Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 237 - Tiến độ thành tích Học viện 33,33% (1)

“Vào Học viện còn phải theo thứ tự nhập học để tốt nghiệp, thì kết hôn cũng phải theo thứ tự tỏ tình chứ.”

???

‘Cái quái gì vậy chứ.’

Đầu óc tôi sắp nổ tung rồi. Chuyện trọng đại cả đời người như tỏ tình với kết hôn mà lại đem so với việc nhập học, tốt nghiệp ở Học viện là thế nào?

Khoan đã, nhưng nghe cũng không sai lắm thì phải. Nếu đằng nào cũng phải xếp hàng, thì xếp theo thứ tự tỏ tình cũng hợp lý còn gì?

“Và điều quan trọng nhất là...”

Erich ngậm miệng một lúc rồi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Dù biết gần đây chẳng có ai, nhưng hành động đó cho thấy thằng bé sắp nói ra một điều không hề tầm thường.

“Công nương mà bị xếp sau thì Thiết Huyết Công tước sẽ nổi giận, chứ Ma Tông Công tước mà xếp sau thì anh vẫn thuyết phục được Người mà.”

‘Ồ.’

Nghe xong câu đó, tôi ngẩn người nhìn Erich.

Em là thiên tài chắc?

***

Bỏ lại người anh trai đang chìm trong suy tư, tôi rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Tôi nói với Louise, lúc ấy đang lượn lờ ngoài hành lang, rằng cứ để anh ấy một mình lúc này thì sẽ tốt hơn. Trong tình trạng đang cố gắng trấn tĩnh lại mà bị người khác bắt chuyện thì có khi lại hỏng việc.

‘Vốn dĩ là một vấn đề đơn giản mà.’

Tôi khẽ thở dài rồi bước ra khỏi tòa nhà. Sau khi nói chuyện với anh, tôi thấy đây không phải là vấn đề gì nan giải.

Vấn đề của anh trai không phải đơn giản, mà là việc chữa trị cơn điên cho anh ấy lại không hề khó.

‘Giá như có người ở bên cạnh nói cho anh ấy biết.’

Chỉ cần có ai đó ở bên cạnh nói “Anh điên rồi thì phải” vào đúng lúc anh ấy phát điên thì mọi chuyện đã được giải quyết. Như bây giờ, chỉ cần chọc nhẹ một cái là anh ấy tự hồi phục rồi còn gì.

Thực ra anh ấy cũng biết. Anh ấy biết mình điên, nhưng vì không có phương hướng để tiến lên, vì muốn trốn chạy thực tại nên mới cứ thế lao đầu vào.

Vậy mà chẳng những không có ai ngăn cản, lại toàn người vỗ về bảo không sao nên sự tình mới ra nông nỗi này.

‘Biết làm sao được?’

Cũng phải thôi. Có mấy ai dám hét vào mặt người mình yêu rằng họ bị điên đâu chứ.

Dĩ nhiên, vẫn có một đứa em trai dám làm thế ở đây. Đã mất công tán đổ được Louise thì phải làm cho cô ấy hạnh phúc chứ, đằng này lại làm người vợ sắp cưới của mình phải lo lắng ngay từ trước khi kết hôn.

Dù sao thì mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa cũng là may rồi. Nhìn sắc mặt của anh, có vẻ sau này anh sẽ không còn nhắc tới chuyện kết hôn tập thể nữa đâu.

“Erich! Cậu đi đâu mà giờ mới vác mặt về thế!”

Khi tôi quay lại sân vận động nơi các thành viên đang đá bóng, Rutis đã vẫy tay chào đón nồng nhiệt.

“Nhà vệ sinh. Tôi nói lúc nãy rồi mà.”

“Thế à?”

“Tôi thì không nghe thấy gì.”

Tanian nhún vai đáp. Rõ ràng là tên này đứng ngay cạnh mình mà.

Mấy cái thằng này, đúng là chẳng có đứa nào thèm để tâm thật.

