Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6905

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 240 - Tiến độ thành tích Học viện 33,33% (4)

Cô là con thứ trong hai người con của Thị nữ trưởng. Nhưng anh trai cô đã sớm qua đời vì bạo bệnh, nên cô trở thành người con duy nhất còn lại.

Hơn nữa, sức khỏe của cô vốn không tốt, khiến bà lúc nào cũng canh cánh trong lòng. Dù vậy, nhờ sự chăm sóc tận tình của người mẹ, cùng sự hỗ trợ hết mình từ mẹ tôi vì cô là con của bạn thân bà, nghe nói con bé đã khỏe hơn nhiều rồi.

‘Xem ra em ấy vẫn sống ổn.’

Nghĩ đến việc em trai mình đang có một tình bạn đẹp, tôi bất giác thấy ấm lòng. Vốn dĩ mẹ tôi và Thị nữ trưởng là bạn thân nên con cái hai nhà cũng có nhiều dịp gặp gỡ, mà Erich và Sera lại bằng tuổi nên càng nhanh chóng thân thiết.

Dĩ nhiên là trừ tôi ra. Trước đây, quan hệ giữa chúng tôi cũng chỉ dừng ở mức xã giao, gặp thì chào hỏi. Còn sau khi xuyên không thì lại càng không có gì để nói.

‘Thanh mai trúc mã.’

Nghĩ lại cũng thấy có chút diệu kỳ. Mối duyên từ đời mẹ đã được nối tiếp đến đời con. Đây là điều mà ở thế giới trước kia, tôi chưa từng dám mảy may nghĩ tới.

Hóa ra khi có một gia đình, các mối quan hệ lại có thể đan xen và lan tỏa như thế này đây...

“Sera là ai vậy?”

Đúng lúc đó, Tanian, người đang xào bài có lẽ vì buồn chán, cất tiếng hỏi.

Cái tên này, mới đi đá cầu về chưa được bao lâu đã lại bày trò rồi. Vị Thánh Nhân tương lai mà cũng sống thật với ham muốn của mình quá nhỉ.

“...Là bạn thanh mai trúc mã của Erich. Em ấy là con gái của Thị nữ trưởng nên bọn anh quen biết từ nhỏ.”

“Ồ, một mối nhân duyên thật đẹp. Người ta vẫn thường nói, bạn và rượu, càng cũ lại càng quý.”

Tôi gật đầu trước nụ cười hiền hòa của Tanian.

“Bạn bè thì anh không có nên chẳng rõ, nhưng rượu thì đúng là càng để lâu càng ngon.”

Câu nói ấy của tôi khiến bầu không khí trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ bỗng chốc chùng xuống. Rutis và Rater đang tán gẫu, Ainter đang đứng nhìn, ngay cả Louise đang bận rộn pha trà, tất cả đều đồng loạt quay lại nhìn tôi.

‘À.’

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Vì bản thân chẳng mấy bận tâm đến việc không có bạn bè, nên tôi đã vô tư nói ra. Nhưng đối với người khác, đây hẳn là một lời tự thú đầy thảm thương, nghe mà muốn rơi lệ.

“Anh, anh bận rộn mà. Hồi nhỏ thì luyện tập, bây giờ thì lại làm quan chức...”

“Không phải cứ là bạn thuở nhỏ mới là tất cả đâu. Duyên phận trong đời còn nhiều hơn những người bạn thời thơ ấu rất nhiều mà huynh đệ.”

Erich, người có nhiều bạn bè hoàn toàn trái ngược với tôi, và Tanian, người vô tình khơi mào câu chuyện, vội vàng lên tiếng an ủi.

Không, đừng làm vậy. Càng an ủi thế này, tôi lại càng cảm thấy kỳ quặc. Cứ như thể tôi đã thực sự biến thành một kẻ đáng thương vậy.

“...Ừ, cảm ơn hai em.”

Dù vậy, nếu tỏ thái độ nghiêm trọng trước lời an ủi ấy thì còn kỳ hơn, nên tôi đành cố gắng đáp lại một cách bình thường.

‘Khỉ thật...’

Không có bạn bè thì cũng là chuyện thường tình thôi mà.

Dù có chút xáo trộn nhỏ, cuối cùng danh sách những người tham gia chuyến đi đến thủ đô cũng được quyết định. Gồm tôi, Louise, Irina. Và cả Marghetta, người đã đồng ý ngay tắp lự sau khi tôi liên lạc.

Dẫu biết đây là chuyến đi để hồi đáp lời tỏ tình, nhưng với đội hình này, tôi vẫn thấy có chút ngượng ngùng. Ai không biết còn tưởng là chuyến du lịch hậu cung cũng nên.

‘...Thì đúng là vậy mà.’

Nghĩ lại thì, cách nhìn nhận đó cũng không hẳn là sai. Thậm chí nếu phủ nhận thì trông lại càng thảm hại hơn.

Tôi thở dài một hơi rồi khởi động quả cầu liên lạc. Vốn dĩ, với việc tôi sắp hỏi bây giờ, thì việc phủ nhận cũng đã quá muộn màng rồi.

