“Oa! Bánh kem!”
Nghĩ Sophia chắc đã vất vả lắm, tôi bèn kể cho con bé nghe chuyện ban sáng, nó liền tức tốc chạy ra cửa. Dĩ nhiên tôi cũng bám theo gót. Lỡ mà chậm chân, thể nào Sophia cũng chén sạch sành sanh cho xem. Bánh kem do chính tay bếp trưởng làm thì dù có là Sophia, tôi cũng không nhường đâu.
Thế nhưng, dường như vẫn chưa tới lúc được ăn, bởi chúng tôi đã không thể rời khỏi nhà kho.
“Oái!”
Sophia đang đi trước bỗng va phải ngài quản gia vừa lúc bước vào.
Nói là va chạm, nhưng có lẽ do chênh lệch vóc dáng nên chỉ mình Sophia bị bật ra. Trái lại, ngài quản gia chẳng hề suy suyển, tựa như vừa chạm phải một quả bóng bay.
“Sophia, con không sao chứ?”
Trông ngài quản gia có vẻ thoáng chút bối rối rồi vội vàng đỡ Sophia dậy. Hẳn là ngài cũng không ngờ vừa bước vào đã xảy ra va chạm.
“Con cảm giác như vừa đâm vào tường vậy...”
“Xem ra con vẫn ổn rồi.”
Nghe Sophia mè nheo, ngài quản gia có vẻ an tâm hơn mà nói.
Lần trước ngã sõng soài, con bé đã chẳng nói được lời nào mà chỉ biết khóc. Giờ thấy nó còn biết mè nheo thế này, xem ra may là không bị đau ở đâu.
“Ngài quản gia, ngài đến nhà kho có việc gì thế ạ?”
Tôi hỏi ngài quản gia, mặc kệ Sophia đang phủi bụi trên váy ở phía sau. Thường thì hiếm khi ngài phải xuống tận nhà kho.
“Lần này chủ nhân nói sẽ về cùng các vị khách, nên ta phải tìm bộ chăn đệm dành cho khách quý.”
“Khách ạ?”
Nghe đến đây, trong đầu tôi bất giác hiện lên vài gương mặt: vị Công nương có mối quan hệ mập mờ với chủ nhân, chị gái tóc hồng luôn mang lại cảm giác dễ chịu kỳ lạ, và cả chị gái tóc vàng mà cá nhân tôi luôn cảm thấy có lỗi.
Và cả những vị tai to mặt lớn mà tôi chẳng hiểu sao lại đến đây.
“Là... những vị đã đến vào mùa hè phải không ạ?”
Cảm thấy có chút gì đó không lành, tôi dè dặt hỏi.
Hồi những vị tai to mặt lớn đó ở lại, mọi người đã vất vả một phen. Đặc biệt là chú đầu bếp, chú ấy gần như không được ngủ để dốc hết sức mình. Nếu lần này lại như vậy nữa, liệu chú ấy có thật sự gục ngã không?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, ngài quản gia mỉm cười hiền hậu.
“Lần này số lượng khách đến ít hơn lần trước. Chỉ có chủ nhân và ba vị tiểu thư thôi.”
Vậy thì may quá. Nếu là tiểu thư thì chắc là vị Công nương, vị hôn thê tương lai của chủ nhân, cùng tiểu thư Bá tước và tiểu thư Nam tước. Từng ấy người thì vẫn có thể cáng đáng được.
...
‘Hửm?’
Có gì đó không đúng. Vừa nghe danh sách những người sẽ đến, tôi đã cảm thấy có gì đó là lạ.
Không có những vị tai to mặt lớn ư? Chuyện đó có thể xảy ra. Mà đúng hơn, như vậy mới là bình thường. Cả em trai của chủ nhân cũng không có mặt? Cũng có thể. Vì gia tộc của chủ nhân đang ở lãnh địa chứ không phải kinh đô.
Cứ loại trừ dần, những người còn lại toàn là phụ nữ. Ba người đồng hành cùng chủ nhân trong khi ngay cả em trai ngài cũng vắng mặt. Hơn nữa, trong số họ lại có cả vị hôn thê.
‘...Lẽ nào.’
Chị gái tóc hồng thì tôi không rõ, nhưng chị gái tóc vàng thì chắc chắn có tình cảm với chủ nhân. Trong ba người đi cùng, có đến hai người thích chủ nhân.
Vậy thì liệu có khả năng chị gái tóc hồng cũng thích chủ nhân không? Và nếu cả ba người đều như vậy, chẳng lẽ chủ nhân cũng biết tình cảm của họ sao?
