Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 208 - Thật tuyệt khi có hai người mẹ (3)

Tôi đã lường trước cả trường hợp Ma Tông Công tước sẽ nghỉ lại trong lâu đài, nhưng may thay, đến tối người đã bình thản ra về.

Phải rồi, Ma Tông Công tước hẳn rất bận rộn với công việc ở Tháp Ma Thuật. Dành ra vài giờ đã là quý, chứ bỏ ra cả một ngày trọn vẹn hẳn là điều không thể.

“Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta dạo gần đây. Cảm ơn phu nhân vì đã đón tiếp thịnh soạn.”

Ngay trước khi rời đi, Ma Tông Công tước đã lịch sự cúi đầu chào, một cử chỉ khiến tôi suýt nữa vô thức gập lưng đáp lễ.

Cử chỉ này thật quá đỗi trang trọng. Con người là sinh vật của thói quen, tôi đã dần quen với những lời lẽ kính trọng, nhưng vẫn chưa thể quen được với sự tôn trọng thể hiện qua hành động thay vì chỉ đơn thuần là lời nói.

“Tôi cũng vậy. Trên hết, đây là một khoảng thời gian vô cùng quý báu, thưa người.”

Tôi cố giữ thẳng sống lưng đang chực cong xuống và chỉ khẽ cúi đầu đáp lễ.

Nếu tôi là một pháp sư, liệu mọi chuyện có ổn hơn không? Đối với một pháp sư, thời gian được ở bên cạnh pháp sư vĩ đại nhất lục địa hẳn còn quý hơn vàng.

Việc đối mặt với một bậc tiền bối xa vời như vậy tuy căng thẳng, nhưng những pháp sư thực dụng có lẽ sẽ chỉ tập trung vào lợi ích mà thôi.

‘Toàn là những suy nghĩ vẩn vơ.’

Dĩ nhiên, khi tôi chỉ là một người bình thường, những suy nghĩ đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Phu nhân nói vậy khiến ta rất vui.”

Nghe câu trả lời của tôi, Ma Tông Công tước khẽ mỉm cười rồi lấy một vật từ trong ngực áo ra.

“Thưa phu nhân. Đây là chút thành ý của ta, xin người hãy nhận lấy.”

“Cảm ơn người.”

Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã đưa tay nhận lấy vật mà Ma Tông Công tước trao. Dù có chút hổ thẹn nhưng cũng đành chịu. Một món đồ do chính tay một vị Công tước trao tặng thì đâu thể từ chối, dù chỉ là để giữ phép lịch sự. Việc từ chối không cần thiết chỉ làm mỏi tay vị Công tước mà thôi.

Ma Tông Công tước dường như cũng hài lòng khi tôi ngoan ngoãn nhận lấy, nụ cười trên môi người càng thêm rạng rỡ. Nếu tôi từ chối, có lẽ người đã thấy thất vọng rồi.

‘Một tấm thẻ bài sao?’

Tôi muộn màng quan sát món đồ. Vật này làm bằng kim loại, mang một màu trắng tinh khôi gợi nhớ đến Ma Tông Công tước.

Dù vẻ ngoài có phần đơn điệu, nó chắc chắn không phải một vật tầm thường.

‘Mana.’

Bởi một luồng khí tức đậm đặc, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài giản dị của nó, đang tỏa ra từ tấm thẻ bài.

Năng lượng mana mạnh đến mức ngay cả tôi, một người chỉ biết về nó qua kiến thức phổ thông, cũng có thể nhận ra. Hơn nữa, luồng mana còn đang tỏa ra một ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

...Vậy rốt cuộc đây là thứ gì?

“Thưa người, xin thất lễ nhưng vật này là...”

Nó quả thực phi thường. Ngoài kiếm khí của kỵ sĩ hay ma thuật của pháp sư, việc nhìn thấy mana bằng mắt thường gần như là không thể.

Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, và chính vì thế mà tôi lại càng thêm bối rối. Một vật như thế này chẳng phải nên thuộc về Tháp Ma Thuật thì tốt hơn sao? Tại sao lại đưa cho tôi?

Một món đồ mà tôi hoàn toàn không biết danh tính lẫn công dụng. Chính vì vậy, tôi đã mạo muội lên tiếng hỏi.

“Đây là thành ý của ta dành cho vị khách quý không gì sánh được.”

