Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6853

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 249 - Niềm hân hoan cuối năm (6)

“Bởi vì anh cũng chỉ là một con người thôi.”

Và nhờ sự xuất hiện đột ngột của Louise, cơn đau nhói trong lồng ngực đã nhanh chóng tan biến. Nếu cứ phải chịu đựng những ánh mắt sắc lẹm ấy trong im lặng, có lẽ tôi đã không trụ nổi rồi. Thật đáng biết ơn.

“Hehe, em cứ tưởng anh là người tài giỏi bẩm sinh chứ.”

Câu nói quá đỗi ngây thơ của cô ấy khiến tôi bất giác bật cười. Nếu cô ấy mà thấy được những ngày đầu tôi làm công chức, chắc chắn đã không thốt ra những lời như vậy.

Cái tôi của những ngày đầu chập chững vào nghề, rồi đến lúc vừa được bổ nhiệm Trưởng phòng, quả thực đã để lại vô số dấu ấn ngô nghê khó tả. Giờ nghĩ lại, tôi còn không hiểu sao mình có thể sống sót được đến tận bây giờ.

“Làm gì có ai sinh ra đã giỏi ngay được chứ. Ai cũng phải trải qua thử thách rồi mới trưởng thành.”

Phải, cứ trải nghiệm rồi sẽ trưởng thành. Sự vụ lần này xảy ra là vì đây là lần đầu tôi có gia đình, lần đầu đính hôn. Nhưng giờ thì tôi đã đính hôn rồi, cũng đã thử báo cáo với gia đình.

Vậy nên, trong những lần đính hôn sắp tới với Ma Tông Công tước, Louise, Irina, và Trưởng khoa 1, tôi phải làm cho ra dáng. Lặp lại sai lầm đến lần thứ hai thì không còn là sơ suất nữa, mà là vấn đề về trí tuệ rồi.

‘Mình chỉ thiếu tinh ý chứ đâu phải không có não.’

Lần này là một sai lầm do đầu óc tạm thời không minh mẫn, nhưng sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Tôi sẽ trở thành Carl Krasius - chuyên gia lễ đính hôn.

Vừa hạ quyết tâm, tôi vừa rảo bước và chẳng mấy chốc đã thấy dinh thự ẩn hiện phía xa.

“Mọi người vào trước đi. Anh đã báo với quản gia là chúng ta sẽ đến nên ông ấy sẽ ra hướng dẫn.”

Giờ đây, không có tôi thì họ cũng tự tìm được đường nên tôi lặng lẽ lùi về phía sau.

“...Lần này anh không định quỳ gối nữa, phải không ạ?”

Giọng nói đầy lo lắng của Marghetta vang lên, cơ thể cô nàng run lên bần bật trước lời tôi.

Quả thực, ở lãnh địa Công tước Ulken cũng diễn ra theo kịch bản này. Bảo mọi người vào trước khi thấy cổng chính, rồi đột ngột quỳ xuống. Đứng trên lập trường của Marghetta, chuyện này đủ để gây sang chấn tâm lý.

“Tại dinh thự của anh thì làm gì có chuyện đó chứ?”

Nhưng đó là một nỗi lo không cần thiết. Tòa thành kia là Lâu đài Quỷ vương nơi Thiết Huyết Công tước ngự trị, còn dinh thự này là tài sản đứng tên tôi. Có thằng ngốc nào lại đi quỳ gối trước cửa nhà mình bao giờ.

“Anh có nơi cần ghé qua một lát. Không xa đâu nên anh sẽ về ngay thôi.”

“Anh về ngay thật chứ?”

“Tất nhiên rồi. Nếu có vẻ sẽ muộn, anh sẽ liên lạc.”

Nghe vậy, cơ thể đang run rẩy của Marghetta mới dần ổn định lại. Chắc cô ấy nghĩ rằng vì tôi nói một cách đàng hoàng như vậy nên cũng không phải vấn đề gì to tát.

Tuy nhiên, rất tiếc đây lại là một vấn đề lớn. Dù không phải quỳ gối hay dập đầu lạy như Marghetta lo ngại, nhưng cũng chẳng phải chuyện tầm thường.