Chẳng có bằng chứng nào cả. Tất cả chỉ là phỏng đoán. Thế nhưng...
‘Cũng chẳng có bằng chứng nào để phủ nhận cả.’
Dù có hơi gượng ép, nhưng bản năng của tôi đang gào thét một cách mãnh liệt. Rằng suy đoán của tôi là đúng.
‘Chết tiệt...’
Tình hình không ổn rồi. Việc chủ nhân gặp gỡ những người tốt là điều đáng mừng, nhưng không phải bây giờ.
Đã vậy, dạo này tôi cũng chẳng liên lạc được với chị Fenelia nữa. Thường thì chị ấy sẽ gửi thư hoặc liên lạc qua quả cầu liên lạc, nhưng gần đây lại bặt vô âm tín.
Thỉnh thoảng cũng có những trường hợp như vậy nên tôi không quá lo lắng, nhưng lại đúng vào thời điểm này. Khi chủ nhân cũng đến kinh đô, và có rất nhiều người đang nhắm vào ngài ấy.
‘Chắc chắn là chẳng có tiến triển gì rồi.’
Nếu giữa chị ấy và chủ nhân có chuyện gì thì dinh thự đã sớm biết rồi.
Một khi chị ấy và chủ nhân có mối quan hệ mập mờ, chắc chắn sẽ có dấu hiệu lộ ra. Khi đó, các anh chị trong Mặc Quang Đội ở gần sẽ biết, và tin tức đó sẽ qua họ mà truyền đến dinh thự. Chuyện rõ như ban ngày.
Nhưng đáng ngạc nhiên là chẳng có tin tức gì cả.
‘Đồ ngốc...!’
Chị ơi, chị đang làm cái gì vậy!
Ngay cả người biết chủ nhân sau chị mà còn bám sát như vậy, tại sao chính chị lại..! Cứ thế này thì chị định bị bỏ lại bao xa nữa đây!
“Yuris?”
“A, vâng!”
“Con sao vậy? Có chuyện gì à?”
Trong lúc tôi đang một mình bức bối, giọng của ngài quản gia vang lên. Có vẻ ngài lo lắng khi thấy tôi đột nhiên im lặng và chỉ nhìn xuống đất.
“Hehe, không có gì đâu ạ.”
“Nhưng trông con có vẻ đang có nhiều tâm sự lắm.”
“Dạ, thật ra con đang nghĩ xem làm thế nào để hét được tiếng ‘Oái~’ như lúc nãy ấy ạ.”
“Này!”
Xin lỗi Sophia nhé, nhưng đành phải bán đứng con bé thôi.
‘Phải nói thôi.’
Bỏ lại sau lưng Sophia đang la oai oái và ngài quản gia đang cười hòa giải, tôi thầm hạ quyết tâm.
Phải nói. Nhất định phải nói. Khi chủ nhân về dinh thự, nhất định phải nói rằng chị Fenelia thích chủ nhân.
Giờ mà chậm trễ thêm chút nào nữa là không được. Cứ ngồi chờ chị ấy hành động thì chẳng biết đến bao giờ.
‘Rõ ràng là một người chị tuyệt vời như vậy, mà sao...’
Tôi bất giác thở dài. Cứ hễ liên quan đến chủ nhân là chị ấy lại trở nên như vậy.
***
Lịch trình cuối cùng của Học viện, kỳ thi cuối kỳ, cũng đã kết thúc.
Dù là quý tộc, nhưng học viên vẫn là học viên. Ngay sau khi kỳ thi kết thúc, không khí trong Học viện liền tràn đầy sức sống.
Dù vậy thì ngay sau đó cũng là Lễ bế giảng rồi.
“Mọi người đã vất vả nhiều rồi.”
Và vào buổi sáng của Lễ bế giảng. Tôi đã nhanh chóng đến phòng Hội học viên.
“Em cảm ơn anh. Tất cả đều là nhờ Trưởng phòng Thanh tra cả.”
“Haha, anh có làm gì đâu chứ.”
Để thu gom đám nô lệ— à không, tân binh— mà thôi, chính là đám nô lệ mà tôi đã chờ đợi suốt một năm.
‘Tuyệt.’
Mỏ vàng thì có là gì. Đây mới chính là mỏ vàng chứ.
