Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 204 - Tiểu Hoàng Kim Công tước? (4)

Dạo gần đây, tôi có cảm giác mình đã trở thành người nổi tiếng. Đi đến đâu cũng bị những ánh nhìn chăm chú bủa vây.

Mới dạo trước, tôi đâu có nhận được những ánh nhìn cháy bỏng thế này. Một phần là do tôi đã cố hết sức né tránh mọi người, và phần nữa là vì ngay từ đầu, dù có chạm mặt thì đối phương cũng tự động lảng đi. Bởi lẽ, việc tình cờ gặp Trưởng phòng Thanh tra cũng chẳng khác nào bắt gặp một con kangaroo khi đang đi dạo.

Một sự tồn tại có thể khiến người ta nảy sinh đồng thời hai luồng cảm xúc: ‘Chết tiệt, sao tên này lại ở đây’ và ‘đụng vào là toi đời’. Đó chính là tôi của dạo trước.

“Ma Tông Công tước đã chọn vị kia sao?”

“Cha tôi đã nói rõ ràng như vậy.”

Và giờ đây, từ một ‘con kangaroo cần phải tránh xa’, tôi đã biến thành một ‘mãnh thú trong khu safari đáng để mạo hiểm chiêm ngưỡng’.

‘Chết tiệt.’

Khó chịu thật. Bọn họ cứ ngỡ mình đang thì thầm từ xa, nhưng tôi nghe thấy hết. Vốn dĩ những lời xì xầm và ánh mắt hướng về mình lúc nào cũng cảm nhận được một cách lạ lùng, đúng không chứ?

Nhưng nếu tỏ thái độ khó chịu ở đây, tôi sẽ để lại cho đám học viên kia một chấn thương tâm lý để đời. Nên đành phải nhịn thôi.

Vì thế, tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản và rảo bước.

‘Phát điên mất.’

Dĩ nhiên, đó là một việc chẳng dễ dàng gì. Những ánh nhìn liếc trộm đầy ẩn ý nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, những cuộc chạm mặt dường như là cố ý thay vì né tránh.

Nếu ngay từ đầu đến Học viện đã trở thành tâm điểm chú ý thì còn đỡ, đằng này sự quan tâm ập đến quá đột ngột khiến tôi muốn phát điên. Mong rằng họ hiểu cho, sự quan tâm quá mức sẽ gây căng thẳng cho động vật.

Cuối cùng, phải đến khi lại gần phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi mới thoát khỏi những ánh mắt cứ dán chặt vào mình.

‘Hoàng tộc đáng sợ thật.’

Vừa bước vào phòng sinh hoạt, tôi bất giác bật cười. Lũ người dai như đỉa kia lại chẳng dám bén mảng đến nơi tụ tập của các thành viên Hoàng tộc.

Dĩ nhiên là tôi hiểu. Nếu đây không phải là nơi làm việc, tôi cũng chẳng bao giờ lảng vảng lại gần.

Và tôi cũng hiểu cả những cái liếc trộm đầy phiền phức kia.

‘Vị hôn phu tương lai của Ma Tông Công tước.’

Một câu nói đầy ma lực, chỉ cần nghe thôi cũng đủ dấy lên sự tò mò. Người đàn ông chiếm được trái tim của vị Công tước mang dòng máu Elf, người đã sống một mình hơn một trăm năm qua.

Giới quý tộc nhạy bén với các mối quan hệ xã giao không thể nào ngồi yên khi nghe được câu nói đầy sức nặng ấy. Ngay cả tôi, nếu nghe tin Ma Tông Công tước có vị hôn phu, cũng sẵn sàng lao đi hóng chuyện như một con chó.

Nghĩ đến đó, tôi đưa mắt nhìn về phía gương.

‘Ở kia kìa.’

Tôi trong gương đang nở một nụ cười gượng. Cần gì phải lao đi như chó chứ, khi mà có thể chiêm ngưỡng dễ dàng thế này.

Ôi, vui quá đi mất.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy giờ sinh hoạt câu lạc bộ lại thoải mái đến thế.

So với Học viện nơi mà người của Đế Quốc chiếm tuyệt đại đa số, thì câu lạc bộ này có một nửa là người ngoại quốc. Dù đối với họ, tin tức về hôn sự của Ma Tông Công tước cũng là chuyện lạ, nhưng vẫn không gây chấn động lớn như với người trong Đế Quốc.

Nhờ vậy mà trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ, tôi có thể tương đối thoải mái. Dù sao cũng đã ở cùng nhau khoảng một năm, nơi đây cũng đóng vai trò là chốn nương náu của tôi—

“Anh trai, anh có thể kể cho em nghe chuyện ở buổi yến tiệc được không?”

