Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6853

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 247 - Niềm hân hoan cuối năm (4)

‘Đây... là của hồi môn ư?’

Trong thoáng chốc, tôi không thể tin vào mắt mình. Của hồi môn mà tôi biết thường chỉ là đồ gia dụng, lớn lắm cũng chỉ là một căn nhà. Ít nhất, đó là thường thức của tôi trước khi xuyên không.

Thế nhưng, những gì Thiết Huyết Công tước chuẩn bị đã vượt xa lẽ thường. Vài tòa nhà tọa lạc trên những con phố chính của thủ đô, một vùng lãnh địa quy mô Nam tước nằm ngay gần đó.

Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, mảnh đất này còn có cả một mỏ sắt. Thiết Huyết Công tước, người đang tập trung phát triển ngành quân nhu, lại chịu giao ra một mỏ sắt ư?

‘Cuộc sống của quý tộc là thế này sao.’

Thật đáng sợ. Những thứ như xe ngựa, tàu thuyền, châu báu hay vàng thỏi xếp sau đó tôi còn chẳng buồn liếc mắt tới. Hóa ra khi một Công tước yêu thương con gái đến mức điên cuồng, danh sách của hồi môn lại có thể khủng khiếp đến thế này đây.

“Ta đã gả đi bốn đứa rồi, nên phần còn lại cho Mar chỉ là một phần nhỏ thôi.”

‘Một phần nhỏ...’

Tôi bất giác liếc lại tập tài liệu. Nếu chừng này mà còn bị xem là ít, vậy thì trưởng nữ của ngài ấy đã được cho bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ là ba bốn lãnh địa cấp Bá tước luôn sao?

“Cậu cần thêm nữa sao?”

“Dạ không cần đâu, thưa cha. Đối với con, chừng này đã là quá hậu hĩnh rồi.”

“Vậy thì nhận lấy đi.”

Trước dáng vẻ thờ ơ của Thiết Huyết Công tước, tôi lặng lẽ thu dọn giấy tờ.

Thực ra tôi đã định nói rằng chúng tôi còn chưa kết hôn, nên việc nhận của hồi môn lúc này có hơi sớm. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thiết Huyết Công tước, tôi đành nuốt những lời đó lại. Ánh mắt ấy như đang muốn nói, đừng phiền phức nữa mà hãy ngoan ngoãn nhận lấy.

“Đằng nào cũng sẽ kết hôn thôi, có vấn đề gì chứ? Hay lẽ nào cậu chỉ định đính hôn rồi hủy cưới?”

Hơn nữa, hậu quả của việc từ chối cũng đã quá rõ ràng. Thiết Huyết Công tước, người mà tôi đã phải rất vất vả mới thuyết phục giữ thái độ trung lập, có thể sẽ quay sang thù địch ngay lập tức.

“Mấy người quản lý đều là những kẻ khá được việc. Cứ giữ nguyên bọn họ cũng được, hoặc đổi thành người cậu muốn cũng không sao.”

“Con sẽ giữ nguyên như vậy.”

Một đề nghị hào phóng rằng ngài ấy sẽ cho cả người chứ không chỉ vật chất. Tôi chẳng do dự mà nhanh chóng chấp thuận.

Người mà Công tước tin tưởng giao phó và đánh giá là được việc thì chắc chắn là nhân tài khó tìm. Nếu ngài ấy đã cho thì cứ nhận thôi. Vốn dĩ dù có muốn giao cho người khác, tôi cũng chẳng quen biết ai.

“Giờ thì cậu đi được rồi. Nếu định về thủ đô thì cứ về đi.”

“Vâng. Con sẽ đến chào hỏi vào Lễ mừng năm mới.”

Dường như không còn gì để nói, Thiết Huyết Công tước đã ra lệnh tiễn khách, tôi bèn cúi đầu chào mấy lần rồi lui ra.

Lúc mới đến Ulken, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị phanh thây xẻ thịt, nhưng đến lúc rời đi lại nhận được quà đầy hai tay.

