Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16685

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 929

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Web Novel - Chương 217 - Lễ kỷ niệm hoàn hảo (1)

Lời khiêu khích “anh có ba cô vợ” và đòn phản công “anh sắp kết hôn”. Sau màn khẩu chiến mà mỗi đòn tung ra chỉ sượt qua cũng đủ chí mạng, thứ còn lại chỉ là một khoảng lặng đầy thương tổn.

Dẫu bị châm chọc chuyện ba vợ, thì Trưởng khoa 2 vẫn là người kết hôn trước. Dù tôi có mỉa mai lại chuyện anh ta sắp yên bề gia thất, thì chính tôi mới là người có nguy cơ phải cưới tới mấy lần.

Rốt cuộc, đây là một công thức kỳ diệu mà muốn đả thương đối phương thì bản thân cũng phải chịu tổn hại. Chúng tôi tự nhận ra rằng đây là một cuộc khẩu chiến chỉ toàn kẻ bại trận.

—Hay là thôi đi?

“Ừ.”

Kẻ phá vỡ bầu không khí nặng nề đó chính là lời đề nghị đình chiến từ Trưởng khoa 2. Chắc hẳn anh ta đã mường tượng ra viễn cảnh một hôn lễ có vị Bộ trưởng đến dự, nên vẻ mặt mới sầu não đến thế.

Thấy kẻ khiêu khích trước lại ra nông nỗi này, tâm trạng tôi khá hơn hẳn, nhưng rồi lại chùng xuống khi nghĩ rằng mặt mình chắc cũng chẳng khá hơn là bao.

Rốt cuộc thì chúng tôi đã chiến đấu vì cái gì cơ chứ?

“Này, dù sao thì tiểu thư Christina cũng là một người vợ quá tốt cho anh rồi còn gì. Đừng bi quan quá.”

Sau một hồi đắn đo, tôi cẩn trọng lên tiếng.

Dù gì đi nữa, tâm trạng của một chú rể tương lai mà tụt dốc không phanh thế kia thì cũng phiền phức thật. Tôi không rõ chính xác khi nào anh ta kết hôn, nhưng với tính cách của vị Bộ trưởng thì muộn nhất cũng là đầu năm sau.

Thật là một tình huống kỳ quái, khi chính tôi lại phải xoa dịu vết thương do mình gây ra. Dẫu vậy, an ủi một đôi lời cũng là điều nên làm.

“Đối với một quý tộc mới nổi, chẳng có cách nào gia nhập giới xã giao tốt hơn hôn nhân đâu. Vả lại, chẳng phải ban đầu anh cũng có tình cảm với cô ấy nên mới hẹn hò sao?”

Gia tộc Baron của Trưởng khoa 2 là một gia tộc tân quý tộc vừa mới được ban tước vị. Thật không may, giới quý tộc lại chẳng phải là những người mặn mà với lính mới, nên việc một tân binh chen chân vào giới xã giao đầy những kẻ lão làng là điều tương đối khó khăn.

Nhưng nếu tân binh đó lại có mối quan hệ thông gia với đương kim Bộ trưởng Bộ Tài chính thì sao? Khi đó, sẽ có cả một đám quý tộc mắt sáng rực lên mà chìa tay về phía gia tộc Baron cho xem.

Thế nhưng, bất chấp lời khuyên quý báu của tôi, vẻ mặt của Trưởng khoa 2 vẫn lạnh nhạt.

—Tôi vốn đã nổi tiếng lắm rồi. Ở Đế đô này chắc chẳng có tiểu thư nào không biết tôi đâu.

“Tự hào gớm nhỉ, thằng điên này.”

Đúng là lo lắng hão. Trên đời này, thứ vô dụng nhất chính là lo cho Bộ trưởng và lo cho Trưởng khoa, vậy mà tôi lại quên mất.

‘...Tại sao ông ấy lại cho phép nhỉ?’

