Thiết Huyết Công tước lãnh đạm đáp rồi vặn tay nắm cửa.
“Thật lòng hay không, vào đây sẽ rõ.”
Cửa Phòng Chân Lý mở ra.
...Khoan đã, không lẽ ngài ấy định tra tấn thật sao?
***
Tôi chỉ có thể chết trân nhìn cha lôi anh Carl đi.
Tôi đã lỡ chọc giận cha rồi. Giờ mà tôi có xen vào cũng chỉ tạm thời cứu vãn tình thế, chứ cơn thịnh nộ của ngài sẽ không nguôi ngoai đâu.
“Chắc là nhanh thôi mà, phải không?”
Nhưng chị tư lại đáp với vẻ mặt thản nhiên.
“Chắc vậy. Dù gì thì cha cũng không còn khỏe như xưa nữa.”
Ngay cả chị cả cũng có vẻ đồng tình.
Tôi vô cùng bối rối. Rõ ràng là cha đang rất tức giận, nhưng các chị lại nói cứ như chẳng có chuyện gì to tát cả.
Lạ thật. Cha vốn rất khắt khe trong chuyện gia đình cơ mà. Ngài từng nói rằng chỉ cần không vừa mắt một chút thôi là đừng hòng có đám cưới.
Và như đọc được suy nghĩ của tôi, chị tư khẽ mỉm cười xoa đầu.
“Mar của chúng ta, em sợ lắm sao?”
“À, phải rồi, đây là lần đầu Mar chứng kiến chuyện này nhỉ?”
Chị ba cũng mỉm cười theo, rồi vòng tay ôm tôi từ phía sau như để trấn an.
“Cứ coi như một nghi lễ thôi em. Cha lúc nào cũng vậy cả. Mấy anh rể của em ai cũng từng trải qua rồi đấy.”
?
“Chồng chị mới là người khổ nhất. Anh ấy cưới đúng lúc cha còn đang sung sức nên bị ném thẳng ra ngoài cửa sổ đấy.”
??
“Vậy mà anh rể cả vẫn leo ngược vào như không có gì xảy ra, đúng chứ? Chắc vì vậy nên cha mới chấp thuận đấy.”
???
Tôi lại càng hoang mang. Tôi không tài nào hiểu nổi cuộc nói chuyện này.
‘Nghi lễ?’
Lần nào các chị kết hôn cũng diễn ra như thế này sao?
‘Bị ném...?’
Vậy chẳng lẽ anh Carl cũng sẽ bị ném đi sao...?
Tôi bất giác liếc nhìn ra cửa sổ, xem anh ấy có bị ném ra đó thật không.
‘Không có.’
Trái với nỗi lo của tôi, bên ngoài không một bóng người.
“Mar à. Cha sẽ ném sang phía đối diện cơ.”
Nghe anh trai nói vậy, tôi vội vàng chạy sang cửa sổ đối diện.
May thay, lần này cũng không có ai cả.
...Nhưng khoan đã, như vậy có thật là may mắn không? Chính tôi cũng không rõ nữa.
***
Khi tôi định thần lại, tôi nhận ra mình đang đứng một mình giữa một không gian rộng lớn.
Không, không phải một mình. Từng thành viên của gia tộc Valenti lần lượt xuất hiện xung quanh tôi. Và rồi, tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên.
“Chúc mừng nhé.”
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng em.”
“Chúc mừng ạ.”
Vô vàn lời chúc mừng cùng những tràng pháo tay bao bọc lấy tôi.
Phải rồi, mình đã làm được. Mình đã vượt qua mọi đau khổ và thử thách để đi đến được hồi kết này.
Vì thế, tôi mỉm cười. Một nụ cười rũ bỏ mọi ràng buộc và xiềng xích. Tôi mỉm cười với những người đang chúc phúc cho mình, những người giờ đây đã là gia đình mới của tôi.
“Cảm ơn─”
“Em rể?”
‘A.’
Giọng nói bất chợt vang lên kéo tôi về với thực tại. Suýt chút nữa thì hồn vía đã lên mây mất rồi.
Mở mắt ra, khung cảnh trước mặt tôi không phải là không gian rộng lớn nào cả, mà là Đại Sảnh. Đây là bữa tiệc được tổ chức sau khi kết thúc trò chơi sự thật với Thiết Huyết Công tước. Lại có thể mất trí vào một dịp thế này, xem ra tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
‘Đúng là mệt mỏi thật.’
Tôi cố gắng trấn tĩnh cái đầu vẫn còn đang quay cuồng rồi hướng mắt về phía giọng nói vừa cất lên. Đó là người chị thứ tư của Marghetta.
“Nhân vật chính của buổi tiệc mà cứ ngẩn ngơ thế này thì không được đâu nhé.”
“A, em xin lỗi.”
Thấy cô ấy đang cầm chai rượu, tôi vội đưa ly của mình ra. Chị tư tươi cười rạng rỡ và tự tay rót rượu cho tôi.
“Mà thôi, chị hiểu mà. Ai cũng từng như vậy cả.”
Nói rồi, chị tư… à không, chị vợ tư của tôi khúc khích cười một lúc rồi quay sang Thiết Huyết Công tước.
“Đằng nào cũng đã chấp thuận rồi, sao cha không nhẹ tay một chút chứ? Lần nào cũng thế này, cha không thấy mệt sao?”
Trước lời trách móc của chị vợ tư, Thiết Huyết Công tước chỉ khịt mũi rồi đáp gọn lỏn.
“Chẳng có chuyện gì cả.”
“Vậy mà trông em rể mất hồn thế kia ạ?”
