Sau khi trấn tĩnh lại, Trưởng khoa 1 đã về đến dinh thự an toàn. Cô là kiểu người dù say vẫn nhớ như in mọi chuyện, nên tôi chỉ e sáng mai tỉnh dậy, cô sẽ xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự vẫn mất thôi.
Tôi đứng đó cho đến khi thấy các thị nữ dìu Trưởng khoa 1 vào trong dinh thự mới thở phào nhẹ nhõm.
‘May thật.’
Chút nữa thì tôi đã lại làm Trưởng khoa 1 bật khóc vào phút chót. Có lẽ vì đầu óc cũng đã mụ mị đi ít nhiều, nên tôi mới lỡ lời nói ra một câu tai hại.
“Dù vậy, chúng ta cũng đã có rất nhiều kỷ niệm. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy rùng mình. Nghe thì có vẻ là “nghiêm túc cân nhắc”, nhưng nói theo kiểu khác thì chẳng phải đây chính là câu cửa miệng thoái thác của một công chức như ‘Tôi sẽ tích cực xem xét’ hay sao?
Vừa dứt lời tôi đã nhận ra mình hớ hênh. Ý tôi thực sự là sẽ suy nghĩ một cách cẩn trọng, vậy mà cuối cùng lại thốt ra một câu có thể bị hiểu thành lời từ chối khéo.
May thay, Trưởng khoa 1 nghe xong lại nhoẻn miệng cười với gương mặt đẫm lệ. Lần này, xem ra cô đã hiểu đúng ý tôi mà không hiểu lầm nữa.
Đúng là may mắn thật. Nếu lần này mà còn hiểu sai, chắc Trưởng khoa 1 sẽ chết vì mất nước mất.
‘Thật sự là may mắn sao?’
Tôi bất giác nở một nụ cười cay đắng. Ngăn được Trưởng khoa 1 khóc nức nở tuy là chuyện tốt, nhưng nỗi băn khoăn trong tôi vẫn chưa hề kết thúc.
Từ Ma Tông Công tước, Louise, Irina, cho đến cả Trưởng khoa 1. Thật không hiểu tại sao thời gian càng trôi, số lời tỏ tình lại càng tăng theo cấp số nhân thế này. Chẳng lẽ là lỗi game sao?
‘Giờ phải đối diện với Trưởng khoa 1 thế nào đây.’
Hơn nữa, lời tỏ tình của Trưởng khoa 1 có chút, không, phải nói là có phần đáng thương và buồn bã. Đến mức tôi có cảm giác như mình đã thấy được tận cùng con người cô.
Nếu chỉ là một lời tỏ tình đơn thuần thì một mình tôi đắn đo là xong, nhưng vì đã chứng kiến cảnh cô khóc lóc van xin, tôi lại phải bận tâm xem sau này nên đối diện với cô bằng vẻ mặt nào.
‘...Chắc sẽ ổn thôi.’
Phải rồi, cứ tin ở Trưởng khoa 1 thôi. Với tinh thần phi thường và sự năng nổ của mình, chắc chắn cô sẽ hành động như không có chuyện gì xảy ra. Khi đó tôi chỉ cần tùy cơ ứng biến là được.
Và sau khi trải qua chuyện hôm nay, tôi lại một lần nữa tự nhủ với lòng mình.
‘Tạm thời đừng đến kinh đô nữa.’
Vì sức khỏe tinh thần của bản thân, tốt nhất là không nên bén mảng đến kinh đô.
Rõ ràng cách đây không lâu tôi cũng đã hạ quyết tâm như vậy rồi lại thất bại thảm hại, nhưng tôi tin rằng lần này sẽ giữ được lâu hơn.
Làm ơn đi mà.
Tôi trì hoãn việc quay lại Học viện, lang thang ở kinh đô một lúc.
Đến thăm Tháp Ma Thuật nơi Ma Tông Công tước đang trấn giữ thì phiền phức quá. Hoàng Thái tử cũng biết điều đó nên đã bảo tôi quay về thông qua pháp sư ở cung của ngài, nhưng vì không nói rõ khi nào nên chắc tôi la cà một chút cũng không sao.
Vốn dĩ tôi định quay về ngay lập tức. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh Trưởng khoa 1 khóc lóc thảm thiết, tôi không tài nào yên lòng trở về được.
Đến mức tôi muốn tâm sự với ai đó. Đến mức tôi muốn xin lời khuyên xem mình phải làm gì bây giờ.
‘Chẳng có ai cả.’
Nhưng thật đáng tiếc, chẳng có người nào thích hợp.
