Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6905

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 199 - Trốn đi, Trưởng phòng! (4)

Vốn dĩ tôi đến yến tiệc này với tâm thế hoàn toàn thư thái, ai ngờ lại bị bầu không khí nặng như chì này đè nén.

Ai đó làm ơn cứu rỗi tôi khỏi chốn này đi. Lúc này đây, dẫu phải hứng chịu lời châm chọc của Hoàng Thái tử, tôi cũng cam lòng.

“Cưng à. Uống một ly chứ?”

“À, ừm.”

Trong lúc tôi còn đang run rẩy, Ma Tông Công tước đứng cạnh đã đưa lên một ly rượu vang trắng.

Tôi chẳng hiểu tại sao một người tầm cỡ Công tước lại đứng cạnh mình, thay vì đến chỗ Hoàng Thái tử hay các vị Công tước khác. Ơn Người, giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

“Xin thứ lỗi, nhưng anh Carl không thích uống rượu cho lắm.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Marghetta đã đi trước một bước. Thật là một khí phách đáng nể, dám lịch sự mà dứt khoát từ chối lời mời của một vị Công tước.

Nếu Marghetta không xuất thân từ gia tộc Công tước, cô ấy đã chẳng dám làm vậy. Đến mức tôi đứng bên cạnh cũng phải thót tim.

“Đúng không, anh Carl?”

Gương mặt cô ấy vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi khi, nhưng ánh mắt lại sắc lẹm, ghim chặt vào miệng tôi. Như thể đang ra lệnh rằng tôi phải biết điều mà trả lời.

“Chuyện đó─”

“Vậy sao? Lạ thật nhỉ. Ta thấy cậu bé của ta uống ngon lành trong Lễ mừng năm mới mà.”

Một lần nữa, tôi chỉ biết mấp máy môi rồi ngậm chặt miệng.

Lạ thật. Câu hỏi rõ ràng là dành cho tôi, vậy mà cuộc đối thoại vẫn tiếp diễn dù chẳng ai buồn nghe câu trả lời từ chính chủ.

Liệu sự hiện diện của tôi trong cuộc trò chuyện này có cần thiết không vậy? Làm ơn để tôi đi chỗ khác có được không?

“Anh Carl. Anh định bỏ bạn cặp của mình lại à?”

“Cưng à. Ta vẫn đang nói chuyện mà.”

Nhưng mỗi khi tôi định vứt bỏ mọi xiềng xích và ràng buộc để tìm lấy tự do, họ lại tóm lấy tôi một cách thần kỳ. Sự ăn ý này khiến người ta khó tin rằng chỉ mới lúc nãy hai người còn ngấm ngầm đối đầu nhau.

Dĩ nhiên, ngay sau đó mọi thứ lại trở về như cũ. Cuộc đối đầu giữa hai gia tộc Công tước, và giọt nước mắt của người thừa kế một gia tộc Bá tước nhỏ bé bị kẹp ở giữa.

‘Cứu tôi với.’

Tôi đưa ánh mắt tha thiết nhìn về phía các vị Công tước đang giữ khoảng cách an toàn ở đằng xa. Tôi bất lực rồi, chỉ có các ngài mới có thể chấm dứt cuộc chiến này thôi.

Thế nhưng, mặc cho ước nguyện tha thiết của tôi, Toàn Thắng Công tước lặng lẽ quay đi. Sự phản bội từ người lớn đáng tin cậy nhất khiến tim tôi nhói lên một cái.

...Không, không sao, cũng phải thôi. Dù là Toàn Thắng Công tước, Ma Tông Công tước vẫn là một đối thủ khó nhằn.

Thay vào đó, tôi hướng ánh nhìn sang Thiết Huyết Công tước đang đứng cạnh ngài ấy.

‘Chỉ có thể là ngài thôi.’

Thực ra, hy vọng thật sự nằm ở vị kia. Toàn Thắng Công tước không có lợi ích liên quan nên có thể rút lui, nhưng Thiết Huyết Công tước lại là cha của Marghetta. Ngài có thể làm ngơ khi thấy con gái yêu của mình đang đấu trí với Ma Tông Công tước sao?

Mong ước của tôi dường như đã thấu tận trời xanh, Thiết Huyết Công tước, người vốn đang nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vì bị kẹp giữa Marghetta và Ma Tông Công tước, bỗng lộ vẻ mặt như thể vừa quyết tâm điều gì đó.

Rồi ngài cùng Toàn Thắng Công tước rời đi.

...?

‘Gì thế này.’

Ngài đi đâu vậy chứ. Sao lại có thể bỏ đi như vậy.

Chẳng lẽ vì ghét đứa con rể tương lai này nên ngài mặc kệ luôn sao? Dù gì con gái yêu quý của ngài cũng đang ở đây mà?

