Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 235 - Cấp trên không hề bệnh (3)

Ta bất giác thở dài. Một công chức... không, dù lúc mới vào nghề tên đó cũng chẳng phải người bình thường gì cho cam, nhưng một công chức trẻ trung, sáng láng là thế mà lại suy sụp hoàn toàn chỉ sau bốn năm.

Chính miệng tên đó đã từng nói mấy lời vớ vẩn rằng bốn năm dài như bốn mươi năm, tựa như bốn trăm năm. Ai ngờ để chứng minh cho lời nói đó, tên đó lại thực sự suy sụp như thể đã trải qua bốn thập kỷ thật vậy.

“Ra ngoài đi. Tuyệt đối không được nói cho những người khác biết.”

“Vâng, tôi đã rõ.”

Trước mắt, ta đành tiễn người cháu rể tương lai của mình ra ngoài. Dù gì cũng không thể giữ một Trưởng khoa lại khi chưa có giải pháp nào được.

Ta dõi theo bóng lưng vội vã khuất dần của người cháu rể tương lai, rồi ngước mắt nhìn lên trần nhà.

‘Giá như có ai đó giúp một tay thì tốt biết bao.’

Dĩ nhiên, ta biết đây là một mong ước xa xỉ. Trong Học viện này, dù là nơi quy tụ nhân tài, cũng chẳng có ai đủ khả năng chữa trị chứng điên loạn của tên đó. Có thể sẽ có người vỗ về an ủi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Vị Công nương hẳn sẽ hành xử thận trọng vì sợ nếu lỡ tay sẽ khiến tên đó càng thêm điên loạn. Những người như Hiệu trưởng hay Phó Hiệu trưởng, dù có mối quan hệ công việc, cũng chẳng đủ thân thiết trên phương diện cá nhân. Còn đám học viên ư? Không sợ hãi đã là may mắn lắm rồi.

‘Không có ai phù hợp sao?’

Một người không bị chức danh Trưởng phòng Thanh tra làm cho khiếp sợ, có sự thân thiết cá nhân vừa phải, và có thể thẳng thắn góp ý khi thấy dấu hiệu điên rồ.

‘...Chẳng có ai cả.’

Thật đáng tiếc, không một ai đáp ứng đủ các điều kiện đó hiện lên trong đầu ta.

Thôi thì đành từ bỏ việc chữa trị ở Học viện vậy. May mà tên đó không phải kiểu người đi rêu rao khắp nơi về sự điên rồ của mình.

***

Trận đấu tuyển chọn người tệ nhất môn Jokgu đã kết thúc sau những nỗ lực không ngừng, và tôi đang ngồi ở một góc sân để nghỉ mệt. 

Vốn dĩ cũng chẳng cần phải tổ chức trận đấu làm gì, vì trong số chúng tôi, Rater là người kém thể chất nhất. Ai nhìn vào cũng thấy cậu ta vụng về, chỉ riêng bản thân cậu ta là không chịu thừa nhận.

“Cậu chơi Jokgu tệ hại thật đấy.”

“Cảm ơn lời khen.”

Rater, người cuối cùng chỉ chứng minh được sự vụng về của mình, đã đáp lại lời khen sâu sắc của Rutis rồi chạy đi nhặt quả bóng bay tít tận đằng xa.

Luật chơi là ai đá bóng ra ngoài sân thì người đó phải tự đi nhặt. Cứ thế, Rater đã phải rời sân hơn nửa thời gian thi đấu. Và lần này cũng không ngoại lệ.

“Còn phải chơi nữa à?”

“Cố thêm chút nữa đi.”

Tôi đáp gọn lỏn trước câu hỏi của Rutis đang ngồi cạnh.

Chẳng hiểu sao dạo này Louise cứ quấn lấy anh ấy. Mọi khi đã thế, nhưng hôm nay lại càng hơn.

Ai nhìn vào cũng thấy rõ vẻ như cô ấy có điều gì muốn nói. Vì vậy, chúng tôi đã ý tứ lảng đi để tạo không gian riêng cho họ. Vừa hay tôi cũng đã chán trò chơi bài nên cần tìm một hoạt động mới.

Chỉ là tôi không biết phải giữ khoảng cách này trong bao lâu nữa.

“Rater vẫn chưa quay lại sao?”

Trong lúc tôi và Rutis đang ngẩn người nhìn vào khoảng không, Ainter và Tanian, những người đi lấy nước, đã quay trở lại.

“Ừ. Chắc là cậu ấy đá bay đi xa lắm.”

“Giá như cậu ta dùng một nửa sức lực đó để tăng độ chính xác thì tốt biết mấy.”

Ainter thản nhiên buông lời cay đắng sau lưng người khác. Đúng là kiểu người có thể giết người với một nụ cười.

