Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2408

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 200 - Trốn đi, Trưởng phòng! (5)

Thời gian cứ thế trôi đi, còn tuổi thọ của tôi thì vơi dần theo từng khoảnh khắc.

‘Đúng là địa ngục.’

Hôm nay tôi đã giác ngộ ra một chân lý. Địa ngục đâu chỉ có nơi lò lửa dung nham sâu dưới lòng đất, mà trần thế này còn tồn tại vô vàn loại địa ngục khác nhau.

Và có lẽ, địa ngục mà tôi đang trải qua đây chính là loại địa ngục mỹ lệ nhất trên đời. Một nơi từ từ bức tử tội nhân trong sự tĩnh lặng đến ngạt thở.

‘Mình đúng là tội nhân thật à?’

Một cảm giác oan ức chợt dâng trào. Nếu quả thực tôi đã làm gì sai trái thì đành cam tâm chịu trận, đằng này đến lý do còn chẳng biết mà đã phải rơi vào cảnh khốn cùng này.

Phải, tôi chẳng hiểu gì sất. Tại sao Marghetta và Ma Tông Công tước lại đối đầu nhau, và tại sao tôi lại là kẻ bị kẹt ở giữa.

‘Dù sao thì cũng đã yên ắng hơn rồi.’

Không giống như lúc nãy, giờ đây là một sự im lặng tuyệt đối. Nhân cơ hội này, tôi cẩn trọng hết mức có thể mà đảo mắt. Bởi tôi có cảm giác chỉ cần một cái cử động đầu thôi cũng sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng tạm thời này.

Và ngay khoảnh khắc liếc mắt sang, tôi đã chạm phải ánh nhìn của Ma Tông Công tước và linh cảm rằng mình vừa làm một việc không nên làm.

“Cưng, sao vậy? Cần gì cứ nói với ta nào?”

Vừa chạm mắt, Ma Tông Công tước đã mỉm cười dịu dàng và cất tiếng.

“Anh Carl. Nếu anh cần gì, cứ nói với em. Chúng ta là bạn nhảy của nhau cơ mà.”

Marghetta lập tức đáp lời Ma Tông Công tước. Có phải do tôi tưởng tượng không, hay cô ấy thật sự đang nhấn mạnh vào hai chữ “bạn nhảy”?

‘Khốn kiếp.’

Lòng tôi trĩu nặng, và tôi nhắm nghiền mắt lại. Tôi đã cố gắng không kích động họ, vậy mà chính hành động cẩn trọng đó lại một lần nữa châm ngòi cho cuộc chiến.

“Cưng đã cố tình nhìn về phía ta, xem ra là đang cần ta rồi.”

Đâu có. Chỉ là tình cờ chạm mắt thôi mà.

“Không phải đâu. Tôi không thể để người phải bận tâm, việc này cứ để tôi lo. Vì tôi mới là bạn nhảy của anh ấy.”

Từ khi nào mà “bạn nhảy” lại đồng nghĩa với chân sai vặt thế nhỉ?

Vốn dĩ tôi chẳng cần gì, cũng chẳng muốn gì cả. Tôi chỉ đang tìm cách chuồn đi thì lỡ chạm mắt thôi mà.

Nhưng những lời đó chỉ quanh quẩn nơi cổ họng rồi lại bị nuốt vào trong. Lại một lần nữa, kẻ bị kẹt ở giữa là tôi đây nhanh chóng bị cho ra rìa, nhường chỗ cho cuộc đối đầu nảy lửa giữa hai gia tộc Công tước.

‘Chế độ giai cấp thật đáng ghét.’

Tôi khóc thầm trong lòng. Giá như tôi cũng xuất thân từ một gia tộc Công tước chứ không phải Bá tước, có lẽ tôi đã có thể đường hoàng hơn một chút.

