Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6905

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 233 - Cấp trên không hề bệnh (1)

Vốn dĩ anh không phải là người hay thể hiện sự mệt mỏi. Nếu không nghe chuyện anh đang mang tâm bệnh, có lẽ tôi đã chẳng hề hay biết.

Chính vì thế mà lòng tôi càng đau thắt. Anh đến mức khiến cả Công nương phải bận tâm mà vẫn chẳng hé một lời, không biết anh đã phải một mình chịu đựng đến nhường nào.

Chuyện đáng buồn nhất trên đời chính là phải đau ốm một mình. Chẳng nhận được sự quan tâm hay lo lắng từ bất kỳ ai, cứ thế âm thầm chịu đựng.

‘Không thể để anh xảy ra chuyện gì được.’

Cảm thông thường nếu cứ mặc kệ cũng sẽ trở nặng. Tuyệt đối không thể để anh ra nông nỗi đó được.

“Nhưng nếu cứ tiếp tục quan sát, biết đâu lại thấy được gì đó thì sao.”

“Sắp đến lễ bế giảng rồi mà?”

Câu nói đó khiến tôi cứng họng.

Đúng thế. Vấn đề là ở đó. Học kỳ hai cũng sắp kết thúc rồi. Thời gian có thể gặp anh chỉ còn chưa đầy nửa tháng.

Mình phải ở bên cạnh để trông chừng anh mới được. Chỉ cần anh ho một tiếng, mình phải có mặt ngay để vỗ về.

‘Lại ngay vào lúc quan trọng thế này.’

Enen thật đáng trách. Sao lại khiến anh đổ bệnh ngay lúc này cơ chứ.

Không, dĩ nhiên không ốm đau gì là tốt nhất, nhưng nếu đằng nào cũng phải bệnh, sao không phải là lúc có nhiều người ở bên chăm sóc chứ.

“...Hay lần này mình lại rủ anh ấy đến thủ đô chơi nhỉ?”

Tôi cẩn trọng gợi ý. Giống như kỳ nghỉ hè trước, chúng ta sẽ ở cùng một dinh thự với anh ấy, cậu thấy thế nào?

“Chẳng phải sẽ nguy hiểm sao? Anh ấy cũng cần được nghỉ ngơi thoải mái, nếu chúng ta cứ ở gần thì làm sao anh nghỉ ngơi cho tử tế được.”

“C-cũng đúng nhỉ...?”

Lời nói quá đỗi thuyết phục đó khiến tôi đành phải rút lại ý kiến của mình.

“Trước mắt, chúng ta hãy tham gia Lễ Chúc mừng Năm mới đã.”

“Hả?”

Kỳ nghỉ đông này sẽ phải xa anh. Trong lúc tôi đang mường tượng về một mùa đông lạnh lẽo, Irina đã đưa ra một đề nghị khác.

‘Lễ Chúc mừng Năm mới?’

Trước lời đề nghị bất ngờ, tôi chỉ biết ngẩn người nhìn Irina.

Lễ Chúc mừng Năm mới. Đó là ngày đầu tiên của năm mới, khi tất cả quý tộc có tước vị trong Đế Quốc tề tựu trước Hoàng đế Bệ hạ để tái khẳng định lòng trung thành và bàn về phương hướng phát triển của Đế Quốc trong tương lai.

Tuy đây là nơi tụ họp xã giao lớn nhất Đế Quốc vì quy tụ đông đủ các quý tộc mang tước vị, nhưng chính áp lực và gánh nặng từ việc đó khiến con cháu của các gia đình quý tộc bình thường đa phần đều không tham dự.

Những quý tộc bình thường trạc tuổi tôi hoặc là sẽ ở lại lãnh địa, hoặc là sẽ tụ tập với những người cùng lên kinh theo gia chủ để tổ chức tiệc riêng. Tôi chắc chắn mình đã biết là như vậy...

“Chúng ta cũng có thể tham gia Lễ Chúc mừng Năm mới mà. Chỉ vì không bắt buộc nên chúng ta không đi thôi. Vả lại cũng chẳng có lý do gì để đi cả.”