Thế nhưng, Ma Tông Công tước lại đáp lời bằng một giọng điệu bình thản, như thể người hài lòng với câu hỏi của tôi.

“Đây là tín vật chứng minh phu nhân là ân nhân của ta. Nếu mang nó đến Công quốc Catoban hoặc Tháp Ma Thuật, họ sẽ ưu tiên mang lại mọi thuận lợi cho phu nhân.”

Vấn đề là, trái với giọng điệu bình thản đó, nội dung lời nói lại quá đỗi nặng nề.

Bàn tay đang cầm tín vật của tôi run lên. Ân nhân của Ma Tông Công tước ư? Công quốc và Tháp Ma Thuật sẽ ưu tiên hàng đầu sao?

‘Trời đất ơi.’

Cơn choáng váng không biết đã là lần thứ mấy ập đến. Đây là một báu vật. Một báu vật mà chỉ cần sở hữu, không cần dùng đến, cũng đủ để lấn át vô số thứ khác.

Nếu nhận được sự ưu tiên hàng đầu từ một gia tộc Công tước, việc tìm ra điều không thể làm còn khó hơn là việc có thể làm. Vị thế của gia tộc trong giới chính trị hay xã giao cũng sẽ được củng cố đáng kể.

Và Tháp Ma Thuật không chỉ gói gọn trong Đế Quốc mà còn là tinh hoa ma thuật của toàn lục địa. Nếu nhận được sự ưu ái từ họ, gia tộc có thể được ưu tiên nhận đủ loại ma cụ và pháp sư. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để trở thành phúc lớn cho toàn bộ lãnh địa Bá tước.

“Thưa người, món quà này quá lớn rồi. Ân nhân gì chứ.”

Cảm giác kinh ngạc chỉ thoáng qua, tôi biết mình phải quyết định nhanh chóng.

Ngay khi nhận ra sức mạnh mà tấm thẻ bài nhỏ bé này nắm giữ, tôi đã vội tìm cách trả lại. Không được. Đây là một báu vật mà tôi không dám giữ bên mình.

Dĩ nhiên, thực lực của gia tộc Krasius không đến mức không thể bảo vệ nổi một món báu vật. Nhưng tín vật này là để dành cho ân nhân. Chúng tôi đâu có ban cho Ma Tông Công tước ân huệ nào lớn đến nhường ấy.

‘Chắc hẳn nó mang ý nghĩa rằng sau này người sẽ đòi lại ân huệ.’

Tôi siết chặt tay đang cầm tín vật. Có vay có trả. Nếu nhận một báu vật như thế này từ Ma Tông Công tước, chúng tôi cũng phải đáp lại bằng một thành ý tương xứng.

Và thành ý đó, khả năng cao chính là Carl.

‘Không được.’

Lồng ngực đang thấp thỏm bỗng nóng rực lên. Cái đầu đang rối bời bỗng trở nên lạnh lùng, tĩnh lặng.

Dù là một người mẹ chẳng ra gì, nhưng chuyện này thì không thể. Đã không thể cầu chúc cho hạnh phúc của con, lại còn đi đầu trong việc bán đứng nó, tuyệt đối không thể có chuyện đó được.

Nếu Ma Tông Công tước thật lòng yêu mến Carl, tôi sẽ không ngăn cản. Nếu Carl chấp nhận người, dù có chút nặng lòng, tôi vẫn sẽ chúc phúc cho chúng.

Dù vậy, chuyện này vẫn không được. Tôi không thể bán con trai mình vì lợi ích của gia tộc và lãnh địa—

“Xin phu nhân đừng lo lắng.”

Bàn tay của Ma Tông Công tước đặt lên bàn tay đang run rẩy của tôi. Cái chạm ấm áp tựa như đang bao bọc một vật quý giá, khiến nỗi bất an trong tôi vơi đi phần nào.

“Ta hiểu rất rõ phu nhân đang lo ngại điều gì.”

Ma Tông Công tước nở một nụ cười ấm áp như để trấn an tôi, một nụ cười tựa như người mẹ bao dung tất cả.

“Ta không có ý định mua chuộc cậu bé của ta đâu.”

Câu nói đó khiến tôi giật nảy mình, bởi nó đã đọc vị hoàn toàn suy nghĩ của tôi.