Nếu kể cho Bộ trưởng hay người trong Phòng Thanh tra thì chẳng khác nào tôi đang rêu rao chuyện xấu hổ của Trưởng khoa 1, cảm giác thật tệ. Còn nói với Marghetta hay câu lạc bộ làm bánh thì đúng là ý tưởng điên rồ.
Hoàng Thái tử ư? Nếu nói với tên đó, chắc chắn gã sẽ cười nhạo rồi buông những lời như ‘Con của Trưởng phòng Thanh tra có nhiều mẹ chắc là vui lắm nhỉ.’ Còn Hoàng Thái tử phi, thấy người đàn em thân thiết sắp kết hôn hẳn sẽ vui mừng khôn xiết.
Mối quan hệ của mình lại hạn hẹp đến thế này sao. Tôi không có bạn bè...
“Thế nên tôi mới đến tìm các người đây.”
Tôi vừa vuốt ve tấm bia mộ vừa khẽ bật cười.
Thật nực cười. Lang thang tìm người để tâm sự, cuối cùng lại đến nơi này.
Nhưng biết làm sao được. Người mà tôi có thể gọi là bạn bè chỉ có các người, và nếu nói với các người thì cũng không sợ lọt đến tai người khác.
“Tôi không tìm được rượu vang Voyaare rồi. Sang năm tôi sẽ mang đến, nên các người tạm dùng cái này vậy.”
Tôi đổ chai rượu mua vội trên đường lên bia mộ. Nhờ người khác tư vấn mà đi tay không thì thật bất lịch sự.
Trước bia mộ của Hecate, cơ thể tôi thoáng cứng lại, nhưng rồi tôi vẫn rưới nốt phần còn lại.
‘Kể chuyện yêu đương trước mặt vợ cũ.’
Tôi gần như bật cười trước tình huống điên rồ này.
Nhưng biết làm sao được cơ chứ. Người bỏ anh lại mà đi là em cơ mà. Nếu em không ra đi, thì tình yêu của anh, người vợ của anh, sẽ chỉ có mình em mà thôi.
Anh hơi trách em, chỉ một chút thôi. Không, thực ra là rất nhiều. Mỗi khi nghĩ rằng nếu em không bỏ anh lại một mình thì đã chẳng xảy ra những chuyện này, lòng anh lại dấy lên cả sự oán hận.
Dĩ nhiên, đó chỉ là sự oán trách thoáng qua. Chẳng phải người ta vẫn nói ai yêu trước là người thua cuộc đó sao. Có lẽ cả đời này tôi sẽ luôn là kẻ thua cuộc trước cô ấy.
“Chồng của em giờ đã có tới năm ứng cử viên làm vợ rồi đấy.”
Tôi nhẹ nhàng tựa lưng vào bia mộ của Hecate. Làm thế này, tôi có cảm giác như được kết nối với cô nàng dù chỉ một chút. Dẫu cho dưới tấm bia này có lẽ chỉ còn lại vài món di vật.
“Nực cười nhỉ? Anh chỉ định nhìn về một người thôi, thế mà mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Tôi bật cười vì chính câu nói của mình. Phải, tôi chỉ nghĩ đến một người. Cho đến hai năm trước là cô ấy, và từ cách đây không lâu là Marghetta.
Vậy mà, như một trò đùa, con số đã tăng lên thành năm. Đến mức tôi tự hỏi có phải Enen đang giở trò gì đó để thúc đẩy sự sinh sản của các loài ngoại lai không nữa.
“Nếu biết là những ai, chắc em cũng sẽ ngạc nhiên lắm đấy.”
Tiếng cười cứ thế bật ra. Con gái út của Thiết Huyết Công tước, một vị Công tước đương nhiệm, tiểu thư của một gia đình Nam tước, và tiểu thư của một gia đình Bá tước.
Hơn nữa, còn có một thành viên bình thường trong Phòng Thanh tra từ cái thời chúng ta còn chật vật ở vị trí Trưởng nhóm. Chắc em cũng nhớ cô ấy nhỉ. Một kẻ lập dị xuất thân từ gia đình Hầu tước nhưng lại tình nguyện gia nhập Phòng Thanh tra. Giờ cô ấy đã là Trưởng khoa rồi đấy.
Tôi cứ cười khùng khục như vậy rồi ngậm lấy miệng chai rượu. Tôi cũng đã mua một chai cho mình, vì cảm thấy không thể tỉnh táo mà nghiêm túc xin lời khuyên được.
