Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6905

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 203 - Tiểu Hoàng Kim Công tước? (3)

Rốt cuộc, mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Hoàng Thái tử.”

“Dạ, Phụ hoàng Bệ hạ.”

Nghe Phụ hoàng gọi, ta vội cúi đầu. Ta đã đoán được lý do ngài triệu kiến, nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải cúi mình càng thấp càng tốt.

“Thật khó để gặp được Hoàng Thái tử. Phải đợi đến khi trẫm gọi thì con mới đến.”

“Con vô cùng lo sợ.”

Giọng nói trầm thấp nhưng ẩn chứa áp lực nặng nề, đè lên cơ thể khiến ta phải cúi đầu thấp hơn nữa.

Đó không phải lời lẽ ấm áp của một người cha mong con trai thường xuyên ghé thăm, mà là lời quở trách sự lười biếng của kẻ chỉ chịu đến khi được gọi.

‘Không ngờ ngài ấy lại hành động như thế.’

Ta phải thừa nhận, mình đã quá thong thả trong việc này. Ta đã cho rằng phải mất ít nhất hai, ba năm nữa phe cánh huyết tộc mới do Trưởng phòng Thanh tra đứng đầu mới có thể trỗi dậy.

Dĩ nhiên, ta không hề có ý định điên rồ là cứ ngồi yên xem kịch hay chỉ vì còn hai, ba năm nữa. Chậm nhất là trong tuần này, ta đã định chuẩn bị phương án đối phó để bẩm báo lên Phụ hoàng.

Nhưng Ma Tông Công tước đã lật ngược thế cờ theo một cách không ai ngờ tới.

‘Không thể tin nổi người ấy lại cho thả bồ câu đưa thư.’

Nghĩ đến cảnh các pháp sư của Tháp Ma Thuật tỏa đi khắp nơi, ta chỉ có thể bật cười chua chát.

Ma Tông Công tước đã lần đầu tiết lộ tình cảm đơn phương của mình tại yến tiệc sinh nhật Hoàng Thái tử phi. Vì vậy, ta đã cho rằng người ấy chỉ mong những người tham dự sẽ dần lan truyền tin tức, nào ngờ chính người ấy lại tự mình ra tay.

‘Đó là một hành động bộc phát, hoàn toàn không có kế hoạch.’

Ta đã quá vội vàng kết luận. Chỉ vì đó là Ma Tông Công tước mà ta đã đinh ninh rằng đây hẳn là một hành động được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, đây chẳng phải là hành động bộc phát của một kẻ mù quáng vì tình yêu hay sao? Nếu đây mà là một kế hoạch, ta thà từ bỏ ngôi vị Hoàng Thái tử để lui về ở ẩn. Bởi ta không đủ tự tin để vượt qua một vị Công tước có thể bày ra kế hoạch như vậy.

Dù sao đi nữa, hành động bộc phát của Ma Tông Công tước đã gây ra một chấn động lớn trên toàn Đế Quốc. Việc xây dựng phe cánh huyết tộc vốn còn xa vời, thế nhưng, nhờ màn thể hiện xuất sắc đó, giới quý tộc đã bắt đầu tính đến phe cánh huyết tộc tương lai trong mọi đường đi nước bước của mình.

‘Hỏng hết rồi.’

Nếu vậy thì cũng chẳng khác gì họ đã thực sự trỗi dậy. Bởi khi tất cả mọi người đều coi một điều là tất yếu, thì nó sẽ trở thành tất yếu.

Cứ ngỡ còn hai, ba năm nữa sao? Thật nực cười, mọi chuyện đã ngã ngũ chỉ trong chưa đầy hai ngày. Trước cả khi ta kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì.

“Đây có thể coi là một tin mừng của Đế Quốc, Hoàng Thái tử hãy chuẩn bị chu toàn cho hồng phúc này.”

“Con sẽ ghi nhớ.”

Một Hoàng Thái tử không có sự chuẩn bị nào chỉ có thể tuân theo lời Hoàng đế. Chỉ có như vậy mới tránh được cơn thịnh nộ của ngài.

