Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 209 - 6 giờ hệ thống (1)

Trời còn chưa rạng sáng. Dẫu vẫn còn quá sớm để bắt đầu một ngày mới, nhưng đế đô dạo này lắm chuyện phiền phức, nên tôi thấy đến văn phòng sớm lại yên tâm hơn.

Cứ nấn ná ở dinh thự thì thể nào cũng có khách tìm đến, mà đi làm cùng giờ với mọi người thì lại kẹt xe. Phiền phức thật.

Vì thế, tôi cẩn trọng ngồi dậy, nhưng cảm giác cổ tay bị níu lại khiến tôi phải ngoảnh sang bên cạnh.

“Lio... anh đi bây giờ sao?”

“Lana.”

Tôi dùng tay còn lại xoa đầu Lana, đôi mắt lơ mơ ngái ngủ của cô ấy liền khép lại.

Trông hệt như một chú mèo đang thiu thiu ngủ. Dĩ nhiên, ví von một người với loài mèo có lẽ hơi thất lễ.

“Em muốn ăn sáng cùng anh mà...”

Thấy Lana vẫn lí nhí nói dù đã nhắm mắt, tôi bèn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy. Quả thật dạo này tôi toàn đi làm mà chẳng ăn sáng. Chắc hẳn Lana ở lại một mình cũng cô đơn lắm.

Nhưng cũng đành chịu thôi. Nếu tôi ở dinh thự, đám đông cũng sẽ kéo đến, và rồi Lana cũng sẽ mệt mỏi theo. Thà cô đơn còn hơn là phiền muộn.

“Tối anh sẽ về, đừng lo.”

“Thật không đóooo...?”

Vừa nói, Lana vừa cựa mình rồi chìa ngón út ra.

“Ừ, thật mà.”

Chỉ đến khi tôi ngoéo tay hứa, Lana mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

‘Phải về sớm thôi.’

Tôi rón rén bước xuống giường để không làm Lana thức giấc.

May mắn là việc về sớm không có gì khó khăn. Tôi đi làm sớm không phải vì công việc chất đống, ngược lại, bắt đầu sớm thì có thể tan làm sớm hơn.

Hơn nữa, Khoa 5 cũng không phải là nơi bận rộn nhất Phòng Thanh tra. So với Khoa 3 suốt ngày phải chạy đôn chạy đáo, công việc của chúng tôi nhàn hạ như dân văn phòng.

‘Mong là hôm nay không có chuyện gì xảy ra.’

Lời cầu nguyện mỗi sáng kể từ khi tôi trở thành Trưởng khoa 5.

Dĩ nhiên, lời nguyện cầu này hiếm khi nào trở thành hiện thực.

Lời cầu nguyện hôm nay cũng chẳng thành. Mà giờ tôi cũng không còn ngạc nhiên nữa rồi.

‘Lại có chuyện rồi sao.’

Ngay khi tay vừa chạm vào nắm cửa văn phòng, tôi đã cảm nhận được. Một màn hỗn loạn hoành tráng đang diễn ra ở phía bên kia.

Nhưng tôi đã sống như thế này được 2 năm rồi. Giờ đây, tôi có thể đoán được tình hình. Đây là kiểu hỗn loạn mà tôi có thể bước vào mà không gặp vấn đề gì.

Quả nhiên, vừa mở cửa, tôi đã thấy Trưởng khoa 1 đang túm cổ áo Trưởng khoa 2.

‘Chẳng phải chuyện gì to tát.’

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đã có lúc tôi lo rằng dự đoán của mình có thể sai.

“À, Trưởng khoa 5.”

Vừa thấy tôi mở cửa, Trưởng khoa 3 đang đứng ở góc phòng liền lên tiếng chào. Có vẻ anh ta đang lánh nạn khỏi cơn thịnh nộ của Trưởng khoa 1.

Thực ra với vóc dáng của Trưởng khoa 3 thì dù đứng ở đâu cũng dễ bị chú ý, nhưng Trưởng khoa 1 lúc này chắc chỉ nhìn thấy mỗi Trưởng khoa 2 mà thôi.

“Anh đến sớm nhỉ.”

“Phải đến sớm thôi. Cứ bị đeo bám mãi, mệt mỏi thật.”

Tôi gật đầu trước lời của Trưởng khoa 3, anh ta vừa nói vừa gãi đầu ra vẻ phiền phức. Sự phiền toái mà tôi gặp phải thì các Trưởng khoa khác chắc cũng vậy. Mọi người đều đến sớm với cùng một suy nghĩ.

“Chắc họ thấy Trưởng phòng thì đáng sợ, còn chúng ta thì dễ bắt nạt đây mà.”