Không phải chứ?

Lời nói bất ngờ của Erich khi thằng bé vốn đang im lặng khiến bàn tay đang cầm bánh quy của tôi khựng lại.

‘Thằng nhãi này.’

Kẻ mà tôi ít ngờ tới nhất đã tấn công vào thời điểm không thể ngờ nhất. Không thể tin được người đâm sau lưng mình lại là em trai chứ không phải ai khác.

Anh đã đối xử tệ với em... chắc là cũng có, nhưng nói câu đó vào lúc này thì có hơi quá đáng không chứ. Ngay cả các thành viên câu lạc bộ gần đó cũng ngạc nhiên nhìn Erich.

Tôi nhìn Erich với ánh mắt có chút trách móc, thằng bé lúng túng tránh đi.

“Mẹ cứ hỏi mãi chuyện gì đã xảy ra...”

‘À.’

Nghe vậy, sự trách móc trong tôi liền tan biến. Đầu óc rối bời quá nên tôi quên mất cả gia tộc.

Chắc chắn trong vụ này, người chịu thiệt hại chỉ sau tôi và Marghetta chính là gia tộc Krasius. Ngủ dậy một giấc bỗng dưng sắp có Ma Tông Công tước làm con dâu.

‘Mấy từ điên rồ.’

Chỉ nghĩ thôi mà đầu óc tôi đã quay cuồng. Trở thành thông gia với Ma Tông Công tước đã là chuyện động trời, đằng này Ma Tông Công tước lại là con dâu? Con dâu chứ không phải mẹ chồng?

Chắc hẳn mẹ đang run rẩy chân tay, nước mắt lưng tròng. Mẹ chồng chưa đầy bốn mươi, trong khi con dâu đã hơn trăm tuổi.

Thật đáng kinh ngạc. Luật lệ của Đế Quốc vừa phức tạp lại vừa kỳ quái.

“Anh sẽ nói chuyện với mẹ.”

“Vâng.”

Như thể chỉ chờ có vậy, Erich nhanh chóng gật đầu. Rồi thằng bé ung dung nhấp một ngụm trà với vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

‘Xin lỗi em.’

Trong khoảnh khắc, nghĩ đến những áp lực mà Erich đã phải chịu đựng mấy ngày qua, lòng tôi lại dấy lên cảm giác áy náy.

Gia tộc chắc chắn đã tra hỏi dồn dập, giới quý tộc thì đổ dồn về phía Erich dễ bắt nạt hơn tôi, còn cậu em trai tội nghiệp chỉ có thể gào lên sự thật rằng mình không biết gì cả. Quả là một màn tam tấu hỗn loạn.

Nhìn kỹ lại thì quầng thâm mắt của thằng bé cũng đậm hơn rồi. Một đứa vốn chẳng bao giờ biết mệt mỏi là gì.

“...Em có cần tiền tiêu vặt không?”

“Hả?”

Trước câu nói đột ngột, Erich chỉ biết chớp mắt.

Tôi cũng biết lời mình nói ra thật vô duyên. Bình thường tôi có bao giờ cho tiền hay dù chỉ là một món quà nhỏ đâu. Đám con trai khô khan với nhau thì làm gì có mấy trò đáng yêu đó.

Nhưng lần này, tôi thật sự muốn cho thằng bé một thứ gì đó.

Tình anh em le lói đã được hồi sinh nhờ Ma Tông Công tước...

***

Tôi không từ chối lời đề nghị cho tiền tiêu vặt đột ngột. Nghĩ lại những gì mình đã phải chịu đựng, tôi thấy mình hoàn toàn xứng đáng.

Vốn dĩ, sau cuối tuần là một tuần mới mệt mỏi bắt đầu. Chẳng phải người ta còn gọi ngày đầu tuần là ‘Thử thách của Enen’ để cảnh tỉnh sự lười biếng của tạo vật đó sao.

Nhưng thử thách lần này có hơi, à không, là quá khắc nghiệt.

“Erich. Tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Hửm?”

Câu hỏi ập đến ngay khi tôi vừa bước vào lớp. Dù chỉ là một người bạn quen mặt và chào hỏi qua loa, nhưng chính vì mối quan hệ như vậy mà cậu ta lại chủ động bắt chuyện. Hẳn phải là chuyện quan trọng lắm.

Vì vậy, tôi bảo cậu ta cứ nói. Nếu biết thì trả lời, không biết thì bảo là không, thế thôi.

