Hơi thở mỗi lúc một dồn dập, có lẽ vì thế mà tay tôi cũng bắt đầu run lên. Nhưng tôi không được để lộ vẻ căng thẳng. Sao có thể để một chủ nhà lại run rẩy trước mặt khách quý được chứ. Tôi phải tỏ ra thật bình thản, như thể chưa hề có chuyện gì.
Tôi cố trấn tĩnh đôi tay đang run rẩy và cầm lấy tách trà. Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khi đưa tách trà lên môi dường như cũng giúp lòng tôi lắng lại đôi chút.
Chỉ là một chút xíu mà thôi.
‘Wilhelm.’
Bàn tay đang cầm tách trà bất giác siết chặt. Tôi thấy thật oán trách Wilhelm vì đã không có mặt ở đây.
Dù tôi là Phu nhân Bá tước, nhưng người mang tước vị thực sự là Wilhelm. Để tiếp đón một vị Công tước, tư cách của Wilhelm hoàn toàn đủ, không, đúng ra phải là chàng ấy đứng ra đảm nhiệm việc này.
Dẫu cho Ma Tông Công tước có nói muốn gặp tôi, thì mẹ chồng hay cha chồng tương lai cũng như nhau cả thôi, phải không nào? Hẳn là Ma Tông Công tước cũng sẽ chẳng bận tâm đâu.
‘Cứ đợi đấy.’
Cái thói hèn hạ lẳng lặng chuồn mất ngay khi nghe tin Ma Tông Công tước đến. Tôi sẽ không bao giờ quên. Cứ đợi chàng ấy về xem, sắp tới sẽ cho ăn riêng, ngủ riêng.
...nếu như lúc đó tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để làm vậy.
“Hương trà thơm thật đấy.”
Giọng nói dịu dàng cất lên ngay trước mặt khiến tôi vội vàng ngẩng đầu.
Trước mắt tôi là một người phụ nữ với mái tóc bạch kim và đôi mắt trắng như tuyết. người phụ nữ ấy đang nâng tách trà, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết, ánh lên nụ cười ấm áp. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng tâm trạng của người ấy đang rất tốt.
“Người vừa ý là tôi mừng rồi.”
Tôi mỉm cười đáp lại, và người phụ nữ tóc trắng, Ma Tông Công tước, lại nở một nụ cười rạng rỡ hơn.
“Phu nhân cứ nói chuyện thoải mái đi. Ta vô cùng kính trọng phu nhân, nên khi được nghe những lời kính trọng thế này, ta lại thấy thật ngượng ngùng.”
Câu nói ấy khiến tôi sững người. Cứ nói chuyện thoải mái... rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ riêng việc được Ma Tông Công tước dùng kính ngữ đã đủ khiến tôi cảm thấy áp lực rồi. Tôi nghe nói Ma Tông Công tước chỉ đối xử với Hoàng thất và các vị Công tước khác như người ngang hàng, còn lại đều xem là bề dưới.
Quả thực, xét về cả tuổi tác, kinh nghiệm lẫn tước vị, người ấy đều ở một đẳng cấp vượt trội, nên cũng không có gì là lạ.
“Người đã quá lời rồi. Chính người cũng tôn trọng tôi, sao tôi dám ăn nói tùy tiện được.”
Tôi gắng gượng cử động đôi môi đã cứng đờ để đưa ra một câu trả lời vẹn toàn.
Tốt lắm. Câu trả lời này sẽ không có vấn đề gì. Đối phương tôn trọng tôi thì tôi cũng sẽ tôn trọng lại, còn lời nào khó phản bác hơn thế này nữa chứ.
“Hì hì, vậy sao? Tiếc thật đấy.”
May mắn là Ma Tông Công tước cũng cho qua chuyện...
‘Là do mình tưởng tượng thôi sao?’
Nhưng không hiểu sao, ánh mắt của người ấy dường như đang nói rằng ‘lần này tôi sẽ nhượng bộ’.
Dù cố gắng cho rằng đó chỉ là mình tự suy diễn, nhưng bản năng của tôi lại gào thét. Rằng dù bây giờ có thể từ chối, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ không thể không nói chuyện suồng sã với người ấy.
‘Một người có thể nói chuyện suồng sã với Ma Tông Công tước.’