“Mọi người có định chơi tiếp không?”

“Đang định thế.”

“Tuyệt thật. Lâu lắm rồi mới đổ mồ hôi, sảng khoái ghê.”

Tôi nhìn Ainter mỉm cười nhẹ nhàng trong khi đưa bình nước, rồi chuyển ánh mắt sang Tanian.

“Tôi cũng không có vấn đề gì. Đến khi tuyết rơi sẽ chẳng thể chơi được nữa, nên tranh thủ lúc nào hay lúc đó.”

Tanian cũng đồng ý, vậy là đã quyết định xong. Giờ đây, dù Rater có đòi ngừng chơi Jokgu thì chúng tôi cũng có thể dùng đa số để áp đảo cậu ta.

Dĩ nhiên, với tính cách của Rater, cậu ta sẽ không đời nào đòi dừng lại khi đang thua.

‘Thay vào đó, cậu ta sẽ thừa nhận mình là kẻ yếu nhất.’

Một trận đấu mà người chơi khăng khăng mình không phải là kẻ yếu nhất khác hẳn với một ván đấu mà người chơi thừa nhận sự thảm hại của bản thân. Quan sát sự khác biệt đó cũng là một thú vui đấy chứ.

“Người phán rằng, đôi chân ta sẽ mãi bước đi trên con đường mà Chúa dẫn lối.”

“Ồ.”

Thật không may cho Rater, Tanian dường như cũng có cùng suy nghĩ và đã sử dụng Thánh pháp.

Cơn mệt mỏi tan biến trong chốc lát, cơ thể lại trở nên tràn đầy sinh lực. Thậm chí, tôi còn cảm thấy thể trạng tốt hơn cả trước khi bắt đầu trận đấu.

“Thánh pháp của Thánh Nhân tương lai, có phải là quá ưu ái rồi không?”

Rutis vừa nắm và xòe tay vài lần vừa nói, Tanian chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại.

“Thánh pháp là để sử dụng mà. Hẳn là Chúa cũng sẽ vui lòng khi thấy tôi dùng nó thường xuyên.”

Dù đó là một nhận định hết sức chủ quan, tôi cũng đành cho qua. Vì theo giáo lý, Thánh Nhân là con của Chúa. Nếu con trai đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi. Can thiệp vào chuyện gia đình người khác cũng chẳng hay ho gì.

Thế nhưng, sự quan tâm của Tanian đã trở nên vô nghĩa, trận Jokgu buộc phải kết thúc.

Vì không biết đã có chuyện gì xảy ra, quả bóng mà Rater mang về đã bị xì hơi.

“Nó cắm trên tượng của Nhà sáng lập.”

Trong khoảnh khắc, một nghi ngờ hợp lý nảy ra trong đầu tôi, rằng có lẽ nào Rater đã cố tình chọc thủng nó không.

Kể từ ngày hôm đó, chúng tôi liên tục hoạt động ngoài trời. Jokgu, bóng đá, bóng chày chân. Tóm lại, bất cứ trò gì có thể chơi với bóng, chúng tôi đều đã thử qua.

“Trời bắt đầu lạnh rồi đấy. Chúng ta không thể cứ ở trong nhà được à?”

Rutis tỏ vẻ khó chịu trước những hoạt động ngoài trời không hẹn ngày kết thúc, nhưng—

“Ôi chao. Mới lạnh thế này đã run rẩy, xem ra cậu đã lơ là rèn luyện rồi.”

Lời khiêu khích của Rater, một pháp sư hệ băng có khả năng chịu lạnh, đã một lần nữa thổi bùng lên tinh thần chiến đấu của Rutis.

Mối quan hệ giữa kỵ sĩ và pháp sư quả nhiên không tốt đẹp gì. Cứ đụng một chút là lại xung khắc.

‘Trước đây họ còn biết kiềm chế hơn.’

Thời còn phải giữ hình tượng trước mặt Louise, cả hai đều tự kiềm chế, nhưng giờ đây khi không còn gì phải e dè, hai vị Hoàng tử đã để cho sự điên cuồng dẫn lối. Dù sao không lao vào ẩu đả đã là may mắn lắm rồi, họ chỉ vừa chơi vừa đấu khẩu với nhau thôi.

Tôi nhìn Rater đang thể hiện kỹ năng đánh đầu thượng thừa khiến bóng bay về phía sau thay vì phía trước, rồi lén lút đứng dậy.

“Tôi đi vệ sinh một lát.”

Nhưng đáng ngạc nhiên là không một ai để tâm. Vì Rutis đã bắt đầu bọc mana quanh quả bóng rồi sút.

‘Tên điên này.’