Nói đến đó, Irina liếc nhìn về phía anh.

“Nhưng bây giờ chúng ta đã có lý do để đi rồi.”

Tôi nhìn theo Irina, hướng mắt về phía anh. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, anh nở một nụ cười dịu dàng.

Vì anh lúc nào cũng đối xử ấm áp với mọi người trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ nên đôi khi tôi lại quên mất, anh ấy là một vị quan chức cấp Trưởng phòng. Một viên chức cấp cao có nghĩa vụ tham gia Lễ Chúc mừng Năm mới dù không phải là quý tộc có tước vị.

“Được thôi.”

Sau khi tính toán xong xuôi, tôi nhanh chóng gật đầu.

Thú thật là tôi có hơi lo lắng. Một nơi quy tụ những đại quý tộc cao quý như Công tước, Hầu tước, Bá tước. Trước khi kế thừa tước vị, tôi chưa bao giờ muốn tự mình đến những nơi như vậy.

Dù vậy, việc chăm sóc anh quan trọng hơn nỗi bất an của bản thân.

Và nếu được ở bên cạnh anh, thì dù có phải đứng trước Hoàng đế Bệ hạ, tôi nghĩ mình cũng sẽ ổn thôi.

***

Louise và Irina đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó rất sôi nổi.

‘Anh nghe thấy hết đấy.’

Tiếc thay, tôi lại nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người họ. Cùng một không gian, lại chỉ có hai cô bé ở đây, thì dù có nói nhỏ đến đâu tôi cũng nghe thấy hết. Bởi vì tôi cũng là một võ giả biết sử dụng mana, nên các giác quan khá nhạy bén.

‘Mình đã khiến các cô ấy lo lắng quá rồi thì phải.’

Tôi cảm thấy hơi ngượng. Có vẻ như những gì tôi nói với Marghetta đã đến tai hai cô bé.

Được rồi, tôi thừa nhận. Tôi đã có những phát ngôn đủ để khiến không chỉ Marghetta, mà cả Louise và Irina phải bận tâm.

‘Quả là quá cấp tiến.’

Những điều đột phá cũng phải ở mức độ vừa phải thì người ta mới có thể chấp nhận. Nhưng sự đột phá của tôi lại đến từ một thế giới khác, một sự phá cách của thời mạt thế.

Marghetta vốn mềm lòng nên đã giả vờ đồng cảm với lời tôi nói, nhưng sau lưng chắc hẳn cô ấy đã lo lắng đủ đường. Tôi đã nhận ra điều đó quá muộn.

‘Đáng lẽ mình nên lựa thời điểm để nói.’

Tôi đã quá vội vàng. Vắc-xin cũng phải điều chỉnh liều lượng và tiêm nhiều lần mới có hiệu quả.

Nếu cứ đường đột dốc toàn lực mà tiêm vào thì nó chỉ thành virus mà thôi.

Phải tự kiểm điểm thôi. Người tiên phong lúc nào cũng phải thận trọng.

***

Khoa 2 Phòng Thanh tra. Nhiệm vụ chính là hỗ trợ thay vì chiến đấu, nói chính xác hơn là thu thập thông tin. Nhờ vậy, hầu hết các thanh tra viên thuộc Khoa 2 đều không ở yên một chỗ mà lang bạt khắp nơi để thu thập tin tức. Dĩ nhiên, nhờ việc phân chia khu vực phụ trách hợp lý nên họ không cần phải chạy từ cực Đông đến cực Tây của Đế Quốc.

Và khu vực phụ trách của Trưởng khoa là tôi đây chính là thủ đô. Chuyện hiển nhiên thôi. Tôi đang giữ trọng trách Trưởng khoa, nếu tôi không phụ trách thủ đô thì ai sẽ quản lý nơi này chứ.

Một vài kẻ ngu ngốc và nhỏ nhen có thể sẽ khó chịu khi thấy cấp trên ngồi chơi ở thủ đô trong khi bản thân phải lăn lộn khắp nơi. Nhưng mỗi khi như vậy, có một chân lý bất biến mà tôi có thể đường hoàng tuyên bố.

