Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 202 - Tiểu Hoàng Kim Công tước? (2)

Chuyện về các Công tước mấy khi được lan truyền trong giới quý tộc. Bởi chỉ một lời lỡ miệng làm phật lòng họ, cái đầu trên cổ cũng khó mà giữ nổi.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Với những vụ việc gây xôn xao dư luận, hoặc khi chính vị Công tước đó ngầm muốn tin đồn lan xa, thì nó sẽ được truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Chẳng cần tìm đâu xa, hoàn cảnh hiện tại chính là một ví dụ điển hình.

—Trưởng phòng Carl Catoban. Dạo này anh vẫn sống tốt chứ?

“Câm mồm.”

Cuộc gọi đến đúng lúc tôi đang một mình sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ vắng tanh.

Tôi đã định lờ đi, nhưng nghĩ có thể là chuyện quan trọng nên vẫn bắt máy, nào ngờ lại phải nghe ngay một lời trêu chọc điên rồ.

‘Catoban cơ đấy.’

Đó là họ của Ma Tông Công tước cơ mà. Định bắt ai đi ở rể thế này không biết.

—Anh làm gì mà gắt thế? Chẳng lẽ lại để Ma Tông Công tước đổi sang họ Krasius được à.

“Tôi đã bảo câm mồm.”

Nhìn Trưởng khoa 2 cười khúc khích trước phản ứng của tôi, tay chân tôi bắt đầu run lên.

Tên khốn đó dám lấy nỗi bất hạnh của cấp trên ra làm trò đùa ư?

‘Loạn cả rồi.’

Không thể tin nổi. Phải có tâm địa độc ác đến mức nào mới xem cấp trên của mình như một món đồ chơi chứ.

Thật đáng thương thay. Tình cảnh trên dưới đảo lộn thế này, sao có thể gọi là một xã hội công chức đúng đắn được nữa. Lẽ ra sự phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh cấp trên phải là đức tính của một công chức kia mà.

Trong tôi trỗi dậy một khao khát mãnh liệt muốn bổ Trưởng khoa 2 thành Trưởng/khoa/2. Cùng với đó là một cảm giác tăm tối, mờ mịt ập đến.

‘Lan ra hết rồi.’

Tên đó mà cũng trêu chọc được thế này thì có nghĩa là vụ việc với Ma Tông Công tước đã lan truyền rộng lắm rồi.

Dù sở trường của Trưởng khoa 2 là thu thập thông tin, cũng không đến mức nắm bắt được ngay lập tức chuyện xảy ra ở yến tiệc sinh nhật Hoàng Thái tử phi.

Chắc hẳn ai đó tham dự bữa tiệc đã kiêm luôn vai trò của một cái loa phát thanh. Thật không hiểu nổi kẻ nào miệng lưỡi nhẹ tênh lại đi lan truyền tin đồn như vậy.

‘Mới hai ngày trôi qua thôi mà.’

À không, phải là đã hai ngày rồi ư? Nghĩ lại thì hai ngày có lẽ là khoảng thời gian quá đủ để một tin đồn lan rộng.

Những người có mặt tại đó gồm Hoàng Thái tử, Hoàng Thái tử phi, các Công tước, Chủ tịch Hội đồng Đế Quốc, và nhiều nhân vật tai to mặt lớn khác. Chỉ cần một người trong số họ mở miệng, tin tức sẽ lan đi trong nháy mắt.

“Anh nghe từ ai vậy?”

—Mấy cái tên bên Tháp Ma Thuật ấy. Lần đầu nghe tôi còn tưởng bọn họ mất trí rồi cơ.

Tôi nhắm nghiền mắt trước những lời bông đùa của Trưởng khoa 2.

Lại còn nghe từ một người có liên quan đến Tháp Ma Thuật nữa chứ? Từ những kẻ mà ngoài công việc ra thì chẳng bao giờ hé nửa lời ư?

‘Là Ma Tông Công tước rồi.’

Tôi đã chạm tới một sự thật mà bản thân chẳng hề muốn biết. Kẻ tự nguyện làm loa phát thanh chính là Ma Tông Công tước.