‘Con xin cảm ơn cha...’

Dù Thiết Huyết Công tước không thể nghe thấy, tôi vẫn bày tỏ lòng biết ơn từ tận đáy lòng. Thật tình, chỉ riêng việc được tha mạng đã là may mắn lắm rồi, đằng này ngài ấy còn chu cấp hậu hĩnh đến vậy.

Trước mắt, đây là của hồi môn của Marghetta nên cứ giao cho em ấy quản lý. Dù gì sau này khi tôi trở thành Bá tước, em ấy cũng sẽ quản lý lãnh địa với tư cách là vợ mình, nên cứ xem như luyện tập trước vậy.

Tôi lên đường trở về thủ đô trong sự tiễn đưa của gia đình vợ tương lai. Dĩ nhiên là nhờ sự giúp đỡ của một pháp sư dịch chuyển.

Nhờ vậy mà tôi đã đến thủ đô sớm hơn dự kiến. Nếu không ghé qua Ulken, có lẽ tôi đã phải đi xe ngựa từ Học viện về thủ đô, và giờ này chắc vẫn còn đang kẹt trên xe. Dịch chuyển đúng là tuyệt nhất.

“Nào, giờ thì thở được rồi đấy.”

Và ngay khi vừa đến thủ đô, tôi đã vỗ vai an ủi Louise và Irina. Thú thực, nạn nhân lớn nhất của chuyến đi Ulken lần này không phải tôi, mà chính là hai cô bé này.

Ngay cả tôi còn thấy không thoải mái, huống hồ gì những cô học viên ngây thơ này. Một buổi gặp mặt Công tước ngoài dự kiến, mà vị Công tước đó lại là cha của người vợ cả. Sẽ chẳng có gì lạ nếu các cô ấy sợ hãi rằng mình sẽ bị quát mắng cút đi như những nàng hầu.

Hơn nữa, lý do tôi bị lôi đến Ulken chẳng phải là để thiết lập mối quan hệ chính thức với Marghetta hay sao? Trong hoàn cảnh đó, nếu những người vợ tương lai khác thể hiện sự tồn tại của mình thì sẽ là thất lễ với Marghetta. Vì vậy, hai cô bé này đã phải sống lặng lẽ như chuột trong suốt thời gian ở Ulken.

May mà các cô nàng còn được đi tham quan lãnh địa Công tước để xả hơi, nhưng đến tối lại phải quay về lâu đài để nghỉ ngơi. Nếu chỗ ngủ không thoải mái thì việc xả hơi cũng chẳng còn ý nghĩa gì...

“Ở Ulken chắc hai em buồn chán lắm nhỉ? Tôi xin lỗi, đã để hai đứa phải vất vả rồi.”

Marghetta cũng biết điều đó nên đã dịu dàng ôm lấy Louise và Irina. Vì mình mà các hậu bối phải chịu khổ, sao Marghetta có thể yên lòng được chứ.

“Hì hì, không sao đâu người. Nếu không phải dịp này, làm sao chúng em có cơ hội đến thăm Ulken được chứ.”

“Em cũng vậy. Nên người đừng bận tâm quá nhé.”

May mắn là hai thiên thần nhỏ đã mỉm cười rạng rỡ và an ủi Marghetta.

“Lần sau Công nương đến lãnh địa của chúng em là được. Vườn tulip ở Flanvel đẹp lắm đó.”

Thấy vẻ áy náy trên gương mặt Marghetta vẫn chưa nguôi, Irina liền nói thêm.

“Tôi sẽ đến. Đương nhiên là phải đi rồi.”

Nghe vậy, Marghetta dường như cũng nhẹ nhõm phần nào và mỉm cười.

Mà phải công nhận, có thể tự nhiên mời một vị Công nương chắc chắn sẽ chi tiêu hào phóng như vậy, Irina cũng có tài kinh doanh đấy chứ. Quả nhiên là người nhà Jorun.