Cái kẻ đã ném tôi vào đây đúng là đồ keo kiệt. Đã cho xuyên không thành quý tộc rồi thì sao không cho luôn cái chức Công tước hay Hầu tước đi. Rộng lượng thêm chút nữa thì chết ai.

À không, phải là lòng thành kính mới đúng chứ nhỉ?

Ha ha, thật nực cười.

‘Chết tiệt.’

Tôi gào thét trong cõi lòng...

***

Ồ, lại bắt đầu rồi.

“Điện hạ.”

Hiệp hai của cuộc chiến tranh giành chiến lợi phẩm mang tên Trưởng phòng Thanh tra chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng tôi đành phải bỏ lỡ màn kịch hay vì có tiếng gọi mình.

Dù cảnh tượng có vui đến đâu, ta cũng không thể phớt lờ phi của mình được.

“Phi. Sao nàng đã đến đây rồi? Phụ thân nàng đâu?”

“Em thấy Điện hạ đứng đây một mình, không đành lòng nên đã đến.”

Dáng vẻ vừa khúc khích cười vừa trả lời của nàng khiến ta bất giác mỉm cười. Quả nhiên, dù cảnh tượng kia có thú vị đến đâu cũng không thể nào vui bằng việc được trông thấy nàng.

“Nhưng mà Điện hạ. Người đang xem gì mà vui vẻ thế ạ?”

Phi của ta nở một nụ cười nhẹ rồi nghiêng đầu tiến lại gần.

Chắc hẳn trông kỳ lạ lắm. Một kẻ mang thân phận Hoàng Thái tử lại không giao du cùng các quý tộc khác, mà lại một mình đứng trên tầng hai nhìn xuống.

“Ta đang xem một cảnh tượng khá thú vị.”

Ta đặt tay lên vai nàng, dẫn nàng ra phía lan can. Đây là nơi có tầm nhìn tốt nhất.

“Ma Tông Công tước và... Công nương Marghetta.”

Theo sự chỉ dẫn của ta, phi đã chứng kiến một cảnh tượng có một không hai trên đời và bình thản lên tiếng.

Chà, nàng đã bỏ lỡ mất nhân vật quan trọng nhất rồi.

“Có cả Trưởng phòng Thanh tra ở đó nữa.”

“Ôi trời.”

Khi phát hiện ra Trưởng phòng Thanh tra, phi của ta tròn mắt kinh ngạc.

“Em hoàn toàn không nhận ra.”

Nàng thì thầm như thể chính mình cũng thấy ngạc nhiên. Ta khẽ mỉm cười vì có thể hiểu được phản ứng đó.

Trưởng phòng Thanh tra là một người luôn nổi bật dù ở xa. Với mái tóc đen và trang phục cũng chỉ toàn một màu đen, dù có ẩn mình trong đám đông thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Vậy mà con người ấy giờ đây lại hoàn toàn lu mờ khi bị kẹp giữa hai người phụ nữ. Thậm chí càng khó nhận ra hơn khi cậu ta cứ đứng bất động như một pho tượng.

“Thật là một sự kết hợp kỳ lạ.”

“Đúng vậy. Một sự kết hợp mà nàng sẽ chẳng thể thấy ở bất cứ nơi nào khác.”

Nói xong, ta bất giác bật cười.

Phải rồi, làm sao có thể thấy cảnh tượng này ở nơi khác chứ. Ma Tông Công tước không bao giờ rời khỏi Tháp Ma Thuật, một Công nương vẫn còn là học viên của Học viện, và Trưởng phòng Thanh tra vốn dĩ phải ở Phòng Thanh tra.

Trong tình huống bình thường, đây là những nhân vật dù có muốn cũng không thể nào tụ họp lại được, và nơi họ tình cờ gặp nhau lại chính là yến tiệc dành cho phi của ta.

‘Món quà của Thần.’

Ta chỉ có thể nghĩ như vậy. Đây là món quà của Enen dành cho ta, người đang phải vất vả với công việc, hoặc là sự gia hộ của Đại đế Amanka.

