Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 210 - 6 giờ hệ thống (2)

Tôi khẽ hé mắt. Chắc do dạo này mệt mỏi quá nên tôi nhìn nhầm thôi.

[ Cháuuuuu zậy làààà có cưới Ma Tông Côôôông tước hônggg? ]

Vẫn y như cũ. Xem ra tôi không nhìn nhầm thật.

‘Thật hết nói nổi.’

Cảm giác não nề lại ùa về. Nghe nói tước hiệu Công tước đều do Hoàng đế ban tặng, thật không hiểu Hoàng đế đương nhiệm đã nghĩ gì khi ban cho một người như thế này danh hiệu Hiền Minh Công tước.

Phải chi Hoàng đế có mắt nhìn người, hẳn ngài đã muốn ban cho bà ta tước hiệu Tửu Lượng Công tước, Tửu Tinh Công tước, hay Nát Rượu Công tước rồi. Cũng có khi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ngài đã chọn cách “mỉa mai” bằng cái tên Hiền Minh Công tước chăng? Với ngụ ý rằng làm ơn hãy cư xử cho xứng với danh hiệu của mình đi.

‘Mà kể ra cũng xứng với cái tên thật...’

Nghĩ đến năng lực của cái đồ nghiện rượu, à không, của con sâu rượu... à không, của vị Công tước này, tôi lại bất giác thở dài. Chỉ tiếc cho Hoàng đế, Hiền Minh Công tước lại là một con quái vật sở hữu cả trí tuệ lẫn tửu lượng.

Thật ra, tôi đồ rằng tật nghiện rượu này có lẽ là để cân bằng lại nhân vật. Theo tôi thấy, khi tạo ra Hiền Minh Công tước, Đấng Sáng Tạo đã ban cho bà ta quá nhiều trí tuệ, nhiều đến mức phải gắn thêm trạng thái say xỉn cố định mới giữ được thế cân bằng cho thế giới.

“Khi đứa trẻ này trưởng thành, nó sẽ làm cả Đế Quốc kinh ngạc.”

Thuở Hiền Minh Công tước còn là một cô bé, một vị Hồng y Giáo chủ ghé thăm dinh thự Công tước Salon đã nhìn bà và để lại lời tiên đoán ấy.

Dĩ nhiên, đó cũng có thể chỉ là một lời nói đãi bôi, vì cha của Hiền Minh Công tước, người được mệnh danh là Kính Cẩn Công tước, vốn là một tín đồ sùng đạo của Giáo hội Lê Minh. Nhưng rốt cuộc thì Hiền Minh Công tước đã thật sự làm cả Đế Quốc kinh ngạc, dù là vì một lý do khác hẳn so với năng lực của bà.

Tuy có hơi khác thường, nhưng nói chung làm người ta kinh ngạc là được rồi. Đúng là Hồng y Giáo chủ có khác, phán chuẩn thật.

[ Saoooo khôngkkkk trarrrr lờiiiiii? ]

‘Chết tiệt.’

Tôi đang cố gắng trấn tĩnh cái đầu phức tạp của mình, nhưng Hiền Minh Công tước nào có cho phép một công chức đáng thương như tôi được lơ là. Chỉ mới xao nhãng một chút mà đã bị hối thúc một cách tàn nhẫn thế này đây.

Hơn nữa, nhìn dòng chữ ngày càng rõ nét, có vẻ như bà ta đang dần tỉnh táo lại. Cứ đà này, chắc tôi sẽ bị làm phiền cho đến khi trả lời mới thôi.

‘Đành chịu vậy.’

Bị làm phiền một lát bây giờ, hay bị giày vò trong mấy ngày tới. Nếu phải chọn một, dĩ nhiên tôi sẽ chọn vế trước.

Tôi khẽ thở dài rồi kích hoạt quả cầu liên lạc. Tôi không có khả năng giải mã tin nhắn của người say, nên tốt nhất là cứ gặp mặt trực tiếp.