—Chà, mua nhẫn ở đâu thì tôi nghĩ cũng tương tự nhau cả thôi. Tay nghề của các cửa tiệm ở kinh đô gần như đã bão hòa rồi.

“Thế nhưng trong số đó cũng phải có thứ hạng chứ.”

—Điều đó cũng đúng, nhưng mà...

Đó là một cửa hàng bán nhẫn phù hợp mà tôi đã hỏi Trưởng khoa 2 lần trước.

—Vừa hay lại ở gần dinh thự của Trưởng phòng. Đây có phải là định mệnh không?

Bốn chiếc nhẫn dự định sẽ tặng làm quà khi chấp nhận lời tỏ tình.

—Anh cứ đi thẳng con phố Akala là sẽ thấy một tòa nhà 3 tầng. Cửa tiệm đó sử dụng nguyên cả tòa nhà luôn đó.

Giờ là lúc phải đi mua chúng.

***

Từ nhỏ, cha tôi đã luôn răn dạy.

“Thà bán đi lòng tự tôn, chứ đừng bán đi lương tâm.”

Đó là lời răn dạy tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao lần từ thuở ấu thơ. Là câu cửa miệng của cụ cố tôi, người đầu tiên gầy dựng nên cửa tiệm do gia đình chúng tôi quản lý.

Lời răn dạy ấy được truyền từ đời cụ cố, qua ông nội, rồi đến cha tôi và giờ là tôi. Một lời khuyên quý báu rằng, với tư cách là một thương nhân, dẫu có phải bán đi lòng tự tôn để kiếm lời thì cũng không được bán đi lương tâm mà gây hại cho khách hàng.

Lời khuyên đó quả thực vô cùng cao đẹp và tuyệt vời. Chính nhờ noi theo lời dạy ấy mà cửa tiệm của chúng tôi, từ một không gian nhỏ bé nép trong góc tòa nhà, đã dần lớn mạnh, và cuối cùng đã thành công mua lại cả một tòa nhà ba tầng.

“Thành công ngày hôm nay không phải chỉ do năng lực của con mà có. Đó là hạt giống mà tổ tiên đã gieo trồng, đến bây giờ mới đơm hoa kết trái.”

Dù vậy, tôi không hề tự mãn, bởi lẽ, lời trăn trối của cha đã khắc sâu trong tâm khảm.

Phải, đây không phải là năng lực của tôi. Phép màu đã biến một cửa hàng khởi đầu từ một căn phòng nhỏ trở thành một thương điếm lớn có tiếng tăm ở kinh đô. Kỳ tích này làm sao một mình tôi có thể tạo nên được?

Vì lẽ đó, tôi đã treo di ảnh của cụ cố, người khởi nguồn cho kỳ tích, trong cửa tiệm. Mỗi ngày, tôi đều cầu nguyện trước di ảnh. Cầu cho hôm nay được bình an, cầu cho một ngày lại trôi qua như một phép màu.

Và sau khi cầu nguyện xong, tôi sẽ lau chùi khung ảnh tựa như báu vật của gia tộc. Chính xác hơn thì, thứ bên trong khung ảnh mới là báu vật.

[Bằng khen Cửa hàng nộp thuế trung thực - Trưởng phòng Thuế vụ, Bộ Tài chính Đế Quốc]

[Bằng khen Doanh nghiệp trong sạch - Trưởng phòng Thanh tra, Bộ Tài chính Đế Quốc]

Hai chiếc khung ảnh được đặt ở nơi có thể thấy ngay khi bước vào tiệm. So với lớp vỏ hào nhoáng, nội dung bên trong vô cùng ngắn gọn, nhưng những tấm bằng khen này chính là bằng chứng cho thấy tôi, và cả tổ tiên của mình, đã không bán đi lương tâm.

Là minh chứng cho việc chúng tôi không dùng thủ đoạn để trốn thuế, không làm ăn gian dối. Là tấm huy chương đáng tự hào khi được cả Phòng Thuế vụ và Phòng Thanh tra, vốn nổi tiếng khó tính, công nhận.

Kể từ khi nhận được những tấm bằng khen này, các vị tai to mặt lớn cũng thường xuyên lui tới đây. Thậm chí, một cán bộ của Phòng Thanh tra cũng đã ghé thăm. Chính là Trưởng khoa 2, người nổi danh khắp kinh đô theo nhiều nghĩa.