Cơn choáng váng vừa lắng xuống lại ập đến.
Nghe đồn ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng đối đãi rất mực lễ độ với Ma Tông Công tước trong những dịp riêng tư, vậy thì kẻ dũng cảm nào dám nói chuyện trống không cơ chứ. Ít nhất thì tôi không làm được. Tuyệt đối không.
“Phụt─! Giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, cứ nói chuyện thoải mái đi! Ta cũng gọi người là tiểu thư nhé?”
Tôi chợt nhớ lại chuyện quá khứ. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một vị Công tước, một cuộc gặp gỡ vô cùng lộng lẫy. Tiếng cười khúc khích dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chẳng lẽ các vị Công tước đều như vậy cả sao? Dù chưa gặp ba vị còn lại nhưng tôi bắt đầu thấy hơi e sợ rồi.
“Phu nhân, trà trong tách của người đã cạn rồi.”
Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ nhìn xuống tách trà, Ma Tông Công tước đã vươn tay về phía ấm trà.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thưa, thưa người. Để tôi làm cho.”
Phải đến khi Laura đứng phía sau vội vàng ngăn Ma Tông Công tước lại, tôi mới hoàn hồn.
Vừa rồi, Ma Tông Công tước định tự tay rót trà cho tôi ư? Có cả thị nữ trưởng ở đây mà một vị Công tước lại đích thân làm việc này sao?
‘Carl...’
Cũng giống như Wilhelm, tôi lại nghĩ đến đứa con trai cả không có mặt ở đây.
Đây không phải là lời oán trách. Không giống như kẻ nào đó đã hèn nhát chuồn đi, thằng bé đó là một đứa trẻ luôn âm thầm trung thành với vai trò của mình.
Nhưng mà, nhưng mà rốt cuộc con đã làm gì để một vị Công tước phải có thái độ như vậy chứ. Rốt cuộc con đã mê hoặc người ta thế nào...
“Cảm ơn cô, thị nữ trưởng.”
Khi Laura rót đầy trà vào tách của tôi và tách của Ma Tông Công tước, người ấy mỉm cười và nói lời cảm ơn.
Đương nhiên, Laura cũng vô cùng bối rối trước việc được Ma Tông Công tước dùng kính ngữ.
‘Người ấy đã quyết tâm rồi.’
Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi suýt nữa đã bật ra một nụ cười cay đắng. người ấy dùng cả kính ngữ với Laura, nhũ mẫu đã bế ẵm và nuôi nấng Carl, để thể hiện thái độ thân thiện.
Thật sự, thật sự chỉ có thể nói là quá chu toàn. Tôi có thể thấy rõ quyết tâm muốn thu phục tất cả những người xung quanh Carl của người ấy.
Khoảng một tiếng sau, chúng tôi rời phòng khách và chuyển đến khu vườn.
“Chỉ thoáng nhìn thôi cũng thấy đây là một nơi thật đẹp và tươi mát. Có lẽ vì ta cũng là một Elf, nên khi nhìn thấy một khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng, tâm trạng ta lại tốt lên.”
“Tôi nhất định sẽ truyền lại lời này cho người làm vườn. Anh ấy sẽ rất vui khi nghe người khen ngợi đấy ạ.”
Vẫn giữ nụ cười không hề tắt từ lúc gặp mặt, Ma Tông Công tước gật đầu rồi đảo mắt nhìn quanh khu vườn, như thể muốn thu hết tất cả vào trong tầm mắt.
Đôi tai khẽ vểnh lên, khuôn mặt hơi ửng hồng, khác hẳn với lúc trước. Lẽ nào trong huyết quản của tộc Elf thực sự có dòng máu yêu thiên nhiên sao?
“Đây là khu vườn mà cậu bé của ta đã chơi đùa.”
Nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, tôi lặng lẽ quay đầu lại. Hóa ra không phải là dòng máu của tộc Elf, mà là dòng máu của kẻ đang yêu đơn phương.
Vả lại, từ nhỏ Carl đã dành thời gian ở sân tập võ chứ không phải ở vườn. Tất cả là vì người mẹ thiếu sót và chẳng ra dáng làm mẹ này.
Tôi mấp máy môi vài lần rồi lại ngậm chặt. Thật khó để nói những lời như ‘không phải ở đây đâu’ với một Ma Tông Công tước đang vui vẻ thế này.