“Nghe nói Ma Tông Công tước đã cầu hôn Trưởng phòng Thanh tra.”

...?

Lúc đó tôi mới hiểu cảm giác đầu óc đông cứng lại là như thế nào.

Sau đó, tôi thực sự không còn tỉnh táo nữa. Bắt đầu từ tên đó, à không, người bạn đó, đủ loại quý tộc ùn ùn kéo đến.

Bạn cùng lớp, lớp bên cạnh, năm hai, năm ba, thậm chí thỉnh thoảng còn có cả giảng viên.

“Thật ra, tôi cũng không rõ lắm.”

Tôi thật sự không biết. Anh trai tôi được Ma Tông Công tước cầu hôn ư? Lần đầu tiên tôi nghe tin này từ các cậu đấy.

Trước mắt, tôi cố gắng nói loanh quanh. Rằng tôi cũng không biết chi tiết, rằng mọi chuyện chưa chắc chắn nên đừng nghĩ sâu xa quá.

Phải rồi, chắc là có hiểu lầm gì đó thôi. Chuyện động trời như vậy, là người nhà mà tôi lại không biết thì thật vô lý.

—Erich. Con có nghe tin gì từ Carl không?

“.......”

Và khi nhận được liên lạc từ mẹ vào giờ ăn trưa, tôi mới nhận ra đó không phải tin đồn nhảm mà là sự thật.

Cú sốc bất ngờ khiến tôi không nói nên lời. Thật ư? Anh trai thật sự được Ma Tông Công tước cầu hôn?

‘Còn Công nương thì sao?’

Suy nghĩ đó nảy ra trong đầu một cách bản năng.

Nếu Ma Tông Công tước nhắm vào anh trai, vậy Công nương sẽ ra sao? Tôi không thể tưởng tượng được việc Ma Tông Công tước trở thành vợ hai, nhưng việc người ấy đẩy Công nương ra để giành lấy vị trí vợ cả lại càng không thể tưởng tượng nổi.

‘Còn Louise thì sao?’

Nếu Ma Tông Công tước trở thành vợ cả của anh trai, Louise sẽ trở nên bơ vơ. May mắn là Louise thân với Công nương, nhưng lại chẳng hề quen biết Ma Tông Công tước.

Công nương ít ra dù bị đẩy xuống vị trí thứ hai, vẫn có khả năng trở thành vợ nhờ vào danh dự của một Công tước. Nhưng Louise thì sao? Liệu Ma Tông Công tước có chấp nhận một tiểu thư Nam tước mà người ấy chưa từng gặp mặt không?

Đầu tôi như muốn vỡ tung. Lời khẩn cầu của mẹ muốn biết chuyện gì đang xảy ra, áp lực từ giới quý tộc đòi tôi phải nói ra những gì mình biết, và cả tương lai của Louise.

...Thật lòng, lo lắng cho hôn sự của người đã từ chối mình đúng là ngốc nghếch, nhưng dẫu sao chúng tôi cũng là bạn bè. ‘Nếu mình không có được thì sẽ phá hủy!’ chỉ là kiểu nhân vật phản diện sáo rỗng trong tiểu thuyết cũ mà thôi.

‘Thật khó chịu.’

Cất số tiền tiêu vặt anh trai vừa cho, tôi liếc nhìn Louise mà chỉ muốn thở dài. Có lẽ cô ấy đã nghe tin nên đang đứng ngồi không yên.

À không, dù cô ấy đang cố tỏ ra bình thản, nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ sự bối rối.

‘Nhưng cũng may chăng.’

Ít nhất thì ánh mắt Louise vẫn đang bùng cháy mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Louise trước đây luôn hành động một cách khiến người khác phải sốt ruột, nhưng giờ lửa đã cháy đến chân. Bị dồn vào thế bí, có vẻ cô ấy đã có ý chí để hành động.

Nếu vậy thì tốt rồi. Dù Louise không quen biết Ma Tông Công tước, nhưng cuối cùng chuyện hôn sự vẫn do anh trai quyết định mà, phải không?

Và suy nghĩ đó cũng là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở đây.

‘Bây giờ?’

‘Bây giờ.’

Ánh mắt giao nhau với Rutis. Cuộc đối thoại bằng mắt diễn ra nhanh chóng.

“A, tớ để quên đồ ở lớp rồi. Tớ đi một lát nhé.”

Sau màn trao đổi ánh mắt chớp nhoáng, tôi đã bắn phát súng hiệu.

***

Mấy tên này bị đãng trí tuổi thanh niên à?

