Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2408

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 198 - Trốn đi, Trưởng phòng! (3)

Mấy buổi tiệc tùng này đúng là mệt mỏi thật.

“Bái kiến Ma Tông Công tước!”

Ta còn chưa bước chân vào dinh thự mà đã thấy kiệt sức rồi.

Chẳng biết tự bao giờ, ta lại trở nên e ngại những nơi đông người, và cứ hễ thấy ai đó run rẩy trước mặt là lại tự hỏi mình đến đây để làm gì.

Bây giờ cũng vậy. Nhìn người lính gác cứng đờ khi cúi chào, ta vừa thấy mệt mỏi vừa cảm thấy xót xa.

‘Nếu không phải vì cậu bé của mình, mình đã chẳng đến đây.’

Nhưng biết làm sao được. Vì cậu bé của ta, ta phải vượt qua những chuyện nhỏ nhặt này.

“Xin người chờ một lát ạ! Thần sẽ mở cổng ngay!”

Ta lơ đãng ngước lên khi nhìn những người lính gác vội vã mở cổng chính, bởi ta cảm nhận được một luồng mana quen thuộc.

Phía xa xa, trên ban công ở mặt trước dinh thự, có một cặp nam nữ đang đứng đó.

‘Cậu bé của ta.’

Chắc chắn là cậu bé của ta rồi. Ta không thể nào nhầm lẫn mana của cậu ấy được.

Ta dùng ma thuật cường hóa thị lực, và càng thêm chắc chắn đó là cậu ấy. Cậu bé của ta dường như cũng nhận ra ta, trông có vẻ hơi ngạc nhiên.

‘Bõ công mình đến.’

Ta bất giác mỉm cười. Vừa đặt chân đến yến tiệc đã gặp được cậu bé của ta, chẳng phải cứ như cậu ấy đang đợi ta hay sao.

Nhưng cảm giác thỏa mãn dâng trào ấy lại vơi đi đôi chút khi ta nhìn thấy người đứng cạnh cậu bé.

‘Công nương Marghetta.’

Người phụ nữ đứng sát bên cậu bé của ta. Cảnh một người phụ nữ khác chứ không phải ta đang ở cạnh cậu ấy.

Ta đã lường trước điều này. Ta biết cậu bé của ta và Công nương Marghetta có mối quan hệ thân thiết.

...Nhưng vẫn chướng mắt thật.

“Không cần mở đâu. Ta sẽ tự vào, các ngươi lui ra đi.”

Ta nói ngắn gọn với những người lính gác đang bận rộn mở cổng rồi dùng dịch chuyển tức thời.

Dù đã lường trước và chuẩn bị tinh thần, nhưng quả nhiên biết là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là một chuyện hoàn toàn khác. Mọi sự chuẩn bị đều trở nên vô nghĩa khi ta thấy cậu bé của ta ở bên một người phụ nữ khác, một cảm xúc không tên bỗng dâng trào.

Không, ta biết quá rõ chứ. Là ghen tuông. Thật đáng xấu hổ, ta lại đi ghen với một đứa trẻ kém mình nhiều tuổi.

‘Không sao cả.’

Xấu hổ cũng không sao. Ghen tuông lấn át lý trí cũng chẳng hề gì. Vì đó là bằng chứng cho thấy tình yêu của ta dành cho cậu bé của ta lớn đến nhường nào.

“Cậu bé của ta.”

Khoảng cách giữa ta và cậu bé của ta được thu hẹp trong nháy mắt.

‘Vẫn như mọi khi nhỉ.’

Ta suýt bật cười khi nhìn trang phục của cậu bé. Ngay cả trong một dịp thế này mà vẫn mặc bộ chế phục tối màu. Đúng là phong cách của cậu bé.

Còn vị Công nương bên cạnh thì vận một chiếc váy màu đỏ.

‘Chẳng hợp nhau chút nào.’

Màu đen và màu đỏ, thật quá lạc lõng. Nếu cậu bé của ta mặc đồ đen thì chẳng phải nên được bao bọc bởi màu trắng ấm áp hay sao.

“Vừa tới đã gặp được cưng thế này, ta may mắn thật.”

Màu đỏ rực rỡ kia không hề hòa hợp với cậu bé của ta, nó chỉ là một màu sắc nổi bật một cách đơn độc.

“Hay là cưng đang đợi ta đấy à?”

Thế nên, màu đen phải đi cùng với màu trắng mới phải lẽ.

“Hì hì, nếu vậy thì ta vui lắm.”

Giống như ta đây.

***

Bất ngờ bị ôm từ sau lưng, tôi bất giác giật thót. Dù biết là Ma Tông Công tước nhưng vẫn không khỏi giật mình.

‘Ma thuật đúng là tiện lợi thật.’

