Tôi đột ngột nhận được lời triệu tập từ Công nương, người nhắn rằng có việc hệ trọng và mong tôi đến ngay tức khắc.
Khi thấy Công nương gọi cả Irina, tôi đã đoán ngay là chuyện liên quan đến anh. Vì thế, ngay khi nhận được lời triệu tập, tôi đã tức tốc chạy đến đây. Chuyện của anh, tôi không thể chậm trễ dù chỉ một giây.
“Thưa Công nương, em vào được không ạ?”
“À, em đến nhanh thật đấy. Mời vào.”
Tôi cẩn trọng gõ cửa cất tiếng, và giọng nói của Công nương lập tức vọng ra từ sau cánh cửa.
“Tiểu thư Irina cũng đến rồi. Mời vào.”
Công nương mỉm cười dịu dàng rồi đứng dậy khi thấy tôi và Irina cùng bước vào.
Rồi người thong thả bước về phía kệ đựng ấm trà. Ban đầu, việc được một thành viên gia đình Công tước tự tay pha trà khiến tôi thấy vô cùng áp lực, nhưng người lại bảo đó là điều chủ nhà nên làm khi tiếp khách, nên tôi cũng không dám can dự.
Dù sao thì, qua vài lần tôi cũng dần quen. Vả lại, nói là đáp lễ thì hơi kỳ, nhưng thỉnh thoảng mỗi khi ghé phòng Phó Hội trưởng, tôi mang theo bánh quy, còn Irina thì tặng một chậu hoa nhỏ, nên cũng xem như là có qua có lại.
“Xin lỗi vì đã gọi hai em đến đột ngột.”
“Không sao đâu ạ. Chúng em cũng không có việc gì bận nên không hề gì cả.”
Irina nhanh nhảu đáp lại lời xin lỗi của Công nương.
Quả như lời Irina nói, lễ bế giảng đã gần kề nên chúng tôi cũng chẳng có việc gì đặc biệt bận rộn. Cùng lắm là chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nhưng cũng không đến mức phải khước từ lời triệu tập của Công nương.
“Hì hì, may quá.”
Một tiếng cười khẽ vang lên. Thế nhưng, chính tiếng cười ấy lại khiến lòng tôi dấy lên một nỗi căng thẳng lạ lùng.
Bởi đó là một nụ cười ẩn chứa nét ưu tư khó tả. Dường như Công nương đang cố gắng không để lộ, nhưng người vẫn chẳng thể che giấu hoàn toàn cảm xúc của mình.
“...Câu chuyện có lẽ sẽ hơi dài một chút.”
Và câu nói đó đã xác thực cho suy đoán của tôi.
‘Không phải chuyện tầm thường rồi.’
Trực giác mách bảo rằng đã có chuyện chẳng lành xảy ra. Cảm giác căng thẳng giờ đây bao trùm khắp cơ thể, khiến tôi bất giác siết chặt tay.
Hiếm khi nào Công nương lại đích thân nói rằng câu chuyện sẽ dài. Có lẽ, chỉ trừ lần người giải thích về việc anh được Ma Tông Công tước tỏ tình.
“Nghe nói hôm qua anh Carl đã lên kinh đô và diện kiến Ma Tông Công tước.”
Tôi cảm nhận được Irina ngồi cạnh mình khẽ giật thót.
Có lẽ tôi cũng vậy. Anh đã đích thân đến gặp con người nguy hiểm nhất vào lúc này. Rốt cuộc anh đã gặp người đó vì lý do gì, và cuộc trò chuyện của họ đã diễn ra như thế nào...
“Và nghe nói, hai người họ đã cãi nhau một trận long trời lở đất.”
“...Hả?”
Miệng tôi đã buột ra câu hỏi trước khi trí óc kịp tiếp nhận thông tin.
Cãi nhau ư? Với Công tước á? Anh ấy ư?
‘Tại sao chứ?’
Tôi thấy hoang mang tột độ. Nhưng cơn hoang mang này đến quá sớm.
“Chuyện là thế này...”
Những lời tiếp theo của Công nương khiến tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.