“Này. Chẳng phải anh từng nói số tôi là bị một bà vợ đè đầu cưỡi cổ hay sao. Rốt cuộc là thế nào đây hả.”
Sau khi tu một hơi dài, tôi hướng mắt về phía bia mộ của Oliver.
Tôi biết tên này là một tên ngốc, nhưng không ngờ ngay cả lời nói quả quyết của hắn cũng có thể sai một cách ngoạn mục như vậy.
“Tôi không thể nhìn thấy tương lai, nhưng chẳng phải tôi cũng đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm sao. Sống trên đời gặp gỡ bao nhiêu người, giờ chỉ cần nhìn mặt là tôi có thể đoán được rồi.”
“Thế sao một người như vậy lại không biết tương lai của chính mình?”
“Ờ nhỉ. Chỉ cần soi gương là phải biết chứ.”
Nhìn cái cách hắn nổi cáu trước câu nói đó, xem ra bản thân hắn cũng có chút chột dạ. Đáng lẽ lúc đó tôi phải nhận ra là không nên tin tưởng rồi mới phải.
Tôi uống nốt phần rượu còn lại, rồi chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi lại chuyển hướng nhìn.
“Lẽ nào cái số bị ‘vợ’ đè đầu cưỡi cổ mà anh nói không phải là vợ, mà là cấp trên hả?”
Nếu nghĩ theo hướng đó thì lại hợp lý đến lạ. Thực tế thì người hành tôi lên bờ xuống ruộng chính là Hoàng Thái tử. Còn Bộ trưởng thì cũng chỉ là người răm rắp làm theo lệnh cấp trên mà thôi.
Chỉ cần thay đổi góc nhìn, lời khuyên ngớ ngẩn ngày nào đã biến thành một lời tiên tri rợn gáy. Xin lỗi nhé Oliver. Là tôi đã hiểu sai rồi lại vô cớ oán trách anh.
‘Giá mà anh cũng cho tôi biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này.’
Dù biết đây chỉ là một lời hờn dỗi vô nghĩa, tôi vẫn không kìm được suy nghĩ đó.
Oliver chỉ dựa vào kinh nghiệm để suy đoán, chứ không thể nhìn thấy tương lai của người khác như Tanian. Dĩ nhiên là hắn không thể biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Mà cho dù có biết đi nữa, thì làm sao hắn có thể nói những lời như ‘Tất cả chúng ta đều sẽ chết, chỉ còn lại mình cậu thôi. Cậu có thể sẽ có nhiều vợ đấy.’ chứ. Nếu nói ra những lời như vậy, chắc chắn hắn đã bị hội đồng cho một trận rồi.
“Khó thật đấy.”
Tôi đặt chai rượu đã cạn tự lúc nào xuống đất và lẩm bẩm. Khó quá, tình hình hiện tại thật sự quá khó khăn.
Đầu óc tôi quay cuồng trước những lời tỏ tình dồn dập đến mức không thể nào nhận hết. Nếu đón nhận những lời tỏ tình này một cách hời hợt thì đó không chỉ là bất kính với Hecate, mà còn là thiếu tôn trọng với những người trong cuộc.
Nhưng nếu từ chối thì tôi lại do dự. Vì sợ sẽ trở nên khó xử sao? Đó cũng là một phần. Tình cảm dành cho Hecate? Đó cũng là một lý do.
Nhưng mà, liệu có phải tôi làm vậy chỉ vì tình cảm dành cho Hecate không?
‘Là một cái cớ.’
Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi. Viện cớ Hecate, một người đã khuất, để đẩy người khác ra xa, đó chẳng phải là đang lợi dụng cô nàng hay sao? Chẳng phải vì tôi không đủ can đảm đối diện với lòng mình nên mới dựng lên một tấm khiên để che giấu hay sao?
Nếu sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi thật lòng chấp nhận một lời tỏ tình, Hecate sẽ không oán trách đâu. Vì cô nàng là người như vậy.
Ngược lại, nếu tôi lừa dối lòng mình, nhân danh giữ gìn nghĩa tình với Hecate mà từ chối tất cả, cô nàng ngược lại sẽ tức giận. Cô nàng sẽ hỏi rằng có phải vì một người đã chết như mình mà tôi đang vứt bỏ cuộc đời của một người đang sống hay không.
‘Có phải mình đang suy nghĩ quá chủ quan không nhỉ.’
Dĩ nhiên, tôi không biết liệu Hecate có thực sự nghĩ như vậy không. Tất cả cũng chỉ dựa trên kinh nghiệm và suy đoán của tôi mà thôi.