“A, cả lãnh địa của nhà em nữa! Artini cũng là nơi du lịch tuyệt vời lắm đó ạ!”

“Phì, vậy sao? Artini nổi tiếng với thứ gì thế?”

Trước nụ cười khẽ của Marghetta, Louise tự tin tuyên bố.

“Bắt được nhiều lươn lắm!”

Tiếng hô đầy tự tin ấy khiến tôi bất giác bật cười. Ai lại đi quảng cáo nơi du lịch lý tưởng bằng cách kể tên đặc sản như vậy chứ.

“...Lươn ư?”

Thế nhưng, giọng nói đầy ẩn ý của Marghetta khiến tôi phải đưa mắt nhìn quanh.

Và rồi, một ánh nhìn nghiêm nghị và đứng đắn chào đón tôi. Chẳng những Marghetta, mà ngay cả Irina cũng đang dán chặt mắt vào mình.

Khoan, sao lại nhìn tôi vào đúng lúc này chứ? Chẳng phải chúng ta đang vui vẻ bàn chuyện du lịch sao? Rõ ràng 5 giây trước vẫn còn như thế mà.

“Chuyện du lịch để sau hẵng nói tiếp, bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi đã. Ai cũng mệt rồi đúng không?”

Tôi vội vàng chuyển chủ đề. Nếu không ngắt cuộc trò chuyện này ngay, tôi có cảm giác nó sẽ trôi theo một hướng vô cùng kỳ lạ. Bản năng mách bảo tôi như vậy.

“Đúng vậy. Hai em đều chưa được nghỉ ngơi thoải mái, chúng ta mau vào trong thôi.”

Dù Marghetta là người có dấu hiệu nguy hiểm nhất, nhưng may mắn là cô ấy đã phối hợp chuyển chủ đề.

Phải rồi, điều quan trọng bây giờ là để cho những đứa trẻ đang mệt mỏi về tinh thần được nghỉ ngơi. Marghetta không phải là người sẽ nhầm lẫn thứ tự ưu tiên.

“Chuyện du lịch cứ thong thả nói sau cũng được mà.”

“Ha ha, cứ làm vậy đi.”

Tôi nở một nụ cười gượng gạo trước lời của Marghetta. Có vẻ như tôi sẽ phải đi một vòng các lãnh địa trong thời gian sớm nhất.

‘...Đi một vòng các lãnh địa ư?’

Nhưng khi nhắc đến chuyện lãnh địa, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như tôi đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra đó là gì.

Thôi thì, đến lúc sẽ nhớ ra thôi.

***

Cuối năm là thời điểm tổng kết hoạt động một năm của Hội đồng và lên kế hoạch cho năm tới. Đương nhiên, cũng phải tổng kết cả hoạt động của lãnh địa Bá tước.

Vì vậy, cuối năm không thể tránh khỏi bận rộn. May mắn là công việc chủ yếu là sắp xếp giấy tờ chứ không phải hành động trực tiếp, nên cũng xem như ổn thỏa, thế nhưng—

“Thiết Huyết Công tước?”

—Lâu rồi không gặp, Bá tước Tileglehen.

Cái không khí cuối năm yên ổn đó đã bị khuấy động bởi cuộc gọi từ Thiết Huyết Công tước.

Thật kỳ lạ. Vốn dĩ ta và Thiết Huyết Công tước không có nhiều mối liên hệ, và sau khi ngài ấy giao phó phần lớn quyền hành cho người thừa kế thì lại càng không có lý do gì để tiếp xúc. Cùng lắm chỉ là gặp mặt trong Lễ mừng năm mới mà thôi.

“Dạo này ngài vẫn khỏe chứ.”

—Một lão già an nhàn nghỉ ngơi thì có gì mà không khỏe chứ. Ta vẫn ổn cả.

Dù vậy, ta vẫn chào hỏi theo phép lịch sự, và Thiết Huyết Công tước cũng gật đầu theo thông lệ. Vì ngài là người liên lạc trước, nên chắc chắn cũng sẽ là người vào thẳng vấn đề.