Tôi đã lo rằng người sẽ phật lòng, xem đó là một sự xúc phạm, nhưng Ma Tông Công tước chỉ mỉm cười.

“Thứ ta muốn là một sự trọn vẹn. Những gì có được bằng cưỡng ép thì không thể gọi là trọn vẹn.”

Không muốn cưỡng ép, muốn có được sự trọn vẹn.

Nói cách khác, đó là lời khẳng định người sẽ không ép buộc kết hôn với Carl, khiến tôi bất giác gật đầu. Nếu lời đó là thật, tôi chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Điều đó có nghĩa là cuộc hôn nhân chỉ diễn ra khi Carl chấp nhận tình cảm đơn phương của Ma Tông Công tước.

Tôi không biết lời đó là thật hay giả, nhưng chẳng lẽ một người như Ma Tông Công tước lại đi nói một lời dối trá vụng về như vậy?

“Và tín vật này, phu nhân hoàn toàn xứng đáng nhận lấy. Vậy nên xin người đừng từ chối.”

Chẳng phải phu nhân đã tạo ra một báu vật quý giá hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này sao?

Lời Ma Tông Công tước nói thêm khiến tôi ngẩn người chớp mắt.

Phòng ngủ không một bóng người. Một mình tôi ngồi bên mép giường, mân mê tấm thẻ bài màu trắng.

“Thật ra thì ta cũng có điều mong muốn. Đây là một món đồ quá lớn để có thể trao đi mà không có lý do.”

Cuối cùng, Ma Tông Công tước đã nói bóng gió một câu. Lời nói đó khiến sự căng thẳng vừa nới lỏng trong tôi lại bị siết chặt.

Phải rồi, thế này còn hơn. Nghe thẳng thắn điều người thực sự muốn lại khiến lòng tôi thanh thản hơn.

“Ta muốn có được tình hữu nghị với phu nhân.”

Nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn.

“Ai trong chúng ta lại chẳng muốn tạo ấn tượng tốt với người khác, phải không phu nhân?”

Trước dáng vẻ khúc khích cười của Ma Tông Công tước, tôi chỉ biết liên tục gật đầu. Lời lẽ quá thẳng thắn đến mức tôi chẳng thể có phản ứng nào khác.

‘Tâm ý muốn tạo ấn tượng tốt.’

Những lời Ma Tông Công tước để lại cứ vang vọng bên tai tôi.

Tâm ý muốn tạo ấn tượng tốt với tôi, và với Carl. Chính vì vậy, người mới thể hiện sự ưu ái vô điều kiện như vậy.

‘Là thật lòng.’

Tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Ma Tông Công tước. Thật đáng ngạc nhiên, người chưa từng một lần trực tiếp nhắc đến Carl, ngoại trừ việc đề cập đến cây kỷ niệm trong vườn.

Nhưng tình cảm chứa đựng trong từng lời nói lại ẩn dụ hình ảnh của Carl một cách tinh tế.

‘Là thật tâm.’

Tôi nhận ra rằng tình cảm người dành cho Carl không phải là một trò tiêu khiển hay ngọn lửa nhất thời. Tôi hiểu được tấm lòng của người, rằng người muốn tiến đến hôn nhân bằng sự đồng thuận của Carl chứ không phải bằng ép buộc.

Dù tôi không hiểu tại sao người lại phải lòng Carl.

‘Đây không phải là chuyện mình nên bận tâm.’

Tôi bất giác thở dài. Phải, đây không phải là chuyện tôi nên lo lắng. Dù lý do Ma Tông Công tước phải lòng Carl là gì, chỉ cần người tôn trọng Carl thì tôi không có lý do gì để ngăn cản.

Nếu tôi hành động thừa thãi vì nghĩ cho Carl, có thể tôi sẽ chỉ gây thêm trở ngại. Giả như Carl đang định mở lòng với Ma Tông Công tước, mà tôi lại ngăn cản người, thì chẳng phải tôi sẽ trở thành vật cản hay sao?

‘Ta xin lỗi con.’

Tôi thầm nói lời xin lỗi với cô con dâu đáng yêu đang ở học viện. Sự xuất hiện của Ma Tông Công tước sẽ là một mối đe dọa nghiêm trọng đối với con bé.

Vì đã nhắm con bé làm con dâu, tôi rất muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng tôi không có tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của Carl.

‘...Con bé sẽ ổn thôi.’

