Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 234 - Cấp trên không hề bệnh (2)

‘Làm ở Phòng Thanh tra cũng là vì những lúc như thế này.’

Tâm trí tôi trở nên bình thản. Nếu Trưởng phòng không phải là anh ấy, có lẽ tôi đã chẳng thể làm ở Phòng Thanh tra được lâu đến thế.

—Gì đây. Sao lại gọi nữa?

Vừa khởi động quả cầu liên lạc, gương mặt của Trưởng phòng đã hiện lên, đi kèm với đó là vẻ mặt dọa sẽ giết tôi ngay nếu gọi chỉ vì chuyện vớ vẩn.

“Chà, Trưởng phòng. Trông anh vẫn khỏe chứ?”

—Trông tôi giống vậy à?

“Dạ không.”

—Tên khốn này.

Tôi lại bật cười trước câu chửi văng thẳng vào mặt.

Nhưng nếu cứ trêu chọc mà không vào việc chính, Trưởng phòng sẽ đơn phương ngắt liên lạc mất. Không thể để chuyện đó xảy ra được.

“Dạo này đế đô lắm chuyện thật anh ạ. Chẳng có ngày nào yên ổn cả.”

—…….

Câu nói đó đã khiến Trưởng phòng im bặt.

Tuy hiện đang ở Học viện, nhưng anh ấy đã hoạt động ở đế đô suốt hai năm với tư cách một vị quan chức cấp cao. Sẽ thật lạ nếu Trưởng phòng không biết tình hình ở thủ đô hiện giờ ra sao.

“Tôi có một tin tốt và một tin xấu cho anh đây.”

—Tin gì?

“Trước hết là tin tốt, chuyện anh ngủ ngoài đường đã được ém nhẹm hoàn toàn rồi.”

Vẻ mặt Trưởng phòng hơi giãn ra, như thể vừa trút được phần nào gánh nặng.

“Còn tin xấu thì... chắc anh cũng biết rồi đấy?”

—Mẹ kiếp.

Dù ngay sau đó lại là một câu chửi văng vẳng. Nhưng thấy anh ấy chẳng có phản ứng gì khác, xem ra Trưởng phòng cũng biết đây là cách tốt nhất rồi.

Phải rồi, Khoa 2 đã nỗ lực biết bao vì kết quả này. Giờ mà còn nói gì nữa thì đúng là một cấp trên tồi tệ.

“Thế này thì Lễ mừng năm mới đáng mong đợi đấy. Chắc sẽ có cá cược xem ai là người vợ đầu của Trưởng phòng cho mà xem.”

Quý tộc cũng là con người, nên họ thường hay cá cược mỗi khi có sự kiện thú vị nào đó nổ ra. Xem ai sẽ đoán đúng, và mọi chuyện sẽ diễn biến theo hướng nào.

Giữa Công tước và Công nương, ai sẽ trở thành người vợ đầu của Trưởng Phòng Thanh tra đương nhiệm? Đây là chuyện dù Hoàng đế Bệ hạ có cấm cũng không thể ngăn cản nó diễn ra ngấm ngầm.

“Anh nói nhỏ cho một mình tôi biết thôi được không? Tôi sẽ chia cho anh một nửa tiền thắng cược.”

Những việc cần báo cáo cho Trưởng phòng cũng đã xong xuôi, tôi bèn buông lời trêu chọc cuối cùng. Giờ thì anh ấy sẽ gắt lên ‘đừng có làm trò nữa’ rồi ngắt máy─

—Tất cả.

...?

“Vâng?”

—Tôi nói là tất cả.

“...Cái gì cơ?”

—Người vợ đầu tiên.

Nghe vậy, tôi vội săm soi cái quả cầu liên lạc vẫn chưa bị ngắt kết nối.

Gì thế này, hỏng rồi sao?

Sao âm thanh truyền đến lại kỳ lạ thế nhỉ?

Tôi cố gắng trấn an lồng ngực đang đập thình thịch một cách đáng lo ngại và rảo bước về phía văn phòng Bộ trưởng.

Thú thật, tự mình tìm đến văn phòng Bộ trưởng cũng đáng sợ lắm, nhưng khốn nỗi, tôi lại là người đầu tiên nhận ra thảm họa kinh hoàng này. Với tư cách người phát hiện, tôi có sứ mệnh phải nhanh chóng báo cáo.