—Hửm? Trưởng phòng?

“Ừ, tôi đây.”

Không lâu sau, gương mặt của Trưởng khoa 2 hiện lên. Thật não nề khi phải tự mình liên lạc với người đã tấn công tinh thần mình chỉ vài ngày trước, nhưng chỉ có anh ta mới có thể trả lời tử tế câu hỏi của tôi.

“Trưởng khoa 1 có ở gần đó không?”

—Không. Hiện chỉ có mình tôi thôi.

Tôi gật đầu, đó là câu trả lời tôi mong muốn. Chuyện sắp nói đây, không một ai, đặc biệt là Trưởng khoa 1, được phép nghe thấy.

—Có chuyện gì vậy? Anh định tìm lễ đường đủ chỗ cho năm cô dâu à?

“Cái đồ─”

—À, không có gì đâu.

Tôi cố gắng nuốt lại câu chửi thề chực bật ra theo bản năng. Phải nhịn, nếu nổi nóng ở đây, mình sẽ chỉ bị trêu chọc cho đến lúc kết thúc mà thôi.

Nhìn Trưởng khoa 2 đang cười khúc khích, tôi khẽ cắn môi rồi cẩn trọng mở lời.

“Có chỗ nào làm nhẫn đẹp không?”

—Nhẫn cưới? Tôi không biết nơi nào có thể làm năm chiếc cùng một lúc đâu.

Ghét thật.

Tôi ghét bản thân mình trong quá khứ, và cũng ghét cay ghét đắng cái tên khốn đó của hiện tại...!

Dù tức sôi máu trước màn trêu chọc của Trưởng khoa 2, tôi chẳng thể làm gì được. Nếu có thể dịch chuyển tức thời, tôi đã bay đến đó và cho tên đó vài đấm rồi.

Dù sao thì anh ta cũng đã trả lời câu hỏi. Nếu chỉ trêu chọc mà không cho tôi câu trả lời, có lẽ tôi đã phát điên thật sự.

‘Tên khốn.’

Tôi bất lực nhìn xuống quả cầu liên lạc đã tắt hình ảnh của Trưởng khoa 2.

Thật ra, tôi cũng có cách để phản công nếu tên này buông lời khiêu khích điên rồ. Hắn sắp kết hôn, cứ lấy chuyện đó ra mà công kích là được.

Nhưng việc anh ta kết hôn trước tôi, vừa là vũ khí tấn công, lại vừa là điểm yếu của chính mình.

‘Hắn sẽ còn lồng lộn hơn nữa.’

Một tương lai ảm đạm mà tôi càng công kích thì sau này những trò lố lăng nhận lại càng lớn.

Cái viễn cảnh đó hiện ra quá rõ ràng. Tên này chắc chắn sẽ đâm một mũi giáo vào giữa ngực tôi ngay sau khi lễ cưới của hắn kết thúc. Tôi càng trêu chọc, số lượng mũi giáo sẽ càng tăng. Thậm chí, tôi còn phải tổ chức lễ cưới đến năm lần.

Một cấu trúc mà càng chiến đấu, cuối cùng kẻ thua cuộc chỉ có thể là tôi. Trưởng khoa 2 dường như cũng đã nhận ra điều đó, nên những lời khiêu khích mà trước đây anh ta còn có phần kiềm chế, giờ đây lại tuôn ra như ngựa hoang đứt cương.

Làm ơn, làm ơn hãy để vị Bộ trưởng ‘bón hành’ cho hắn thay tôi. Ước gì trong lễ cưới, ông ấy sẽ hét lên ‘Nếu không thắng được ta thì đừng hòng rước cháu gái ta về!’ rồi vật nhau với hắn một trận.

‘...Hay là mình xúi giục nhỉ?’

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Nếu mình không làm được, thì cứ thổi gió bên tai vị Bộ trưởng là xong.

Nhìn cách ông ấy gây áp lực bắt kết hôn, có vẻ Bộ trưởng cũng khá yêu thương cô cháu gái. Nếu không có tình cảm gì, hẳn ông đã chẳng bận tâm đến việc cô ấy yêu đương hay cưới xin.

Đúng vậy, hãy đánh thức trái tim của người cha gả con gái cho một tên vô lại. Trưởng khoa 2 không phải người bình thường, điều này vị Bộ trưởng biết rất rõ nên hiệu quả sẽ rất tốt.

‘Hoàn hảo.’

Nếu mình không làm được, thì mượn tay giặc để diệt giặc.

Nghe có vẻ điên rồ nhưng lại là một phương án tuyệt vời. Phải thực hiện ngay thôi.

Miệng thì nói ngay lập tức, nhưng những chuyện thế này phải gặp mặt trực tiếp mới ra trò. Lễ bế giảng cũng chỉ còn vài ngày nữa, cứ đợi đến lúc trở về Phòng Thanh tra rồi tính.

Hơn nữa, bây giờ là lúc cần tập trung vào việc quan trọng hơn cả kế sách ‘dĩ di chế di’ này.