Và sau khi nghe lời của Trưởng khoa 2, tôi mới muộn màng nảy ra một thắc mắc. Đúng như lời anh ta nói, tên này có một lịch sử tình trường vô cùng lẫy lừng. Vị Bộ trưởng không thể không biết điều đó, vậy mà lại chấp nhận gả cháu gái mình cho một kẻ như vậy sao?

Dĩ nhiên, mối quan hệ của họ là do tự nguyện chứ không phải do tác động của vị Bộ trưởng, nhưng người đóng dấu quyết định cho cuộc hôn nhân này lại chính là ông ấy cơ mà. Nếu là tôi, có kẻ như thế này qua lại với họ hàng nhà mình, tôi sẽ bắt chia tay ngay lập tức.

Có hai khả năng. Hoặc là vị Bộ trưởng rất ghét cô cháu gái của mình, hoặc là cô cháu gái đó đã quá si mê Trưởng khoa 2.

Đương nhiên, một người yêu vợ như vị Bộ trưởng sẽ không đời nào bạc đãi cháu gái, nên đáp án tự động là vế sau.

—Sao anh lại nhìn tôi như vậy?

“Không, không có gì.”

Tôi nhìn lướt qua Trưởng khoa 2 một lúc rồi đi đến kết luận.

‘Gu mặn thật.’

Đơn giản là cô cháu gái đó có một sở thích không tầm thường.

Cũng phải thôi. Xuất thân danh giá nhưng lại tự mình lựa chọn một nghiên cứu sinh ngành học không chính thống. Tuyệt đối không phải là một người bình thường rồi.

“Chúc tình yêu của hai người đẹp đẽ nhé.”

Một chú rể dị thường, một cô dâu dị thường. Lại thêm một vị khách mời cũng dị thường nốt. Đúng là một cặp trời sinh hiếm có.

—Anh cũng gắng lên. Khi phải lòng nhiều người con gái cùng lúc, việc giữ thăng bằng cũng chẳng dễ dàng gì đâu.

“Kinh nghiệm à?”

—Kinh nghiệm xương máu.

Ngay khi câu nói đó kết thúc, tôi và Trưởng khoa 2 đồng thời gật đầu.

Lời thú nhận vừa rồi nhất định phải ghi nhớ để mách lại cho cô cháu gái hoặc vị Bộ trưởng mới được.

Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng tôi vẫn chưa thể đi tắm rửa mà chỉ mân mê quả cầu liên lạc. Quả bom mà Trưởng khoa 2 thả vào phút cuối vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi.

—Nhân tiện, Công nương chắc cũng đang phiền lòng lắm, anh có hay hẹn hò với cô ấy không?

“Hả?”

—Nhìn phản ứng của anh là biết chưa nghĩ đến rồi.

Tôi sôi máu trước dáng vẻ lắc đầu tỏ ý thất vọng của Trưởng khoa 2, nhưng vì chuyện này lại liên quan đến Marghetta nên đành im lặng lắng nghe.

—Người đang rối trí như anh thì chỉ có Công nương thôi. Số phụ nữ phải sẻ chia chồng mình ngày một tăng lên, làm gì có ai bình tĩnh cho nổi?

Nghe vậy, tôi giật mình. Đúng là tinh thần của chính tôi cũng đang trên bờ vực sụp đổ nên chưa kịp nghĩ đến điều đó.

Phải rồi, cô ấy tuyệt đối không thể bình tĩnh được. Dù thế giới này xem chế độ đa thê là chuyện thường tình, nhưng cảm xúc con người lại là một vấn đề khác. Chỉ có Hoàng Kim Công tước, người có thể kiểm soát hoàn hảo cả những cảm xúc đó, mới là kẻ điên rồ.

Dĩ nhiên, ngay từ Thiết Huyết Công tước đã có nhiều Phu nhân, nên Marghetta hẳn cũng đã quen với chế độ đa thê. Louise và Irina cũng nói rằng họ đã nhận được sự cho phép của Marghetta.

