nói đi.”

Vừa được tôi thả ra, Trưởng khoa 1 đã lùi lại vài bước rồi cẩn trọng mở lời.

“...Bây giờ anh đang viết bản đánh giá Bộ trưởng, đúng không?”

“Ừ.”

Trước một câu hỏi hiển nhiên, tôi đáp lại bằng một câu trả lời cũng hiển nhiên không kém.

“Người tôi cần đánh giá ngoài Đức ngài Bộ trưởng ra thì còn ai nữa.”

Kỳ đánh giá nhân sự diễn ra vào cuối mỗi năm. Đây là thời điểm duy nhất cấp dưới có thể đánh giá cấp trên trực tiếp của mình.

Bản đánh giá này sẽ được gửi đến Phòng Nhân sự của Bộ Nội vụ, và sau khi tổng hợp, Phòng Nhân sự sẽ trình lên Hoàng đế. Đây là một trong số ít cơ hội để ý kiến của những công chức cấp thấp được truyền thẳng đến tai Hoàng đế.

“Nhưng nhìn thế nào cũng không giống đánh giá Bộ trưởng đâu.”

Vừa lẩm bẩm với giọng hờn dỗi, Trưởng khoa 1 vừa giật lấy tờ giấy tôi đang viết dở.

Không, dạo này cấp dưới lại dám cướp đồ của cấp trên thế này sao. Đúng là thời mạt pháp.

“Bộ trưởng Bộ Tài chính hiện tại, Deber Briad xứ Blochen, là người công minh chính đại, luôn đi đầu làm gương, lắng nghe cả lời của cấp dưới thấp nhất để đưa ra quyết định hiệu quả...”

Đọc xong bản đánh giá do tôi soạn, Trưởng khoa 1 quay lại nhìn tôi.

“Đây là ai thế? Nếu có vị Bộ trưởng nào như thế này thì chúng ta mời ngài ấy về làm việc ngay đi ạ.”

“Thì ngài ấy đang ở trong phòng làm việc của Bộ trưởng đó thôi.”

Vừa nói, tôi vừa giật lại tờ giấy đánh giá.

Tôi cũng biết chứ. Bản đánh giá mình viết ra chẳng khác nào đang mô tả một nhân vật huyễn tưởng chỉ có trong truyện cổ tích. Nhưng biết làm sao được. Nếu tôi dốc hết lòng mình mà nhận xét về vị Bộ trưởng, chắc chắn sẽ toàn là những lời chửi rủa.

“Nếu tôi viết sự thật rồi ngài ấy bị sa thải thì sao.”

Chết tiệt. Tương lai tôi phải lấp vào cái ghế đó rõ như ban ngày rồi còn gì.

Vị Hoàng Thái tử kia vốn đã luôn rình cơ hội để thăng chức cho tôi, còn vị Bộ trưởng thì lúc nào cũng tìm cách để nghỉ hưu. Nếu tôi nộp một bản đánh giá có dù chỉ một lời chê bai nhỏ nhất, họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này mà chớp lấy ngay.

Dĩ nhiên, vị Bộ trưởng sẽ không nghỉ hưu mà chỉ bị điều chuyển công tác, nhưng so với công việc không hợp sở thích này, có lẽ điều đó sẽ khiến ông ấy hạnh phúc hơn.

“Vậy còn việc đánh giá sai sự thật thì không sao chứ?”

“Biết đâu nếu tôi cứ nộp báo cáo sai sự thật thế này, một ngày nào đó ngài ấy sẽ bị sa thải thì sao?”

Nghe câu đó, Trưởng khoa 1 nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng ái ngại, nhưng tôi chẳng bận tâm.

Mơ mộng một chút thì có mất gì đâu.

***

Chẳng có ban ngành nào lại được nghỉ ngơi vào cuối năm, nhưng Phòng Nhân sự là nơi bận rộn nhất trong thời điểm này.

Đó là điều không thể tránh khỏi. Cuối năm là lúc thành tích và đánh giá của các ban ngành cùng quan chức được tập hợp lại, là thời điểm tràn ngập những lời nhờ vả để xem mình có bị nhận xét tiêu cực hay không, và những cuộc vận động hành lang để thêm một lời bình luận tích cực vào bản báo cáo cuối cùng trình lên Hoàng đế.

Mặc dù Phòng Nhân sự không trực tiếp quyết định việc bổ nhiệm, nhưng đây là cơ quan có thể đưa ra lời khuyên hợp pháp cho quyết định của Hoàng đế. Chẳng phải ngay cả trên chiến trường, tiếng nói của tham mưu ở trung ương còn có trọng lượng hơn chỉ huy tại hiện trường hay sao.

‘Nếu có địa ngục, thì chính là nơi này.’

Nhưng ở cơ quan hành chính của Đế Quốc, quyền hạn và cường độ công việc luôn tỷ lệ thuận với nhau. Đôi khi, tôi cũng nghĩ, thà bị tước bớt quyền hạn đi cũng được, chỉ mong công việc giảm bớt một chút. Tôi không có tham vọng thăng tiến đến chức Bộ trưởng đâu, làm ơn đi mà.