—Lần này... ngài lại đến nữa ạ.

Đó là việc thông báo kế hoạch du lịch thủ đô cho quản gia. Đứng trên lập trường của ông ấy, biết trước mọi việc sẽ giúp việc tiếp đãi khách khứa trở nên thuận tiện hơn.

Nhưng không hiểu sao, lúc ông ấy nói “lần này lại”, vẻ mặt của quản gia có vẻ cứng lại một cách kỳ lạ.

‘Cứng đờ thật này.’

Thật ra cũng phải thôi. Mới tiếp đón đội hình kỳ diệu gồm Hoàng tộc, Vương tộc và cả Thánh Nhân tương lai chưa được bao lâu, giờ lại xảy ra chuyện thế này.

Một đội hình mà cả đời người khó có dịp gặp được dù chỉ một người. Ngay cả khi gặp được một người trong số họ một lần duy nhất đã là may mắn lắm rồi, vậy mà chưa hết năm, ông lại sắp phải gặp lại họ.

Nhưng đó là hiểu lầm. Lần này ông sẽ không phải chịu đựng nỗi thống khổ đó nữa.

“Không phải tất cả mọi người đều đi như lần trước đâu, chỉ có bốn người tính cả ta thôi.”

Nghe vậy, vẻ mặt của quản gia liền dịu đi hẳn.

“Ta, Công nương Marghetta, tiểu thư Louise và tiểu thư Irina.”

Vẻ mặt ông càng thêm ôn hòa.

—Thì ra là vậy. Tôi đã hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ một cách tốt nhất.

“Ông đừng quá sức.”

—Ha ha, nếu không phải những lúc thế này thì khi nào mới được dốc sức chứ.

Thấy quản gia không chỉ xua tan đi nỗi lo lắng ban nãy mà còn bật cười, lòng tôi cũng nhẹ nhõm theo. Khi những người quyền cao chức trọng trở về đúng vị trí của họ, mọi thứ mới yên bình làm sao.

Mặc dù trong danh sách thành viên có một vị Công nương, nhưng đối với quản gia đã từng trải qua “vị cay” của Hoàng tộc, một Công nương thôi thì hoàn toàn nằm trong khả năng xử lý.

Hơn nữa, quản gia cũng biết về mối quan hệ giữa tôi và Marghetta, nên chắc hẳn ông đang mang tâm thế đón tiếp phu nhân tương lai. Đây không phải là một vị khách phiền phức, mà là bề trên cần phụng sự.

“Vậy phiền ông nhé.”

—Vâng, thưa chủ nhân. Tôi sẽ mong chờ ngày được gặp lại ngài.

Tôi ngắt liên lạc khi thấy quản gia cúi đầu chào. Ông là người mà chỉ cần giao việc là sẽ tự khắc hoàn thành tốt, nên tôi không cần bận tâm thêm nữa.

Trong thời gian này, mình nên suy nghĩ về thiết kế nhẫn. Tặng cả năm người cùng một kiểu nhẫn thì có vẻ quá thiếu thành ý. Dù đá quý đều thống nhất là kim cương, nhưng kiểu dáng thì nên có chút khác biệt.

‘Dù sao cũng đâu phải mình làm.’

Người làm ra chúng là nghệ nhân. Và nghệ nhân chỉ cần chế tác theo yêu cầu của người trả tiền là được.

Chỉ cần có tiền, không có thiết kế nào là không thể. Nếu có, đó là do chưa đủ tiền mà thôi.

***

Tôi và Sophia vác chăn vào nhà kho. Đây là công việc thay toàn bộ chăn đệm trong dinh thự sang loại dùng cho mùa đông.

‘Cuối cùng cũng xong.’

Chỉ là việc thay chăn đệm thôi nhưng vì dinh thự quá rộng lớn nên đã mất đến vài ngày. Giặt giũ, phơi khô chăn đệm mùa đông trong kho. Rồi giặt giũ, phơi khô và di chuyển chăn đệm mùa thu từ các phòng.

Sau hàng chục, hàng trăm lần đi đi lại lại như thế, cuối cùng căn phòng cuối cùng cũng đã được xử lý xong. Việc chuẩn bị chống rét đúng nghĩa đã có người khác lo, vậy là công tác chuẩn bị cho mùa đông năm nay đã kết thúc!

“Ui, cổ em như muốn gãy ra vậy.”

Vừa lúc đó, Sophia, người vừa cất chiếc chăn cuối cùng vào ngăn tủ, rên rỉ. Đau là phải. Cứ phải đội chăn mùa đông trên đầu mà di chuyển liên tục thì làm sao mà không đau cho được.

“Đã bảo em cứ bê bình thường đi mà.”

“Làm thế này mới nhanh xong được chứ.”

Sophia vừa xoa bóp cổ vừa cười hì hì đáp lại.

Đồ ngốc. Sức khỏe đã không tốt rồi. Có lười biếng một chút cũng chẳng ai trách mắng đâu mà.

“Xong rồi thì ra ngoài thôi. Nghe nói dưới bếp có làm bánh ngọt đó?”