Nhờ vậy, tôi đã đạt đến cảnh giới có thể tiếp đãi hầu hết các vị khách mà không chút nao núng. Ngay cả cán bộ Phòng Thanh tra tôi cũng thường xuyên gặp, thì mấy quý tộc bình thường có là gì.

...Đã từng có lúc tôi nghĩ như vậy.

‘Mình đã kiêu ngạo tự lúc nào không hay.’

Xem ra, bất giác lúc nào tôi đã trở nên kiêu ngạo. Chắc vì vậy nên cụ cố mới giáng hình phạt xuống. Nếu không thì tôi chẳng thể nào hiểu nổi tình cảnh hiện tại.

“Trưởng khoa 2 có dặn tôi cứ báo danh anh ta là được.”

“Vâng, vâng, tất nhiên rồi.”

Tôi vội vàng cúi đầu trước người thanh niên đang nói bằng giọng trầm ấm. Bộ đồng phục màu đen biểu tượng của Phòng Thanh tra, và cái cách anh ta gọi thẳng Trưởng khoa 2 một cách thân mật.

Không thể nhầm được. Vị kia chính là Trưởng phòng Thanh tra. Hoàn toàn trùng khớp với lời miêu tả mà Trưởng khoa 2 từng kể cho tôi nghe.

“Là một người trẻ hơn tôi, toàn thân một màu đen kịt và mang ấn tượng rằng nếu đụng vào là đổ máu ngay. Cứ nhìn là tự khắc sẽ cảm nhận được thôi.”

Lúc đầu tôi còn tự hỏi đó là kiểu miêu tả gì vậy, nhưng giờ nhìn thấy tận mắt mới biết không có lời giải thích nào chính xác hơn thế.

“Ồ, là Doanh nghiệp trong sạch à.”

Trưởng phòng Thanh tra khẽ thốt lên khi nhìn quanh.

“Đó là một danh xưng quá lời rồi.”

“Làm gì có chuyện đó. Chắc hẳn phải xứng đáng thì mới được nhận chứ.”

Nghe thấy giọng nói của Trưởng phòng Thanh tra đã dịu đi so với lúc nãy, tôi càng cúi đầu thấp hơn. May quá, có vẻ như ấn tượng đầu tiên cũng tốt.

“Quan trọng hơn, tôi muốn mua vài chiếc nhẫn.”

“Anh đến đúng nơi rồi! Tôi sẽ chọn giúp anh những món đồ ưng ý nhất!”

Và ngay khi nghe lời của Trưởng phòng Thanh tra, tôi đã cảm nhận được một cách bản năng.

Nếu làm tốt chuyện này, sau Trưởng khoa, biết đâu mình có thể biến cả Trưởng phòng thành khách quen.

***

Khi Trưởng khoa 2 giới thiệu một cửa tiệm, thú thật là tôi đã nghĩ liệu có phải anh ta nhận hối lộ rồi mới làm vậy không. Nếu không thì sao lại bảo tôi cứ dùng danh của anh ta chứ.

Thế nhưng, khi tấm bằng khen Doanh nghiệp trong sạch đập vào mắt, mọi nghi vấn trong tôi đều được giải tỏa. Một nơi được Phòng Thanh tra công nhận thì việc một cán bộ của phòng giới thiệu cũng chẳng có gì lạ. Trái lại, phải ưu ái thế này thì các cửa hàng khác mới nỗ lực để đạt đủ điều kiện nhận bằng khen chứ.

“Nếu không phải là nhẫn cưới, tôi đề nghị anh nên chọn các sản phẩm trưng bày thay vì đặt làm riêng.”

Thêm nữa, tài kinh doanh cũng khá tốt, tôi rất hài lòng.

“Vậy sao?”

“Vâng. Nếu không phải nhẫn cưới thì suy cho cùng đó cũng là chiếc nhẫn sẽ phải tháo ra. Nếu đặt làm quá công phu, e là cô dâu sẽ khó xử.”

“Cũng phải.”

Lời nói đầy sức thuyết phục khiến tôi bất giác gật đầu.