May mắn là Phụ hoàng cũng chỉ hơi phật lòng chứ không khiển trách nặng nề. Ngài chỉ nói đôi lời mang tính nghi thức, dặn dò ta phải để tâm đến những thay đổi mà sự kiện lần này gây ra.

Sau câu nói đó là một khoảng lặng bao trùm, nhưng ta không dám tự ý rời đi. Hành động khi chưa có sự cho phép của Hoàng đế là một việc đại bất kính.

“Krasius là một trung thần.”

“Dạ, quả thực là như vậy.”

Sau một hồi im lặng, Phụ hoàng lại lên tiếng.

“Kể từ khi Đại đế Amanka vâng chịu Thiên mệnh, nhà Krasius đã luôn kề vai sát cánh cùng Hoàng tộc.”

Ta chỉ biết gật đầu trước những lời của Phụ hoàng. Bởi đó cũng là lý do ngài có thể đón nhận sự việc lần này một cách tương đối bình thản.

Vì người mà Ma Tông Công tước đem lòng yêu mến là một thành viên nhà Krasius. Chính xác hơn, là một thành viên của một gia tộc Bá tước Đế Quốc.

‘Cũng may là vậy.’

Nói giảm nói tránh thì Phụ hoàng là người quá thận trọng, còn nói thẳng ra thì ngài mắc chứng đa nghi. Ngay cả một người như thế cũng bớt ngờ vực hơn đối với các gia tộc Bá tước Đế Quốc.

Tin tưởng vào lòng trung thành? Ba trăm năm tín nhiệm? Đó không phải là những lý do mềm mỏng và ấm áp đến vậy. Mà là vì Hoàng tộc và các gia tộc Bá tước Đế Quốc giờ đây đã có một mối quan hệ không thể tách rời.

Vào thời kỳ danh vị Bá tước Đế Quốc lần đầu xuất hiện, tức là khi Đại đế Amanka vừa kiến lập Đế Quốc, chính trường vô cùng phức tạp và kỳ quái.

‘Một quốc gia chắp vá.’

Chỉ có thể miêu tả chính xác như vậy. Không phải một khối thống nhất hoàn chỉnh, mà là một tập hợp bị cưỡng ép lại với nhau.

Về hình thức, họ là bề tôi của Đại đế, nhưng thực tế lại tồn tại dưới dạng liên minh. Các Hầu tước hay Bá tước hiện nay chính là như vậy. Dĩ nhiên, công lao của Đại đế khi đã quy tụ được những thế lực riêng lẻ này, dù là bằng cách cưỡng ép, và truyền lại cho hậu thế, thực sự đáng được ca ngợi.

Dù sao, trong mớ hỗn độn đó, các gia tộc Bá tước Đế Quốc, với tư cách là chư hầu trực thuộc của Hoàng đế, đã bảo vệ Hoàng tộc và kìm hãm các thế lực kia. Mối quan hệ đồng hành chính trị suốt ba trăm năm ấy đã khiến Hoàng tộc và các gia tộc Bá tước Đế Quốc trở thành hai mà như một.

“...Nếu Valenti và Catoban hợp nhất với Krasius, thì chẳng phải họ cũng sẽ kề vai sát cánh cùng Hoàng gia hay sao.”

Vì vậy Phụ hoàng mới có thể nói như thế. Ít nhất thì các gia tộc Bá tước Đế Quốc sẽ không dựa vào thế lực của các Công tước để chống lại Hoàng tộc.

Có lẽ ngài đã thầm thở phào nhẹ nhõm. Trừ phi sống độc thân cả đời, các gia tộc Công tước cuối cùng cũng sẽ phải liên hôn với những gia tộc khác. Nếu đằng nào cũng phải như vậy, thà là với một gia tộc Bá tước Đế Quốc còn hơn là một bên thứ ba nào đó.

“Phụ hoàng Bệ hạ nói rất phải.”