Chắc hẳn Người đã ra lệnh cho các pháp sư của Tháp Ma Thuật phải tích cực tung tin. Và bọn họ, dĩ nhiên, sẽ răm rắp tuân theo mệnh lệnh của người đứng đầu.

‘Hỏng bét rồi.’

Nếu cả Tháp Ma Thuật cùng đảm nhận vai trò loa phát thanh kiêm bồ câu đưa thư thì đúng là hết thuốc chữa. Chẳng lẽ những kẻ đó dùng ma pháp dịch chuyển để đi khắp nơi gieo rắc tin đồn hay sao? Vậy thì chắc cả Đế Quốc này đã biết hết cả rồi.

‘Người đã quyết tâm rồi.’

Mồ hôi lạnh túa ra. Ma Tông Công tước đã hạ quyết tâm thật sự rồi.

“Vì còn có Lễ mừng năm mới, nên ta sẽ chờ đến ngày đó.”

Lời cuối cùng của Ma Tông Công tước bất giác hiện lên trong đầu tôi.

Giờ thì tôi đã hiểu. Người quả thực chỉ nói sẽ chờ đến Lễ mừng năm mới, chứ không hề nói sẽ ngồi yên.

Thật ngu ngốc khi tôi đã vội cho rằng Ma Tông Công tước sẽ im hơi lặng tiếng. Theo lẽ thường, một người vừa châm ngòi quả bom lớn như vậy không đời nào lại chịu ngồi yên.

‘...Hay là mình không tham dự nữa?’

Tôi thậm chí đã nghiêm túc nghĩ đến điều đó.

Nếu tham gia Lễ mừng năm mới lần này, những ánh nhìn rực lửa sẽ đổ dồn về phía tôi. Hay là cứ nhận một điểm trừ vì tội bất kính với Hoàng đế rồi bỏ trốn? Có vẻ như thế sẽ tốt hơn cho sức khỏe tinh thần của tôi.

—Nhưng mà Trưởng phòng, nếu là bạn đời của Ma Tông Công tước Điện hạ thì chẳng phải sẽ không ai dám động đến anh sao?

Thấy tôi chìm vào im lặng, Trưởng khoa 2 dường như mới lấy lại được chút tỉnh táo, cẩn trọng buông lời an ủi.

Nghe chẳng giống an ủi chút nào, nhưng theo tiêu chuẩn của anh ta thì đó là an ủi rồi. Hoàn toàn không giống an ủi, đồ khốn.

“Kết hôn là để tôi được yên thân chắc?”

Đầu óc rối bời khiến tôi buột miệng đáp lại một cách gay gắt. Mà nói thật, với những gì Trưởng khoa 2 vừa nói, thì phản ứng gay gắt chưa đủ, phải dùng dao đâm tên đó mới coi là vô tội.

‘Đúng là sẽ không ai dám động đến.’

Phải, trở thành chồng của Ma Tông Công tước thì cuộc đời sẽ thảnh thơi hơn nhiều. Ngay cả các Công tước khác cũng phải cúi mình trước Người, đến Hoàng đế cũng dành cho Người sự tôn trọng. Còn Hoàng Thái tử ư? Không đáng để bàn tới.

Một vị trí mà không ai có thể tùy tiện động vào. Đó chính là địa vị của phu quân Ma Tông Công tước.

‘Nhưng có ý nghĩa gì chứ.’

Nhưng chuyện đó thì sao chứ. Tôi không muốn chọn bạn đời của mình chỉ dựa trên lợi ích.

Hơn nữa, dù không rõ lý do, thực sự không rõ lý do một chút nào— nhưng chẳng phải Ma Tông Công tước đang có tình cảm với tôi sao. Lợi dụng tấm lòng đó để trục lợi thì đúng là một thằng khốn.

—Được hưởng phúc từ vợ mình cũng đâu có gì lạ...

“Đó là sau khi kết hôn mới được hưởng phúc, chứ ai lại đi kết hôn vì muốn được hưởng phúc?”

—Không, tôi vốn xuất thân thường dân, sao anh lại hành xử còn ‘thường dân’ hơn cả tôi thế?

