Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 214 - Tên tôi là (2)

Dường như thời gian đã ngưng đọng trong giây lát. Nếu không vì tiếng nấc nghẹn ngào kia, có lẽ tôi đã thực sự tin rằng vạn vật đã ngừng trôi.

‘Chuyện quái gì đây.’

Phát điên mất. Lẽ nào tôi cũng say rồi sao, say đến mức thính giác đình công chăng? Tôi thậm chí đã nghĩ như vậy, vì không thể nào tin vào những gì tai mình vừa nghe được.

Là Trưởng khoa 1. Tôi chưa bao giờ mường tượng được rằng mình sẽ nhận được lời tỏ tình từ cô ấy, chứ không phải ai khác. Dù những lời thổ lộ của ba người trước đó đã đủ sức công phá tinh thần tôi, nhưng trường hợp của Trưởng khoa 1 lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Trong suốt hai năm qua, chúng tôi đã cùng nhau trải qua đủ thứ chuyện, tình cảm yêu ghét đan xen cứ thế bồi đắp. Tôi đã luôn cho rằng mối quan hệ này gần với tình thân hơn là tình yêu.

‘Hóa ra chỉ có mình nghĩ vậy.’

Xem ra chỉ mình tôi đơn phương coi đây là một nơi làm việc như gia đình. À không, chắc Trưởng khoa 1 cũng xem là gia đình thôi. Vấn đề là ‘gia đình’ trong suy nghĩ của cô ấy không phải là anh em, mà là vợ chồng (tương lai).

Tôi định thở dài theo bản năng nhưng vội vàng mím chặt môi. Nếu thở dài trong tình huống này, khác nào đang xé nát tinh thần của Trưởng khoa 1 thành từng mảnh.

‘Trong khi mình đã tan nát rồi.’

Một cảm giác bất công chợt dâng lên. Thật lòng mà nói, chính tôi cũng sắp mất trí rồi, có cần phải lo cho tinh thần của đối phương nữa không?

Dĩ nhiên là có. Dù có là một kẻ đáng ghét và lập dị thế nào, cô ấy vẫn là cấp dưới của tôi. Khi tôi vừa nhậm chức Trưởng phòng và Phòng Thanh tra còn đang hỗn loạn cả trong lẫn ngoài, cô chính là một trong số ít người đã ủng hộ tôi ngay từ đầu.

Tôi nén lại tâm trạng phức tạp và nhìn Trưởng khoa 1. Cô chẳng nói lời nào, chỉ có nước mắt lã chã tuôn rơi, tiếng nấc nghẹn cố kìm nén tiếng khóc. Dáng vẻ đáng thương với đôi mắt ngấn lệ chỉ ngước nhìn tôi.

Sự im lặng này còn đáng sợ hơn. Giá như cô ấy cứ la hét như lúc nãy thì lại hay.

“Tôi... tôi là Elizabeth... Là Elizabeth mà...! Không phải cái tên như Trưởng khoa 1, mà là Elizabeth!”

Nhớ lại giọng nói như chất chứa đầy nỗi uất hận ấy khiến tôi không khỏi thấy cay đắng, nhưng ít ra tôi cũng hiểu được nỗi lòng mà Trưởng khoa 1 đã ôm giữ.

Phải rồi, là cái tên. Tên rất quan trọng. Người đàn ông mình... yêu mà đến cả tên cũng không gọi thì tủi thân và đau buồn biết nhường nào.

Dù tôi không thể tưởng tượng mình lại là người đàn ông đó, nhưng dẫu sao thì nguyên nhân cũng xuất phát từ tôi.

‘Mình đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.’

Một thói quen nhỏ nhặt đã dẫn đến một sự cố lớn. Lẽ ra ít nhất ở những nơi riêng tư, tôi nên gọi cô bằng tên.

Tôi thầm thở dài không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi lấy khăn tay trong túi áo ra. Nhìn lại thì lớp trang điểm của cô cũng đã lem luốc, thật là một mớ hỗn độn.