—Hơn nữa, ta cũng vừa trút được một nỗi lo lớn.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo khiến ta phải chỉnh lại tư thế ngồi. Có vẻ như đây chính là mục đích của cuộc gọi.

Ta bất giác siết chặt tay. Lý do mà một người không có mối liên hệ gì như Thiết Huyết Công tước đột nhiên liên lạc, thậm chí không phải qua gia thần mà là đích thân gọi đến.

Tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường. Một vấn đề đau đầu ngay trước thềm Lễ mừng năm mới—

—Thật ra, ta liên lạc để chào hỏi với tư cách là thông gia tương lai. Không biết có làm phiền ngài lúc bận rộn không.

?

‘Thông gia?’

Trong thoáng chốc, ta đã chẳng biết nói gì. Thông gia ư? Ta và Thiết Huyết Công tước?

—Bá tước?

Nhưng ta không thể cứ im lặng mãi. Trước mặt ta vẫn là Thiết Huyết Công tước.

Chắc chắn đây không phải là một trò đùa. Một người ở địa vị Công tước, lại là một Thiết Huyết Công tước luôn coi trọng gia đình, không đời nào lại đi nói giỡn như vậy.

Vừa hay, ta cũng có vài manh mối. Mối quan hệ giữa Công nương Marghetta và Carl chẳng phải khá khăng khít sao? Hơn nữa, phu nhân của ta cũng rất quý mến vị Công nương đó, và những tin đồn trong giới quý tộc cũng đang xem việc hai đứa thành đôi là chuyện đã rồi.

Người ta chỉ băn khoăn không biết khi nào chuyện đó sẽ xảy ra, và liệu Công nương có thể vượt qua Ma Tông Công tước để trở thành vợ cả hay không mà thôi.

“Vâng, là thông gia. Chỉ là từ này hơi lạ lẫm nên tôi có chút bối rối.”

—Ta hiểu. Ta cũng từng có cảm giác như vậy khi gả con trai. Lần này là đính hôn nên có khác với kết hôn, nhưng dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Dù sao thì ta cũng đã vội vàng lên tiếng, và may mắn đó là câu trả lời đúng. Suýt chút nữa thì ta đã trở thành một gia chủ không biết gì về lễ đính hôn của con trai mình.

‘Mà đúng là mình không biết thật.’

Đáng tiếc thay, ta thực sự không hề hay biết.

Nhưng biết làm sao được? Ta đã giao toàn quyền quyết định hôn nhân cho Carl và không hề can thiệp. Vì vậy, trừ khi Carl tự mình nói ra, còn không thì mức độ thông tin của ta cũng chỉ ngang bằng những lời đồn đại trong giới quý tộc mà thôi.

Dù vậy, ta đã nghĩ chừng đó là đủ. Ta vẫn luôn tự tin rằng mạng lưới quan hệ mà ta đã xây dựng bấy lâu nay đủ để nắm bắt được hầu hết các tin đồn.

Nhưng ta không ngờ lễ đính hôn lại diễn ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Đây là lần đầu tiên có một cuộc đính hôn bất ngờ như vậy.

Kết thúc cuộc gọi với Thiết Huyết Công tước, ta vội vàng liên lạc với phu nhân.

Để xem liệu phu nhân có nghe được gì từ Carl không. Nếu không, ta phải giải thích tình hình trước khi nàng ấy bị người khác hỏi về chuyện đính hôn.

—Carl đã đính hôn rồi ư?

Dĩ nhiên là phu nhân cũng không biết gì cả. Vốn dĩ nếu nàng ấy biết thì đã nói cho ta rồi.

—Em, em, em không biết gì cả...

“Nghe nói Thiết Huyết Công tước đã quyết định gấp. Thằng bé vừa xong lễ đính hôn và trở về thủ đô khoảng một giờ trước, chắc là chưa kịp hoàn hồn để báo lại.”

Ta cố gắng trấn an phu nhân, người dường như đang vô cùng bối rối.