“Cay cú thì tự đi mà thăng chức.”

Câu cửa miệng của Trưởng phòng, và cũng là câu tôi rất hay dùng. Trước khi trở thành Trưởng khoa, tôi cũng đã phải lăn lộn như một con chó. Bây giờ được thăng chức và sống thoải mái hơn một chút thì có gì sai.

Hơn nữa, tôi cũng đâu phải ngồi không mà lên được chức Trưởng khoa. Đây là chiến lợi phẩm mà tôi đã đường hoàng giành được sau khi chiến thắng trong một canh bạc của cuộc đời. Hai năm trước, ngay khi Trưởng phòng vừa nhậm chức, tôi đã nhanh chóng về phe anh ấy và có được vị trí hiện tại.

Dù sao đi nữa, kể từ khi trở thành Trưởng khoa, tôi hầu như chỉ quanh quẩn ở thủ đô. Trừ khi có lý do bất khả kháng, tôi đã cắm rễ ở đây và quyết không di chuyển. Một quý ông có tham vọng và biết tận hưởng cuộc sống thì phải sống ở thủ đô, đúng không nào?

‘Hay là mình đi xem trước một chỗ đặt mộ nhỉ.’

Và dạo gần đây, quyết tâm đó của tôi càng trở nên vững chắc. Dù có chết đi, tôi cũng sẽ dựng bia mộ của mình ở thủ đô này. Để những cơn gió của kinh thành có thể vương vấn bên tai tôi.

“Trưởng khoa.”

“Ồ, đến rồi à.”

Trưởng nhóm Cao cấp, người cùng tôi phụ trách thủ đô và vùng lân cận. Bình thường chúng tôi vẫn hay đi uống rượu cùng nhau nên đây là một gương mặt thân quen, nhưng dạo này thì còn hơn thế nữa.

“Tin đồn đang lan rất nhanh. Giờ thì ngay cả những ngôi làng nhỏ ở vùng lân cận thủ đô cũng đã râm ran cả rồi.”

“Tuyệt vời.”

Bởi vì tôi chỉ toàn nghe những báo cáo thú vị từ Trưởng nhóm Cao cấp.

‘Cảm ơn anh, Trưởng phòng.’

Tôi thành tâm gửi lời cảm ơn đến Trưởng phòng đang ở Học viện. Sợ cấp dưới chỉ quanh quẩn ở thủ đô sẽ buồn chán nên đã đích thân tạo ra một vụ việc thú vị, quả là một vị cấp trên chân chính.

Giờ thì tôi chẳng cần phải bỏ tiền ra đi xem kịch nữa. Cứ thỉnh thoảng lại có một vở kịch miễn phí, thậm chí còn vô cùng hấp dẫn diễn ra.

‘Tôi cũng đã báo đáp rồi.’

Một cảm giác tự hào dâng lên. Cấp trên chân chính ắt sẽ có cấp dưới chân chính. Trưởng phòng đã mang đến cho tôi một vở kịch thú vị, nên tôi cũng đã hành động một chút vì anh ấy.

Cũng không phải chuyện gì to tát. Tôi chỉ điên cuồng lan truyền cái tin Trưởng phòng và Ma Tông Công tước tay trong tay đến Tháp Ma Thuật từ sáng sớm. Thêm dầu vào lửa để một tin đồn vốn sẽ tự lan truyền được lan đi nhanh hơn nữa.

Mục tiêu cũng nhỏ nhoi thôi. Chỉ là lan truyền tin này ra khắp Đế Quốc trước Lễ Chúc mừng Năm mới.

“Còn những tin đồn khác thì sao?”

“Đã bị chôn vùi hoàn toàn rồi.”

“Hoàn hảo.”

Tôi càng thấy tự hào hơn. Cách tốt nhất để dập tắt một tin đồn là dùng một tin đồn lớn hơn để che lấp nó.

