Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6853

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 246 - Niềm hân hoan cuối năm (3)

“May cho chàng rể là có được sự độ lượng mà cha vợ lại chẳng có.”

Nụ cười dịu dàng của một Marghetta phiên bản trưởng thành. À không, phải nói là Marghetta chính là phiên bản thu nhỏ của phu nhân mới đúng.

Dù sao thì, nhờ sự giúp đỡ của người mẹ vợ vốn luôn im lặng, tôi đã thoát khỏi ánh mắt sắc như dao găm của Thiết Huyết Công tước.

Thật may vì mẹ vợ đứng về phía mình...

Ngay khi bữa ăn căng thẳng như nếm phải gai vừa kết thúc, tôi liền chuồn ra hậu viên. Marghetta đã ra hiệu cho tôi đến đó, nên tôi phải đi ngay.

“Anh Carl. Em ở đây.”

Vừa bước vào hậu viên, tôi đã thấy Marghetta thập thò sau một bức tượng, lén lút ló đầu ra.

Trông em ấy cứ như một ngôi sao đang cố trốn cánh săn ảnh, hay là do tôi tưởng tượng nhỉ. Mà dù có làm vậy, cũng chẳng người hầu nào trong lâu đài lại để lọt mất Công nương của họ cả.

Dĩ nhiên tôi chẳng dại gì mà nói ra, vì dáng vẻ ấy cũng có nét đáng yêu riêng.

“Phù, ra ngoài này thoải mái thật. Ở trong đó em cứ phải để ý tứ.”

“Trùng hợp thật. Anh cũng thế.”

Tôi khẽ mỉm cười tiến lại gần, Marghetta liền chạy tới ôm chầm lấy tôi. Thấy người em đã lạnh đi mà thương, nhưng đúng như Marghetta nói, trong lâu đài có quá nhiều tai mắt—

“...Mar?”

Trong vòng tay tôi, Marghetta vội vàng đưa tay kiểm tra khắp người tôi.

Cái ôm này không phải để cảm nhận hơi ấm, mà như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Anh không bị thương chỗ nào chứ?”

Sau khi sờ nắn một hồi, Marghetta lo lắng hỏi.

Không, đến cả Marghetta cũng phải lo lắng đến mức này sao?

“Anh không sao. Như anh đã nói lúc nãy, anh chỉ trò chuyện với ngài Công tước thôi.”

Thiết Huyết Công tước, người mà ngay cả trong mắt cô con gái út yêu quý cũng là một người cha vợ chuyên hành hạ con rể. Thật đáng thương làm sao.

“Nh-nhưng mà... anh rể cả nói anh ấy từng bị ném ra ngoài cửa sổ đấy ạ.”

“Hả?”

Gì cơ? Ném người ra ngoài cửa sổ ư?

Dĩ nhiên ở thế giới này, chẳng thiếu những người dù bị ném ra cửa sổ vẫn có thể đứng dậy phủi bụi như không. Nhưng ném một chàng rể tương lai ra khỏi cửa sổ thì cũng hơi quá đáng rồi.

“Các anh rể khác khi vào căn phòng đó... đều bảo là nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng...”

“…….”

Tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Nếu nghe những lời này của Marghetta vào ngày hôm qua, có lẽ tôi đã nghĩ rằng các chị gái chỉ đang trêu cô em út của mình mà thôi.

“Điều quan trọng đối với một người chồng là tình yêu dành cho vợ và sức mạnh để bảo vệ gia đình.”

Thế nhưng, chính tôi vừa ở trong ‘hiện trường’ đó và suýt chút nữa đã bị ném đi thật. Suýt chút nữa là phải ‘chứng minh sức mạnh’. Tôi không thể nào coi đây là chuyện đùa được.

Nhưng lạ thật. Một Thiết Huyết Công tước vốn kiểm tra kỹ càng cả những chàng rể không tì vết, vậy mà lại bỏ qua cho tôi, kẻ từng một lần làm con gái ngài phải khóc sao?

‘Lẽ nào ngài ấy có tuổi thật rồi chăng.’

Thời trai trẻ, ngài ấy còn dùng các chàng rể để chơi trò ném đĩa, nhưng giờ đã không còn sức lực nữa chăng. Nếu vậy thì cũng có chút buồn.

Đúng vậy. So với Ma Tông Công tước thì Thiết Huyết Công tước vẫn còn trẻ chán, nhưng nếu đặt cạnh các Công tước khác thì ngài ấy đã cao tuổi rồi. Chỉ cần nhìn việc ngài giao lại phần lớn quyền hành cho con trai và lui về sống an nhàn là đủ hiểu.

‘Ngài ấy cũng gần tám mươi rồi.’

Trong khoảnh khắc, cảm giác tự ti và tội lỗi ập đến. Vậy mà mình lại đi nghĩ một cụ già tám mươi tuổi sẽ bẻ gãy tay chân hay tặng mình một đòn German suplex...