Ngược lại, có thể nói đây là một món hời, vì đã dùng một gia tộc Bá tước Đế Quốc để phong tỏa con bài hôn nhân mà các gia tộc Công tước có thể sử dụng.

Phải, ta đã quyết định nghĩ như vậy.

Cả ta, và cả Phụ hoàng.

***

‘Cảm ơn nhé, Trưởng phòng Thanh tra.’

Nghĩ lại thì cũng nhờ có Trưởng phòng Thanh tra mà ta mới chặn được con bài của cả hai gia tộc Công tước.

Nếu đây không phải là trung thần thì còn ai là trung thần nữa chứ? Nếu không phải vì xuất thân từ một gia tộc Bá tước Đế Quốc, ta đã cân nhắc đến việc thăng tước cho vị đó rồi.

Nhìn Hoàng Thái tử rời đi, ta lại ngả người xuống giường. Giờ đây chỉ đứng một chút thôi cũng thấy mệt mỏi vô cùng.

Đáng lẽ chuyện lần này phải triệu Hoàng Thái tử đến để khiển trách. May mà có gia tộc Krasius dính vào nên mức độ nghiêm trọng đã giảm bớt, nhưng sao nó lại có thể bỏ mặc một vấn đề liên quan đến hôn sự của gia tộc Công tước như vậy chứ.

‘Còn non nớt quá.’

Ta bất giác nghĩ vậy, nhưng rồi lại cho rằng cũng chẳng còn cách nào khác.

Hoàng Thái tử mới được sắc phong hai năm trước. Mà ngay cả trước đó, nó cũng chỉ là một Hoàng tử hữu danh vô thực.

Kinh nghiệm thiếu sót một cách trầm trọng. Mà trớ trêu thay, sự thiếu sót ấy cũng do chính ta gây ra, còn có thể trách ai được nữa.

‘May mà nó có tài năng.’

Thật may là những thiếu sót về kinh nghiệm đang được bù đắp bằng tài năng và nỗ lực, còn kinh nghiệm thì cứ để thời gian trả lời. Tuy khó có thể nói đây là một người kế vị hoàn toàn vừa ý, nhưng cũng xem như đạt chuẩn.

...So với Dorgos thì bất cứ ai cũng đều đạt chuẩn cả.

‘Là do ta vô đức.’

Dĩ nhiên, đó không phải là vấn đề có thể đổ lỗi cho ai, mà chỉ là sự vô đức của kẻ khoác lên mình cái vỏ bọc hào nhoáng mang tên Hoàng đế.

Ta đã hy vọng người kế vị của mình, không giống như ta, sẽ là một người con trai do chính thất sinh ra. Ta đã hy vọng một nhà ngoại vững chắc sẽ hậu thuẫn cho hoàng quyền. Vì vậy, ta đã chọn Nhị hoàng tử, chọn Dorgos.

Thế nhưng, Dorgos ngoài việc là con trai của chính thất ra thì hoàn toàn không có phẩm chất của một quân vương. Gia tộc Asilon, lẽ ra phải hậu thuẫn hoàng quyền, thì ngược lại đã thách thức và làm lung lay sự ổn định của Đế Quốc.

Khi sự kiên nhẫn bị đẩy đến giới hạn, khi chúng đã vượt qua mọi ranh giới, sự sụp đổ cuối cùng cũng ập đến.

‘Rốt cuộc mọi chuyện cũng chỉ có thể thành ra thế này.’

Ta hối hận. Ta căm ghét bản thân vì đã không thể quyết đoán sớm hơn.

Lẽ ra ta nên từ bỏ việc kế vị của con trai chính thất và trừ khử Dorgos một cách nhanh chóng. Hoặc, để củng cố quyền kế vị của Dorgos, ta nên giết Hoàng Thái tử.

Đó không phải là một lựa chọn khó khăn. Nhìn vào tư chất của Dorgos, ta vốn dĩ sẽ chọn vế trước.

Con đường vốn có thể đi một cách dễ dàng, ta lại chọn đi một cách vô cùng khó khăn. Ta đã gây ra những cuộc đổ máu không cần thiết, lãng phí khoảng thời gian không đáng có.