Khi tôi nhẹ nhàng đưa tay lên lau mặt cho cô, một tia hy vọng yếu ớt lóe lên trong mắt Trưởng khoa 1.

“Tôi xin lỗi.”

Lời xin lỗi cho nỗi uất nghẹn mà Trưởng khoa 1 có lẽ đã phải chịu đựng suốt hai năm qua chỉ vì một cái tên. Lời xin lỗi vì đã không nhận ra điều đó cho đến khi cấp dưới của mình phải mượn men say để bộc phát.

Nhưng có lẽ Trưởng khoa 1 đã hiểu lời xin lỗi của tôi theo một nghĩa khác, tia hy vọng trong mắt cô lập tức biến thành tuyệt vọng.

“A... a a...”

Công tôi lau đi cũng vô ích, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi từ đôi mắt của cô.

“T-Trưởng phòng...!”

“Này, đừng đột ngột cử động!”

Trưởng khoa 1 đang run rẩy vội vàng đứng dậy nhưng rồi ngã dúi dụi. Ngồi lâu khiến chân cô mất sức, lại thêm men say trong người nên khó mà giữ thăng bằng được.

Hơn nữa, hành động của cô quá bất ngờ khiến tôi không kịp đỡ.

“...Cô không sao chứ?”

Nhìn Trưởng khoa 1 đang rên rỉ trên mặt đất, tôi bất giác buông một tiếng thở dài. Tại sao cô cứ liên tục phô bày dáng vẻ đáng thương thế này chứ.

Nhưng Trưởng khoa 1 chẳng màng đến sự lo lắng của tôi, cô vẫn dùng bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo tôi rồi cất lời với vẻ mặt khẩn thiết.

“T-tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... T-tôi đã sai rồi...”

Cô đột nhiên lặp đi lặp lại lời xin lỗi rồi siết chặt vạt áo tôi hơn nữa, như thể nếu buông ra thì tôi sẽ rời đi mãi mãi.

Cô ấy đang hiểu lầm nghiêm trọng chuyện gì đó rồi. Rõ ràng là cô đã diễn giải từ “xin lỗi” của tôi theo hướng tiêu cực.

Nhưng nhìn bộ dạng lặp đi lặp lại một câu như chiếc radio hỏng, tôi nhất thời không biết nói gì. Tôi phải giải thích ngay lập tức nhưng đã bỏ lỡ thời điểm.

“T-trong thời gian qua, tôi đã quá trớn, tôi xin lỗi, không nghe lời, tôi xin lỗi, toàn làm mấy chuyện... kỳ quặc, tôi xin lỗi...”

Sự im lặng của tôi dường như càng khiến Trưởng khoa 1 thêm kinh hãi, cô bắt đầu nói năng lộn xộn đến mức người nghe cũng phải hoảng hồn.

“Xin lỗi... tôi, sai rồi, tôi, tôi cứ nghĩ đối xử thân mật, như gia đình, thì Trưởng phòng sẽ thích hơn...”

Lời nói đó làm tôi nhớ lại hai năm đã qua. Trưởng khoa 1 là người đã tuân thủ câu nói “chúng ta cứ đối xử thoải mái với nhau” hơn bất kỳ ai, thậm chí là tuân thủ quá tốt.

“Tôi, tôi xin lỗi vì đã vượt quá giới hạn, xin lỗi vì đã làm phiền anh...! Vì, vì tôi quá thích Trưởng phòng... nên nếu không làm vậy, tôi sợ anh sẽ không để mắt đến tôi...!”

Vừa nói, cảm xúc dường như dâng trào khiến cô bắt đầu nức nở thành tiếng.

Quả thật, Trưởng khoa 1 càng náo loạn thì tôi càng để ý đến. Chỉ là không biết đó có phải là sự chú ý mà cô ấy mong muốn hay không.