Đúng là lãng phí tài năng vào những việc vô bổ.

Cảm thấy não nề trước sự phung phí tài năng diễn ra ngay trước mắt, tôi bước vào tòa nhà. May mà các học viên khoa kỵ sĩ khác không thấy cảnh này, nếu không chắc họ sẽ cảm thấy tự ti lắm.

“A, Erich.”

Ngay khi tôi định đi vào nhà vệ sinh, giọng nói của Louise vang lên từ phía sau.

Lạ thật. Phòng sinh hoạt câu lạc bộ ở tầng trên nên làm gì có chuyện chạm mặt nhau ở đây? Vốn dĩ Louise cũng chẳng có lý do gì để rời khỏi phòng câu lạc bộ nơi có anh trai đang ở.

“Louise? Có chuyện gì vậy?”

“Tớ có chuyện muốn nói. Vừa hay cậu vào đây nhỉ?”

Louise mỉm cười nhẹ nhưng sắc mặt lại có vẻ u ám lạ thường.

Rồi cô ấy nhanh chóng nhìn quanh và khẽ tiến lại gần. Vẻ mặt đầy căng thẳng của Louise khiến tôi cũng bất giác hồi hộp theo.

“Cậu... có thể nói chuyện với anh một chút được không?”

“...Hả?”

Nhưng tôi đã không thể đưa ra phản ứng thích hợp trước lời thì thầm của Louise.

Lại là yêu cầu gì thế này.

Tôi hướng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nơi anh trai đang ở một mình. Tôi vừa nghe một điều gây sốc từ Louise.

“Anh... hình như tâm trạng của anh... có chút, chỉ một chút bất ổn thôi.”

Dù cô ấy đã cố nói một cách nhẹ nhàng nhất, nhưng tóm lại vẫn là anh trai đã mất trí. Đến cả Louise, người vốn si mê anh đến mờ mắt, cũng phải nói vậy thì tình hình hẳn là nghiêm trọng lắm rồi.

Cho đến nay, dường như Louise, Irina và cả Công nương đã cố gắng tìm cách, nhưng đáng tiếc là không mang lại hiệu quả đáng kể.

“...Nhưng tại sao lại là tớ?”

“Vì anh ấy... có lẽ sẽ nghe lời người nhà thì sao...?”

Thú thực, tôi không nghĩ là anh trai sẽ nghe lời tôi, nhưng tôi không thể phớt lờ ánh mắt khẩn khoản của Louise được.

Hơn nữa, nếu không nghe chuyện anh phát điên thì thôi, đằng này đã biết mà còn làm ngơ thì không thể được.

‘Gia tộc sẽ loạn mất.’

Tình cảm cá nhân của tôi là một chuyện, nhưng trước hết, gia tộc sẽ thực sự tan nát.

Chỉ tin anh trai bị giam giữ năm ngày đã đủ khiến gia đình hỗn loạn, giờ người thừa kế tước vị và lãnh địa lại phát điên ư? Mẹ chắc chắn sẽ ngất xỉu. Có lẽ cả nhũ mẫu cũng sẽ bất tỉnh theo.

Còn gia chủ... tôi cũng không rõ. Nhưng dù gì đi nữa, nếu kiệt tác mà ngài hằng tự hào của gia tộc lại hóa điên, chắc chắn ngài cũng sẽ bị chấn động.

‘Chết tiệt.’

Nghĩ đến đó, đôi vai tôi bỗng trĩu nặng. Đây không còn là lời nhờ vả của một người bạn hay sự an nguy của anh trai, mà là sự tồn vong của cả gia tộc.

Nhưng tôi không thể do dự. Nếu chính người nhà như tôi còn chạy trốn và từ bỏ, thì ai sẽ đối diện với anh đây?

“Anh trai.”

“Gì đấy, vào rồi à?”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở toang cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi sợ rằng nếu cứ từ từ hé cửa, mình sẽ bỏ chạy giữa chừng mất.

“Em vào nghỉ một lát. Chạy nãy giờ mệt quá.”

Rồi tôi lại hít một hơi thật sâu. Giờ phải bắt đầu câu chuyện như thế nào đây?

‘Thăm dò sao?’

Vô dụng thôi. Tôi vốn không giỏi nói chuyện vòng vo, ngược lại, anh trai còn sành sỏi lối nói đó hơn tôi nhiều.

‘Cứ chờ đợi thôi ư?’

Cũng không được. Chẳng phải Louise đã quan sát mãi đến mệt mỏi rồi mới phải cầu cứu tôi đó sao.

Jokgu (hay còn gọi là bóng chuyền kiểu Hàn Quốc) là môn thể thao kết hợp giữa bóng đá và bóng chuyền hoặc quần vợt.