Hơn nữa, đó cũng chỉ là do tôi tự suy diễn, chứ Thiết Huyết Công tước chưa từng nói sẽ dùng vũ lực với tôi. Chỉ vì ngài là Thiết Huyết Công tước nên tôi đã mặc định rằng ngài sẽ dùng ‘nắm đấm để nói chuyện’ mà thôi.

“Có vẻ như suy nghĩ của cha vợ cũng đã thay đổi theo năm tháng rồi. Đối với anh thì đó lại là chuyện tốt.”

“...Vâng. Là chuyện tốt ạ.”

Trước tiên, tôi dỗ dành Marghetta đang vô cùng lo lắng.

May mắn thay, khi tôi thể hiện sự thân mật bằng cách gọi Thiết Huyết Công tước là ‘cha vợ’, sắc mặt cô ấy đã tươi tỉnh hơn.

“Vì vậy, Mar cũng đừng lo lắng quá. Nếu em cứ lo mãi, cha vợ cũng sẽ buồn lòng đấy.”

“V-vậy ạ?”

Chắc chắn là vậy rồi. Đến mức phải quỳ xuống cạnh tôi thì đủ hiểu rồi còn gì.

“Dù vậy, nếu em thử nói lời cảm ơn hoặc nói rằng em yêu cha vợ, biết đâu ngài sẽ vui hơn thì sao.”

Nghe vậy, Marghetta có chút khó xử, nhưng tôi vẫn cố gắng thuyết phục. Bởi đó là chút báo đáp nho nhỏ của tôi dành cho người cha vợ đầu tiên của mình.

‘Người cha vợ đầu tiên...’

Chính tôi cũng thấy cụm từ này hơi điên rồ, nhưng biết làm sao được. Vợ đã nhiều thì nhà vợ cũng phải xếp theo thứ tự thôi...

Dù vậy, chắc mình cũng không có đến năm ông cha vợ đâu nhỉ. Ma Tông Công tước là—

‘Điên thật.’

Tôi vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ. Chỉ trong phút chốc, tôi suýt nữa đã trở thành một thằng con trời đánh.

Thành thật xin lỗi Ma Tông Công tước vì đã có suy nghĩ này.

***

Ta nhìn xuống hậu viên từ khung cửa sổ. Mar vốn thích nơi đó từ nhỏ, ta đoán con bé sẽ ở đấy, quả nhiên không sai.

Và cả cái thằng khốn đang dính sát lấy Mar nữa.

‘Không phải.’

Ta khẽ lắc đầu. Giờ hắn không còn là một thằng khốn nữa, mà là thằng con rể út khốn kiếp.

Dù không muốn thừa nhận, không muốn dễ dàng bỏ qua, nhưng chính miệng ta đã công nhận nó là con rể. Không thể nào nuốt lời mình đã nói ra.

“Mặt mũi giãn ra một chút đi. Mình đâu có định sống với Mar cả đời được.”

Dù nghe thấy lời phu nhân bên cạnh, nhưng mặt ta vẫn không tài nào giãn ra được. Vì khác với quyết tâm của mình, ta đã bỏ qua quá dễ dàng.

Ngay từ khoảnh khắc Mar chào đời, ta đã tự nhủ. Bất kể là kẻ nào, ta cũng sẽ ‘thử’ cho ra ngô ra khoai cái tên dám đến cướp mất Mar của ta.

Nhưng thằng con rể út này thì đã được kiểm chứng xong rồi. Dù là một chàng rể không đáng tin khi làm vợ sắp cưới phải khóc ngay cả trước khi kết hôn, nhưng sức mạnh của nó là thật. Thử thách một đối thủ như vậy cũng là việc vô nghĩa.

“Thưa cha...”

Hơn nữa, nghĩ đến cảnh Mar quỳ gối bên cạnh con rể, ta không nỡ làm căng.

Ban đầu thì đúng là ta đã sôi máu, nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, chẳng phải điều đó có nghĩa là Mar, một Công nương, yêu con rể đến mức sẵn sàng chịu cả sự tủi nhục đó sao?

‘Người ta nói cha mẹ không bao giờ thắng được con cái quả không sai.’

Thế nên, so với khoảng thời gian nghiến răng kèn kẹt, ta lại chấp nhận một cách dễ dàng đến mức trống rỗng. Nếu cứ cố kéo dài thời gian, chỉ làm Mar thêm buồn mà thôi.

“...Cứ ngỡ mới hôm qua con bé còn lẫm chẫm tập đi.”

“Mình lại nói quá rồi. Mar mà nghe được là giận đấy.”

Lời cằn nhằn của phu nhân càng làm ta thêm não nề.

Nói quá ư. Đến giờ nhắm mắt lại ta vẫn có thể thấy rõ mồn một ngày hôm đó.

