Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 243 - Cha vợ trấn áp con rể (3)

Tôi chỉ biết áy náy với hai người họ. Chỉ vì chuyện của tôi và Marghetta mà cả hai phải chịu cảnh bị kéo đến Ulken ngoài ý muốn. Dù vậy, thật may là ngoài vẻ bối rối, trong ánh mắt họ vẫn lóe lên nét hứng thú.

“Trông náo nhiệt hơn các em nghĩ, phải không?”

“À, ờ, thì...”

Câu hỏi bất ngờ của Marghetta khiến Louise lúng túng, không thể đáp lời trọn vẹn. Quả thực, hình dung về Ulken có phần hơi kỳ lạ.

Cũng phải thôi, bởi nơi đây vốn nổi danh vừa là lãnh địa của Thiết Huyết Công tước, vừa là khu vực chuyên về quân nhu. Người ngoài chắc hẳn mường tượng Ulken như một lò rèn khổng lồ, nơi dòng sông cuộn chảy sắt nóng và tiếng búa rền vang suốt hai mươi tư giờ.

Dĩ nhiên, chẳng ai lại đi nói với vị Công nương của chính lò rèn đó rằng ‘Tôi cứ ngỡ đây là một nơi chẳng có gì đáng xem, ai ngờ lại ổn hơn tôi nghĩ!’. Vì vậy mà Louise mới có phản ứng như thế.

“Hi hi, các em cứ nói thật đi, không sao đâu. Hình ảnh của Ulken vốn khô khan và cứng nhắc mà.”

May mắn thay, Marghetta là một người có khả năng nhìn nhận khách quan nên cô đã cho qua chuyện một cách nhẹ nhàng.

“Dù vậy, Ulken cũng có nhiều thứ chỉ ở đây mới có thể thấy được. Đằng nào cũng đến rồi, chúng ta cùng đi tham quan một vòng nhé.”

Nghe vậy, cả Louise và Irina đều đồng loạt gật đầu.

Một chuyến tham quan lãnh địa Công tước do chính Công nương đích thân dẫn đường. Đây sẽ trở thành một ký ức quý giá mà không phải ở đâu cũng có được.

“Nào, trước hết chúng ta vào trong thôi. Dù là đi tham quan thì cũng phải tìm chỗ ở trước chứ nhỉ?”

Nhìn hai người họ, Marghetta mỉm cười dịu dàng rồi dẫn chúng tôi vào cổng chính. Lâu đài Công tước uy nghiêm phút chốc bị biến thành nhà trọ bình dân, nhưng Marghetta hoàn toàn có tư cách làm điều đó.

Và tôi, sau khi hài lòng nhìn ngắm cảnh tượng ấy, đã khẽ cất lời.

“Mar, anh sẽ vào sau.”

“Vâng?”

Marghetta, người đang thong thả bước vào, chớp mắt. Ánh mắt cô ấy như thể đang hỏi tôi nói điều vô lý gì vậy.

“Xin lỗi em. Anh có chút việc phải làm.”

Nghe câu trả lời, Marghetta càng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu hơn.

Đó là một phản ứng tất yếu. Làm gì có việc gì để làm ở một nơi đột ngột bị kéo đến mà chẳng hề có trong lịch trình cơ chứ.

“...Vậy thì đành chịu thôi. Khoảng khi nào thì anh sẽ quay lại?”

Dù vậy, Marghetta vẫn thông cảm cho tôi. Dù đuôi mắt cô có hơi cụp xuống như thể có chút tiếc nuối, nhưng cô ấy vẫn thấu hiểu và chấp nhận lời tôi nói.

Trước sự chu đáo ấy, tôi khẽ mỉm cười rồi quỳ gối xuống.

“Khi nào Công tước tha thứ cho anh.”

Hành động kỳ quặc bất thình lình này không chỉ khiến Marghetta mà cả Louise và Irina cũng lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Nhưng tôi không thể làm khác được. Bởi đây là việc tôi phải làm.

—Nếu không quỳ gối trước thành của ta, ta sẽ bẻ gãy cả hai chân của ngươi.

Nguyên văn lời của Thiết Huyết Công tước giờ đã phai nhạt trong trí nhớ tôi. Ngài ấy chưa bao giờ thực sự nói như vậy, nhưng đầu óc tôi lại ghi nhớ lời cảnh cáo của ngài theo cách đó.

Vì thế, tôi quỳ. Vì cuộc hôn nhân với Marghetta. Để nhận được sự công nhận của cha vợ tương lai.

***

Tại võ đài lớn nhất trong lâu đài Công tước. Một nơi riêng tư của ta, nơi mà ngay cả đội Kỵ sĩ của gia tộc cũng không được bén mảng đến nếu không có lệnh. Ta đã luyện tập không ngừng nghỉ ở đó từ rạng sáng cho đến trưa. Hôm kia là thương, hôm qua là kiếm, còn hôm nay là chùy sắt.