Chuyện Trưởng khoa 1 khóc lóc thảm thiết trước mặt Trưởng phòng đã bị che lấp bởi vụ anh ấy ngủ qua đêm ở Nghĩa trang Quốc gia. Và vụ Trưởng phòng ngủ ở Nghĩa trang Quốc gia lại bị sự kiện Ma Tông Công tước lần này vùi lấp hoàn toàn.

Chắc chắn Trưởng phòng cũng sẽ vui lắm. Chẳng phải cấp dưới đã giúp anh che đậy quá khứ đáng xấu hổ của mình hay sao. Hơn nữa, tôi còn dập tắt luôn cả tin đồn đáng sợ về việc Ma Tông Công tước đã khóc lóc lang thang khắp thủ đô giữa đêm khuya.

‘Vụ này phải được thưởng mới đúng.’

Phải chính thức đề nghị trong cuộc họp cuối năm mới được. Rằng phải có tiền thưởng cho toàn bộ Khoa 2 vì đã bảo vệ danh dự của Trưởng phòng.

“Cậu vất vả rồi. Cứ thế này mà làm nhé.”

“Vâng, thưa Trưởng khoa.”

“Tan làm đi làm một ly không?”

“Tuyệt vời.”

Vị Trưởng nhóm cao cấp cười toe toét rồi rời khỏi phòng làm việc. Chắc anh ta sẽ tự tìm chỗ để đi uống thôi.

‘Ước gì ngày nào cũng như dạo này.’

Ngay khi Trưởng nhóm Cao cấp vừa rời đi, tôi liền ngả người xuống ghế sofa. Gần đây, mức độ hài lòng với công việc của tôi quá tốt. Nếu cuộc sống công chức cứ thế này, tôi có thể làm thêm được khoảng 20 năm nữa.

‘Trưởng khoa 1 dạo này có vẻ cũng ổn.’

Hơn nữa, trong khi Trưởng phòng đang mang lại niềm vui từ bên ngoài Phòng Thanh tra, cuộc sống bên trong Phòng cũng vui không kém.

Mỗi khi tin đồn tình ái màu hồng của Trưởng phòng lan ra, ánh mắt mọi người lại tự nhiên đổ dồn về phía Trưởng khoa 1. Trước đây tôi còn phải dè chừng sắc mặt của cô ấy, nhưng giờ thì không cần nữa.

“Không sao đâu! Anh ấy là người đàn ông đã lọt vào mắt xanh của tôi, nên đương nhiên phải nổi tiếng rồi!”

“Vậy không phải khả năng bị cướp mất cũng cao sao?”

“Hì hì! Anh ấy không phải là người sẽ bỏ rơi tôi đâu!”

Giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh ngạc. Không biết anh ấy đã mê hoặc Trưởng khoa 1 bằng cách nào mà một người trước đây sẽ phản ứng rất nhạy cảm giờ lại có thể cười hì hì cho qua chuyện.

Dĩ nhiên đó là một chuyện tích cực. Nhờ Trưởng khoa 1 chìm đắm trong sự tự tin vô căn cứ mà tôi mới có thể hành động không chút do dự.

‘Mong là cô ấy sẽ có một kết cục tốt đẹp.’

Tôi nhớ lại khuôn mặt đang cười toe toét của Trưởng khoa 1 và thầm cầu nguyện. Dù gì cũng là đồng nghiệp, chúc cho cô ấy được hạnh phúc cũng là chuyện nên làm.

Cầu cho cô được hạnh phúc nhé, Trưởng khoa 1.

‘Còn tôi sẽ đi tìm hạnh phúc của riêng mình.’

Tôi lấy quả cầu liên lạc từ trong túi ra. Vừa nhìn thấy nó, tôi bất giác bật cười.

Sự kiện Ma Tông Công tước... nói thế này dễ nhầm với tiệc sinh nhật của Hoàng Thái tử phi quá nhỉ. Kể từ sau sự kiện Ma Tông Công tước lần thứ hai, tôi chưa từng liên lạc với Trưởng phòng. Nếu gọi bây giờ, đây sẽ là cuộc gọi đầu tiên mang tính kỷ niệm.

Tim tôi đập thình thịch. Không biết Trưởng phòng sẽ méo mặt thế nào đây.