‘Vì vậy, chỉ riêng Hoàng Thái tử là không thể gục ngã.’

Không thể để Hoàng Thái tử, người được tạo ra bằng cách tiêu hao thực lực của Hoàng thất, lại sụp đổ một cách vô ích.

Khi quần thần chỉ biết nhìn sắc mặt mà không dám khuyên can, thì chính ta phải đứng ra. Ta phải rèn giũa nó thành một bậc quân vương hoàn hảo.

Đó là sứ mệnh của ta đối với Hoàng tộc tôn quý và Đế Quốc vĩ đại. Là định mệnh phải gánh vác để bảo vệ Thiên mệnh bắt đầu từ Đại đế Amanka.

‘Trụ cột cũng đã vững chắc rồi.’

Và dường như được Đại đế phù hộ, đã có một nhân tài xuất hiện để phò tá Hoàng Thái tử. Lại còn là một nhân tài rất trẻ.

Nếu Trưởng phòng Thanh tra lớn tuổi, Hoàng Thái tử sẽ khó lòng kiểm soát. Nhưng đây lại là một nhân tài còn trẻ hơn cả Hoàng Thái tử. Một người mà Hoàng Thái tử có thể dễ dàng kiểm soát, và sẽ cống hiến cho Đế Quốc trong hàng chục năm tới.

‘Thậm chí còn liên hôn với cả gia tộc Công tước.’

Quả là thiên thời địa lợi. Bây giờ chỉ cần nắm chắc Trưởng phòng Thanh tra là có thể điều khiển cả hai gia tộc Công tước cùng một lúc.

Thật may mắn biết bao khi chuyện này xảy ra lúc Trưởng phòng Thanh tra còn trẻ, và khi ta vẫn còn tại vị.

‘Thời của Hoàng Kim Công tước quả thật kinh khủng.’

Ký ức hàng chục năm trước ùa về khiến đầu ta đau nhói.

Số lượng phu nhân của ngài ta tăng lên gấp đôi chỉ trong nháy mắt. Đến khi ta kịp định thần lại, Hoàng Kim Công tước đã cưới mười hai người vợ, đồng nghĩa với việc số gia tộc có liên quan đến ngài ấy đã tăng thêm mười hai.

...Nghĩ đến cảnh chính trường lúc đó chao đảo, đến giờ ta vẫn còn thấy choáng váng.

Phe cánh của Hoàng Kim Công tước đã nhanh chóng trở thành thế lực lớn nhất.

‘Hai người thì vẫn còn đỡ.’

Tiếc là cả hai đều là gia tộc Công tước, nhưng dù sao cũng chỉ có hai. So với mười hai thì chẳng thấm vào đâu.

Cần phải để tâm, nhưng chưa đến mức phải lo lắng.

***

Tôi đã triệu tập tiểu thư Louise và tiểu thư Irina đến phòng Phó Hội trưởng. Tôi vốn không thích ra lệnh cho các quý tộc khác, nhưng vì chuyện lần này rất quan trọng nên không còn cách nào khác.

“...Chuyện là như vậy đấy.”

Sau khi tôi giải thích sự việc tại yến tiệc, hai tiểu thư dường như không nói nên lời, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Tôi hiểu cảm giác đó. Ngay cả tôi, người đã tận mắt chứng kiến, còn thấy kinh hãi, thì hai người họ chỉ nghe kể lại sẽ thế nào đây? Chắc hẳn sự hoang mang còn lấn át cả cơn phẫn nộ.

Dù vậy, tôi vẫn phải nói ra. Vì chúng ta là đồng minh. Một liên minh được lập ra để cùng nhau ở bên cạnh anh Carl.

Nếu Ma Tông Công tước cướp mất và muốn độc chiếm anh Carl, chúng ta sẽ chỉ có thể đứng nhìn mà khóc ròng.

“Tiền bối, Ma Tông... Công tước... nếu là người ấy thì... ừm...”