“Cái cây kia thì sao?”
Ánh mắt của Ma Tông Công tước đang nhìn quanh quất bỗng dừng lại ở một góc.
Tôi nhìn theo hướng đó và thấy hai cái cây đứng trơ trọi một mình. Ngoài tấm bia mộ nhỏ phía trước thì chúng cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thế nhưng, Ma Tông Công tước đã nhìn trúng cái cây đó một cách tài tình. người ấy đã tự mình tìm ra những thứ quý giá nhất trong khu vườn này mà không cần nghe ai nói.
“Đó là cây kỷ niệm. Cây bên trái được trồng khi Carl chào đời, còn cây bên cạnh là khi Erich ra đời.”
Vừa nói, một nụ cười bất giác nở trên môi tôi. Cây non do Wilhelm đào đất và chính tay tôi vun trồng. Giờ đây chúng đã lớn nhanh như những đứa trẻ và trở nên cao lớn thế kia.
“Tôi định khi nào bọn trẻ tìm được bạn đời của mình, tôi sẽ gửi chúng đến dinh thự nơi các con sinh sống.”
Cái cây đã đồng hành cùng sự ra đời của các con, vậy nên sau này chúng cũng nên ở bên các con mới phải. Nếu được, tôi cũng mong cây kỷ niệm của các cháu mình sẽ được trồng bên cạnh đó.
Lòng tôi ấm áp lạ thường, khiến tôi buột miệng nói ra cả những điều không cần thiết.
***
Ánh mắt ta bị thu hút một cách kỳ lạ bởi những cái cây trông rất đỗi bình thường.
“Đó là cây kỷ niệm. Cây bên trái được trồng khi Carl chào đời, còn cây bên cạnh là khi Erich ra đời.”
Ta gật đầu trước lời giải thích của Phu nhân.
‘Quả nhiên là vậy.’
Có lý do cả. Một cái cây kỷ niệm sự ra đời của cưng, chẳng phải đó là cái cây quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này sao?
Cây Thế Giới được cho là đã cháy rụi 400 năm trước nay đã tái lâm trên mảnh đất này. Từ nay về sau, những cái cây kia sẽ là Cây Thế Giới trong lòng ta.
“Tôi định khi nào bọn trẻ tìm được bạn đời của mình, tôi sẽ gửi chúng đến dinh thự nơi các con sinh sống.”
Nghe câu nói tiếp theo của Phu nhân, trái tim ta đập rộn ràng.
Vậy thì Cây Thế Giới đó sẽ đến lâu đài của ta. Phải nói với Thị trưởng để chuẩn bị sẵn một chỗ mới được. Vì là cái cây quý giá hơn bất cứ thứ gì, nên việc tìm cho nó một vị trí tốt nhất là điều đúng đắn.
Khi trồng Cây Thế Giới, ta sẽ trồng hoa xung quanh. Sẽ trồng thật nhiều, thật đẹp và lộng lẫy, nhiều như số con mà ta và cưng sẽ có.
“Thật đẹp làm sao.”
“Đó là báu vật của tôi đấy.”
Trước lời lẩm bẩm bất giác của tôi, Phu nhân mỉm cười rạng rỡ hơn bao giờ hết và đáp lại.
Một nụ cười chứa đầy sự chân thành. Nụ cười cho thấy cô ấy trân trọng và yêu thương cậu bé đến nhường nào.
‘Hóa ra cô ấy cũng có thể nở một nụ cười như vậy.’
Một cảm giác cay đắng dâng lên. Một người đã từng lo lắng không yên vì chuyến viếng thăm đột ngột của ta, giờ lại cười rạng rỡ như vậy, khiến ta có cảm giác như mình đã làm một việc không phải.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Chẳng phải cậu bé đang trốn kỹ trong Học viện đó sao. Nếu ta cứ thế đến Học viện, cậu ấy chắc chắn sẽ chạy trốn đến một nơi mà ta không biết.
Vì vậy ta đã chọn cách này. Ta đã chọn mối quan hệ với những người xung quanh cậu bé thay vì chính cậu ấy.
‘Rồi một ngày nào đó.’