Con bé vốn thông minh và ấm áp, nên dù không có sự giúp đỡ của tôi, nó vẫn sẽ vượt qua được thôi.

Tôi tin là như vậy.

Cốc cốc

Ngay lúc tôi đang định nhắm mắt, một tiếng gõ cửa vang lên.

“Phu nhân.”

Giọng của Wilhelm vọng vào từ ngoài cửa khiến mắt tôi mở trừng. Tôi đã tạm quên mất kẻ phản bội này.

‘Giờ này mới về sao?’

Thật đáng ghét. Nếu chàng ta về sau vài ngày nữa, tôi đã nghĩ rằng chàng ta thực sự bận. Nhưng lại về ngay trong ngày? Thậm chí là chỉ một lúc sau khi Ma Tông Công tước rời đi?

Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được. Phải tuyên bố ngủ riêng ngay lập tức. Tôi tự tin rằng mình có thể không nhìn mặt chàng ta trong một thời gian dài.

“Mời vào.”

Tôi nén giận lên tiếng, và cánh cửa cẩn trọng mở ra.

“Phu nhân. May quá, nàng vẫn còn thức.”

Wilhelm mỉm cười một cách không hợp với chàng ta chút nào. Trên hai tay là một bó hoa lớn cùng một chiếc hộp nhỏ.

“Kia là gì vậy?”

“Trên đường về ta thấy nên mua. Cửa hàng hoa mà chúng ta ghé hồi đính hôn vẫn còn ở đó đấy.”

Wilhelm vừa nói vừa đưa bó hoa ra, nhắc lại kỷ niệm xưa.

“Còn chiếc hộp thì sao?”

“Là món tráng miệng nàng thích. Ta đã mua nó ở quán cà phê mà Bá tước Horpelt giới thiệu.”

Wilhelm vừa cho tôi xem chiếc hộp có hoa văn sang trọng, vừa nhắc đến sở thích của tôi.

Trước dáng vẻ đó, khóe miệng đang cứng đờ của tôi khẽ nhếch lên.

“Wilhelm.”

“Nàng nói đi, Phu nhân.”

Nhận thấy sự thay đổi của tôi, Wilhelm cũng đáp lại với vẻ mặt dịu dàng hơn.

“Đừng giở trò vô ích nữa, ra ngoài ngay cho em.”

Trước ý chí quyết tâm bắt ngủ riêng của tôi, Wilhelm đành đau khổ rời đi.

‘Thành ý cũng tốt đấy chứ.’

Dù sao thì với chừng này thành ý, cũng nên nương tay một chút. Giảm hình phạt từ một tuần ngủ riêng xuống còn ba ngày là đủ rồi.

***

Mẹ đã liên lạc với tôi.

—Carl. Đừng suy nghĩ phức tạp quá. Con cứ làm những gì con muốn là được.

“À, vâng. Con cảm ơn mẹ.”

Một ngày sau khi nghe tin Ma Tông Công tước đã đến lãnh địa Bá tước Tileglehen, mẹ đã gọi cho tôi với vẻ mặt bình thản hơn tôi nghĩ.

Thật bất ngờ. Chẳng phải mẹ đã sốt sắng đến mức phải nhờ Erich tìm hiểu xem có chuyện gì hay sao? Hơn nữa, tôi cứ ngỡ sau khi trực tiếp gặp Ma Tông Công tước, mẹ sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ.

—Dù con đưa ra lựa chọn nào mẹ cũng sẽ ủng hộ, nên không cần phải vội vàng đâu.

“Vâng...”

Một phát ngôn kỳ lạ. Nói rằng sẽ ủng hộ bất kỳ lựa chọn nào vào thời điểm này. Hơn nữa, chẳng phải mẹ đã nhắm Marghetta rồi sao?

‘Là ma thuật sao?’

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí đã nghĩ như vậy. Chẳng lẽ Ma Tông Công tước đã dùng ma thuật để mê hoặc mẹ tôi?

Không, chắc một người như Ma Tông Công tước sẽ không dùng đến phương pháp thấp kém như vậy đâu, nhưng...

‘Vậy thì bằng cách nào?’

Bằng một cách nào đó không phải ma thuật mà lại có thể lôi kéo mẹ tôi về phe trung lập một cách thiện chí ư?

Thế còn đáng sợ hơn. Thà cứ nói là do ma thuật còn hơn.