Ít nhất là nhìn bộ dạng hiện tại, có lẽ tôi đã không mang lại kết quả mà Trưởng khoa 1 mong đợi.

“Sau này, sau này tôi sẽ nghe lời. Sẽ không đùa giỡn, cũng không vượt quá giới hạn... nữa đâu...!”

Lời của Trưởng khoa 1 càng dài, miệng tôi lại càng không có dấu hiệu muốn mở ra.

Đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên tôi thấy Trưởng khoa 1 tuyệt vọng và thảm thương đến thế này. Ngay cả khi căng thẳng, cô ấy vẫn cố nở một nụ cười thản nhiên, dù có chuyện gì xảy ra cũng luôn toe toét cười.

“Vậy nên làm ơn, chỉ một lần thôi, hãy cho tôi một cơ hội...”

Một trong hai bàn tay đang nắm chặt vạt áo như níu giữ sinh mệnh của cô được giơ lên một cách đáng thương. Rồi ngón trỏ run rẩy duỗi ra cùng một nụ cười tưởng chừng như chạm vào là vỡ nát.

“Tôi, tôi, chỉ một lần thôi, thật sự chỉ một lần thôi, nếu cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm tốt! Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bảo gì làm nấy, nếu Trưởng phòng bảo tôi im lặng, thì, thì tôi sẽ im lặng...”

“Trưởng khoa 1.”

Cái miệng tưởng chừng không thể mở ra cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng một lần nữa, tôi lại gọi cái tên đã quen thuộc suốt hai năm qua.

“Thật đấy! Thật sự đấy! Đến mức Trưởng phòng phải ngạc nhiên luôn! Tôi sẽ, sẽ làm rất rất tốt! Cho nên, cho nên...”

Vì thế, nụ cười mà Trưởng khoa 1 cố gắng nặn ra đã sụp đổ ngay tức khắc. Và biểu cảm hiện ra sau đó trông quen thuộc một cách kỳ lạ. Tôi đã thấy nó ở đâu rồi nhỉ.

Phải rồi, là trước khi tôi xuyên không. Biểu cảm của đứa trẻ ở cô nhi viện đi tìm mẹ nó cũng y hệt như vậy. Vẻ mặt mỏi mòn tìm kiếm dù biết mình đã bị bỏ rơi, dù biết sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.

‘Chết tiệt.’

Tại sao tôi lại phải nhìn thấy biểu cảm đó một lần nữa ở đây.

“Là người thứ mấy cũng được... chỉ xin anh đừng nói lời xin lỗi, đừng nói lời từ chối...”

Nói rồi, Trưởng khoa 1 gục đầu xuống, chỉ còn đôi vai run lên bần bật.

Tiếp theo đó là tiếng khóc nức nở. Dường như không thể kìm nén được nữa, tiếng khóc nấc như một đứa trẻ vang lên.

“...Elizabeth.”

Tôi vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài khoác lên lưng Trưởng khoa 1.

Lần này, may mắn thay tôi đã có thể gọi tên cô. Nếu lần này mà vẫn gọi là Trưởng khoa 1, chắc chắn sẽ có người phải chết.

Và khi nghe tôi gọi, Trưởng khoa 1 vội vàng ngẩng đầu lên.

“Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”

Trước hết, phải gỡ bỏ cái hiểu lầm kỳ quặc này đã.

Thói quen chỉ gọi các quan chức bằng chức vụ. Đã từng có một thời gian đó là dớp của tôi.

Sau khi tiễn những người đó ở phương Bắc, và cả Hecate cũng rời xa tôi, tôi bắt đầu e ngại việc gọi các quan chức bằng tên. Bởi vì tất cả những người tôi gọi tên và thân thiết đều đã biến mất.

Vậy nên từ đó về sau, tôi chỉ gọi bằng chức vụ. Dù là nơi công cộng hay riêng tư, dù thân hay sơ, nhất quyết chỉ gọi bằng chức vụ.