Và mỗi khi xem xét các bản đánh giá của quan chức, tôi lại băn khoăn không biết mình đang sống trong thế giới loài người, hay đang ở trong một trại chăn nuôi toàn lũ cầm thú.

Chỉ cần thấy một khuyết điểm nhỏ của cấp trên, họ sẽ dùng đủ mọi mỹ từ để thổi phồng nó lên. Bởi làm vậy, cơ hội để cấp trên bị hạ bệ và bản thân được thăng tiến sẽ xuất hiện. Dĩ nhiên không phải tất cả đều như vậy, nhưng những kẻ có tham vọng vươn lên, dù chỉ là thiểu số, cũng đủ ồn ào rồi.

Một vị trí mà người ta có thể nhìn thấy bộ mặt xấu xí của con người một cách không che đậy. Cay đắng cả về thể chất lẫn tinh thần.

“Trưởng phòng. Đây là tài liệu từ Phòng Thanh tra gửi đến.”

“À, cứ để đó đi.”

Cơn đau đầu dai dẳng khiến tôi phải day nhẹ mi tâm, đúng lúc đó Phó phòng bước vào, trình lên một xấp tài liệu mỏng.

‘Phòng Thanh tra.’

Tài liệu đến từ một nơi quen thuộc khiến khóe môi tôi bất giác nhếch lên. Kỳ thực, chỉ mới vài năm trước, Phòng Thanh tra còn là một chốn ma quỷ hoành hành.

“Phù—”

Lướt qua bản đánh giá do Trưởng phòng Thanh tra soạn ở ngay trang đầu, tôi bất giác bật cười.

Một bản đánh giá ngập tràn lời hay ý đẹp và những câu tán dương. Cứ xem cái báo cáo này thì ta đây quả là một vị Bộ trưởng có một không hai, một bậc nhân cách vĩ đại. Những lời tâng bốc sáo rỗng thế này, đọc đến lần thứ ba cũng thấy có cái thú vị riêng.

‘Đúng là nhìn thấu cả ruột gan.’

Một mặt là ý chí mãnh liệt muốn giữ bằng được vị Bộ trưởng tại vị, mặt khác là quyết tâm méo mó muốn được đền đáp cho một bản báo cáo mà ai cũng biết là sai sự thật.

Thú vị thật. Đọc mãi những bản đánh giá đầy mưu mô thủ đoạn, giờ bắt gặp một thứ trắng trợn thế này cứ như tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc.

Mà không chỉ Trưởng phòng Thanh tra, các cấp dưới của anh ta cũng vậy.

[ Trưởng phòng Thanh tra là một người có nhân cách lớn, luôn đi đầu gánh vác, nhận mọi trách nhiệm về sai sót của cấp dưới và an ủi họ— ]

[ Cung kính với cấp trên, hòa nhã với cấp dưới. Anh từ chối những chỉ thị vô lý và chỉ đưa ra những mệnh lệnh xác đáng. ]

[ Anh chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, không bao giờ nuốt lời. Anh cũng chưa từng thoái thác trách nhiệm. ]

“Khà...”

Chắc cả cuốn biên niên sử về công cuộc kiến quốc của Đại đế Amanka cũng chẳng được tâng bốc đến thế này.

Cơn mưa lời khen nồng nhiệt từ các Phó phòng và Trưởng khoa khiến người ngoài cuộc như tôi cũng phải ngượng chín mặt. Thế rồi, tôi suýt bật cười lần nữa trước âm mưu đen tối ẩn sau những lời ca tụng ấy.

Bởi một trong những lý do khiến Trưởng phòng Thanh tra không thể từ chức dù có vùng vẫy thế nào chính là bản đánh giá này.

“Cậu ấy tuổi còn trẻ đã giữ chức Trưởng phòng khiến ta có nhiều lo ngại, nhưng thấy cậu ấy lãnh đạo phòng ban xuất sắc như vậy, ta thực sự yên tâm.”

Sau khi xem bản đánh giá do Phòng Thanh tra gửi tới, Bệ hạ chỉ nói vậy rồi không phán thêm lời nào. Đó là một sự biểu thị ngầm rằng Trưởng phòng Thanh tra sẽ được giữ lại dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

“Trưởng phòng Nhân sự, công việc mà giảm đi một chút thì chẳng phải sẽ nhẹ gánh hơn sao. Đừng bận tâm đến bản đánh giá của Phòng Thanh tra gửi đến làm gì.”

Và Hoàng Thái tử Điện hạ cũng tỏ rõ quyết tâm duy trì hiện trạng của Phòng Thanh tra.

Do đó, bản đánh giá của Phòng Thanh tra chẳng hề ảnh hưởng đến việc điều chuyển nhân sự. Chỉ tội nghiệp cho vị Trưởng phòng không biết sự thật này mà thôi.

‘Giá như các phòng ban khác cũng được như vậy thì tốt biết mấy.’