“Chà, dù sao thì cậu cũng đến đúng lúc lắm.”

Rutis cười như thể chẳng quan tâm, rồi ném quả bóng về phía tôi.

Tôi cũng giơ tay ra đỡ, nhưng có gì đó là lạ. Một quả bóng trông như miếng giẻ rách, được khâu lại chằng chịt. Ấy thế mà bên trong lại được bơm căng phồng.

“Quay lại với Jokgu thôi. Lần này 3 chọi 3!”

“3 chọi 3?”

Năm người mà nói cái gì vậy chứ. Chẳng lẽ một người là bạn bè vô hình à.

Nghĩ vậy, tôi nhìn quanh thì thấy một người không nên ở đây đang đứng sừng sững.

‘...Ngài Villar?’

Tại sao người đó lại ở đây...?

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau lúc tôi đang ngơ ngác nhìn, ngài Villar khẽ gật đầu với vẻ mặt có chút cay đắng.

“Phải đủ người thì Rater mới chịu thừa nhận thất bại chứ.”

Có lẽ đã nhận ra sự trao đổi ánh mắt giữa tôi và ngài Villar, Rutis bật cười giải thích.

Quả thực, Rater đã không chịu thừa nhận mình là kẻ yếu nhất một cách đáng kinh ngạc. Nào là do quân số không đều nên trận đấu không công bằng, nào là không thể đánh giá thực lực qua một trò chơi dị thường như thế này. Một sự xấu xí không thể tưởng tượng nổi ở một Rater thường ngày.

Vì vậy, Rutis đã gọi ngài Villar đến để đủ đội hình 3 chọi 3.

‘Tên điên.’

Chỉ để chơi một trận Jokgu mà lại phiền đến cả Hiệp sĩ của Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia ư?

‘Sẽ vui đây.’

Một tên điên, nhưng tôi lại thích điều đó.

Tôi bước vào sân, cố nén lại trái tim đang rộn ràng. Nỗi lo lắng mơ hồ về anh trai còn sót lại cho đến lúc nãy đã hoàn toàn tan biến.

Phải rồi, những gì mình có thể làm thì đều đã làm cả. Nói đến mức đó mà anh ấy vẫn không thay đổi thì vốn dĩ đã ngoài khả năng của mình rồi. Và tôi tin rằng anh sẽ trở lại bình thường thôi.

“Đấu 3 hiệp thắng 2 cho gọn.”

“Thường thì một hiệp mới là gọn chứ.”

Tôi hạ quyết tâm khi nhìn các thành viên và ngài Villar dần vào vị trí.

Trận Jokgu của chúng ta, bây giờ mới thực sự bắt đầu!

***

Tôi đúng là điên rồi.

Đây là kết luận mà tôi đưa ra sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ. Đúng là điên thật rồi, điên nặng luôn rồi.

‘Chết tiệt.’

Tôi ôm mặt vì xấu hổ. Nghĩ lại cái logic ngu xuẩn mà tôi đã hùng hồn tuyên bố trước mặt Marghetta, Trưởng khoa 2, và cả Erich, tôi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống cho xong.

Thậm chí khi nghĩ đến Marghetta, Louise và Irina, những người đã đối xử ấm áp với tôi ngay cả khi nghe những lời đó, tôi lại càng muốn chết hơn.

“Chỉ nghĩ đến thôi em đã thấy vui rồi. Cảm ơn anh.”

Giọng nói của Marghetta, người đã vỗ nhẹ vào lưng tôi và dịu dàng cất lời, lại một lần nữa vang vọng trong đầu. Cùng lúc đó, tay chân tôi cũng co quắp cả lại.

Theo bản năng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu rơi từ trên này xuống thì ký ức có biến mất không nhỉ?

‘Phát điên mất.’

Nhưng trốn chạy bằng cách mất trí nhớ là một hành động hèn nhát. Đã một lần hèn hạ phó mặc bản thân cho sự điên rồ, tôi không thể làm thế lần thứ hai.