Mỗi lần thấy người ta di chuyển thoải mái bằng dịch chuyển tức thời, tôi lại nảy sinh ham muốn chuyển sang làm ma kiếm sĩ. Dĩ nhiên là khó rồi, vì ma thuật thuộc về lĩnh vực tài năng, mà dịch chuyển tức thời lại là ma thuật cấp cao.

Dù sao đi nữa, tôi cũng nhẹ nhàng đáp lại lời của Ma Tông Công tước.

“Tôi chỉ ra ngoài hóng gió một chút, không ngờ lại đúng lúc Người đến.”

“Vậy sao?”

Đôi tai của vị Ma Tông Công tước đang mỉm cười khẽ vểnh lên. Nhìn đôi tai bộc lộ sự thật kia, có vẻ tâm trạng của Người đang rất tốt.

Thật là một chuyện lạ. Ma Tông Công tước vốn ghét những nơi đông người nên chỉ miễn cưỡng tham dự lễ mừng năm mới. Việc Người tự nguyện đến một buổi yến tiệc đã là hiếm thấy, nay tâm trạng lại còn vui vẻ thế này thì càng kỳ lạ hơn.

“Gió lạnh rồi, mời Người vào trong. Toàn Thắng Công tước cũng đang đợi Người.”

Trước hết, để khách đứng ngoài ban công là thất lễ, nên tôi đã hướng dẫn Người vào trong.

Dù tôi cũng là khách, nhưng giữa các vị khách cũng có thứ bậc. Đi ngang qua mà thấy một vị Công tước thì lập tức đóng vai người hầu mới là phải đạo.

“Phải rồi. Ta đã để chủ nhà đợi lâu quá.”

Nghe tôi nói, Ma Tông Công tước cũng khẽ gật đầu rồi cất bước.

Toàn Thắng Công tước quả thực đã đợi rất lâu. Đây không phải là một vị khách bình thường, mà là Ma Tông Công tước, một giống loài quý hiếm chỉ sau Hiền Minh Công tước. Khi nghe tin giống loài quý hiếm ấy sẽ tham dự yến tiệc của con gái mình, Toàn Thắng Công tước cũng đã rất vui mừng.

Thế nhưng vị khách đã hẹn lại mãi không tới khiến ngài ấy khá băn khoăn. Nhưng vì Ma Tông Công tước không phải là người hay đùa giỡn mấy chuyện này, nên ngài đành cho qua và nghĩ rằng đến lúc thì Người sẽ đến.

“Hừm.”

Ngay lúc tôi định quay trở lại phòng tiệc, một âm thanh chứa đựng sự khó chịu mơ hồ vang lên.

“Thưa Người?”

Trước âm thanh bất ngờ, tôi quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Ma Tông Công tước đang hướng xuống dưới.

Chính xác là về phía bàn tay đang nắm chặt của tôi và Marghetta.

“Trông hai đứa thân thiết nhỉ.”

Sau một thoáng im lặng, Ma Tông Công tước cất giọng trầm trầm.

Gương mặt Người vẫn mỉm cười, nhưng tôi có thể nhận ra tâm trạng đã khác lúc nãy.

Giọng nói pha lẫn sự khó chịu, đôi tai hơi cụp xuống. Nếu thấy vậy mà vẫn không nhận ra có gì đó thay đổi thì mới là lạ.

“Thần cảm ơn lời khen của Công tước.”

Trong lúc tôi còn đang im lặng tìm kiếm một phản ứng thích hợp, Marghetta, người nãy giờ vẫn giữ im lặng, đã lên tiếng thay tôi.

Cô ấy cười rạng rỡ như thể thật lòng biết ơn. Không, nhưng mà, với cái ngữ điệu vừa rồi thì hình như đó không hẳn là một lời khen.

“Vào trong thôi.”

“À, vâng.”

Trước lời nói của Marghetta, Ma Tông Công tước nở một nụ cười khó hiểu rồi đi trước về phía phòng tiệc.

‘...Là vì nắm tay sao?’

Tôi vắt óc suy nghĩ về sự thay đổi đột ngột rồi liếc nhìn bàn tay mình.

Phải, chắc đây là vấn đề. Nghĩ theo một cách nào đó thì lũ trẻ ranh chúng tôi đang thể hiện tình cảm trước mặt người lớn. Hành động này khó có thể nói là lịch sự.

‘Mình sơ suất quá.’

Chẳng lẽ tôi đã vô thức xem Ma Tông Công tước là người thân quen rồi sao? Có lẽ vì cứ gọi Người là mẹ, mẹ mãi nên tôi đã thực sự coi Người như mẹ mình.

“Mar—”

“Đi thôi, anh Carl.”

Chuyện tôi nhận ra thì không có lý nào Marghetta lại không biết. Vì vậy, tôi định hỏi về phản ứng vừa rồi, nhưng cô ấy đã kéo tôi đi trước khi tôi kịp nói hết câu.

Dĩ nhiên, cơ thể này không phải dạng có thể bị kéo đi chỉ bằng sức của Marghetta. Không phải vậy, nhưng...

