Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2408

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 238 - Tiến độ thành tích Học viện 33,33% (2)

‘Chết tiệt...’

Dòng chữ ấy xoáy sâu vào tim, còn đau hơn bất kỳ lời khiêu khích nào.

Khi ấy là mùa đông.

Thời gian vẫn cứ trôi, dẫu cho có kẻ hóa điên. Trong lúc tôi chìm trong điên loạn, rồi lại chật vật níu giữ chút tỉnh táo ít ỏi và gắng sức phớt lờ quá khứ đen tối của mình, dòng chảy thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi đi.

Thậm chí, khi lễ bế giảng đã cận kề, thời gian dường như còn trôi nhanh hơn nữa.

“Thật may mắn vì em có thể kết thúc học kỳ khi thấy anh Carl đã trở lại bình thường.”

“Anh không còn mặt mũi nào nữa...”

Trước những lời của Marghetta, tôi chẳng thể ngẩng đầu lên nổi, nhất là khi cô ấy còn đang cười tủm tỉm và khẽ chọc vào bắp tay tôi.

Bởi tôi có thể mường tượng được Marghetta đã phải khổ tâm đến nhường nào. Hẳn cô ấy đã lo lắng khôn nguôi, không biết phải làm sao nếu cơn điên của tôi cứ kéo dài.

“Em nghĩ một hôn lễ tập thể cũng không tệ đâu.”

Nghe giọng nói ngân nga của Marghetta, tôi vội lắc đầu quầy quậy. Sao cô ấy có thể thốt ra lời kinh khủng như vậy được chứ.

“Tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Nhân vật chính của hôn lễ, chẳng phải chỉ nên có một người thôi sao?”

“Vậy sao? Nếu anh Carl đã nói vậy thì đành chịu thôi.”

Trước dáng vẻ khúc khích cười như thể đã nghe được câu trả lời mong muốn, tôi cũng gượng gạo cười đáp lại.

Chuyện lần này hẳn cũng đã làm Marghetta tổn thương. Dù sao thì trong hôn lễ chỉ có một lần trong đời, cô ấy đã suýt phải chia sẻ vị trí tâm điểm với người khác.

Có lẽ vì vậy mà kể từ khi biết tôi đã tỉnh táo lại, thỉnh thoảng cô ấy lại thử tôi thế này, như thể đang trút ra những tủi hờn dồn nén bấy lâu dưới hình thức hờn dỗi.

“Anh xin lỗi, Mar.”

Tôi khẽ kéo Marghetta vào lòng, cô ấy cũng ngoan ngoãn tựa vào vòng tay tôi.

“Hôn lễ sẽ được tổ chức thật linh đình, bởi ngày hôm đó chỉ dành riêng cho Mar mà thôi.”

“Thật không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Và nếu Mar thích, chúng ta có thể tổ chức một lần ở Thủ đô, một lần ở Lãnh địa Công tước Ulken, và một lần ở Tileglehen...”

Nghe vậy, Marghetta liền đánh nhẹ vào lưng tôi.

“Nhiều quá đó. Anh định biến ngày kỷ niệm đám cưới của em thành mấy ngày hả?”

Bắt gặp ánh mắt nheo lại của cô ấy, tôi bất giác bật cười. Và chẳng bao lâu sau, Marghetta cũng bật cười theo.

Đúng là tổ chức ba lần thì hơi quá sức về mặt thời gian. Thay vào đó, cứ tổ chức một lần nhưng hoành tráng gấp ba là được. Đằng nào thì tiền tiết kiệm cũng chẳng để làm gì, bây giờ không tiêu thì còn đợi đến bao giờ. Riêng về tài chính thì đừng nói ba lần, ba mươi lần cũng chẳng thành vấn đề.

“Nhưng trước hết chúng ta phải đính hôn đã nhỉ.”

Đang bàn chuyện cưới xin mà lại quay về chuyện đính hôn thì có hơi kỳ, nhưng trớ trêu thay, đó lại là trình tự đúng. Sẽ rất khó xử nếu kết hôn khi Marghetta vẫn còn là học viên.

...Thực ra, nói chính xác thì việc cần làm trước cả đính hôn, là phải dập đầu bái lạy Thiết Huyết Công tước.

“Anh đừng lo. Cha cũng đã coi anh Carl là con rể rồi.”

“Ha ha, nghe vậy thì tốt quá rồi.”