“Chẳng phải sự tò mò của giới quý tộc đôi khi còn lấn át cả nỗi sợ hãi hay sao.”

“Hừm, cũng đúng.”

Chúng tôi trao đổi vài câu chuyện vô thưởng vô phạt trong khi lơ đãng quan sát cơn thịnh nộ của Trưởng khoa 1.

Nhìn Trưởng khoa 2 lủng lẳng trong tay Trưởng khoa 1 như một con rối giấy, trông cũng có phần đáng thương, nhưng nghĩ đến việc anh ta tự chuốc họa vào thân, chút thương cảm ấy liền tan biến ngay lập tức.

‘Ai bảo cái miệng nhanh hơn cái não làm gì.’

Nghĩ đến vụ việc mấy hôm trước, tôi không khỏi thở dài. Dù có say rượu đến đâu thì cũng có những lời nên và không nên nói.

Thảm họa ập đến tại buổi tiệc của các cán bộ Phòng Thanh tra. Trưởng khoa 2, người hùng hồn tuyên bố “hôm nay tôi phải say”, cuối cùng đã mất kiểm soát hoàn toàn.

“Này, giờ cô tính sao đây?”

“Anh đột nhiên nói gì vậy?”

Trưởng khoa 2, lúc này đã say như một con cún, buông lời sủa bậy với Trưởng khoa 1 đang im lặng uống rượu. Trớ trêu thay, lại nhắm đúng vào Trưởng khoa 1, người dạo gần đây tâm trạng trông không được tốt.

“Nghe nói Ma Tông Công tước đã ra mắt mẹ chồng tương lai rồi đấy, còn cô thì sao nào.”

Trước lời nói cùng tiếng cười khúc khích của Trưởng khoa 2, bàn tay đang nâng ly của Trưởng khoa 1 chợt khựng lại.

Và tôi, người đang đứng xem, vị Phó phòng đang gắp thức ăn, lẫn Trưởng khoa 3 đang nhắn tin báo vợ về muộn, tất cả đều cứng đờ người.

Tin đồn Ma Tông Công tước đến lãnh địa của Trưởng phòng, rằng người đã có cuộc trò chuyện thân mật với Phu nhân Bá tước, đã lan rộng khắp nơi. Đó là sự kiện cho thấy người đang nghiêm túc nhắm đến Trưởng phòng, đến mức cả đế đô vẫn còn xôn xao.

Vậy mà anh ta lại đem chuyện đó ra để chọc ngoáy Trưởng khoa 1.

‘Không ngờ Trưởng khoa 1 cũng có ý đó.’

Tôi lắc đầu khi nhìn Trưởng khoa 1 vừa quật Trưởng khoa 2 xuống sàn.

Nếu liên kết vụ việc của Ma Tông Công tước với Trưởng khoa 1, thì câu trả lời đã quá rõ ràng. Rằng Trưởng khoa 1 cũng có tình cảm với Trưởng phòng.

Thật sự, thật sự không thể ngờ tới. Tôi đã nghĩ Trưởng khoa 2 chỉ nói năng khùng điên, nhưng phản ứng của Trưởng khoa 1 tại buổi tiệc đủ để biến nghi ngờ thành sự thật.

“Câm miệng!”

Trưởng khoa 1, với đôi tay run rẩy, đã dùng chiếc ly đang cầm phang thẳng vào đầu Trưởng khoa 2. Một đòn tấn công gọn ghẽ không chút thừa thãi khiến tôi suýt nữa đã vỗ tay tán thưởng.

Nhưng thật đáng tiếc, dù Trưởng khoa 1 đã thắng trong trận chiến với Trưởng khoa 2, cô lại thua trong cuộc chiến với sự thật. Phản ứng đằng đằng sát khí đó, ai nhìn vào cũng biết là của kẻ có tật giật mình.

“...Các anh có nghe thấy gì không?”

Bỏ lại Trưởng khoa 2 đang gục ngã với rượu vang chảy ròng ròng trên đầu, Trưởng khoa 1 quay ánh mắt sắc như dao về phía chúng tôi.

“Hử? Tôi đang nói chuyện với bà xã. Anh ta vừa nói gì cơ?”

Trưởng khoa 3, người lúc đó đang mân mê quả cầu liên lạc, đã tạo được bằng chứng ngoại phạm thành công.

“Tôi không nghe thấy gì.”

Với vị Phó phòng là cấp trên, chỉ một câu đó là đủ.

“......”

“......”

Một cuộc trao đổi ánh mắt nghẹt thở với Trưởng khoa 1.