Nhưng lời tỏ tình của Ma Tông Công tước lại là chuyện không liên quan đến sự cho phép của Marghetta. Một sự việc vượt ngoài dự liệu đã xảy ra, nên Marghetta hẳn cũng đang rất bối rối.

—Một khi chính thất ghen tuông đến phát điên thì sẽ có đổ máu ngay lập tức đấy. Đừng nghĩ cô ấy là cá đã cắn câu rồi, hãy quan tâm chăm sóc cô ấy đi.

Từ ngữ thì có phần quá khích, nhưng cũng không hẳn là sai nên tôi chẳng phản bác.

“Quả là lời khuyên từ người có kinh nghiệm, sức thuyết phục thật đáng nể.”

—Ây da, tôi đây không giống ai kia, chưa từng bị bắt quả tang bao giờ đâu.

Giá mà anh ta đừng nói câu đó thì tốt biết mấy. Đồ khốn.

Dù sao thì, lời khuyên của Trưởng khoa 2 cũng khiến đầu óc tôi trở nên phức tạp. Vì lỗi sao chép lời tỏ tình lần này, Marghetta hẳn cũng đang hoang mang không kém gì tôi. Vậy mà cô ấy chẳng hề than vãn một lời.

Có lẽ, đúng như lời Trưởng khoa 2 nói, tôi đã vô thức xem Marghetta như cá đã cắn câu. Rằng Marghetta sẽ hiểu cho mình, rằng Marghetta sẽ không sao đâu.

Dù bị chửi là đồ khốn tôi cũng chẳng có lời nào để bào chữa. Với người mình trân trọng thì càng phải đối xử tốt hơn, vậy mà tôi lại dám đối xử qua loa với cô ấy hay sao?

‘Nhân tiện thì thời điểm này cũng vừa đẹp.’

Tôi liếc nhìn tấm lịch đặt trên bàn. Sắp đến cuối tháng Mười Một.

Sinh nhật của Marghetta cũng vào cuối tháng Mười Một. Dù có là một thằng khốn nạn thì tôi vẫn nhớ điều đó.

‘...Phải làm gì đây?’

Nhưng nhớ sinh nhật là chuyện đương nhiên phải làm. Điều thực sự quan trọng là nên làm gì vào ngày sinh nhật.

Về việc hẹn hò, cả tôi và Marghetta đều đang mắc kẹt ở Học viện nên phạm vi hoạt động khá hạn chế. Nhưng có lẽ chính nhờ sự hạn chế đó mà chỉ cần đi dạo quanh thành phố bao quanh Học viện một cách vừa phải thôi cũng đủ để Marghetta vui rồi.

Vấn đề là quà tặng.

‘Chẳng có ý tưởng gì cả.’

Càng vắt óc suy nghĩ, tôi càng không tìm ra câu trả lời. Thật đáng buồn là tôi chưa từng tặng hay nhận quà sinh nhật bao giờ.

Ở kiếp trước, tôi không biết ngày mình chào đời, chỉ lấy ngày bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện làm ngày sinh nhật thay thế.

Đó vốn chẳng phải một ngày đáng để chúc mừng, mà tình hình cô nhi viện cũng không khá giả gì, nên tôi không có ký ức nào về việc được nhận quà. Và vì không nhận nên cũng chưa từng tặng cho ai.

‘Bây giờ cũng chẳng khác gì.’

Việc sinh nhật vô nghĩa vẫn không thay đổi sau khi tôi xuyên không. Sinh nhật của cơ thể này đâu phải là sinh nhật của tôi.

Vì vậy, mỗi khi ai đó định tặng gì, tôi đều từ chối một cách khéo léo hoặc cất vào nhà kho. Thật ra đến giờ tôi cũng chẳng nhớ mình đã nhận được những gì nữa.

‘Món quà đầu tiên sao.’