Dĩ nhiên, màn kịch do ba người họ tạo nên chắc chắn sẽ không hề đơn giản. Nhưng hề gì chứ, chuyện của tương lai cứ để ta của tương lai lo.

‘Vốn dĩ chuyện này cũng đâu thể xảy ra ngay lập tức được.’

Nhìn vào tình hình hiện tại, đây chỉ là một cuộc chiến tình yêu vừa mới bắt đầu. Dù cho giới quý tộc có dè dặt không bàn tán về đời tư của các Công tước, thì chuyện hai gia tộc Công tước cùng đối đầu vì một người đàn ông chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.

Vậy mà bây giờ ta mới biết chuyện này ư? Điều đó có nghĩa là việc này chưa từng xảy ra trước mặt người khác, mà đây là lần đầu tiên nó bùng nổ.

Nếu vậy thì cũng phải mất ít nhất vài năm nữa hôn sự mới có thể được tiến hành. Chừng đó thời gian là quá đủ để chuẩn bị phương án đối phó.

“Điện hạ?”

Nghe thấy tiếng cười đột ngột, phi của ta có vẻ thắc mắc nên đã quay sang nhìn.

Chà. Có nàng ở đây mà ta lại mải vui một mình rồi.

“Xin lỗi nàng. Nhưng chẳng phải đây là một cảnh tượng rất thú vị sao?”

“Em không chắc nữa. Tuy có độc đáo thật nhưng...”

Nàng ngập ngừng rồi lại nhìn về phía Trưởng phòng Thanh tra. Vừa nhìn, nàng vừa nghiêng đầu sang phải, rồi lại nghiêng sang trái.

Ta suýt nữa thì bật cười trước dáng vẻ đáng yêu đó nhưng đã cố kìm lại. Bởi vì phi của ta sẽ dỗi nếu ta cười vào lúc nàng đang nghiêm túc.

“Lý do ba người họ tụ tập lại mới là điều thú vị.”

Nghe vậy, ta có thể cảm nhận được nàng đang vắt óc suy nghĩ.

Sẽ khó để đưa ra câu trả lời chính xác, nhưng nếu là nàng thì chắc chắn sẽ nhận ra. Vì ta cũng nhờ lời của nàng mà đoán ra được.

“A.”

Và đúng như dự đoán, nàng đã tự mình tìm ra câu trả lời.

“Thế nào, có thú vị không?”

Với cảm giác thỏa mãn dâng trào, ta vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau và hỏi.

Cho đến bây giờ, ta vừa vui vẻ lại vừa bức bối. Niềm vui khi được chứng kiến cuộc chiến tình yêu thế kỷ, nhưng lại bức bối vì không thể tùy tiện kể cho người khác nghe.

Nhưng giờ đây, ta đã có thể chia sẻ niềm vui này với phi của mình. Sao có thể không vui cho được chứ─

“Hừm.”

“...Phi?”

Tiếng hừm nhẹ trong mũi của nàng khiến toàn thân ta cứng đờ.

‘Tại sao?’

Đây là âm thanh mà nàng phát ra mỗi khi không vui.

Tay nàng đặt lên tay ta đang ôm lấy mình. Sự vuốt ve dịu dàng ấy lúc này lại khiến ta thấy sợ hãi.

“Điện hạ.”

“Nàng cứ nói đi.”

“Ngài đang vui lắm sao?”

Trong thoáng chốc, đầu óc ta trở nên trống rỗng.

***

Vì là yến tiệc đẳng cấp cao nên bữa tối được phục vụ theo kiểu buffet khá xa hoa.

“Anh Carl. Anh ăn thử món này đi.”

“Cảm ơn em...”

“Cưng à. Món này bổ dưỡng lắm đấy, ăn đi.”

“Cảm ơn Người...”

Nhưng tôi còn chẳng biết mình đang ăn bằng miệng hay bằng mũi nữa. Chỉ biết chắc một điều là dường như chẳng có gì trôi xuống bụng cả.