***
Ba năm. Đó là một quãng thời gian dài kiên nhẫn. Tôi đã tình nguyện tham gia Hội học viên, nơi mà người khác thường tìm cách né tránh, và từ năm thứ hai, tôi còn phải hầu hạ một hậu bối mà cứ ngỡ là cấp trên của mình. Nhưng biết làm sao được? Tôi chỉ là con trai của một gia đình Tử tước, lại không phải người thừa kế, chỉ là một đứa con thứ. Phải vượt qua những khó khăn thế này để trở thành công chức thì mới có thể sống một cuộc đời tử tế.
Và dường như Thần Enen đã thương xót cho tôi, khi mà năm nay, một ân huệ lớn hơn bất cứ thứ gì đã giáng xuống.
“Lần tới gặp lại, chắc là ở bộ phận hành chính rồi nhỉ.”
“Em xin lần nữa cảm ơn anh. Nếu không có Trưởng phòng Thanh tra thì việc này đã không thể thành hiện thực.”
“Đâu có. Dù không có anh thì em vẫn sẽ trở thành công chức thôi. Anh chỉ giúp rút ngắn thời gian đó một chút thôi.”
Tôi cúi đầu cảm tạ không biết bao nhiêu lần trước vị ân nhân sống đang ở ngay trước mắt.
Dù vậy, vị ân nhân ấy vẫn nói như thể lòng tốt của mình chẳng là gì, trong khi việc rút ngắn thời gian đó đối với tôi lại là điều quý giá hơn bất cứ thứ gì.
‘Một người thầy chân chính...!’
Trong lòng tôi, Trưởng phòng Thanh tra đã là người thầy của cuộc đời. Điều đó là không thể khác được.
Thường thì phải khoe khoang đủ điều, hoặc phải có giao dịch ngầm thì mới nhận được thư tiến cử. Thế nhưng Trưởng phòng Thanh tra lại chẳng đòi hỏi gì, anh đã nhìn thấy tiềm năng mà chính tôi cũng không biết và trao cho tôi lá thư ấy. Một lá thư tiến cử từ một công chức cấp Trưởng phòng.
“Trưởng ban Kỷ luật nói là sẽ vào quân đội đúng không?”
“Vâng! Đúng vậy!”
“Anh vốn thuộc bộ phận hành chính, nên không quen biết nhiều người trong quân đội. Dù đã tiến cử nhưng xem ra anh khó mà quan tâm đến em được rồi.”
Sau khi động viên các cán bộ quyết định vào bộ phận hành chính, Trưởng phòng Thanh tra đã vỗ vai Trưởng ban Kỷ luật, người duy nhất sẽ gia nhập quân đội.
Cái vỗ vai ấy dường như khiến Trưởng ban Kỷ luật vô cùng cảm kích. Chỉ riêng việc nhận được thư tiến cử đã là một sự giúp đỡ to lớn trong đời, vậy mà Trưởng phòng Thanh tra còn áy náy vì không thể chăm lo cho cậu ấy.
“Thay vào đó, anh đã thưa chuyện với ngài Toàn Thắng Công tước rồi. Vị đó cũng rất quý mến nhân tài trẻ, nên nếu em chăm chỉ, chắc chắn sẽ nhận được thành quả xứng đáng.”
“Em, em cảm ơn anh! Em thực sự cảm ơn anh rất nhiều!”
“Haha, anh mới là người phải cảm ơn các em chứ.”
Nghe vậy, các cán bộ khác đều nhìn Trưởng ban Kỷ luật bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Vị Công tước ấy, người mà cả đời chỉ cần được diện kiến và chào hỏi trong vài giây thôi cũng đã là mãn nguyện. Được một nhân vật như thế ghi nhớ trong đầu thì còn phúc lành nào bằng.
Thú thật, tôi cũng thoáng chút ghen tị, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi.
“Nếu các em không có nơi nào đặc biệt muốn đến thì cứ tới Phòng Thanh tra. Văn phòng Phó phòng đang rất cần nhân lực hành chính.”
Đó là lời Trưởng phòng Thanh tra để lại trước khi rời khỏi phòng Hội học viên. Thực chất, nó chẳng khác nào một lời mời trực tiếp.
‘Một cấp trên chân chính...!’
Tôi đã quyết. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đến Phòng Thanh tra.
Tôi sẽ chôn xương mình tại Phòng Thanh tra.
***
Khi tôi đang bước đi với vẻ mặt bình thản, tôi nghe thấy tiếng Marghetta cười khúc khích bên cạnh.
“Chúc mừng anh nhé, anh Carl. Xem ra anh đã có được những thuộc hạ tốt rồi đấy.”
“Haha. Đó là hồng phúc của Đế Quốc thôi.”