‘Vậy mà tôi đã tin tưởng ngài.’

Tôi đã đinh ninh rằng chỉ có Thiết Huyết Công tước mới không cúi đầu trước Ma Tông Công tước kia mà...!

“Chắc là vì anh ấy không thể lạc lõng một mình trong Lễ mừng năm mới được. Có lẽ anh ấy chỉ làm vậy để hòa mình vào không khí thôi ạ.”

“Phải, cậu bé của ta suy nghĩ chu toàn lắm. Vậy thì bây giờ chắc cũng thế nhỉ.”

Tôi còn chưa kịp cảm nhận hết sự phản bội thì cuộc tranh luận từ hai phía đã ngày một gay gắt.

Những lời nói lúc đầu còn được bao bọc bởi nhiều lớp vỏ, theo thời gian dần trở nên trần trụi. Giờ thì ai nghe cũng biết đây là một cuộc đấu trí.

‘Rốt cuộc là tại sao...’

Đầu tôi đau nhức. Nếu biết lý do thì ít ra tôi còn có thể cố gắng giải quyết, nhưng vì không rõ nguyên nhân nên cũng chẳng thể xen vào.

Marghetta không phải kiểu người tự dưng đi gây sự với người khác. Ma Tông Công tước cũng chẳng phải dạng mềm mỏng đến mức có thể bỏ qua cho sự vô lễ bất ngờ này.

Vậy mà họ lại đột nhiên đối đầu, và cuộc đối đầu đó lại tiếp diễn như thể là chuyện đương nhiên...

‘Chết tiệt.’

Phát điên mất thôi.

***

Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, ta quyết định quay người bước đi. Đây không phải là vấn đề ta có thể can dự, nên đành chịu vậy.

“Thiết Huyết Công tước.”

Nghe vậy, Toàn Thắng Công tước khẽ thì thầm, như thể đang hỏi rằng làm vậy liệu có ổn không.

“Không sao đâu. Chuyện ngài lo lắng sẽ không xảy ra, nên đừng bận tâm.”

“Nếu vậy thì may quá.”

Dù ta đã nói vậy, Toàn Thắng Công tước dường như vẫn chưa yên tâm, bèn liếc mắt nhìn sang.

Ta vô thức dõi theo ánh mắt đó về phía Mar đang đứng. Thằng khốn kiếp bên cạnh con bé, và Ma Tông Công tước đứng ngay đó nữa.

‘Chuyện quái gì thế này.’

Ta suýt nữa thì cau mày nhưng đã cố nén lại. Hôm nay là yến tiệc của Hoàng Thái tử phi. Bộc lộ cảm xúc vì lý do cá nhân ở một nơi như vậy là bất lịch sự.

Hơn nữa, Ma Tông Công tước dường như cũng không có ý định gây ồn ào. Cuộc đối thoại của họ không hề lọt ra ngoài ở khoảng cách này, xem chừng đã có sử dụng ma thuật.

‘Coi như cũng là một điều may mắn.’

Ma thuật tiện lợi ở những điểm như thế này. Dù có thể thấy họ đang nói chuyện gì đó rất sôi nổi, nhưng bản thân cuộc hội thoại lại không thể nghe thấy được.

Vì vậy, dù cho giới quý tộc có lan truyền đủ loại phỏng đoán, sẽ chẳng có cái nào là sự thật. Không, ngay từ đầu sẽ chẳng có ai dám tùy tiện bàn tán chuyện liên quan đến Công tước, nên có lẽ cũng sẽ không có tin đồn nào cả.

Bối cảnh là yến tiệc sinh nhật Hoàng Thái tử phi, và Ma Tông Công tước không muốn gây chuyện ầm ĩ. Đây là những điều kiện mà nếu ta có xen vào cũng chỉ thiệt thân.

‘...Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.’

Vì không thể can thiệp, ta đành cố gắng nghĩ như vậy rồi quay đi.

Phải, sẽ không có chuyện gì đâu. Trông Ma Tông Công tước cũng không có vẻ gì là muốn làm lớn chuyện.

‘Nếu có chuyện xảy ra thì đã xảy ra từ lâu rồi.’

Dù không nghe được cuộc trò chuyện, nhưng ta vẫn có thể quan sát. Do đó, ta có thể cảm nhận được không khí bất thường giữa Mar và Ma Tông Công tước.

Dù vậy, đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra.

‘Như vậy là đủ rồi.’

Ma Tông Công tước không phải là người hay dùng quyền uy để áp chế, nhưng cũng chẳng phải là người nhân từ. Ngược lại, bà ta rất tàn nhẫn với những kẻ vượt quá giới hạn. Thấy Ma Tông Công tước vẫn im lặng, có lẽ Mar cũng đang giữ chừng mực.