—CHÁUUUUU ỚIIIIIIIIII!

Và ngay khi kết nối được thiết lập, một giọng nói ồn ào đến mức có thể ám ảnh vào cả giấc mơ đã chào đón tôi.

‘Cái âm “ói”...?’

Cái cách phát âm kỳ lạ nằm giữa âm “ơi” và “ói” này, lần nào nghe tôi cũng phải giật mình.

Mà khoan đã, tôi là cháu của chồng bà, chứ đâu phải cháu của bà.

“Người thừa kế của gia tộc Krasius, Trưởng phòng Tài chính─”

—Thôiiii, thôiiii, đượcccccc rồiiiii! Giữaaaaa chúng taaaa~ còn khách sáo làm gì!

Hiền Minh Công tước vừa khúc khích cười vừa tu ừng ực cả chai rượu vang.

Tưởng bà ta đang giải rượu, ai ngờ lại nạp thêm cồn. Chắc hẳn dòng tin nhắn thúc giục vừa rồi là một kỳ tích mới có thể gửi đi một cách dễ hiểu như vậy.

Tôi khẽ cụp mắt xuống, không đủ tự tin để nhìn thẳng vào bộ dạng điên cuồng đó.

‘Giữa chúng ta?’

Lại còn nói những lời kỳ lạ nữa. Tôi chẳng muốn có bất kỳ mối quan hệ nào sất. Xin bà đừng đi đâu nói rằng chúng ta là người một nhà.

...Mà vốn dĩ bà ta cũng hiếm khi rời lãnh địa, nên chắc cũng chẳng có ai để mà nói.

—Cháu trai, cháu trai!

“Vâng, thưa Phu nhân. Tôi đang nghe đây.”

—Khônggggggg, đừnggggg gọi như thếeeee!

“...Vâng, thưa mợ.”

Nghe vậy, bà ta liền gật đầu lia lịa với vẻ mặt hài lòng.

Thật đáng buồn. Tuổi đời còn trẻ, ngoại hình cũng ưa nhìn, vậy mà tại sao lại có một tính cách bị nguyền rủa như thế cơ chứ.

Mái tóc dài màu xanh lá mạ cùng đôi mắt vàng kim. Thú thật, bà ta hội tụ đủ điều kiện để trở thành một mỹ nhân mang vẻ đẹp huyền bí, nhưng trớ trêu thay lại là một kẻ nghiện rượu.

—Cháu traiiii của taaaa~ khó gặp quá nên ta phảiii liên lạc trướcccc đó!

“Lần cuối chúng ta gặp nhau là ở Lễ mừng năm mới, kể ra cũng lâu rồi.”

Tôi đã lựa lời nói một cách khéo léo, ý là, ngoài Lễ mừng năm mới ra thì bà có bao giờ rời khỏi lãnh địa đâu mà gặp.

Nhưng chiêu này chẳng có tác dụng với kẻ say bất khả chiến bại kia. Không biết là do say nên không hiểu, hay là hiểu nhưng vờ như không biết nữa.

—Phư hự hự─ Phải khôngggg, ta cứ nghĩ năm sau mới gặp lạiiii─ Dạo này tin tức về cháu trai nóng hổi lắm nhỉ?

Trước câu nói đó, tôi chẳng thể đáp lại lời nào. Nếu đây không phải là vấn đề chính sách mà là tin đồn trong giới quý tộc, lại còn đến tai một kẻ nghiện rượu chỉ ru rú trong nhà thế này, thì có nghĩa là cả Đế Quốc đang sôi sục vì nó rồi.

Thấy tôi im lặng, Hiền Minh Công tước cười phá lên rồi lại nốc rượu vang.

—Ma Tông Công tước cũng nhút nhát quá nhỉ!

“Dạ?”

Trước một phát ngôn khó hiểu, tôi đã buột miệng hỏi lại. Ai nhút nhát cơ?

‘Nhìn vào đâu mà bảo thế.’