Lời phát biểu hoàn toàn đi ngược lại với hôn nhân chính trị của tôi khiến Trưởng khoa 2 bật cười. Xin lỗi nhé, nhưng có lẽ tôi còn “thường dân” hơn cả anh đấy.

***

Cuộc trò chuyện với Trưởng phòng kết thúc chóng vánh. Xem chừng Trưởng phòng cũng đang không được tỉnh táo cho lắm để mà nói chuyện dài dòng.

“Vậy anh cố lên nhé. Cứ nghĩ rằng nếu Trưởng phòng mà gục ngã, Ma Tông Công tước Điện hạ sẽ lao đến ngay thôi.”

Đồ khốn.

Dám gọi người cấp dưới không tiếc lời khuyên cho đến phút cuối là đồ khốn. Thật là một lời khen ngợi tuyệt vời. Hôm nay lại là một ngày đầy ý nghĩa.

Cùng với hình ảnh Trưởng phòng đang nghiến răng ken két, quả cầu liên lạc đã tắt.

‘Tuyệt thật.’

Một nụ cười khẩy bất giác bật ra. Tôi vốn đã biết Trưởng phòng là một món hàng chất lượng cao trên thị trường hôn nhân, nhưng không ngờ đến cả Ma Tông Công tước cũng nhắm tới.

Thực sự đáng kinh ngạc. Việc tiến triển đến mối quan hệ mờ ám với con gái út của Thiết Huyết Công tước đã đủ ghê gớm rồi, vậy mà giờ đây còn vượt qua cả con gái Công tước để đến với chính vị Công tước đó ư?

‘Đúng là bám được vào chỗ vững chắc.’

Nhìn Trưởng phòng đang băng băng tiến vào trung tâm quyền lực, tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Quả nhiên lựa chọn của hai năm trước không hề sai lầm.

Một vị Trưởng phòng không chỉ trẻ mà còn có thể nói là quá trẻ. Những kẻ khác đã nằm bẹp dí và tự hỏi làm sao có thể phục tùng một vị Trưởng phòng như vậy, nhưng tôi thì ngay lập tức đi theo anh ta.

Thực ra đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Rõ ràng là Hoàng Thái tử đang dốc sức nâng đỡ anh ta, kẻ nào chống lại thì đúng là đồ ngốc.

‘Lũ ngốc.’

Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao chúng lại dám chống đối chứ? Trưởng phòng vốn đã là một nhân vật lớn từ trước chiến tranh rồi mà.

Việc là người thừa kế của một Bá tước Đế Quốc đã đành, nếu xét về phía ngoại gia thì còn là cháu của đương kim—

“Thế nào rồi?”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mình điên rồi, điều quan trọng lúc này đâu phải là mối quan hệ huyết thống của Trưởng phòng.

“Không cần phải lo đâu. Trưởng phòng có vẻ cũng đang rất bối rối.”

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và lên tiếng. Nếu tỏ ra hoảng hốt, ngược lại chỉ khiến cô ta càng gặng hỏi mà thôi—

“Anh có chắc không?”

“...Chắc là anh ấy đã bối rối?”

Đối diện với đôi mắt đỏ lạnh lẽo, tôi liền nói lắp bắp. Bị hỏi có chắc không thì tôi biết nói gì bây giờ.

Trước phản ứng đó của tôi, con quỷ mắt đỏ, à không, Trưởng khoa 1 khẽ cau mày.

‘Tủi thân quá.’

Thật là một phản ứng phũ phàng. Cô ta nhờ tôi dò hỏi Trưởng phòng, tôi đã mất công làm giúp, vậy mà thứ nhận lại chỉ là một ánh mắt như thế ư.

Nhưng tôi không đôi co. Bởi tôi biết Trưởng khoa 1 thích Trưởng phòng. Tình địch lại là một vị Công tước, dĩ nhiên cô ấy sẽ có phản ứng như vậy. Với tư cách là một đồng nghiệp, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu.

Tuyệt đối không phải vì tôi đã thấy Trưởng khoa 1 lẩm bẩm một mình đầy ma quái ngay khi vừa đến văn phòng đâu.

“Mà thôi, Trưởng phòng đâu phải người sẽ thích bất kỳ cô gái nào.”