Ta đã cố gắng nghĩ như vậy. Bởi chỉ có thế ta mới có thể rời khỏi đây.

‘Mar à.’

Rốt cuộc là có chuyện gì mà con lại làm vậy.

Với tâm trạng phức tạp, ta lại nhìn về phía Mar. Đứa trẻ hiền lành và yếu đuối ấy, đứa trẻ luôn cố gắng giữ gìn phẩm giá, tại sao lại hành xử như thế.

Và rồi, sự phức tạp ấy chuyển hóa thành cơn thịnh nộ hướng về thằng con trai đang đứng cạnh con bé.

‘Chắc chắn là do tên đó.’

Tuy không biết lý do chính xác nhưng việc tên đó có liên quan là điều chắc chắn. Cả cái dáng vẻ bị kẹp giữa hai người, lẫn bộ dạng bị giữ lại khi cố gắng rời đi.

Thật không thể tha thứ được. Một kẻ sắp trở thành con rể nhà Valenti, chẳng những không bảo vệ được Mar mà còn gây ra chuyện.

‘Tên khốn kiếp.’

Lần này ta đã không nhịn được mà tặc lưỡi. Cái cách mà bộ mặt công và tư của tên đó khác nhau một trời một vực cũng là một loại năng lực.

Rõ ràng, với tư cách là một quý tộc, một công chức, tên đó là một kẻ khiến người ta hài lòng. Ngược lại, ở những nơi riêng tư, tên đó lại cực kỳ khó ưa.

Việc tên đó dám từ chối Mar, rồi lại gặp gỡ con bé, cả việc phớt lờ lời yêu cầu phải đến thành Công tước quỳ gối nếu muốn kết hôn với Mar. Tất cả đều chướng mắt.

‘Nếu có ứng cử viên nào khác, mình đã mặc kệ nó rồi.’

Thật đáng buồn. Đế Quốc thì rộng lớn, quý tộc cũng nhiều, vậy mà tại sao người hợp với Mar chỉ có mỗi tên đó.

Một thanh niên có gia thế cao, trẻ tuổi, tài năng, tính cách tốt, thành tựu xuất chúng và được Mar yêu thích. Điều kiện đó khó đến vậy sao?

Dĩ nhiên là khó. Kẻ vượt qua được tất cả để trở thành ứng cử viên kia mới là kẻ bất thường.

‘Thà rằng chẳng có ai.’

Nếu không có kẻ nào đạt đủ điều kiện, ta đã có thể từ bỏ từng tiêu chuẩn một. Nhưng đằng này lại có một kẻ đạt đủ tất cả lượn lờ trước mặt, làm sao ta có thể làm ngơ cho được.

Dù sao đi nữa, vẫn là một tên khốn kiếp.

***

Ồ.

‘Là mơ sao.’

Ta chớp mắt mấy lần để xác nhận xem mình có nhìn nhầm không. Không phải mơ, là thực tại.

Cảnh tượng con gái của Thiết Huyết Công tước đang tỏ thái độ gay gắt với Ma Tông Công tước, và cả cách Ma Tông Công tước điềm nhiên đón nhận. Tất cả đều là sự thật.

‘Thật đáng kinh ngạc.’

Ta đã chứng kiến một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi. Đến mức phải mất một lúc lâu ta mới hiểu được tình hình.

Ban đầu, ta đã rất vui khi biết Ma Tông Công tước đến dự yến tiệc của Hoàng Thái tử phi. Bởi vì đẳng cấp của một bữa tiệc sẽ được nâng cao khi có sự tham gia của những người có thân phận cao quý, những người hiếm khi xuất hiện.

Và đẳng cấp của yến tiệc cũng chính là đẳng cấp của nhân vật chính, tức Hoàng Thái tử phi. Vì thế, dù có chút ngạc nhiên trước sự tham dự của Ma Tông Công tước, ta vẫn rất vui mừng─

‘Là có lý do cả.’

Dù sự hiện diện của bà ấy không phải vì Hoàng Thái tử phi, nhưng ta lại thấy nhẹ nhõm. Sẽ còn lạ hơn nếu Ma Tông Công tước, người vốn không bao giờ lộ diện, lại đến đây mà không có lý do gì.

Tốt rồi. Ta đã suýt mất ngủ vì phải suy nghĩ xem rốt cuộc bà ấy đến đây vì chuyện gì.

Rồi ta phải cố gắng lắm mới nén được tiếng cười sắp bật ra.

‘Trưởng phòng Thanh tra, lại là cậu sao.’

Nếu không có ai nhìn, ta đã phá lên cười từ lâu rồi. Quả là một người sống cuộc đời như một vở kịch. Đến mức người xem cũng phải thấy vui lây.

‘Nếu một vở kịch được dựng như thế này, chắc sẽ bị chê là dở tệ.’