Phải, chắc chắn là như vậy. Đúng là thế, nhưng mà—

“Bây giờ thì không còn nữa.”

Cái dớp đó bây giờ có thể coi như không còn nữa. Chẳng qua là tôi vẫn duy trì nó theo quán tính mà thôi.

Và cái thói quen không gọi tên vì sợ người ta sẽ chết? Tôi có phải thần chết đâu mà cái dớp đó lại kéo dài được.

‘Nếu thật sự chết thì tôi đã chỉ gọi tên Hoàng Thái tử rồi.’

Gilbert, Gilbert, Gilbert, Gilbert. Tên khốn Gilbert của chúng ta. Một ngày tôi có thể gọi 30 lần.

“N-nhưng mà, Trưởng phòng, anh luôn gọi bằng chức vụ...”

“Đó chỉ là do tôi quen miệng thôi.”

Không biết là do tinh thần tôi vững vàng hơn tôi nghĩ, hay là do tôi đã giác ngộ rồi, nhưng cái dớp đó đã nhanh chóng phai nhạt.

Đặc biệt là sau khi tôi trút bầu tâm sự với Marghetta, nó gần như đã biến mất hoàn toàn. Nghe nói có người mang theo nó cả đời, nhưng hai năm thì cũng không được coi là ngắn.

Dù vậy, lý do tôi vẫn giữ cách gọi bằng chức vụ rất đơn giản. Chỉ vì nó quen thuộc và tiện lợi.

“Vốn dĩ cũng chẳng có ai để mà gọi tên cả.”

Ngay sau chiến tranh, khi tôi vừa trở thành Trưởng phòng Thanh tra. Xung quanh tôi chẳng có một quan chức nào để có thể gọi bằng tên cả.

Bộ trưởng ư? Có thằng điên nào lại đi gọi tên cấp trên trực tiếp đáng tuổi cha mình không.

Các Trưởng phòng khác? Những người đó cũng lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Vốn dĩ mối quan hệ cũng không đến mức có thể gọi tên thân mật.

Còn các quan chức khác thì khỏi phải nói. Trưởng phòng Thanh tra mà gọi tên họ thì có khi họ lại sợ hãi ‘Sao tên đó lại gọi tên mình?’. Giống như đứa trẻ bị cha mẹ gọi cả họ tên vào ngày nhận sổ liên lạc vậy.

“Vậy, tại sao chúng tôi lại...”

Nhìn Trưởng khoa 1 với đôi mắt vẫn còn ngấn lệ hỏi, tôi chỉ biết gãi đầu. Chuyện đó cũng không có lý do gì đặc biệt. Chỉ là như vậy tiện hơn.

Elizabeth là năm âm tiết, Lafayette là bốn. Trong khi Trưởng khoa 1, Trưởng khoa 2 chỉ có ba. Hơn nữa, cấp trên mà gọi thẳng tên thật thì có chút không thoải mái, đúng không?

Tôi thì thấy bất an nếu Bộ trưởng không gọi mình là này, thằng khốn, đồ chó mà lại gọi là Carl.

“Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên gọi tên cô sớm hơn.”

“.......”

Dù tôi đã thành tâm xin lỗi, Trưởng khoa 1 vẫn mím chặt môi.

Tôi hiểu tâm trạng của cô lúc này nên chỉ im lặng chờ đợi. Nghĩ đến việc cô đã hiểu lầm lời xin lỗi của tôi là sự từ chối và khóc một mình, chắc hẳn giờ đây cô chỉ muốn trốn đi ngay lập tức.

Nhưng sau vài lần mấp máy môi, Trưởng khoa 1 gật đầu rồi quay sang nhìn tôi.

“V-vậy thì, tôi vẫn chưa bị từ chối, đúng không...?”

“Đúng vậy.”

Nghe câu đó, Trưởng khoa 1 lại òa khóc.