“Chuẩn bị của hồi môn cho tươm tất vào. Mình biết nếu cho mấy thứ kỳ quặc thì chỉ có Mar là khó xử thôi đúng không?”

“Nàng đừng lo. Ta đâu phải hạng người làm mấy trò bỉ ổi đó.”

Của hồi môn là món quà cuối cùng của người cha dành cho con gái. Vì vậy, dù có thích hay ghét con rể thì cũng phải làm cho thật hoành tráng.

Trước hết là mảnh đất có quy mô bằng một lãnh địa Mam tước ở gần kinh đô. Rồi còn vài tòa nhà trên phố chính nữa... Thằng nhóc đó là Trưởng phòng Thanh tra, nên nếu cho nó những thứ tập trung ở thủ đô thì...

...

“...Cứ ngỡ mới hôm qua con bé vừa biết lật mình.”

Bên cạnh, ta nghe thấy tiếng thở dài của phu nhân.

***

Kể từ sau sự kiện trong Phòng Chân Lý, tôi vẫn chưa có cuộc nói chuyện tử tế nào với Thiết Huyết Công tước. Không phải vì ngài ấy lảng tránh tôi, mà đơn giản là vì chuyến tham quan Ulken với ‘hướng dẫn viên’ Marghetta đã khiến tôi không có thời gian ở lại lâu đài.

Sau khoảng ba ngày du ngoạn lãnh địa Công tước đầy thú vị như thế, lệnh triệu tập của Thiết Huyết Công tước đã được gửi đến. Chắc là đã đến lúc bị tống ra khỏi lâu đài rồi đây.

Dù vậy, lần triệu tập này tôi không thấy sợ hãi lắm.

“Đến rồi à.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Lúc làm việc thì không nói, nhưng ở nơi riêng tư thì cứ gọi ta là cha vợ.”

“Con hiểu rồi, thưa cha vợ.”

Cơn uất hận vì bị cướp mất con gái út đã được xoa dịu bằng những lời nũng nịu của chính cô con gái út.

“Dù vậy, nếu em thử nói lời cảm ơn hoặc nói rằng em yêu cha vợ, biết đâu ngài sẽ vui hơn thì sao.”

Đó là lời gợi ý của tôi nhằm xoa dịu Thiết Huyết Công tước, dù chỉ một chút. May thay, Marghetta đã nghe lời. Cô ấy đã chạy đến bên ngài Công tước và nói rằng con yêu ngài.

Nhờ vậy mà ánh mắt Thiết Huyết Công tước nhìn tôi vô cùng bình thản. Tuy chưa đến mức thân thiện hay ấm áp, nhưng ít nhất cũng không còn cảm xúc tiêu cực nữa. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm tôi hài lòng rồi.

“Lễ đính hôn sẽ được bỏ qua. Dù gì thì khi Mar tốt nghiệp hai đứa sẽ kết hôn ngay, không cần phải làm phiền khách khứa vì một lễ đính hôn làm gì.”

Thiết Huyết Công tước vừa lật giở vài trang tài liệu vừa nói nhỏ.

“Cha vợ nói rất phải.”

Bỏ qua lễ đính hôn. Một lời nói thật kỳ lạ khi phát ra từ miệng của một Thiết Huyết Công tước cuồng con gái, nhưng thực ra đây mới là chuyện bình thường.

Vốn dĩ lễ đính hôn so với lễ cưới chính thức thì thường được tổ chức đơn giản hơn nhiều. Vì lễ đính hôn suy cho cùng cũng chỉ là một lời hứa hẹn. Thậm chí, hầu hết các cặp đôi đính hôn đều chưa phải người lớn, chỉ mới ở độ tuổi thiếu niên, hoặc tệ hơn là vẫn còn bé tí.

Trường hợp đính hôn khi đã ngoài hai mươi như tôi quả thực rất hiếm. Hơn nữa, như lời Thiết Huyết Công tước đã nói, chỉ một năm nữa là đến lễ cưới rồi, không cần phải dồn sức cho lễ đính hôn làm gì.

“Cầm lấy đi.”

Thiết Huyết Công tước gật đầu trước câu trả lời của tôi rồi đưa cho tôi tập tài liệu mà ngài mân mê lúc nãy.

“Đây là của hồi môn ta chuẩn bị cho Mar.”

“...Dạ?”

Lời nói ấy khiến tôi buột miệng hỏi lại. Không, sao lại đưa của hồi môn vào lúc này? Của hồi môn không phải nên trao đổi ngay trước đám cưới sao?

Mặc cho ánh mắt ngơ ngác của tôi, Thiết Huyết Công tước vẫn hất cằm, như thể bảo tôi mau kiểm tra nội dung đi.

‘Chà.’

Và nội dung chứa trong tập tài liệu chỉ vỏn vẹn 6 trang giấy lại vượt xa sức tưởng tượng của tôi.