Một sự thú vị ngoài sức tưởng tượng. Nếu xét về tính hợp lý thì quả là vô lý hết sức.

Không ngờ Ma Tông Công tước đó, không phải ai khác mà chính là Ma Tông Công tước.

‘Lại có tình cảm với Trưởng phòng Thanh tra─’

Ta khẽ cắn môi. Nếu nghĩ đến cùng, có lẽ ta sẽ thật sự bật cười mất.

Dĩ nhiên, ta không nhận ra ngay từ đầu. Chỉ vì thấy Trưởng phòng Thanh tra bị kẹt ở giữa nên mới đoán là có liên quan gì đó. Chứ ai lại nhìn vào cảnh tượng đó mà liên tưởng đến chuyện tình cảm cơ chứ.

Nhưng ta đã quan sát kỹ lưỡng, với tất cả các khả năng có thể─ không, là phân tích. Vì đây là chuyện liên quan đến hai gia tộc Công tước nên không thể xem nhẹ được.

‘Tiểu thư Công tước tỏ thái độ gay gắt với một vị Công tước.’

Một chuyện không thể hiểu nổi.

‘Mà bà ấy lại không hề trách cứ sự vô lễ đó.’

Chuyện này cũng không thể hiểu nổi.

‘Thế nhưng, Trưởng phòng Thanh tra lại bị kẹt ở giữa.’

Rốt cuộc thì có nơi nào mà cậu ta không nhúng tay vào không vậy.

Những mảnh ghép rời rạc. Những tình huống khó hiểu. Ngay khi ta đang tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra, một chuyện từ nhiều năm trước chợt ùa về.

Thời ta còn là Đại Hoàng tử, bị Nhị Hoàng tử dồn ép đến đường cùng. Ta đã hỏi Hoàng Thái tử phi, người đã cầu hôn ta. Tại sao lại là ta, ta không thể hiểu tại sao nàng lại làm vậy.

Và câu trả lời của nàng thật tuyệt vời.

“Điện hạ. Dù là chuyện không thể hiểu nổi, hay bất cứ nghi vấn nào, chỉ cần có lý do là tình yêu thì đều có thể thấu tỏ.”

Ánh mắt nàng lúc đó như thể muốn nói, vậy nên hãy im lặng và nhận lời cầu hôn của em đi. Dù sao thì, khi nhớ lại những lời đó, ta đã nhìn quang cảnh trước mắt theo một cách khác.

Lý do Tiểu thư Công tước tỏ thái độ gay gắt với vị Công tước, lý do vị Công tước ấy vẫn bình thản dù bị đối xử vô lễ. Ta đã đặt tình yêu vào làm lý do.

‘Hiểu được rồi.’

Thật đáng ngạc nhiên là ta lại có thể thông suốt. Giờ đây, nếu họ làm vậy vì một lý do nào khác ngoài tình yêu, thì đó mới là điều kỳ lạ.

Sự kiện kỳ quái này không phải là chuyện thường. Tình yêu của Ma Tông Công tước không đơn thuần là vấn đề cá nhân, mà còn liên quan đến người thừa kế của gia tộc Công tước.

Bệ hạ cũng đã rất lo lắng khi thấy Ma Tông Công tước sống một mình hơn 100 năm qua. Ngài lo rằng liệu huyết mạch của gia tộc Công tước có bị cắt đứt hay không.

Thật tình thì khi nghe những lời đó, ta đã tự hỏi giữa việc Ma Tông Công tước chết vì tuổi già và việc Đế Quốc diệt vong, cái nào sẽ đến nhanh hơn.

‘Chắc là không cần lo nữa rồi.’

Ma Tông Công tước đã tìm được bạn đời sẽ không bao giờ dừng lại. Vì vậy, vấn đề người thừa kế của gia tộc Công tước cũng sẽ được giải quyết.

Thay vào đó, một mối lo mới lại nảy sinh.

‘Krasius, Valenti, Catoban.’

Gia tộc của Trưởng phòng Thanh tra, gia tộc của Tiểu thư Công tước, và gia tộc của Ma Tông Công tước.

Nếu ba gia tộc này được kết nối với nhau bằng hôn nhân, thì thế lực nào sẽ được tạo ra? Dù tính toán ở mức tối thiểu, đây cũng là một sự kiện đủ sức làm đảo lộn chính trường Đế Quốc, và khiến Bệ hạ cũng phải bật dậy khỏi giường bệnh.

Không phải chuyện thường, đúng là không phải chuyện thường, nhưng...

‘Chẳng cần phải bận tâm.’

Hôm nay, ta sẽ tận hưởng yến tiệc vì Hoàng Thái tử phi, và vì cả chuyện tình cảm của Trưởng phòng Thanh tra.

Việc công là của ta ngày mai.