Nghe câu hỏi đầy hoài nghi đó, tôi vội vàng lên tiếng. Dù đây chỉ là lời trách móc trong không khí vui vẻ, nhưng nếu lỡ làm Thiết Huyết Công tước phật lòng, người chịu vạ sẽ là tôi.
Vả lại, bất kể ‘tiền sự’ của ngài ấy ra sao, tôi thật sự không bị gì cả. Phải ngăn chặn ngay những hiểu lầm không đáng có này.
“Thật đấy. Em và ngài chỉ có một cuộc trò chuyện sâu sắc thôi, hoàn toàn không có chuyện gì khác xảy ra cả.”
“Hừm, nếu em rể đã nói vậy thì thôi.”
Thấy chị vợ tư thuận theo lời mình mà rút lui, tôi có thể chắc chắn rằng đó chỉ là một lời trêu đùa chứ không phải trách móc thật sự.
“Vẫn thấy lạ làm sao. Đây là lần đầu tiên mọi chuyện lại trôi qua êm đềm đến vậy.”
Chị vợ tư vừa lui xuống thì người anh trai duy nhất của Marghetta, tức anh vợ của tôi, đã ‘tham chiến’.
‘Rốt cuộc ngài đã làm những gì với các anh rể trước đây vậy.’
Nghe anh vợ nói, tôi bất giác liếc nhìn Thiết Huyết Công tước. ‘Tiền sự’ của ngài lẫy lừng đến mức nào mà chính con cái của ngài cũng phải phản ứng như thế này chứ.
Ngay từ lúc tôi bước ra khỏi Phòng Chân Lý đã như vậy rồi. Tôi chỉ đi ra một cách bình thường thôi mà mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc đến thế. Tôi đã nghiêm túc nghĩ rằng lẽ ra mình phải bò bằng bốn chân ra ngoài, nhưng xem phản ứng hiện tại thì có lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ.
‘Thật ra cũng có điềm báo rồi.’
Thật ra, đã có dấu hiệu cho thấy đáng lẽ tôi phải bước ra với vài cái xương gãy.
“Điều quan trọng đối với một người chồng là tình yêu dành cho vợ và sức mạnh để bảo vệ gia đình. Vế sau, từ trước đến nay ta đều tự mình kiểm chứng─”
Đó là những lời Thiết Huyết Công tước đã nói một cách đầy nghiêm túc ngay khi tôi vừa bước vào Phòng Chân Lý.
“Nhưng với kẻ đã diệt được Nghịch Thiên Giả thì không cần thiết nữa.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ ‘à, ra là vậy’ rồi cho qua, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy thật rùng rợn.
Câu nói đó có nghĩa là nếu tôi không lập được thành tích gì, ngài ấy đã định đấu một trận ngay tại chỗ. Viễn cảnh tứ chi bị bẻ gãy mà tôi chỉ dám tưởng tượng có lẽ đã diễn ra thật rồi. Không biết trong quá trình đó, các chàng rể khác của nhà Valenti đã phải đổ bao nhiêu máu và nước mắt.
“Ngươi có biết Mar đã vì ngươi mà khóc nhiều thế nào không?”
“Con vô cùng hổ thẹn...”
“Ít ra ngươi cũng biết đường nhận sai.”
“Vâng...”
“Biết vậy sao còn làm thế.”
“......”
Tuy không phải đấu tay đôi nhưng tôi cũng bị mắng cho một trận ra trò, nhưng thà như vậy còn hơn. Bị mắng bằng lời vẫn tốt chán so với việc phải vật lộn với cha vợ, người vốn là một vị Công tước.
“Nhưng nhìn ngươi chịu quỳ gối, xem ra cũng có chút thật lòng. Lũ chỉ biết đặt lòng tự trọng hão của mình lên trên hết thậm chí còn không thèm làm điều đó.”
“Vâng, đó là điều dĩ nhiên ạ.”
“Việc Mar cũng quỳ theo là ngoài dự kiến… nhưng ta sẽ cho qua, coi như nó thể hiện tình cảm vợ chồng khăng khít của các ngươi.”
Hơn nữa, cuối cùng chúng tôi cũng được công nhận là vợ chồng. Dù sao thì chỉ cần đạt được mục đích là ổn rồi, phải không?
Trong lúc tôi đang một mình tận hưởng chiến thắng tinh thần này, anh vợ lại lên tiếng.
“Xem ra cha rất hài lòng về cậu em rể út này.”
“Ta cho qua là vì Mar thích nó mà thôi.”
Thấy Thiết Huyết Công tước lại cười khẩy, anh vợ chỉ khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
“Cha cũng đâu có phủ nhận đâu, phải không?”
Nghe vậy, tôi len lén liếc sang Thiết Huyết Công tước thì chạm phải ánh mắt của ngài. Bị lườm bằng một ánh mắt như muốn hỏi ‘nhìn cái gì’, tôi đành lặng lẽ cúi đầu.
Dù đã được chấp thuận, nhưng ánh mắt đó vẫn đáng sợ như thường. Vị trí của tôi chẳng qua chỉ thay đổi từ ‘thằng khốn làm con gái ta khóc’ thành ‘kẻ cướp mất đứa con gái út’ mà thôi.
Dẫu vậy, tôi vẫn còn một vị cứu tinh.
“Mình à, đừng khắt khe với con rể quá. Mình cứ trách móc như vậy thì con bé Mar sẽ buồn lắm đấy.”
“Khụ.”
Khi người phụ nữ vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cất lời, Thiết Huyết Công tước liền thu lại ánh mắt.
“Con rể cũng đừng để bụng quá nhé. Chẳng qua là ông ấy buồn vì đứa con gái út cưng sắp phải đi lấy chồng thôi.”
“Vâng, dĩ nhiên là con hiểu.”