Kể từ khi giao gần như toàn bộ quyền hành cho con trai, đây là việc duy nhất ta vẫn duy trì mỗi ngày. Dù đã rút lui khỏi công vụ, nhưng ta không thể từ bỏ việc rèn luyện thân thể. Bởi lẽ, đối với gia chủ nhà Valenti, việc ngừng luyện tập cũng chẳng khác nào cái chết.

‘Đúng là không còn được như xưa nữa.’

Thế nhưng, càng luyện tập, cảm giác cay đắng lại càng ùa về. Dù nỗ lực đến đâu cũng không thể chiến thắng được năm tháng. Việc khổ luyện không ngừng cũng chỉ làm chậm quá trình lão hóa chứ không thể ngăn cản nó.

Nhưng biết làm sao được. Ở tuổi của ta mà được đến mức này đã là tốt lắm rồi. Vả lại, cũng không có gì phải lo lắng khi có rất nhiều anh hùng sẽ kế thừa ta bảo vệ Đế Quốc.

Nào là Toàn Thắng Công tước, nào là Bộ trưởng Bộ Đặc vụ, và cả tên đó nữa—

“Tên khốn kiếp.”

Vừa mường tượng ra gương mặt chết tiệt đó, ta bất giác siết chặt cây chùy sắt trong tay. Dù muộn màng nhận ra nhưng tay cầm đã vỡ nát, khiến đầu chùy rơi xuống đất một cách bất lực.

Vốn là một món đồ khá tốt, vậy mà lại bị phá hỏng một cách vô ích. Chuyện này cũng là do tên khốn đó gây ra.

‘Tên hỗn xược.’

Nghĩ thế nào ta cũng không thể tha thứ được. Dám phớt lờ một người vợ tuyệt vời như Mar nhà ta để đi ve vãn người đàn bà khác.

Ta không trách việc tên đó có nhiều vợ. Chính ta cũng đã cưới nhiều người, chuyện đó thì có vấn đề gì chứ. Đối với quý tộc, hôn nhân là sự nối dài của chính trị, một hình thức xã giao, một cách thể hiện năng lực.

Vậy mà tên đó còn chưa kết hôn đã vây quanh bởi cả đám đàn bà khác? Không hề cho Mar nhà chúng ta một danh phận nào sao?

‘To gan.’

Tay ta lại siết chặt. Phần tay cầm đã vỡ nát thảm hại giờ đây tan thành bột, bay theo gió.

Nếu tên đó đường đường chính chính kết hôn với Mar và để con bé làm vợ cả, hoặc ít nhất là đã đính hôn, thì ta cũng chẳng bận tâm nhiều. Dù có bao nhiêu vợ, quyền uy của Mar cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng đâu phải vậy. Trong khi Ma Tông Công tước đang bày tỏ tình cảm với tên đó, thì tên đó và Mar lại chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào. Điều đó có nghĩa là Ma Tông Công tước có thể đột nhiên trở thành vợ cả.

‘Không thể có chuyện đó được.’

Kể từ sau yến tiệc sinh nhật của Hoàng Thái tử phi, ta đã không ngừng trăn trở. Cuộc cạnh tranh giữa Mar và Ma Tông Công tước. Giữa cuộc đối đầu không thể tưởng tượng nổi này, với tư cách là một người cha và một Công tước, ta phải hành động ra sao.

Kết luận rất đơn giản. Với tư cách là cha của Mar và Công tước Ulken, ta sẽ không lùi bước. Dù cho Ma Tông Công tước là một đối thủ mạnh khó lòng chiến thắng, nhà Valenti cũng không lùi bước. Kẻ nào lại sợ hãi trong vấn đề liên quan đến hôn sự của con cái thì sao có thể làm Công tước được.

Vì thế, ta đã triệu tập Mar và tên đó. Để tạo ra một mối nhân duyên vững chắc.

‘Rốt cuộc đây là một cuộc chiến về tốc độ.’

Kẻ hành động nhanh hơn sẽ làm chủ chiến trường. Nếu Ma Tông Công tước có chất vấn rằng ta hèn hạ, ta chỉ cần đáp lại rằng sao không làm trước đi là được.

...Thực ra, ta cũng rất thắc mắc. Cho đến nay, Ma Tông Công tước vẫn im hơi lặng tiếng một cách đáng ngạc nhiên. Dù gần đây có vài tin đồn khó chịu từ thủ đô, nhưng vẫn chưa có tin tức nào về việc hai người họ đã chính thức xác lập quan hệ.

Dĩ nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở mức nghi vấn. Khi đối phương không hành động, thì việc ra tay trước là lẽ thường tình.

“Thưa cha.”

Ngay khoảnh khắc ta hạ quyết tâm sẽ đẩy mọi chuyện tới cùng dù có phải xung đột với Ma Tông Công tước, giọng của Richard vang lên từ phía sau.

“Ôi trời. Hôm nay ngài lại làm hỏng nữa rồi?”

Và rồi nó mỉm cười khi nhìn thấy đầu chùy sắt đang nằm chỏng chơ trên sàn.

“Đồ vật dạo này làm ẩu quá.”