Công khai tỏ tình tại tiệc sinh nhật của Hoàng Thái tử phi. Tung tin đồn rùm beng khắp Đế Quốc.

Hành động này hoàn toàn trái ngược với sự nhút nhát. Đây là một nước đi mà ngay cả người can đảm và tự tin nhất cũng phải do dự kia mà.

—Ngạiii ngùnggg~ đến mức không dám nói vớiii cháu traiii~ chỉ lượn lờ xung quanhhhh~

Nhưng mặc kệ vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, Hiền Minh Công tước vẫn tiếp tục nói mà chẳng hề bận tâm.

—Tỏ tình rồi mà không dám đến gần cháu, chỉ toàn đi gặp mấy cô tiểu thư, là để nói rằng ta thích ngươi nên hãy biết điều đi đó!

Vừa nói, Hiền Minh Công tước vừa đập bàn cười, trông bà ta thoáng có nét điên loạn. Tiếng cười “phá ha ha” của bà ta vui vẻ đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Dù sao đi nữa, đó là những lời vô căn cứ và khó hiểu. Nếu là người khác nói, tôi sẽ cho rằng họ say nên nói năng linh tinh.

‘Oái oăm thay, người nói lại là Hiền Minh Công tước.’

Vốn dĩ độ tin cậy của một thông điệp phụ thuộc vào người truyền tin. Thật không may, một khi đã là lời của Hiền Minh Công tước, dù có vô lý đến đâu tôi cũng không thể bỏ qua.

Lời của một kẻ say thì không đáng tin ư? Ngay từ đầu, người phụ nữ này đã có một giai thoại đáng sợ rằng, ngoại trừ tang lễ của cha mẹ và đám cưới của chính mình, bà ta lúc nào cũng trong trạng thái say xỉn.

Dù say xỉn như vậy, bà ta vẫn là một cao thủ SimCity, người đã lãnh đạo Công quốc Chenes - một nơi tập trung đủ thứ vấn đề đau đầu như khu vực lợi ích cốt lõi của Đế chế Apels cũ, vựa lúa lớn nhất Đế Quốc, và khu bảo tồn dị tộc - một cách êm thấm. Lời của một người như vậy, không thể không để tâm được.

“Thưa mợ. Xin thất lễ nhưng ý người là sao...”

—Phư hự, cháu trai cũng tò mò rồiiii àaaa?

Câu “không phải bà làm tôi tò mò à” đã dâng đến cổ họng rồi lại trôi xuống.

Sau một hồi khúc khích, Hiền Minh Công tước hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Một làn khói màu hồng nhạt tỏa ra từ miệng bà, có thể thấy rõ ngay cả qua quả cầu liên lạc.

Một thứ mà chỉ duy nhất Hiền Minh Công tước trên thế giới này mới có thể làm được. Ma thuật độc nhất của Hiền Minh Công tước, dùng mana để đốt cháy cồn trong cơ thể rồi thổi ra ngoài.

‘Tận thế rồi.’

Tôi nhắm nghiền mắt lại. Một thế giới có thể tạo ra thứ ma thuật như thế này, thật đáng sợ.

—Cháu trai của ta~ Ma Tông Công tước cứ liên tục tung tin đồn, rồi lại gặp gỡ những người xung quanh~ Chắc cháu sợ lắm nhỉ?

“Không, cũng không đến mức đó đâu.”

Dù vẫn còn hơi cao hứng, nhưng giọng nói của Hiền Minh Công tước đã tỉnh táo hơn lúc nãy.

Thú thật là tôi suýt nữa đã trả lời là “đúng vậy”, nhưng may mà kìm lại được. Thật quá xấu hổ để thừa nhận điều đó.

—Nhưng mà này cháu trai. Nếu một Công tước đã quyết tâm thì liệu mọi chuyện có dừng lại ở mức đó không~?

“Không.”

—Phải không?

Câu này thì tôi có thể trả lời nhanh chóng. Không, tuyệt đối không.