Từ chuyện kéo dài tuổi thọ, việc Ma Tông Công tước nức nở xin lỗi, cho đến việc hai người họ qua đêm chung một dinh thự, rồi lại tay trong tay đến Tháp Ma Thuật như để chứng tỏ đã làm lành.
Thật kỳ lạ. Tôi không thể hiểu nổi những gì mình vừa nghe. Rõ ràng Công nương đã giải thích rất rành mạch, nhưng sao tôi lại thấy khó tiếp thu đến thế.
“Hơi bất ngờ phải không?”
Tôi chỉ có thể gắng gượng gật đầu trước ánh mắt thấu hiểu của Công nương. Không chỉ là hơi, mà là vô cùng, vô cùng bất ngờ.
“Anh Carl... có vẻ còn hoang mang hơn cả chúng ta.”
Giọng nói có phần trĩu nặng ấy lọt vào tai, và tôi theo bản năng nhận ra.
Chính là nó. Đây chính là lý do Công nương tìm chúng tôi.
“Chúng ta, chúng ta phải ở bên và vỗ về anh Carl.”
Như thể giọng nói trầm buồn ban nãy chỉ là ảo ảnh, Công nương nhìn chúng tôi với ánh mắt tràn đầy quyết tâm, tựa như muốn chúng tôi phải khắc cốt ghi tâm những lời người sắp nói.
Trước khí thế mạnh mẽ ấy, tôi và Irina cũng chuẩn bị sẵn tinh thần với một quyết tâm sắt đá...
Và chẳng bao lâu sau, nơi đây đã biến thành một buổi tâm sự đẫm nước mắt khi cả ba chúng tôi đều bật khóc.
Thời gian trôi qua, đã đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ.
“Anh, anh không thấy mệt sao? Gió cũng lạnh rồi, có thể sẽ khiến cơ thể anh mỏi mệt đó.”
“Không sao đâu. Anh có đi đâu lang thang ngoài kia đâu.”
“Nhưng mà... À, hay để em xoa bóp vai cho anh nhé.”
“Không cần đâu, anh không─”
Chẳng đợi anh nói hết câu, tôi liền bắt đầu xoa bóp vai cho anh. Anh chỉ cười gượng rồi cuối cùng cũng để yên cho tôi làm.
Càng xoa bóp, tôi càng cảm nhận rõ những thớ cơ vai căng cứng ở khắp nơi.
‘Anh đã vất vả nhiều rồi.’
Sự căng cứng này hẳn là minh chứng cho những nhọc nhằn mà anh đã một mình gánh chịu. Gánh nặng mà anh âm thầm mang vác ở một nơi nào đó chúng tôi không hề hay biết.
“Không phải anh Carl không có nỗi lo nào. Không, đúng hơn là anh ấy còn có nhiều điều phải suy tư hơn chúng ta.”
“Rất, rất nhiều. Nhiều hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng. Nhưng anh ấy chưa bao giờ thổ lộ những phiền muộn đó với bất kỳ ai.”
“Vì vậy, vì vậy mà bây giờ anh Carl đang bị tổn thương. Chỉ một chút, một chút xíu thôi.”
Công nương, người vốn luôn mạnh mẽ, dứt khoát, giờ đây vành mắt lại đỏ hoe khi kể lại. Tôi và Irina cũng không cầm được lòng.
Một người anh đường đường chính chính và vững chãi. Một người anh đáng tin cậy hơn bất kỳ ai trên thế gian này. Việc một người như vậy lại suy sụp tinh thần và tan vỡ...
‘Không phải.’
Tôi vội vàng gạt đi suy nghĩ khủng khiếp đó. Mình đang nghĩ cái quái gì thế này. Anh không hề tan vỡ. Giống như lời Công nương nói, anh chỉ đang bị tổn thương một chút, một chút xíu thôi.
Dù là người khỏe mạnh đến đâu cũng có lúc bị cảm lạnh mà, phải không? Thỉnh thoảng cũng có thể bị ngã trầy đầu gối, hoặc bị trật mắt cá chân.
Chỉ là đến mức đó thôi. Anh cũng chỉ đang bị tổn thương ở mức độ đó thôi.