“Ngài nói cứ như thể đồ ngày xưa bền chắc lắm vậy? Con nhớ hồi đó chúng cũng hỏng liên tục mà.”

Lời nó nói quá đúng nên ta không thể phản bác được. Dù là xưa hay nay, hầu hết vũ khí đều không trụ được lâu trong tay ta.

Phải là những món danh phẩm được tuyển chọn kỹ lưỡng, hoặc là vật phẩm do Hoàng đế Bệ hạ ban tặng thì may ra ta mới có thể sử dụng mà không làm hỏng.

Trước sự im lặng của ta, Richard bật cười một lúc rồi nói tiếp.

“Mar đã đến rồi ạ. Có cả hai vị khách nữa.”

Chuyến thăm đến sớm hơn ta nghĩ, nên ta vội vã rảo bước. Nếu Mar đã đến mà còn có cả khách, ta phải đích thân ra chào đón mới phải.

“Hãy tiếp đãi các vị khách cho chu đáo. Chúng ta mời họ đột ngột nên phải đối đãi cho tương xứng.”

“Vâng, thưa cha.”

“Mà tiện đây, lâu lắm rồi ta mới được gặp Mar nhỉ.”

Nghe câu đó, Richard im bặt.

Lạ thật. Thường thì mỗi khi ta nhắc đến Mar, thằng bé này cũng phải nói thêm một hai câu.

“Dạ, thưa cha.”

Sau một khoảng lặng khó xử, Richard lại lên tiếng.

“Có chuyện gì sao.”

“Ngoài các vị khách, Trưởng phòng Thanh tra cũng đã đến.”

Đó là chuyện đương nhiên. Nếu tên đó chỉ gửi Mar đến mà bản thân không tới, ta đã định bụng sẽ tức tốc đến thủ đô ngay lập tức.

Vả lại, tuy là một tên khốn, nhưng không phải là kẻ không có não. Tên đó hẳn phải biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào nếu không đáp lại lời triệu tập lần này.

“Tên đó đương nhiên phải đến rồi. Nhưng chuyện đó thì sao.”

“Nghe nói hiện tại người đó đang quỳ gối trước cổng chính.”

Một cảm giác hài lòng dâng lên trong lòng ta. Phải, tên đó không phải là kẻ ngu ngốc.

Ta đã nói đi nói lại với tên đó từ trước. Rằng ta sẽ không dễ dàng cho hắn cơ hội sau khi đã từng từ chối Mar. Nếu tên đó muốn kết hôn với Mar, hắn sẽ phải quỳ gối cầu xin trước thành của ta.

Ta đã rất tức giận khi hắn phớt lờ lời ta và xuất hiện tại yến tiệc sinh nhật của Hoàng Thái tử phi, nhưng lần này tên đó đã quỳ gối một cách đàng hoàng.

‘Tên chết tiệt.’

Ta vốn không có sở thích bắt người khác phải quỳ gối. Tại sao phải làm cái việc phiền phức đó chứ.

Dù vậy, riêng hắn thì nhất định phải quỳ.

“Oa... oa... oa! Cha ơi...!”

“Mar, Mar à. Bình tĩnh lại đi con.”

“Hức, hức... Con, con phải làm sao đây... Ng-người đó, con thích người đó nhiều lắm...”

Vào ngày Mar bị tên đó từ chối, con bé đã khóc một cách thật đau lòng.

Vì vậy, hắn phải trả giá. Hắn phải thừa nhận lỗi lầm đã làm con gái ta khóc và quỳ gối trước nhà Valenti. Phải làm đến mức đó thì những giọt nước mắt của Mar mới không phải là vô ích.

“Đừng bận tâm. Tên đó khỏe lắm, cứ để mặc nó ba ngày cũng không sao đâu.”

Dĩ nhiên, ta không có ý định để hắn ở đó ba ngày. Nếu hắn đã thừa nhận lỗi lầm của mình thì không có gì là không thể tha thứ. Và một khi đã tha thứ, hắn cũng sẽ là con rể của nhà Valenti, một thành viên của gia tộc.

Vì thế, đến đó ngay và bảo hắn đứng dậy cũng không sao—

“...Nghe nói Mar cũng đang quỳ bên cạnh người đó.”

“……”

Nghe vậy, đầu óc ta trở nên trống rỗng.

Ta vội vã chạy đến cổng chính. Nếu Mar cũng quỳ gối ở đó thì mọi chuyện sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Việc này là để xóa đi ký ức đáng xấu hổ của Mar. Ý ta là vì Mar đã khóc nên tên đó phải dùng đầu gối để đền đáp. Nhưng nếu Mar cũng quỳ thì chỉ có con bé là chịu thiệt thôi.

“Ha.”

Và khi đến cổng chính, cảnh tượng hiện ra trước mắt ta thật thảm hại.

Hai vị tiểu thư đứng cách đó một khoảng, lo lắng nhìn về phía cổng. Các con gái của ta, có lẽ đã nghe tin nên chạy đến đây trước cả ta.

“Thưa Công tước.”