—Vợ đầu nhất thiết phải là một người sao?

“Không, đó là một quy ước xã hội─”

—Quy ước xã hội là thứ sẽ thay đổi theo thời gian thôi.

Hình ảnh Trưởng phòng nói cứ như một giảng viên đang giảng bài cho học viên. Nghĩ đến đó, đầu tôi lại đau như búa bổ.

—Phải, lời đó không sai. Quy ước xã hội có thể thay đổi tùy theo hoàn cảnh. Nhưng việc người vợ đầu tiên chỉ có một là một quy ước bất biến. Đó là chân lý không thể đổi dời, cũng như mặt trời mọc ở đằng Đông và nước chảy từ trên xuống dưới. Dù hoàn cảnh có ra sao thì điều đó cũng tuyệt đối không thể thay đổi.

“...Vâng, ý tưởng đó tuyệt thật đấy.”

—Phải không? Tôi biết là anh sẽ hiểu mà.

Hiểu cái quái gì chứ. Nhưng nếu tôi phản kháng ở đó, Trưởng phòng sẽ không để yên cho tôi.

Vì vậy, tôi đành giả vờ đồng tình. Chỉ riêng việc giả vờ đó thôi cũng đủ làm tinh thần tôi hao mòn, nhưng tôi là người duy nhất có thể báo cáo tình trạng điên loạn của Trưởng phòng cho vị Bộ trưởng.

Cứ thế, với quyết tâm cứu lấy Trưởng phòng, tôi đã đến được văn phòng Bộ trưởng. Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

-Cốc cốc

“Thưa ngài Bộ trưởng. Tôi là Lafayette Baron, Trưởng khoa 2 Phòng Thanh tra.”

“Vào đi.”

Cái khí phách của một Trưởng khoa quèn mà dám vượt mặt cả Phó phòng lẫn Trưởng phòng để đến thẳng chỗ Bộ trưởng thế này. Nếu là tôi của trước đây thì không thể, nhưng bây giờ thì có thể rồi.

“Sao thế, đã chọn được lễ đường rồi à?”

Vị Bộ trưởng đang xem xét công văn khẽ ngẩng đầu lên, cất giọng cộc lốc.

Câu nói đó khiến tôi bất giác rụt người lại. Kể từ khi bị vị Bộ trưởng phát hiện chuyện tôi hẹn hò với tiểu thư Christina, ngày nào tôi cũng bị ông ấy gây áp lực.

“Không phải chuyện lễ đường, mà là có việc quan trọng cần báo cáo nên tôi mới đến.”

“Vậy ra đám cưới với Christina không quan trọng nhỉ.”

Điên thật, sao lại lái sang chuyện đó được chứ.

“Đùa thôi.”

May mắn là vị Bộ trưởng chỉ bật cười rồi đặt bút xuống. Như thể muốn nói, thử trình bày xem báo cáo quan trọng đó là gì.

Trước dáng vẻ đó, tôi bất giác nuốt nước bọt. Phải báo cáo với cấp trên cao hơn rằng cấp trên trực tiếp của mình đã phát điên. Rốt cuộc thì ở đâu mới có thể trải qua chuyện kinh khủng thế này chứ.

Dù vậy vẫn phải làm. Ít nhất vị Bộ trưởng phải biết thì mới có thể giải quyết được tình hình này. Chỉ có cấp trên chứ không phải cấp dưới mới có thể chữa trị cho một kẻ điên.

“Trưởng phòng điên rồi ạ.”

Cuối cùng, tôi nhắm nghiền mắt và buột miệng nói. Không cần dài dòng. Chỉ một chữ ‘điên’ là đủ rồi.

Nhưng phản ứng đáp lại thật dửng dưng.

“Cậu ta vốn điên mà.”

‘Không phải.’

Trong khoảnh khắc, tôi đã chẳng biết nói gì.

Nhưng rồi cũng lập tức bị thuyết phục. Đúng là nếu phải chọn giữa người bình thường và kẻ điên, thì anh ấy vốn dĩ đã gần với vế sau hơn.

“Anh ấy còn điên hơn nữa.”

Tôi ngập ngừng một lúc rồi khẽ nói thêm.

Và đến lúc này, vẻ mặt của vị Bộ trưởng mới hơi cứng lại.

“...Hơn cả bình thường sao?”

Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trong tình huống đó, việc báo cáo rằng Trưởng phòng đã nói những lời ngông cuồng rằng sẽ cưới tất cả, dù là Công nương hay Công tước, làm vợ đầu của mình, đòi hỏi nhiều dũng khí hơn tôi tưởng.

Ngay cả vị Bộ trưởng sau khi nghe báo cáo cũng đã lặng thinh một hồi lâu.

Sự im lặng đến rợn người bao trùm lấy văn phòng Bộ trưởng.

***

Tin dữ ập đến bất ngờ khiến ta phải dừng cả công việc. Giấy tờ tồn đọng có thể xử lý sau, nhưng nếu để mặc một kẻ điên thì sẽ không thể cứu vãn được nữa.

“Cậu ta nói những lời như thế thật à?”

“Vâng...”

“Cậu không nghe nhầm đấy chứ?”

“Thà là tôi nghe nhầm thì tốt biết mấy.”

Ta đã hỏi lại, mong rằng vẫn còn hy vọng, nhưng đứa cháu rể tương lai chỉ lặp đi lặp lại câu trả lời mà ta không muốn nghe.

Ta bất giác đưa tay day trán. Thay vì nghĩ ‘rốt cuộc là tại sao’, ý nghĩ ‘cái gì đến cũng đã đến’ lại lớn hơn.

‘Cũng phải thôi, điên là phải.’

Chuyện này đúng là chết tiệt, nhưng cũng không phải là một thảm họa ngoài sức tưởng tượng. Đó là một kẻ đã lăn lộn không ngừng từ năm 17 tuổi, khi vừa mới thành niên cho đến tận bây giờ. Nếu suy nghĩ một cách khách quan, thì dù cậu ta có phát điên từ lâu cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng phải mùa hè vừa rồi ta đã phát hiện ra tâm can cậu ta mục rữa và phải ra tay xử lý hay sao. Nhờ đó ta đã nghĩ cậu ta tỉnh táo lại rồi, nào ngờ cậu ta lại đang dần phát điên ngoài tầm mắt của mình.

‘Lại đúng vào lúc đang ở bên ngoài.’

Đau đầu thật. Nếu ở gần thì không nói làm gì, tại sao lại hỏng hóc đúng lúc đang ở xa cơ chứ.

Ma cụ hỏng chỉ cần đập vài cái là lại chạy tốt. Đây là biện pháp tạm thời đã được chính Ma Tông Công tước công bố.

Thế nên, nếu chẳng còn cách nào khác, cho cậu ta ăn vài đấm có khi lại là một giải pháp. Ma thuật và thần lực khó mà chữa được bệnh tâm thần, nhưng một nghi thức trừ tà bằng vũ lực thì lại là chuyện khác.

“Giữ kín chuyện này.”

Sau một hồi suy nghĩ ngắn, ta đã đưa ra kết luận.

Nếu Bộ trưởng Bộ Tài chính đột nhiên triệu tập Trưởng Phòng Thanh tra thì chắc chắn sẽ có tin đồn. Khi đó, chuyện cậu ta phát điên có thể sẽ bị lộ.

Nhưng ta cũng không thể đến Học viện được. Vậy nên đành phải đợi cậu ta hoàn thành lịch trình ở Học viện và trở về thôi.

“Như vậy có ổn không? Vẫn còn hơn mười ngày nữa mới đến lễ bế giảng.”

“Chẳng còn cách nào khác. Trái lại, để yên cho cậu ta trong khoảng thời gian đó cũng có thể là một cách.”

Nghe vậy, đứa cháu rể tương lai gật đầu như đã hiểu, nhưng thật lòng thì đó chỉ là mong muốn viển vông.

Phải, nếu để yên thì có thể cậu ta sẽ hồi phục. Đó là một kẻ đã phát điên vì công việc quá tải và những lời tỏ tình không thể ngờ tới. Vậy thì, khi không ai động đến, khi có thể một mình bình yên, có khả năng cậu ta sẽ tự mình hồi phục tinh thần.

Trường hợp tệ nhất là tình hình sẽ ngày càng xấu đi theo thời gian. Nếu vậy thì thà triệu tập cậu ta ngay bây giờ còn hơn.

‘Đành phó mặc cho trời vậy.’

Chọn cách mặc kệ thì lại lo cậu ta sẽ càng điên hơn, mà gọi về thì lại sợ bị kích động rồi phát điên.

‘Thằng khốn chết tiệt.’