Không thể chống lại luồng sát khí vô hình đó, tôi đành phải giả vờ say đến mức bò bằng bốn chân ngay tại buổi tiệc.

Vì vậy, về mặt chính thức, không một ai trong chúng tôi biết đối tượng yêu thầm của Trưởng khoa 1.

“À, hai anh đều đến rồi à!”

“Tôi vừa mới đến.”

Tôi theo bản năng gật đầu trước vẻ mặt của Trưởng khoa 1, cô ấy quay sang phía này với vẻ nhẹ nhõm.

Chuyện tình cảm của Trưởng khoa 1, cơn thịnh nộ của Trưởng khoa 1. Tôi không biết gì hết.

Đó là sự thật chỉ có Trưởng khoa 2 biết.

‘Cố lên nhé.’

Tôi lặng lẽ cầu nguyện cho Trưởng khoa 2 đang cựa quậy phía sau Trưởng khoa 1.

Dĩ nhiên, tất cả là do anh ta tự chuốc lấy. Cho dù Trưởng khoa 1 có khác xa một người phụ nữ bình thường thế nào, thì việc đi rêu rao chuyện tình cảm của một quý cô cũng là tội đáng bị đánh chết.

Có lẽ chính anh ta cũng biết điều đó nên mới im lặng chịu đòn.

‘Bản thân anh ta cũng đâu ở vị thế có thể rêu rao chuyện tình yêu của người khác.’

Nghĩ lại cũng thật nực cười. Ai cũng biết lý do tại sao ngày hôm đó Trưởng khoa 2 lại nổi điên đòi say xỉn.

‘Cháu gái của phu nhân ngài Bộ trưởng.’

Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Đụng vào ai không đụng, lại đi dây vào người như vậy.

Thậm chí còn bị vị Bộ trưởng phát hiện chuyện hẹn hò, thành ra Trưởng khoa 2 đã bị triệu tập đến phòng làm việc của ông ta. Đó là lý do anh ta than trời muốn say.

Không, có lẽ vì chuyện tình cảm của bản thân bị phanh phui, nên anh ta cũng muốn lôi chuyện của người khác ra ánh sáng.

Một sự kiên trì đáng kinh ngạc. Sự kiên trì quyết không chịu chết một mình.

‘Mình không được sống như thế.’

Anh ta luôn là một tấm gương phản diện tuyệt vời.

Mãi đến gần trưa vị Phó phòng mới đến làm.

“A, Phó phòng!”

“Chào anh.”

“Ừ.”

Vị Phó phòng khẽ thở dài, vẻ mặt hằn sâu sự mệt mỏi.

Thật ra bình thường anh ấy đã như vậy rồi, nhưng dạo này còn tệ hơn.

‘Mọi chuyện đều đổ dồn lên vị Phó phòng cả.’

Một hiện tượng thật đáng buồn. Người trong cuộc là Trưởng phòng thì xa vời, còn cấp dưới là các Trưởng khoa thì lẩn trốn. Cuối cùng chỉ còn lại vị Phó phòng, nên chỉ mình anh ấy phải chịu khổ.

Thực ra nếu vị Phó phòng muốn trốn thì cũng có thể trốn được, nhưng với tư cách là người thay mặt Trưởng phòng quản lý bộ phận, chẳng phải anh ấy bắt buộc phải gặp gỡ các phòng ban khác và những quý tộc khác sao. Rốt cuộc, anh ấy vẫn sẽ bị níu lại ở đâu đó thôi.

“Anh có ổn không? Tin đồn chẳng những không lắng xuống mà còn bùng lên dữ dội hơn nữa.”

Trưởng khoa 3 nhìn vẻ tiều tụy của vị Phó phòng rồi cẩn thận lên tiếng.

Đúng là như vậy. Thường thì tin đồn sẽ lắng xuống theo thời gian, nhưng lần này, nó ngày càng bùng cháy dữ dội, thiêu rụi cả đế đô.

‘Nhưng đây cũng không phải là loại tin đồn có thể lắng xuống.’

Dĩ nhiên, tin đồn lần này quả thực rất hoành tráng. Người bạn đời của Ma Tông Công tước, người đã sống một mình hơn 100 năm, một cuộc hôn nhân của gia tộc Catoban, nơi thậm chí còn có tiếng nói lo ngại về việc tuyệt tự.

Nhưng chuyện này đã đi quá xa rồi. Cứ như thể có ai đó đứng sau giật dây lan truyề—

‘Hừm.’

Tôi theo bản năng dừng dòng suy nghĩ lại. Suýt chút nữa đã tiếp cận một bí mật nguy hiểm. Sự tò mò không cần thiết chỉ tổ rút ngắn tuổi thọ mà thôi.