Bên trái là Marghetta, bên phải là Ma Tông Công tước, quả là một đội hình kiên cố. Ấm áp thay sự ân cần của họ khi gắp thức ăn đầy đĩa cho tôi. Và hồi hộp thay cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở khi họ vẫn không ngừng đối đầu nhau ngay trên bàn ăn.

Mỗi khi tôi cảm thấy khó tiêu vì ngột ngạt, một ly nước lại xuất hiện trước mặt như có phép màu. Dĩ nhiên là hai ly.

‘Chết mất thôi.’

Chưa bao giờ tôi lại mong một buổi yến tiệc kết thúc nhanh như hôm nay. Thật lòng mà nói, tôi cũng đã có chút ham muốn bỏ trốn giữa chừng.

Một quý tộc mà lại trốn khỏi yến tiệc sinh nhật của Hoàng Thái tử phi ư? Hậu quả thật không dám tưởng tượng. Hơn nữa, làm vậy thì mối quan hệ với Toàn Thắng Công tước cũng sẽ trở nên khó xử.

‘Về đến nhà là phải đi ngủ ngay.’

May mắn là ngày mai cũng là ngày nghỉ. Nếu phải đi làm vào ngày hôm sau với trạng thái tinh thần này, chắc tôi phát điên mất.

Thôi được rồi, dù mệt mỏi nhưng hãy cố chịu đựng thêm một chút nữa. Lịch trình còn lại cũng không nhiều.

Xem ra Enen là một vị thần cực kỳ căm ghét những kẻ ngoại lai như tôi.

‘Điên thật rồi.’

Tôi nghe thấy, nghe thấy tất cả. Tiếng nhạc du dương vang lên. Và cả những tiếng xì xào không thể bị âm nhạc lấn át.

Tôi đã quá lơ là khi nghĩ rằng lịch trình không còn nhiều. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chút lịch trình ít ỏi đó lại có thể trở thành một mũi dao găm như thế này.

‘Cái gì thế này.’

Tôi thẫn thờ nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình.

Rồi tôi gắng gượng cử động cái cổ cứng đờ, từ từ, từ từ ngước mắt lên. Qua bàn tay trắng ngần, cánh tay mảnh mai, và hướng về phía gương mặt.

Và rồi tôi thấy Ma Tông Công tước đang mỉm cười, còn Marghetta thì vừa lườm Người, vừa tha thiết nhìn tôi.

“Cậu bé của ta. Cưng định để một quý cô phải chờ đợi sao?”

Thấy tôi chỉ đứng ngây ra đó, Ma Tông Công tước liền lên tiếng.

“Anh Carl...”

Marghetta không nói nhiều. Cô ấy chỉ gọi tên tôi bằng một giọng run rẩy.

Đây mới chính là địa ngục. Vừa rồi chỉ là Luyện ngục thôi. Đây mới thực sự là địa ngục.

‘Chết tiệt.’

Rơi vào thế kẹt rồi. Tôi đã bị tóm chặt vào phút cuối của lịch trình.

Vũ điệu kết thúc buổi yến tiệc. Tiết mục cuối cùng để cầu chúc cho sự hòa hợp và hữu nghị giữa chủ nhân và các vị khách.

Lẽ dĩ nhiên tôi định sẽ khiêu vũ cùng Marghetta. Vốn dĩ cô ấy là bạn nhảy của tôi, và ngoài cô ấy ra thì cũng chẳng còn ai khác.

“Cưng à. Nếu không phiền, cưng có thể khiêu vũ cùng ta một bài chứ?”

Thật đáng kinh ngạc là vẫn còn. Mà lại là một người tôi không thể nào ngờ tới.

Trước lời mời bất ngờ của Ma Tông Công tước, cả sảnh tiệc chìm trong im lặng. Những cặp vợ chồng quý tộc định khiêu vũ cùng nhau, những người trẻ tuổi đang tìm kiếm bạn nhảy tương xứng, và cả những người chỉ định đứng xem. Tất cả đều im bặt và đổ dồn ánh mắt về phía này.