“A, tớ để quên đồ ở lớp rồi. Tớ đi một lát nhé.”

Lúc Erich mở lời, tôi chỉ nghĩ chắc là vậy thật.

“Cậu cũng vậy à? Đi chung đi.”

Khi Rutis đứng dậy, tôi cũng chỉ nghĩ, ồ vậy sao.

Sau đó, khi Ainter, Rater, rồi đến Tanian lần lượt rời đi, tôi thậm chí còn không có ý định giữ họ lại.

‘Tương lai của lục địa này sẽ đi về đâu.’

Những thanh niên trai tráng thế này mà đã mắc chứng hay quên rồi.

Louise dường như cũng bối rối trước tình huống này, cô ấy ngây người ra một lúc rồi nhanh chóng mỉm cười.

“Chắc mọi người vội vàng đến đây quá nhỉ.”

“Ừ, chắc là vội vàng lắm.”

Tôi gắng gượng gật đầu trước lời của Louise. Vì danh dự của các thành viên Hoàng tộc, cứ cho là họ vội vàng chứ không phải đãng trí tuổi thanh niên đi.

Và rồi lại là sự im lặng. Tuy không phải là mối quan hệ sẽ trở nên ngượng ngùng khi chỉ có hai người, nhưng việc năm người đột ngột rời đi đã tạo ra một khoảng trống trong cuộc trò chuyện.

“Anh này.”

“Ừ. Em nói đi.”

Nhưng Louise, người luôn là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện, không cho phép khoảng trống dù chỉ là một khoảnh khắc ấy tồn tại.

“Ma Tông Công tước... anh nghĩ sao về Người ạ?”

Nhưng cũng không cần phải lấp đầy khoảng trống như thế này chứ.

Mũi dao mà tôi vừa né được lại bay tới khiến tôi cười gượng. Quả nhiên Louise dù tươi sáng và trong trẻo đến đâu thì vẫn là một quý tộc. Thấy cô ấy quan tâm đến những chuyện thế này là biết.

“Chà, Người là một người dành cho anh sự ưu ái quá lớn.”

Sau một hồi đắn đo, tôi cẩn trọng đáp.

Tôi không ghét Ma Tông Công tước. Người đã dành cho tôi sự ưu ái quá lớn như vậy, làm sao tôi có thể ghét được. Chỉ là bản chất của sự ưu ái đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán nên tôi có chút bối rối mà thôi.

“Vậy ạ?”

Nghe vậy, Louise khẽ cụp mắt xuống rồi nói tiếp.

“Nhưng em nghĩ người thật tuyệt vời. Người đã cho tất cả mọi người biết lòng mình mà.”

“Tuyệt vời thì cũng đúng...”

Tôi vô thức đồng tình. Đúng là tuyệt vời thật. Quy mô quá lớn nên thành ra tuyệt vời.

“Em đã từng rất sợ hãi ngay cả việc thể hiện tình cảm của mình với một người...”

Louise lẩm bẩm như vậy rồi chỉ mân mê bàn tay mình. Sợ hãi việc thể hiện tình cảm sao...

‘Là chuyện của chị gái em ấy à.’

Rõ ràng Louise trước đây đã che giấu rất kỹ tổn thương của mình. Nhưng bây giờ chẳng phải cô ấy đã có thể thổ lộ với người khác rồi sao. Việc vẫn còn tự dằn vặt vì chuyện quá khứ là không nên.

“Bây giờ em cứ tự tin là được.”

“Vậy sao?”

“Phải.”

Trước lời an ủi của tôi, Louise lại mỉm cười. Như thể đã nghe được điều mình muốn nghe.

“Vậy em nói rằng em thích anh, có được không ạ?”

“Đượ—”

c chứ...?

Tôi định trả lời theo thói quen nhưng rồi khựng lại. Vừa rồi cô ấy nói gì?

‘Ý là thích mình với tư cách một cố vấn, phải không?’

Cái đầu đang đình trệ của tôi hoạt động trở lại. Chắc tại vừa mới trải qua cú sốc Ma Tông Công tước nên tôi mới phản ứng nhạy cảm như vậy.

‘...Phải vậy không?’

Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Louise, tôi lại không thể mở miệng.

Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt run rẩy nhưng chỉ hướng về phía tôi, đôi tay bối rối không yên.

Tôi chỉ chậm hiểu chứ không phải không có não.

Nhưng hôm nay, một mong muốn được làm kẻ ngốc trỗi dậy trong tôi.

‘...Hay là giả vờ không nghe thấy nhỉ?’

Dĩ nhiên đó là một lời ngụy biện chẳng ăn thua.