Và nhìn cái cách tôi đang suy nghĩ theo hướng tích cực thế này, cũng đủ rõ lòng tôi đang hướng về đâu.
‘Mình đã rung động rồi.’
Một nụ cười gượng gạo nở trên môi. Sau khi say đến mức này, sau khi làm loạn trước bia mộ của những người bạn này, tôi mới có thể nhìn thấu lòng mình.
Tôi không hề ghét những lời tỏ tình đó. Ngược lại, tôi còn khao khát được đón nhận tình cảm hướng về mình.
Vì họ là những người yêu mến tôi. Vì biết đâu đó có thể là gia đình đầu tiên mà tôi có được trong đời.
‘Gia đình của mình...’
Dĩ nhiên bây giờ tôi cũng có một gia đình mang tên Krasius, nhưng khó có thể coi đó hoàn toàn là gia đình của tôi. Nói một cách chính xác, tôi chẳng phải là một tên trộm đã cướp đi thân xác này hay sao?
Trước khi xuyên không cũng vậy. Một đứa trẻ mồ côi thì làm gì có gia đình. Chỉ là những đứa trẻ trong cùng cô nhi viện, cố gắng coi viện trưởng như người thân mà thôi.
Nhưng đây là những mối nhân duyên mà tôi có được, không phải do thân xác này. Là những mối nhân duyên được tạo ra từ hành động của tôi. Là những mối nhân duyên yêu mến con người tôi.
Một gia đình được tạo nên duy nhất, duy nhất bằng chính năng lực của mình.
‘Thích thật.’
Tiếng cười cứ thế tuôn ra như thể có thứ gì đó trong tôi đã hỏng mất rồi.
Gia đình càng đông càng vui chứ sao. Có một người đã là may mắn lắm rồi, nếu có đến năm người thì tôi phải quỳ lạy cảm tạ trời đất.
...Nhưng liệu có dừng lại ở con số năm không? Một kẻ đã mất đi sáu người bạn, những người đáng lẽ có thể trở thành gia đình, liệu có thể hài lòng chỉ với năm người sao?
“Thằng điên.”
Tôi vội lắc đầu trước ý nghĩ điên rồ của chính mình. Dĩ nhiên là hài lòng rồi. Đừng nói là năm, chỉ một mình Marghetta thôi cũng đã là quá đủ.
Mà cho dù không hài lòng thì sao chứ, chẳng lẽ còn có ai tỏ tình nữa à. Giờ thì làm gì còn ai để tỏ tình nữa.
‘Những người phụ nữ mình quen biết đều đã tỏ tình cả rồi.’
Tôi cứ ngồi đó một mình cười như vậy một lúc lâu.
Bầu trời xa lạ.
“Tr, Trưởng phòng.”
“A.”
Và một giọng nói cũng xa lạ.
Có lẽ vì đã lâu không ngủ ngoài trời nên tôi uể oải vươn người dậy rồi nhìn quanh.
Những chai rượu lăn lóc khắp nơi, tấm bia mộ dường như vẫn còn ẩm ướt, bộ quần áo dính đầy đất cát, và cuối cùng là người quản trang Nghĩa trang Quốc gia đang đứng ngồi không yên.
...À.
“Tôi xin thất lễ.”
Tôi chỉ định nằm một lát thôi mà lại ngủ quên mất. Thậm chí còn ngủ cho đến tận lúc người quản trang đi tuần tra.
‘Chết tiệt.’
Mặt tôi nóng bừng lên. Mất công đưa Trưởng khoa 1 về tận dinh thự thay vì để cô ấy nằm ngoài đường, cuối cùng chính mình lại biến thành một kẻ vô gia cư.
Lại còn trong tình trạng say khướt. Đây tuyệt đối là bộ dạng tôi không muốn cho bất kỳ ai thấy.
“Đ, để tôi dọn cho!”
Khi tôi bắt đầu nhặt từng chai rượu, những vật chứng cho sự bê tha lúc rạng sáng, người quản trang vội vàng chạy tới.
“Không, tôi mang đến thì phải để tôi dọn dẹp chứ.”
“Không sao đâu! Giữ gìn vệ sinh là công việc của tôi mà!”
Cuối cùng, trước sự nhiệt tình của người quản trang, tôi đành phải tay không rời đi.
‘Chết tiệt.’
Thật sự là trước Lễ mừng năm mới, mình không nên đến kinh đô nữa.
Nếu trước lúc đó mà còn vác mặt đến đây, tôi không phải là người, mà là một thằng súc sinh.