Tiểu thư Louise khó khăn lắm mới mở lời, nhưng dường như vẫn còn quá bối rối nên nói năng lắp bắp.

Trông cô ấy cứ như một cỗ máy hỏng. Dù không phải là dáng vẻ phù hợp với một tiểu thư, tôi vẫn có thể thông cảm. Khác với tôi, một thành viên của gia tộc Công tước, tiểu thư Louise chỉ xuất thân từ gia đình Nam tước. Gánh nặng mà cô ấy phải chịu hẳn là rất lớn.

Ngay cả tiểu thư Irina, vốn thuộc tầng lớp quý tộc cấp cao, cũng có khóe mắt run rẩy, dường như bị cái danh Công tước đè nặng.

“Đúng vậy. Người ấy là một trong ngũ vị Công tước duy nhất của Đế Quốc.”

Nghe câu nói đó, đôi mắt tiểu thư Louise đã ngấn lệ.

“Và tôi cũng xuất thân từ một trong năm gia tộc Công tước đó.”

Nhưng rồi cô ấy lại tròn mắt ngạc nhiên trước vẻ tự tin của tôi. Tiểu thư Irina cũng nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời đường hoàng đến vậy.

“Trong tình yêu, thân phận không phải là vấn đề. Mà cho dù có là vấn đề đi nữa, thì tôi cũng thuộc gia tộc Công tước, giống như Ma Tông Công tước vậy. Tôi không có điểm nào thua kém người ấy cả.”

Thua kém chứ. Làm sao một thành viên của gia tộc Công tước có thể so bì với một Công tước thực thụ được.

Dù vậy, tôi vẫn nói một cách dõng dạc. Tôi phải diễn vai một người tự tin, một người không hề bận tâm.

‘Đây không phải là chuyện của riêng mình.’

Nếu tôi khuất phục, hai người họ cũng sẽ như thuyền trôi giữa biển khơi vô định.

Cô ấy đã tôn trọng và xin phép tôi. Là người đầu tiên công nhận và nói rằng sau này cũng không sao cả.

Vậy mà người đầu tiên ấy lại chịu khuất phục trước một người khác sao? Thậm chí còn là một người không biết sẽ khoan dung hay độc chiếm?

Không thể nào có chuyện đó. Đó là phản bội lại tiểu thư Louise và tiểu thư Irina.

Và cả tình yêu của tôi nữa. Cả niềm tin của tôi.

‘Tuyệt đối sẽ không để bị cướp mất.’

Anh Carl là của tôi. Dù đối thủ có là Công tước đi nữa, tôi cũng sẽ không lùi bước.

“Vậy nên đừng lo lắng. Chúng ta chỉ cần vững bước trên con đường của riêng mình thôi.”

Tôi vươn tay ra và nắm chặt lấy tay tiểu thư Louise và tiểu thư Irina.

“Nhưng vì đã xuất hiện một đối thủ không ngờ tới, chúng ta phải nhanh chân lên một chút, phải không?”

Nghe câu nói đó, hai tiểu thư gật đầu như bị thôi miên.

Tôi khẽ mỉm cười trước phản ứng đáng hài lòng này. Tình cảm vốn có, lại thêm một tình địch mạnh mẽ đột ngột xuất hiện. Giờ đây, hai người họ cũng sẽ mạnh dạn bộc lộ tấm lòng của mình với anh Carl.

‘Vậy là có ba người.’

Không phải hai, mà là ba. Một con số mà dù có dùng một tay để nắm lấy một người thì vẫn còn dư lại một người.

Cho dù đối phương là Công tước, liệu người ấy có thể tiếp cận được anh Carl khi anh đang được ba người chúng ta vây quanh không?

“Phe cánh huyết tộc” (thường gọi là thị tộc) là một hình thức cộng đồng xã hội sơ khai, bao gồm một nhóm người có quan hệ huyết thống chung (chung một dòng máu hoặc qua hôn nhân) và gắn kết với nhau về kinh tế. Đây là đơn vị xã hội cơ bản, là tổ tiên của dân tộc.