Tôi thở dài một hơi rồi lấy quả cầu liên lạc ra. Vì có việc cần phải giải quyết ngay lập tức.

—Trưởng phòng?

“Ừ, tôi đây.”

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trưởng khoa 2, tôi bất giác né tránh ánh mắt anh ta. Đã bao giờ mình phải xấu hổ thế này trước mặt tên này chưa nhỉ.

“Cái chuyện lần trước tôi nói ấy...”

—À, vâng.

Và đã bao lâu rồi tôi mới lại thấy một Trưởng khoa 2 cứng nhắc thế này trước mặt mình chứ.

“...Anh có nói với ai khác không?”

—Dạ, vâng. Tôi đã báo cáo với ngài Bộ trưởng rồi.

“Ngoài ra thì sao?”

—Không có ai khác.

Đúng như dự đoán, và vẫn nằm trong phạm vi có thể xử lý được, tôi thở phào nhẹ nhõm.

May thật. Chỉ có vị Bộ trưởng biết thì còn may. Chuyện này mà đến tai các Trưởng khoa khác thì đúng là không thể cứu vãn được nữa.

—...Trưởng phòng.

Nhưng tôi đã an tâm quá sớm.

—Anh tỉnh rồi sao?

Dường như đã nhận ra điều gì đó từ câu hỏi và tiếng thở dài vừa rồi, vẻ mặt cứng đờ của Trưởng khoa 2 nhanh chóng chuyển sang nụ cười.

“Khoan, này─”

—Này Trưởng khoa 3! Tôi có chuyện này hay cực, nghe không!

Và không cho tôi kịp ngăn cản, Trưởng khoa 2 đã ném quả cầu liên lạc sang một bên rồi biến mất.

Chuyện xấu của một Trưởng phòng đang nổi điên thì không dễ lan truyền, nhưng đào lại quá khứ đáng xấu hổ của một Trưởng phòng đã tỉnh táo thì lại là một trò vui.

“Chết tiệt.”

Tôi muốn chết quá.

Cái giá phải trả cho việc bị cơn điên nuốt chửng thật tàn khốc. Trưởng khoa 2 thì cứ nhìn mặt tôi mà cười không ngớt, còn Trưởng khoa 3 thì cố tình nhào lộn một vòng qua quả cầu liên lạc để cổ vũ tôi cố lên.

—Trưởng phòng, anh đừng xấu hổ quá. Ai cũng có lúc như vậy mà.

“Ờ... cảm ơn cô...”

—Hi hi, không có gì đâu!

Và Trưởng khoa 1 thì vỗ về rằng không sao đâu, đừng bận tâm.

Thú thật, khoảnh khắc Trưởng khoa 1 dùng gương mặt dịu dàng ấy để an ủi mới là lúc tôi thấy đáng sợ nhất. Con người có thể thay đổi đến thế ư? Hay là sau lần khóc lóc ngoài đường đó, cô ấy đã trút bỏ luôn cả cơn điên của mình rồi?

Dù sao đi nữa, sau màn tấn công tinh thần của bộ ba Trưởng khoa và những lời hỏi thăm thông thường từ các cán bộ khác, đòn chí mạng cuối cùng đã giáng xuống.

‘Chết tiệt.’

Ngay khi kiểm tra tin nhắn vị Bộ trưởng gửi, tôi nhắm nghiền mắt lại.

Tin nhắn từ vị Bộ trưởng đến như thể ông ấy đã chờ đợi khoảnh khắc này. Nội dung không có gì đặc biệt. Đáng ngạc nhiên là không hề có một lời chế nhạo hay mỉa mai nào.

[ Phòng khám sức khỏe tâm thần Ausen - Tòa nhà tầng 2, bên phải đường Triphile. Chi tiết liên hệ Trưởng phòng Y tế Bộ Cứu Trợ. ]

Ông ấy chỉ đơn giản gửi cho tôi mỗi cái địa chỉ bệnh viện tâm thần.