Một tham vọng quá đà thoáng lướt qua, nhưng thì đã sao. Mơ mộng một chút cũng đâu mất gì.

Dù sao đi nữa, chỉ dùng câu chữ mà có thể khiến người khác bật cười thì cũng là một tài năng. Tôi rất mong chờ xem năm sau sẽ nhận được bản đánh giá như thế nào đây.

***

Tôi biết Phó Đội trưởng đang cặm cụi viết lách gì đó. Nhưng vì đang trong kỳ đánh giá nhân sự cuối năm, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng anh ấy có nhiều điều muốn góp ý với mình, rồi cho qua. Nếu Phó Đội trưởng có nhiều điều muốn nói, tức là tôi vẫn còn thiếu sót, nên cũng chẳng có gì để trách anh ấy.

Thấy các đội viên xì xào với Phó Đội trưởng, tôi thoáng chạnh lòng, không lẽ mình lại thiếu sót đến thế sao? Nhưng rồi tôi vẫn cố lờ đi. Tôi không thể nổi giận với những người có lẽ đang bất mãn vì sự yếu kém của bản thân mình.

...Lẽ ra tôi nên nổi giận mới phải.

“Phó Đội trưởng.”

“Vâng.”

“Đây là gì?”

Phó Đội trưởng trao cho tôi tờ giấy với vẻ mặt đầy bi tráng. Chỉ cần liếc qua nội dung, tôi đã phải nhắm nghiền mắt lại.

“Đây là tổng ý nguyện của toàn thể Mặc Quang Đội.”

Lời tuyên bố đao to búa lớn đó khiến tôi choáng váng. Tổng ý nguyện ư, một văn bản thế này mà lại có thể dùng từ đó sao?

“Là tấm lòng trung thành của tất cả các đội viên, bao gồm cả tôi.”

“Thế này mà là lòng trung thành chỗ nào—”

“Nếu không phải là lòng trung thành, xin hãy xem đây là tình cảm gia đình.”

Câu nói đó khiến tôi câm nín.

Sao lại hèn hạ lôi gia đình ra vào lúc này chứ. Như vậy thì làm sao tôi nỡ từ chối được.

“Một lần, chỉ một lần thôi, xin hãy đọc hết nó. Như vậy là đủ rồi.”

Anh ấy đã nói đến nước này thì tôi còn biết làm sao.

...Thôi được, cứ coi đây là lời khuyên trung thành của cấp dưới dâng lên cấp trên, là tình cảm mà gia đình thể hiện. Cứ nghĩ vậy đi.

Vì thế, tôi cố gắng trấn tĩnh đôi tay run rẩy và đọc tờ giấy mà Phó Đội trưởng đưa cho—

[ Toàn thể đội viên Mặc Quang Đội, bao gồm Phó Đội trưởng Mặc Quang Đội Giuseppe Digo, xin chính thức thỉnh cầu Đội trưởng Mặc Quang Đội Fenelia Youth.

Kể từ ngày chúng ta được tái sinh nhờ ân huệ của ngài Trưởng phòng Thanh tra đến nay đã được mấy năm. Ân huệ này dẫu có tái sinh hàng chục lần cũng không thể báo đáp hết, nhưng từ bỏ việc báo đáp thì khác nào hành động của loài cầm thú.

Thế nhưng, Đội trưởng lại không coi ngài Trưởng phòng là người cần báo đáp ân tình, mà chỉ xem ngài là đối tượng để mù quáng phục tùng, thử hỏi sao chúng tôi không đau lòng cho được.

Hiện tại Đội trưởng— ]

Tôi chỉ đọc được vài dòng rồi lại nhắm nghiền mắt.

“Đội trưởng.”

Nhưng Phó Đội trưởng lại lên tiếng, như thể không cho phép tôi nhắm mắt.

“Báo đáp không nên chỉ là một nghĩa vụ. Coi mối quan hệ giữa ngài Trưởng phòng và chúng ta chỉ đơn thuần là chủ-tớ thì thật đáng buồn.”

“......”

“Dĩ nhiên chúng tôi sẵn lòng trở thành bề tôi của ngài ấy. Nhưng khi ngài Trưởng phòng mong muốn một điều gì đó hơn thế, việc chúng ta chỉ khư khư giữ lấy bổn phận mà không tiến tới cũng là một sự thất lễ.”

Trước những lời lẽ nghiêm túc hiếm thấy của Phó Đội trưởng, tôi không thể mở lời.

Dù vậy, tôi vẫn phải phản bác. Như lời Phó Đội trưởng nói, chúng tôi đã nhận quá nhiều ân huệ. Phải triệt để báo đáp.

Nhưng với thân phận này, việc dám cả gan tiếp cận ngài Trưởng phòng một cách thân mật là không biết điều. Chắc chắn là vậy.

“Nếu muốn báo đáp, hãy nghĩ xem ngài Trưởng phòng muốn gì. Cứ làm theo ý mình thì chỉ là tự thỏa mãn bản thân mà thôi.”

Nhưng tôi đã không thể phản bác.