Sức mạnh của một Công tước trong Đế Quốc là tuyệt đối. Một khi đã muốn thứ gì, họ nhất định sẽ có được nó. Vậy mà lại dùng cách khuấy đảo những người xung quanh tôi thay vì nhắm thẳng vào tôi ư? Cách này không phải không hiệu quả, nhưng quá tốn thời gian.

—Đã công khai tỏ tình nhưng sau đó lại im hơi lặng tiếng, chỉ đi gây chú ý với những người xung quanh. Rõ ràng quá rồi còn gì!

Hiền Minh Công tước một mình gật gù, rồi bà ta cười toe toét và giơ ngón trỏ lên.

—Muốn được cháu để mắt tới nên mới tỏ tình đại, nhưng lại ngại không dám tiến thêm bước nữa.

Và rồi ngón giữa lặng lẽ giơ lên.

—Nhưng cứ im lặng thì lại sợ các tiểu thư khác chen vào, nên mới đi tung tin đồn.

Nói đến đó, Hiền Minh Công tước gục xuống bàn, bờ vai run lên vì cố nhịn cười.

—Ma Tông Công tước của chúng ta nữ tính quá đi mất! Cứ như lần đầu hẹn hò thế này, bảo 12 tuổi chứ không phải 120 tuổi chắc ta cũng tin đấy!

Nghe những lời đó, tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Cái dũng khí dám đường hoàng nói ra những lời mà ngay cả Hoàng đế cũng không dám.

Rượu là liều thuốc của lòng can đảm, có thật không vậy? Dù lời của Hiền Minh Công tước sẽ không đến tai Ma Tông Công tước, nhưng nói những lời như vậy về một vật phẩm do Ma Tông Công tước tạo ra thì cũng có chút e ngại chứ.

“...Không phải Người đã cho cháu thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình sao? Người nói sẽ đợi đến Lễ mừng năm mới mà.”

—Đó là chạy trốn. Để bản thân có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ.

Gạt nỗi sợ sang một bên, tôi cố gắng lên tiếng, nhưng Hiền Minh Công tước đã dứt khoát đáp lại.

—Chắc Ma Tông Công tước đang tự hợp lý hóa rằng đó là vì cháu~ là để cho cháu có thời gian~ Chắc vậy rồi? Vì là Elf lại còn là pháp sư nên chắc sẽ giỏi kiểm soát tâm trí của mình lắm.

Một khả năng mà tôi chưa từng nghĩ tới. Vậy ra Ma Tông Công tước đó đã viện cớ để câu giờ cho bản thân ư?

—Cháu trai. Nếu cảm thấy bị Ma Tông Công tước dắt mũi, hãy thử chủ động tấn công trước đi. Người đó sẽ mừng đến phát điên cho xem.

Ta gặp Elf một hai lần chắc?

Lời nói bổ sung của Hiền Minh Công tước khiến tôi ngẩn ngơ nhìn vào quả cầu liên lạc.

Cuộc trò chuyện đầy hỗn loạn và điên rồ kết thúc khi Hiền Minh Công tước khui một chai whiskey mới.

—Vậyyyyyy thì! Vì cuộc hôn nhân hạnh phúc của cháu traiiii taaaaa!

Bà ta uống một hơi hết nửa chai whiskey mới khui, rồi đổ nửa còn lại lên quả cầu liên lạc và kết thúc cuộc gọi.

‘Thế kia mà là... Hiền Minh?’

Tôi thật sự hoài nghi một cách nghiêm túc, nhưng vì những tia sáng trí tuệ thỉnh thoảng lóe lên nên tôi đành tạm chấp nhận.

Lần này cũng vậy. Một góc nhìn, một suy nghĩ chỉ có thể có ở một kẻ điên say xỉn.

‘Ma Tông Công tước đang do dự.’

Tóm tắt lại thì là như vậy. Ma Tông Công tước mà tôi tưởng là đường hoàng, hóa ra cũng đang hoang mang và cần thời gian để bình tĩnh lại giống như tôi.