Dù sao thì lời an ủi của Marghetta cũng khiến lòng tôi nhẹ nhõm đi phần nào.

Phải rồi, chà, chắc chỉ cần quỳ gối trước cổng thành độ ba bốn ngày là ngài ấy sẽ bỏ qua thôi. Chỉ cần ngài ấy không định để Marghetta độc thân cả đời thì sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý.

‘Kể cả khi mọi chuyện không suôn sẻ, chắc cũng chỉ bị bẻ gãy vài cái tay chân là cùng.’

Thôi thì cứ nghĩ như vậy đi.

***

Anh đã tỉnh táo trở lại.

“Anh. Anh thật sự ổn rồi đúng không?”

“Em càng hỏi vậy, anh càng thấy áy náy đấy...”

Louise quấn quýt bên cạnh anh, gương mặt rạng rỡ. Nụ cười không ngớt trên môi cô ấy như thể muốn được bù đắp cho những lo lắng suốt thời gian qua.

Dĩ nhiên, tôi cũng vậy.

‘Thật may quá.’

Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc khiến tôi bất giác mỉm cười.

Tôi thậm chí đã nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất. Rằng tình trạng của anh sẽ kéo dài đến tận Lễ bế giảng, và qua cả Lễ mừng năm mới vẫn không thuyên giảm. Nếu vậy, tôi đã định sẽ tìm cách ở lại dinh thự gia tộc tại Thủ đô.

Nhưng mọi chuyện chẳng những không đi theo hướng tồi tệ, mà còn kết thúc một cách tốt đẹp nhất. Anh đã hồi phục hoàn toàn trước Lễ bế giảng.

‘Cảm ơn cậu, Erich.’

Tôi nghĩ đến Erich, người có lẽ đang chơi bóng chuyền chân với các thành viên khác trong câu lạc bộ.

Quả nhiên là gia đình. Khi gặp khó khăn, không ai là chỗ dựa vững chắc hơn người thân. Dù mối quan hệ giữa anh và Erich có vẻ không mấy thân thiết, nhưng người tiếp thêm sức mạnh cho anh vào thời khắc quyết định lại chính là Erich.

Đây chính là sức mạnh của tình thân. Một mối quan hệ mà tôi của hiện tại không tài nào so bì được.

‘Một ngày nào đó.’

Tôi bất giác nuốt nước bọt. Bây giờ thì không thể so bì được, nhưng một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành gia đình với anh─

“Hừm, khụ!”

“Irina?”

“Sao thế?”

“À, em chỉ hơi nghẹn một chút thôi.”

Dòng suy nghĩ bất chợt khiến tôi phải vội ho khan để che giấu. Vội vàng quá. Ngay cả Công nương còn chưa kết hôn mà mình đã mơ mộng xa xôi thế này rồi.

‘...Mình vẫn chưa nhận được câu trả lời.’

Như một cái giá phải trả, dòng suy nghĩ lại trôi về một chuyện không vui, khiến lòng tôi có chút chùng xuống.

Thật tiếc, tôi vẫn chưa nghe được câu trả lời cho lời tỏ tình của mình từ anh. Dù chính tôi đã nói anh cứ từ từ suy nghĩ, nhưng con người mà, ai chẳng mong nhận được sự đồng ý càng sớm càng tốt.

Dù vậy, vẫn còn hy vọng.

“Anh ấy nói vì có năm cô dâu nên phải chọn một lễ đường thật lớn.”

Đó là lời mà Công nương đã nói khi kể rằng trái tim anh bị tổn thương.

Năm người. Chắc chắn anh ấy đã nói là năm. Công nương, Ma Tông Công tước là hai. Cả tôi và Louise nữa là bốn. Thêm cả vị quan chức cấp dưới đã tỏ tình với anh sau chúng tôi nữa là năm.

“Trước mắt, có vẻ như anh Carl không có ý định từ chối tiểu thư Louise và tiểu thư Irina đâu.”

Thú thật là, dù có hơi xấu hổ, tôi đã rất vui. Tôi thấy mình thật ích kỷ khi lại thầm vui mừng vì những lời đó, ngay cả khi anh đang phải chịu tổn thương.

Dù ngay sau đó tôi đã chìm trong cảm giác tội lỗi, nhưng câu nói ấy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.

‘Năm người.’

Anh nói rằng có năm cô dâu. Nếu đó không phải là lời nói nhầm trong lúc tâm trí rối loạn, mà là suy nghĩ thật lòng của anh ngay cả khi đang chịu tổn thương, thì─

‘Chỉ cần chờ đợi là được.’