Anh ta nói không sai. Nếu là nhẫn cưới thì sẽ đeo cả đời, nhưng đây chỉ là nhẫn đính hôn kiêm quà chấp nhận lời tỏ tình. Lỡ như làm quá lộng lẫy rồi lại quyến luyến hơn cả nhẫn cưới thì phiền phức.

Vốn dĩ, chiếc (nửa) nhẫn mà Marghetta đang đeo rồi cũng có ngày phải tháo ra, nếu tôi lại tặng cho những người khác một chiếc nhẫn để đeo cả đời thì cũng hơi...

“Và tuy được chế tác sẵn, nhưng chúng tuyệt đối không phải là những món đồ kém chất lượng đâu.”

Nhìn là biết ngay. Mỗi một chiếc nhẫn được trưng bày đều sở hữu thiết kế lộng lẫy.

“Thậm chí chúng còn được yểm ma thuật nên kích cỡ sẽ tự điều chỉnh cho vừa với người đeo.”

Cái đó nhìn cũng biết. Họa tiết được khắc trên thân nhẫn. Rõ ràng là hoa văn tương tự với chiếc (nửa) nhẫn tôi đang đeo.

Không biết có phải chủ tiệm cũng nghĩ vậy không mà ánh mắt anh ta nhìn ngón tay tôi có chút phức tạp. Một ánh nhìn như thể đang hỏi ‘anh là cái quái gì mà lại đeo một nửa chiếc nhẫn như thế’.

Nhưng anh ta nhanh chóng dời mắt đi nơi khác. Một sự lạnh lùng không can thiệp sâu vào đời tư của khách hàng. Đúng là một thương nhân xuất sắc.

“Hừm, giới thiệu cho tôi vài mẫu được không? Đá quý thì chỉ cần là kim cương thôi.”

“Tất nhiên rồi!”

Nghe vậy, chủ tiệm như thể đã chờ sẵn, liền cho tôi xem một chiếc nhẫn màu trắng.

“Đây là món đồ được làm từ bạch kim. Tuy là thiết kế thịnh hành trong quá khứ nên có thể cảm thấy hơi lỗi thời, nhưng gần đây lại bắt đầu được ưa chuộng trở lại.”

“Vậy sao.”

Tôi khẽ gật đầu, và chiếc nhẫn tiếp theo được đưa ra.

Rồi tôi lại gật đầu, chiếc nhẫn kế tiếp xuất hiện, lại gật, chiếc nhẫn kế tiếp nữa lại ló dạng.

Dù thấy có lỗi với người chủ tiệm đang nhiệt tình giới thiệu, nhưng thú thật là tôi nhìn cũng chẳng hiểu gì. Bởi tôi là kẻ mù tịt về thời trang.

“Lấy hết tất cả đi.”

Thế nên, khi chủ tiệm vừa đưa ra chiếc nhẫn thứ tư, tôi đã quyết định mua tất cả những chiếc anh ta vừa giới thiệu.

“...Hể?”

Người chủ tiệm, vốn vẫn giữ được vẻ bình thản dù đã biết thân phận của tôi, lần này lại giật mình lần đầu tiên. Anh ta từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang, ánh mắt như muốn hỏi lại xem mình có nghe nhầm không.

Rất tiếc, anh không nghe nhầm đâu. Một tên điên đi mua tận bốn chiếc nhẫn để tặng cho người thương, đó chính là tôi đây.

‘Chết tiệt.’

Trong khoảnh khắc, cảm giác tự hổ thẹn ập đến. Một người mua nhiều chiếc nhẫn không phải là chuyện lạ, vì đây là thế giới mà chế độ đa thê là điều hiển nhiên.

Nhưng chắc chắn chẳng có tên nào lại đi mua nhiều chiếc cùng một lúc. Chuyện cưới thêm vợ cũng cần có thời gian, chứ chẳng ai lại rước về cùng một ngày một giờ cả.

“Tôi... hiểu rồi. Tôi sẽ gói lại cho anh ngay.”

Một cảnh tượng kỳ quái đến mức chính người trong cuộc cũng cảm thấy hổ thẹn. Dù vậy, chủ tiệm quả là một người chuyên nghiệp, anh ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Nếu có hóa đơn và giấy bảo hành thì anh vẫn có thể hoàn trả được.”

“Tôi biết rồi.”