‘Thật vậy sao?’

Đặt giả thuyết lời của Hiền Minh Công tước là sự thật, tôi thấy cũng có lý.

Sau lời tỏ tình không hề tiếp xúc với tôi? Tôi cứ ngỡ đó là để tôi chuẩn bị tinh thần cho đến Lễ mừng năm mới, nhưng Ma Tông Công tước không có lý do gì phải chờ đợi như vậy. Nhưng nếu đó là thời gian để chính Người trấn tĩnh lại thì sao?

Trong khi đó lại tung đủ thứ tin đồn xung quanh? Chắc là để gây áp lực, ngăn không cho ai trả giá cao hơn món hàng mà mình đã đặt cọc. Mà thực ra nếu xét theo thứ tự thì Marghetta mới là người đặt cọc trước.

—Chắc Ma Tông Công tước đang tự hợp lý hóa rằng đó là vì cháu~ là để cho cháu có thời gian~ Chắc vậy rồi? Vì là Elf lại còn là pháp sư nên chắc sẽ giỏi kiểm soát tâm trí của mình lắm.

Và Ma Tông Công tước cũng đang tự hợp lý hóa, vờ như bản thân đang rất thong dong.

—Cháu trai. Nếu cảm thấy bị Ma Tông Công tước dắt mũi, hãy thử chủ động tấn công trước đi. Người đó sẽ mừng đến phát điên cho xem.

Vì vậy, nếu tôi chủ động tiếp cận trước, Người sẽ càng thêm bối rối.

‘Là thật sao?’

Tôi thấy hoang mang quá. Vừa có vẻ là thật, lại vừa giống như lời nói nhảm.

Cách xác nhận thực ra rất đơn giản. Tôi chỉ cần đến Tháp Ma Thuật gặp Ma Tông Công tước là biết ngay thôi, phải không?

Nếu lời của Hiền Minh Công tước là sự thật, Ma Tông Công tước sẽ không có phản ứng gì cả─

‘Còn nếu không phải.’

Thì chẳng khác nào tự chui đầu vào hang cọp. Có lẽ Ma Tông Công tước sẽ nghĩ ‘Tự mình đến đây, xem ra cưng cũng thích ta rồi nhỉ’ và trói tôi lại ngay lập tức.

Phải suy nghĩ thêm thôi. Dù là lời của Hiền Minh Công tước, đây không phải là vấn đề có thể quyết định dễ dàng được.

...Và tạm thời, tôi thấy hơi sợ khi phải đến thủ đô.

Cảm nhận được ánh mắt sắc như dao, tôi đảo mắt lia lịa.

Lạ thật. Rõ ràng là qua quả cầu liên lạc thì làm sao cảm nhận được ánh nhìn cơ chứ.

***

—Eli.

“Vâng, vâng. Hoàng Thái tử phi Điện hạ.”

—Đừng đột nhiên dùng kính ngữ như vậy.

“...Vâng, tiền bối.”

Nghe tôi đáp lại với vẻ tiu nghỉu, tiền bối Aria thở dài thườn thượt. Bờ vai tôi bất giác co rúm lại.

—Eli. Em không có ý định kết hôn sao?

Câu nói đó khiến tôi cúi gằm mặt xuống.

‘Mình biết ngay mà.’

Tôi đã từng phải nhờ đến sự giúp đỡ của tiền bối Aria vì tình yêu tươi đẹp với Trưởng phòng.

Và ngay từ khoảnh khắc đó, tình huống này đã được dự báo trước.

—Em định làm việc ở Phòng Thanh tra mãi sao? Cả đời chỉ làm Trưởng khoa 1 thôi à? Em không muốn trở thành Phu nhân Bá tước sao?

Giọng nói có vẻ hơi tức giận của tiền bối Aria khiến tôi càng không thể ngẩng đầu lên.

Tiền bối... lúc nổi giận đáng sợ lắm...