Tôi chỉ cần chờ đợi cho đến khi anh nói với mình. Chờ đến khi anh sắp xếp lại mọi suy nghĩ và cho tôi câu trả lời khi anh đã sẵn sàng.

Dù có vẻ như có khá nhiều người xếp hàng trước tôi, nhưng nghĩ đến khả năng cao sẽ nhận được một câu trả lời như ý, tôi lại có đủ dũng khí để chờ đợi.

“Đây.”

Và trong lúc tôi đang củng cố lại tinh thần, anh đột ngột đưa cho tôi một tách trà.

“A, anh?”

“Trời lạnh thì nên uống chút gì đó cho ấm người chứ.”

Trước lời nói cùng nụ cười nhẹ của anh, tôi ngơ ngác gật đầu.

Chắc là anh làm vậy vì nghe tôi nói bị nghẹn lúc nãy. Tôi chỉ nói bừa để lấp liếm thôi, vậy mà anh không bỏ qua mà lại...

“Cảm ơn anh.”

Tôi cũng mỉm cười đáp lại và nhận lấy tách trà. Quả nhiên, khi bình thường trở lại, anh mới tuyệt vời làm sao.

Cái cơn cảm cúm tâm hồn chết tiệt này, chỉ biết hành hạ anh của chúng ta thôi.

“Đây là lá trà em mang đến mà. Anh mới phải cảm ơn chứ.”

Câu nói ấy khiến nụ cười của tôi càng thêm rạng rỡ.

***

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh. Louise vẫn đang mỉm cười và rót trà vào tách của tôi.

Tôi lại đưa mắt về phía trước. Irina đang nhấp một ngụm trà.

‘Nếu cứ trì hoãn nữa thì gay go đây.’

Nhìn hai người họ bình yên, lòng tôi lại chẳng hề thanh thản. Một năm sắp kết thúc. Hơn nữa, với đặc thù của Học viện, lễ bế giảng cũng giống như ngày cuối cùng của năm.

Ngay sau lễ bế giảng là kỳ nghỉ dài. Sẽ không có cơ hội gặp lại cho đến tận lễ khai giảng vào tháng ba năm sau.

‘Vậy thì câu trả lời cũng phải đợi đến tháng ba.’

Thật kinh khủng. Nếu vậy, đối với hai người họ, tức là đã tỏ tình được gần nửa năm mà vẫn chưa nhận được câu trả lời. Nếu là tôi ở trong hoàn cảnh đó, chắc tôi sẽ muốn khóc mất.

Vậy còn trả lời trước Lễ bế giảng thì sao?

‘Quá đường đột.’

Dù là một lời tỏ tình bất ngờ, nhưng tình cảm đó không hề hời hợt. Vì vậy, câu trả lời cũng phải được đưa ra một cách chân thành.

...Nhất là khi tôi đã có những phát ngôn điên rồ về hôn lễ tập thể hay đại loại thế.

‘Nhưng nếu muốn chuẩn bị chu đáo thì phải đợi đến tháng ba.’

Đầu tôi đau như búa bổ. Thế này cũng có vấn đề, mà thế kia cũng không ổn.

‘Phải chi là mình định từ chối.’

Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ như vậy lóe lên trong đầu tôi. Nếu thế thì tôi đã chẳng phải lo lắng thế này.

Tôi bực bội vuốt tóc. Nếu, chỉ là nếu như tôi từ chối lời tỏ tình của hai người họ, thì thà rằng trả lời nhanh chóng dù có đường đột vẫn tốt hơn.

Vốn dĩ, việc chuẩn bị một câu trả lời từ chối một cách công phu chẳng khác nào đang xát muối vào vết thương hay sao. Có bị tát ngay tại chỗ cũng phải cam chịu.

Nhưng trái tim tôi không muốn từ chối.

‘Hóa ra câu trả lời lại nằm trong chính cơn điên loạn đó.’

Nghĩ vậy tuy có chút cay đắng, nhưng thật đáng ngạc nhiên là sau khi phát điên, tôi mới có thể biết chắc lòng mình.

Tôi đã vô thức nghĩ rằng mình có năm cô dâu. Ma Tông Công tước, dĩ nhiên cả Louise và Irina, cùng với Trưởng khoa 1, tôi đều đã coi họ là cô dâu của mình.