“Một lễ cưới tập thể với tất cả các cô dâu...”
Khoảnh khắc ấy, lời nói của Công nương lại vọng về trong đầu, nhưng tôi cố gắng lờ đi. Khi bị cảm cúm đến đầu óc quay cuồng thì cũng có thể nói những điều kỳ lạ mà, phải không?
‘Chúng ta có thể vỗ về anh.’
Phải, chắc chắn là có thể. Và rồi anh sẽ sớm ổn lại thôi.
“Louise. Tớ đến rồi đây.”
Giữa lúc tôi đang thấm thía cảm giác cay cay nơi sống mũi, cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ bật mở và Irina ló đầu vào.
“A, Irina.”
“Em chào anh.”
Anh vui vẻ chào lại, Irina liền tủm tỉm cười.
Và khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, cô ấy nghiêm túc gật đầu. Irina cũng đến đây để chữa lành cơn “cảm lạnh” trong lòng anh.
“Các thành viên khác không có ở đây sao?”
“Mọi người ra ngoài chơi bóng chuyền bằng chân rồi.”
Nghe câu trả lời của anh, Irina chớp mắt rồi lại nhìn sang tôi.
Trước ánh nhìn đó, tôi cũng chỉ biết cười gượng. Vì họ thực sự đã ra ngoài chơi bóng chuyền bằng chân.
“Tụi em ra ngoài một lát nhé.”
“Hử? Sao đột ngột vậy?”
Erich, người đang xào bộ bài tây, đột nhiên lên tiếng...
“Rater không chịu thừa nhận mình chơi dở tệ.”
“Phải thử một phen mới biết được.”
“Thường thì kẻ nói câu đó lại là bên yếu thế hơn đấy.”
Ngay sau đó, Rutis và Rater cũng tiếp lời rồi cả nhóm cứ thế tự nhiên rời đi.
‘Mọi người không cần phải để ý đến vậy đâu.’
Tôi hiểu tại sao họ lại làm vậy, nên vừa cảm thấy có lỗi lại vừa biết ơn.
Vì thấy tôi cứ lượn lờ quanh anh, vì thấy tôi nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, nên họ đã chủ động rời đi để tạo không gian riêng.
Thời tiết lạnh như vậy mà họ còn cố tình ra ngoài. Sự quan tâm chu đáo này thật quá lớn lao, đến mức tôi không biết phải báo đáp thế nào.
“──! ──!”
“──? ─!”
Dù loáng thoáng nghe thấy tiếng họ đang hăng say chơi đùa ngoài sân sau, nhưng tôi biết họ đã ra đó vì nghĩ cho tôi.
Tôi đã nghĩ rằng họ không thực sự ra ngoài chỉ vì muốn chơi bóng. Ừm, chắc chắn đó không phải là lý do duy nhất.
“Mọi người tràn đầy năng lượng thật đấy.”
“May là bọn họ biết tự đi mà giải tỏa bớt năng lượng đấy.”
Irina cất lời, và anh cộc lốc đáp lại.
Nghe vậy, tôi bất giác bật cười. Thực ra, nếu xét đến thể lực của Erich hay Rutis, có lẽ họ có chạy nhảy cả đêm cũng chẳng hề hấn gì.
“Nếu mọi người đều ra ngoài hết thì làm bánh có hơi khó không nhỉ? Tớ có mang trà ngon đến này.”
“A, để tớ làm cho!”
“Cứ từ từ thôi. Uống trà trước cũng được mà.”
Thấy Irina đặt chiếc túi trên tay xuống bàn, tôi vội vàng lấy bát ra.
Trà ngon. Rõ ràng Irina đã nói rằng cô ấy sẽ tìm loại trà có tác dụng tốt trong việc trấn an tinh thần. Nhìn cô ấy tự tin mang đến thế này, hẳn phải là một loại trà rất tốt.
“Anh ấy thế nào rồi?”
Và rồi Irina ghé sát lại, lặng lẽ thì thầm vào tai tôi.
“Tớ vẫn chưa biết nữa.”
Dù có hơi xấu hổ, nhưng tôi đành phải thừa nhận rằng mình chưa làm được gì.