Bây giờ tuy còn ngại ngùng, nhưng thời gian trôi qua rồi sẽ quen. Từ một mối quan hệ phải dè chừng sẽ trở thành một mối quan hệ thoải mái.
Từng bước một, kiên trì. Nếu làm vậy, chắc chắn mọi chuyện sẽ thành.
“Trixie à. Sự ngượng ngùng đến từ sự khác biệt chủng tộc là điều không thể tránh khỏi đâu con.”
Lời dặn của mẹ trong quá khứ.
“Chính mẹ cũng từng ngượng ngùng với bà ngoại của con đấy.”
“Với bà ngoại ạ?”
Ta nhớ mình đã rất ngạc nhiên trước câu nói đó. Vì mẹ và bà ngoại của ta thật sự rất thân thiết.
“Đúng vậy. Nhưng nếu gặp gỡ thường xuyên và quen dần thì sự ngượng ngùng sẽ biến mất thôi. Dù khác chủng tộc nhưng chúng ta đều là những sinh vật có tri thức cả. Con sẽ nhận ra rằng họ cũng không khác gì những con người bình thường đâu.”
Rồi người véo má ta một cái và bật cười khúc khích.
“Để làm được điều đó, việc con tâm niệm rằng ‘mình là con người chứ không phải Elf’ cũng rất quan trọng. Nếu cứ khăng khăng giữ suy nghĩ của tộc Elf trong xã hội loài người thì sẽ gây phiền toái lắm, phải không con? Nếu vậy thì cứ sống ở khu vực của Elf là được rồi.”
Trước lời dạy của mẹ, người đã hòa nhập rất thành công vào xã hội loài người, ta chỉ biết liên tục gật đầu. Thì ra là vậy. Dù trong ta có chảy dòng máu của tộc Elf, nhưng nếu sống như một con người, ta cũng sẽ là con người.
“Vậy nên mẹ đây đã vứt bỏ tuổi của tộc Elf rồi.”
“...Dạ?”
Khi còn nhỏ ta không hiểu câu nói đó, nhưng bây giờ thì ta đã hiểu.
Tuổi của tộc Elf thường là hàng trăm năm. Nếu mang con số đó vào xã hội loài người, nó sẽ chỉ gây ra sự hỗn loạn. Vậy thì chỉ cần điều chỉnh nó cho phù hợp với con người là được.
Mẹ đã chỉ tính 10% số tuổi thật của mình. Nhờ vậy, người đã trở thành một nàng dâu còn trẻ hơn cả bà ngoại.
‘Mình cũng vậy.’
Dù không phải là Elf thuần huyết nên không thể lấy 10% như mẹ, nhưng ít nhất cũng được 20%.
Phải rồi. Tuổi của ta theo cách tính của con người là 24. Một người 24 tuổi, hơn cậu bé 3 tuổi và nhỏ hơn Phu nhân rất nhiều.
Cứ nghĩ như vậy và đối xử với Phu nhân thôi. Nếu vậy, Phu nhân cũng sẽ xóa bỏ sự ngượng ngùng đối với ta và chúng ta có thể trở nên thân thiết hơn.
‘...Mẹ ơi.’
Lòng ta chợt dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào. Mẹ lúc nào cũng cho con những bài học quý giá.
Lời trăng trối dặn dò ta đừng phải chịu nỗi buồn giống như người. Nhờ lời trăng trối đó, ta đã chọn cách kéo dài tuổi thọ cho cậu bé. Nhờ vậy, ta đã tìm được một người bạn đời sẽ cùng ta đi hết cuộc đời.
Lời khuyên hãy từ bỏ tuổi của tộc Elf để hòa nhập vào xã hội loài người. Nhờ lời khuyên đó, ta đã tìm ra cách để đến gần hơn với cưng.
“Thưa người?”
Thấy tôi im lặng, Phu nhân lên tiếng hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Không có gì đâu, thưa Phu nhân.”
Tôi khẽ mỉm cười và lắc đầu.
Nhưng cũng hơi xấu hổ. Trước mặt người sẽ trở thành mẹ chồng của mình mà ta lại quá lơ đãng.
‘Phải tự kiểm điểm thôi.’
Hãy suy nghĩ như một con người. Trước mặt người lớn mà lại nghĩ vẩn vơ là bất lịch sự.