Trái ngược với mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu, tôi bất giác mỉm cười. Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà sinh nhật cho một người. Không ngờ người đầu tiên đó lại là Marghetta.

Phải, là lần đầu tiên. Chính vì là lần đầu nên càng phải suy nghĩ nghiêm túc hơn. Cùng lắm thì đi hỏi xin lời khuyên từ người khác.

‘Người khác.’

Một món quà mà một tiểu thư quý tộc trạc tuổi Marghetta sẽ thích. Thật ra hỏi Louise thì sẽ tiện nhất, nhưng—

“Anh. Em xin lỗi nhưng anh có thể nín thở trong khoảng 3 phút được không ạ? 5 phút thì càng tốt.”

Hình ảnh Louise với vẻ mặt nghiêm túc hiện lên trong đầu khiến tôi gạt phắt ý định đó đi. Hỏi một người vừa tỏ tình với mình về món quà tặng cho một cô gái khác? Dù Louise có tốt tính đến đâu thì đây cũng là chuyện đáng để nổi giận. Irina cũng bị loại vì lý do tương tự.

Nếu bỏ qua giới tính và chỉ tập trung vào những người cùng trang lứa, thì có Erich. Hơn nữa, Erich không giống tôi, thằng bé cũng hay lui tới giới xã giao nên chắc hẳn có nhiều kinh nghiệm tặng quà.

“Anh trai. Anh điên rồi à?”

Dĩ nhiên, hỏi Erich cũng chẳng phải là một ý tưởng tỉnh táo. Xin tư vấn tình cảm từ Erich, người mà viễn cảnh chị dâu em chồng vẫn còn lơ lửng ngay trước mắt ư? Tôi có bị tước quyền thừa kế gia chủ ngay lập tức cũng chẳng có gì để nói.

Rốt cuộc, vì đủ thứ lý do mà ngay cả việc xin tư vấn tôi cũng không làm được. Quan hệ xã hội của tôi lại hẹp đến thế này sa—

“A.”

Một phương pháp tuyệt vời vừa nảy ra trong đầu.

***

Tôi không ngừng dùng chiếc khăn tay Laura đưa cho để chấm khô khóe mắt.

“Đừng khóc nữa. Cứ thế này cậu sẽ ngất mất.”

Đôi mắt của Laura, người vừa nói câu đó, cũng đỏ hoe, trông chẳng đủ tư cách khuyên nhủ ai.

Thấy tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm, cô ấy ngượng ngùng quay mặt đi. Hẳn là vì bản thân cũng đang khóc.

Dĩ nhiên, khóc lóc trong hoàn cảnh này là chuyện đương nhiên nên tôi có thể hiểu được. Vì vậy, mong là Laura cũng sẽ hiểu cho tôi.

‘Carl...’

Tôi lại cẩn thận lau đi những giọt nước mắt đọng trên mi. Tin tức đột ngột nhận được vào buổi sáng, thực sự là một tin như trời sập.

—Thưa Phu nhân. Tôi nghĩ Phu nhân cũng nên biết chuyện này nên mới liên lạc.

Đó là cuộc gọi từ một Nữ Bá tước mà tôi vẫn thường liên lạc và giữ mối quan hệ thân thiết.

Tôi thấy hơi lạ trước vẻ mặt có phần bồn chồn của cô ấy, nhưng vì cô ấy không phải là người nói những lời sáo rỗng nên tôi đã bảo cứ nói thoải mái. Hơn nữa, không giống tôi, cô ấy đang ở Đế đô nên có lẽ cô ấy có một tin tức quan trọng nào đó muốn báo.

—Trưởng phòng Thanh tra...

Nhưng trớ trêu thay, người nghe là tôi lại chẳng thể thoải mái nổi.

“Thật sao, thưa Phu nhân?”

—Tôi cũng khó tin lắm, nhưng có vẻ là sự thật.