...Tôi cố gắng lờ đi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Thiết Huyết Công tước.

“A-anh Carl! Anh, anh khiêu vũ với em được không?”

Marghetta, người vừa thất thần trong giây lát, vội vàng chen vào, nhưng sự thật là Ma Tông Công tước đã ngỏ lời trước thì không thể thay đổi.

Thật đáng tiếc, tôi khó có thể chọn Marghetta. Ma Tông Công tước không chỉ là người ngỏ lời trước, mà còn có thân phận cao hơn và là bậc trưởng bối. Thật khó để từ chối một người như vậy một cách dứt khoát.

Ngược lại, chọn Ma Tông Công tước cũng khó không kém. Dù Người đã nhanh tay hơn, nhưng bạn nhảy của tôi là Marghetta cơ mà. Hơn nữa, khiêu vũ với người khác ngay trước mặt người vợ tương lai... là một chuyện rất kỳ quặc.

Nếu chúng tôi đã chính thức đính hôn thì tôi còn có thể lấy đó làm lý do để từ chối, nhưng hiện tại giữa tôi và Marghetta vẫn chưa có mối quan hệ nào cả. Lý do này không đủ thuyết phục.

‘...Hay là cắn lưỡi tự vẫn nhỉ?’

Không được, cắn lưỡi chỉ đau chứ có chết được đâu.

‘Hay là tự chặt tay?’

Ý này có vẻ ổn. Nếu không thể nắm tay một quý cô, thì việc không phải chọn ai cả cũng là một cái kết đẹp.

Cũng không tệ. Thà rằng, thà rằng hy sinh bàn tay một chốc c─

“Thật may là vẫn chưa bắt đầu.”

Đúng lúc đó, giọng nói của Hoàng Thái tử vang lên.

Tiếng nói của vị Hoàng Thái tử không biết đã biến đi đâu từ lúc nãy đã thu hút toàn bộ sự chú ý đang đổ dồn vào tôi.

‘Ngài đã đi đâu về vậy?’

Vì tình hình đang rối như tơ vò nên một chuyện cỏn con cũng khiến tôi bực bội. Đường đường là Hoàng Thái tử mà lại cứ biến đi đâu mất, rồi xuất hiện ở những nơi kỳ quặc.

Nhưng mặc cho sự khó chịu của tôi, Hoàng Thái tử vẫn gật đầu một cách hài lòng khi thu hút được sự chú ý của mọi người.

“Buổi yến tiệc hôm nay là dành cho phi của ta. Ta rất cảm kích vì các vị đã đến đây góp vui, nhưng ta hy vọng màn kết thúc sẽ do phi của ta tô điểm.”

Dứt lời, Hoàng Thái tử nắm tay Hoàng Thái tử phi và bước ra trung tâm sảnh tiệc.

“Màn kết này sẽ do chúng ta đảm nhận.”

...Hả?

Trước lời tuyên bố của Hoàng Thái tử, tôi không tin vào tai mình.

“Vì vậy, mong mọi người hãy chờ đến dịp tiếp theo. Lễ mừng năm mới cũng sắp đến rồi mà.”

Nói rồi, Hoàng Thái tử liếc nhìn tôi một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.

Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng tôi biết chắc.

‘Điện hạ...’

Ngài chính là vị cứu tinh của tôi.

***

Giữa lúc khiêu vũ dưới sự chú ý của mọi người, phi khẽ thì thầm.

“Ngài làm tốt lắm, Điện hạ.”

“Nàng hài lòng là ta mừng rồi.”

“Phì. Điện hạ lúc nào mà chẳng làm em hài lòng chứ.”

Nhìn phi mỉm cười dịu dàng, ta cũng mỉm cười đáp lại.

Sống rồi.