“Tôi không sao. Từ giờ chắc sẽ dễ thở hơn một chút.”

Nói rồi, vị Phó phòng lại thở dài. Khác với lúc nãy, tiếng thở dài lần này pha lẫn một chút nhẹ nhõm tinh vi.

“Trưởng phòng đã chỉ thị rằng mọi liên lạc từ những quý tộc tò mò cứ chuyển thẳng cho anh ta.”

“Ồ.”

Tôi bất giác gật đầu trước tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của Trưởng khoa 2, người nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng.

‘Quả quyết thật.’

Một mệnh lệnh ngắn gọn và đơn giản, nhưng hiệu quả thì không gì sánh bằng.

Hầu hết các quý tộc đều không dám liên lạc trực tiếp với Trưởng phòng. Đó là lý do họ quay sang làm phiền vị Phó phòng.

Còn những nhân vật có thể trực tiếp hỏi Trưởng phòng thì chắc đã trêu chọc anh ấy từ lâu rồi. Ví dụ như vị Bộ trưởng, hoặc vị Bộ trưởng, hay có khi lại là vị Bộ trưởng.

“Các người cũng làm vậy đi. Trưởng phòng đã cho phép rồi.”

“Rõ.”

Tôi nhanh chóng đáp lời trước tin tức đáng mừng này.

“Em muốn ăn sáng cùng anh mà...”

Lời nói của Lana trước khi tôi đi làm lại vang lên trong đầu.

Giờ thì tôi không cần phải đi làm sớm để trốn tránh mọi người nữa rồi. Cứ đi làm như bình thường cũng không sao, vậy là tôi có thể ăn sáng cùng Lana.

May quá. Ít nhất, là một người chồng, tôi cũng nên cùng vợ dùng bữa, đó mới là đạo lý.

Nghĩ đến cảnh Lana sẽ vui mừng thế nào chỉ với một tin nhỏ này, tôi bất giác mỉm cười.

“Chà, xem ra Trưởng khoa 5 cũng bị làm phiền không ít.”

“Đúng vậy. Lâu lắm rồi mới thấy anh ấy cười.”

Nụ cười của tôi lập tức tắt ngúm.

***

Tôi mân mê quả cầu liên lạc rồi thở dài.

‘Vị Phó phòng mà gục ngã thì phiền phức thật.’

Chỉ lo giữ cho tinh thần của mình ổn định thôi đã khó, nên tôi không kịp nghĩ đến anh ấy.

Vẻ mặt đó trông như thể chỉ cần thêm một sự cố nữa là sẽ ngất đi ngay lập tức. Ngay cả qua quả cầu liên lạc, tôi cũng cảm nhận được sự tiều tụy.

Vì vậy, tôi đã bảo họ cứ chuyển những kẻ gây rối thẳng cho tôi. Cách diễn đạt có hơi kỳ lạ, nhưng ý nghĩa thì cũng tương tự.

—Vâng, thưa Trưởng phòng. Cảm ơn anh.

Nghe lời cảm ơn, tôi thậm chí còn cảm thấy có lỗi.

‘Đến khi bảo cứ nói thẳng ra thì lại chẳng dám mở miệng.’

Vài giờ sau khi tôi tuyên bố với Phó phòng rằng ‘nếu có gì bất mãn cứ nói với tôi’, quả cầu liên lạc của tôi yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc.

Những kẻ ồn ào là thế, vậy mà khi tôi dọn sẵn bàn tiệc ra thì lại chẳng ai dám đến ăn. Nếu có ai liên lạc, tôi đã định sẽ ‘trò chuyện’ thật tử tế.

Dĩ nhiên, đây là tình huống mà tôi mong muốn. Có kẻ điên nào lại đi hỏi Trưởng phòng Thanh tra rằng ‘Này, thế anh sắp làm con rể nhà Catoban thật à?’ chứ.

‘Gì đây.’

Và ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, quả cầu liên lạc rung lên. Tín hiệu báo có tin nhắn chứ không phải cuộc gọi.

[ Cháuuuuu zậy làààà có cưới Ma Tông Côôôông tước hônggg? ]

Ngay khi xác nhận nội dung, tôi lặng lẽ nhắm mắt. Lòng tôi nặng trĩu đến mức không thể mở mắt nổi. Vì tôi đoán được người gửi là ai rồi.

Một tin nhắn như thể người gửi đã nốc rượu từ giữa ban ngày.

‘Đây mà là... Hiền Minh Công tước sao?’

Tôi không thể kìm nén được nỗi lòng tan nát.

Đây đâu phải Hiền Minh Công tước, đây là Tửu Lượng Công tước thì đúng hơn.