Muốn điên cái đầu luôn.

***

Tôi mở mắt cùng với cơn đau đầu ập đến.

Và những ký ức rực rỡ của ngày hôm qua tràn về như một cơn bão.

“Tôi, tôi là Elizabeth... Tên tôi là Elizabeth...! Không phải cái tên như Trưởng khoa 1, mà là Elizabeth!”

A.

“Dù vậy, dù vậy... bị người đàn ông mình yêu không gọi tên... anh có biết nó buồn đến mức nào không?”

A a...

“Tôi, tôi, chỉ một lần thôi, thật sự chỉ một lần thôi, nếu cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm tốt! Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bảo gì làm nấy, nếu Trưởng phòng bảo tôi im lặng, thì, thì tôi sẽ im lặng...”

A a a a...

“Là người thứ mấy cũng được... chỉ xin anh đừng nói lời xin lỗi, đừng nói lời từ chối...”

A a a a a!

‘Điên rồi!’

Ký ức không thể chịu đựng nổi khiến chân tay tôi run rẩy và cả người co rúm lại.

Điên thật rồi. Tôi đã thực sự mất trí vì rượu. Tôi đã tuôn ra cả những điều nên nói và những điều phải chôn giấu cả đời.

“Nhưng tôi không thể trả lời ngay được. Vì tôi vẫn chưa trả lời người đã tỏ tình trước đó.”

Và rồi lời nói của Trưởng phòng hiện lên trong đầu khiến cơ thể đang giãy giụa của tôi ngừng lại.

“Đúng như cô nói, cô đã đùa giỡn, không nghe lời, và làm những chuyện kỳ quặc, nhưng—”

“Hức...”

“Dù vậy, chúng ta cũng đã có rất nhiều kỷ niệm. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”

Tôi xoa nhẹ bờ vai mà Trưởng phòng đã vỗ về an ủi tôi ngày hôm đó.

‘Nghiêm túc...’

Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên. Trưởng phòng đã nói sẽ xem xét nghiêm túc mối quan hệ với tôi. Anh ấy sẽ cân nhắc kỹ lưỡng lời tỏ tình của tôi.

Vậy thì kết quả đã quá rõ ràng rồi còn gì. Làm sao Trưởng phòng lại có thể từ chối một người phụ nữ hoàn hảo như tôi được chứ?

“Là người thứ mấy cũng được... chỉ xin anh đừng nói lời xin lỗi, đừng nói lời từ chối...”

Ngay khi sự tự tin đang dâng trào, hình ảnh đáng xấu hổ lại bất chợt hiện lên khiến tôi lại quằn quại trên giường.

Hết rồi. Sự tự tin và phẩm giá của một người phụ nữ trong tôi đã sụp đổ vào ngày hôm đó. Từ giờ trở đi, trước mặt Trưởng phòng, tôi chỉ có thể sống như một kẻ yếu thế tuyệt đối.

Giữa lúc tôi đang đá tung chăn để bắt đầu một buổi sáng tràn đầy năng lượng, quả cầu liên lạc đặt bên cạnh bỗng phát sáng.

“...Ai vậy?”

Với hy vọng đó có thể là Trưởng phòng, tôi run rẩy nhận cuộc gọi.

—Là chị đây.

Đáng tiếc, không phải Trưởng phòng mà là tiền bối.

Cũng đúng lúc lắm. Chuyện tỏ tình thành công, mình phải báo cho tiền bối biết mới được.

...Dù ánh mắt đầy sát khí kia có hơi đáng sợ, nhưng dù sao mình cũng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ chị ấy.

“Tiền bối. Vừa hay em cũng có chuyện muốn nói.”

—Trăn trối à? Chuyện đó em nên nói với gia đình chứ không phải chị.

“Em đã tỏ tình với Trưởng phòng rồi.”

Nghe câu đó, đôi mắt của tiền bối mở to.