Và câu nói tuy ngập ngừng nhưng đầy quả quyết của cô ấy khiến tôi như muốn phát điên. Một người ở địa vị Nữ Bá tước mà nói “có vẻ là sự thật” thì có nghĩa là trong giới xã giao, chuyện đó đã được mặc định là sự thật rồi.

Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi đã nghe phải một tin không thể tin nổi, một tin mà nếu là sự thật thì trái tim tôi sẽ tan nát mất.

Rằng Carl, con trai tôi, đã thiếp đi tại nghĩa trang quốc gia. Lại còn ngủ say trong men rượu, ngay tại nơi những người đồng đội năm xưa của thằng bé đang yên nghỉ.

—Tôi xin lỗi vì đã báo tin này. Nhưng tôi nghĩ Phu nhân cũng nên biết.

“...Cảm ơn Phu nhân.”

Tôi khẽ gật đầu với vị Nữ Bá tước đang luống cuống như thể chính mình là tội đồ.

Phải, dù là một tin buồn— nhưng chính vì là tin buồn nên tôi càng phải biết. Tôi phải biết dù chỉ một chút về nỗi buồn và nỗi đau của thằng bé.

Vì vậy, tôi đã cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể. Chỉ cho đến khi ngắt cuộc gọi. Ngay khi đặt quả cầu liên lạc xuống, nước mắt tôi tuôn rơi như thể đôi mắt đã hỏng.

“Hay là cậu thử liên lạc xem sao?”

Trước lời nói cẩn trọng của Laura, tôi lắc đầu.

“Liệu thằng bé... có nghe máy không?”

Nghe câu đó, Laura cũng im lặng.

Carl từ nhỏ đã không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Sau khi trưởng thành, thằng bé thậm chí còn có cả một khía cạnh lạnh lùng.

Một thằng bé như vậy lại tìm đến rượu, buông bỏ tất cả và ngủ thiếp đi trước nấm mồ. Nếu bây giờ tôi liên lạc, liệu thằng bé có nghe máy không? Hay điều đó sẽ càng làm thằng bé khó chịu hơn?

“Bây giờ... bây giờ chúng ta hãy chờ đợi.”

Rốt cuộc, tôi chỉ có thể nói được bấy nhiêu.

Tôi thật sự ghét bản thân mình lúc này. Nếu tôi là một người mẹ bình thường, có lẽ tôi đã có dũng khí liên lạc với Carl ngay lập tức.

Không, ngay từ đầu, có lẽ Carl đã mở lòng với tôi rồi.

‘Vẫn còn xa lắm.’

Tôi đã vui mừng vì nghĩ rằng mối quan hệ với Carl đang dần được hàn gắn, nhưng vẫn còn xa lắm.

Quả cầu liên lạc bỗng phát sáng.

—À, mẹ.

Khi biết người gọi là Carl, những giọt nước mắt tôi gắng kìm nén suýt chút nữa lại tuôn trào—

—Con xin lỗi vì đường đột quá, nhưng mẹ có biết tặng quà gì cho một tiểu thư thì hợp không ạ?

Nghe câu ấy, dòng lệ chực tuôn ra bỗng dưng bị nuốt ngược vào trong.

Tôi liếc mắt chạm phải ánh nhìn của Laura đang đứng sau quả cầu liên lạc. Laura liền gật đầu lia lịa.

‘Tư vấn tình cảm.’

Lồng ngực vốn như sắp vỡ tan của tôi bỗng đập rộn ràng chỉ vì một câu nói của Carl.

Tôi cũng thật là tráo trở. Chỉ cần nghĩ rằng con trai đang dựa dẫm vào mình là tâm trạng lại dễ dàng tốt lên như thế này.

“Là quà cho Công nương phải không con?”

—...Vâng.

Nhưng khi nhìn Carl ngượng ngùng gật đầu, một nụ cười tự nhiên nở trên môi tôi.

Vì tôi chợt nhận ra, khoảng cách giữa tôi và Carl, có lẽ cũng không xa như mình vẫn nghĩ.

Đúng là tráo trở thật.