Sau một hồi im lặng, Trưởng khoa 1 cố nói với giọng vui vẻ. Như thể cô ấy chẳng hề bận tâm, như thể chẳng hề có chút tổn thương nào.

Phải, tôi đồng ý. Trưởng phòng là người đã bị bao phủ bởi cái bóng của Hecate trong suốt hai năm. Giờ đây anh ta mới chỉ đang dần thoát ra khỏi cái bóng đó, làm sao có thể để mắt đến người phụ nữ khác được?

Thế nhưng...

‘Cô cũng là một cô gái bất kỳ mà.’

Đó là vấn đề chí mạng nhất mà Trưởng khoa 1 không hề nhận ra.

Nhưng tôi không dại gì nói ra. Bởi tôi cũng chẳng muốn xuống tầng hầm của Khoa 1 đâu.

Thấy Trưởng khoa 1 đã có vẻ bình tĩnh lại, tôi lặng lẽ lẻn ra ngoài.

‘Hay là mình xin đi công tác một thời gian nhỉ.’

Ý nghĩ đó bất chợt lóe lên trong đầu. Bây giờ cô ấy đã bình tâm, nhưng ai biết được khi nào Trưởng khoa 1 sẽ lại rơi vào trạng thái thịnh nộ.

Nếu tâm trạng của Trưởng khoa 1 trở nên tồi tệ vì chuyện tình cảm, người mệt mỏi chỉ có tôi mà thôi. Thật không may, tôi là người duy nhất biết cô ấy thích Trưởng phòng.

‘Giá như mình không biết thì hơn.’

Một sự hối hận muộn màng ập đến. Lẽ ra lúc đó tôi không nên tỏ ra mình biết. Dù có nhận ra thì cũng phải cắn răng giả vờ không hay biết gì.

Kẻ nắm giữ tri thức cấm kỵ thường phải chịu đau khổ. Chết tiệt.

“Hôn nhân là cái thá gì chứ.”

Một lời than thở chứa đầy sự mịt mù và oán giận. Nỗi tủi hờn của tôi giờ đây đã hướng sang cả cái thể chế gọi là hôn nhân.

Hôn nhân là vấn đề ở chỗ đó. Nó cố gắng trói buộc con người, những sinh vật vốn phải được tự do, bằng cái tên gọi vợ chồng, nên dĩ nhiên sẽ xảy ra chuyện.

Cứ nhìn Trưởng phòng là biết. Bình thường anh ta vẫn sống tốt, nhưng hễ dính vào chuyện hôn nhân là lại khổ sở thế này.

Vì vậy, phải tránh xa hôn nhân. Chỉ nên tận hưởng những cuộc tình, sống và cảm nhận sự tự do.

‘Mọi người chẳng hiểu gì cả.’

Những con thiêu thân không biết đến vẻ đẹp của tự do mà tự lao đầu vào con đường ràng buộc. Đứng ở vị trí người quan sát, tôi thấy thật đáng tiếc.

Mà thôi, dù đáng tiếc thì biết làm sao được. Đó là lựa chọn của họ.

‘Vả lại cũng đã muộn rồi.’

Trưởng phòng giờ không thể quay đầu được nữa. Kể từ lúc mối quan hệ với Công nương Marghetta có tiến triển, con đường duy nhất còn lại cho anh ta chỉ có thể là tiến về phía trước.

Với tấm lòng thương tiếc, tôi khẽ cúi đầu về phía Học viện. Trưởng phòng, tôi xin mặc niệm cho anh bằng cách này.

Và rồi, ngay khi tôi định quay trở lại phòng làm việc sau khi đã hóng gió đủ, quả cầu liên lạc trong túi bỗng phát sáng.

—Cậu Lafayette.

Tôi kích hoạt thiết bị, một người phụ nữ với mái tóc màu chàm xuất hiện.

“Cô Christina.”

Một nụ cười tự nhiên nở trên môi khi tôi thấy gương mặt thân quen.

Dù không kết hôn, việc tận hưởng hạnh phúc vẫn thật dễ dàng.

Thật sự không thể hiểu nổi.