‘Im lặng là vàng.’

Vẻ mặt của Marghetta mà tôi thoáng thấy trông vô cùng đanh lại, giống như biểu cảm của một cựu chiến binh trước giờ ra trận.

Thậm chí, cô ấy còn nắm tay tôi với một lực không thể so sánh được với trước đây. Liệu có phải tôi đang tưởng tượng ra ý chí quyết không buông tay trong đó không.

Phải, tôi không thấy gì hết. Tôi không nghe thấy gì hết.

Bản năng mách bảo tôi rằng trong những lúc thế này, im lặng là thượng sách.

Bữa tiệc vốn đã sôi động nay lại càng thêm xôn xao. Không khí lúc này chắc cũng giống như khi thả một viên Mentos vào ly Coca-Cola vậy.

Sự xuất hiện của giống loài quý hiếm đã khiến giới quý tộc bước vào một cuộc đấu trí cân não. Nhưng người có tư cách tiếp cận viên Mentos quý hiếm đó chỉ có hai vị Công tước cùng đẳng cấp mà thôi.

“Thật vinh hạnh được đón tiếp người tại dinh thự. Cảm ơn người đã hạ cố đến đây.”

“Lâu rồi không gặp, Ma Tông Công tước.”

Khi Ma Tông Công tước xuất hiện từ phía ban công, Toàn Thắng Công tước vội vã chạy đến. Thiết Huyết Công tước ở gần đó cũng đi theo.

‘Đúng là thâm niên có khác.’

Nhìn ba vị Công tước tụ họp, tôi bất giác nghĩ vậy.

Ngay cả lúc này, lưng của hai vị Công tước khi chào Ma Tông Công tước cũng cong xuống một cách tinh tế rồi lại thẳng lên, rồi lại định cong xuống trước khi duỗi thẳng, tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.

‘Đành chịu thôi.’

Tôi hiểu mà. Ma Tông Công tước đâu phải là một Công tước tầm thường. Ngay cả từ thời ông nội của Toàn Thắng Công tước và Thiết Huyết Công tước còn là Công tước, Ma Tông Công tước đã ngự trị ở vị trí đó rồi.

Tức là hai vị Công tước kia lần đầu gặp Ma Tông Công tước khi họ còn chưa phải là người thừa kế, mà chỉ là những đứa cháu nhỏ. Vậy mà vị Công tước họ gặp lúc đó bây giờ vẫn là Công tước ư? Nếu dám đối xử tùy tiện thì đúng là điên rồi.

“Ta cũng rất vui được gặp lại. Thật may là cả hai vị trông vẫn khỏe mạnh.”

Vì thế, Ma Tông Công tước cũng đáp lại một cách hoàn toàn kính trọng. Nếu ở đây mà Người dùng giọng điệu thường ngày để đối đãi với hai vị Công tước, thì chẳng khác nào thừa nhận mình là trùm cuối về tuổi tác.

...Tôi cố gắng làm lơ việc lưng của các vị Công tước lại càng cúi thấp hơn mỗi khi nghe Ma Tông Công tước dùng kính ngữ.

“Đây quả là một cảnh tượng hiếm thấy. Có lẽ đây chính là cái thú của những buổi yến tiệc.”

Thay vào đó, tôi nói đùa một cách nhỏ nhẹ với Marghetta, người nãy giờ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng. Trông cô ấy có vẻ không vui, tôi nên làm cô ấy khuây khỏa một chút.

“…….”

Vấn đề là chẳng có phản ứng nào đáp lại cả.

“...Mar?”

Tôi cẩn thận gọi Marghetta nhưng vẫn không có hồi âm. Có vẻ như bây giờ không chỉ miệng mà cả tai cô ấy cũng đã đóng lại rồi.

Tôi không hiểu lý do. Nếu cô ấy giận tôi thì tôi còn có thể xin lỗi, nhưng nhìn cách cô ấy không buông tay tôi từ nãy đến giờ thì có vẻ không phải vậy.

‘Rốt cuộc là tại sao.’

Một người vốn không như thế mà bỗng dưng lại hành xử thế này khiến tôi càng sợ hơn.

***

Không được.

Không được, không được, không được, tuyệt đối không được.

‘Là của mình.’

Bàn tay đang nắm lấy tay anh Carl siết chặt lại. Tôi bất giác cắn môi.

‘Là của mình cơ mà.’

Không thể thế này được. Sao tai họa này lại có thể ập đến bất ngờ như vậy chứ.

Tôi gần như muốn bật khóc vì uất ức nhưng đã cố gắng kìm nén. Tôi tuyệt đối không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ địch.

‘Mình mới là người đầu tiên.’

Tôi tự nhủ thầm như vậy để trấn tĩnh lại. Đừng dao động. Mình yêu anh Carl hơn bất cứ ai, và người anh ấy yêu là mình.

Dù cho đối phương có là... một vị Công tước...

‘Làm sao đây...’

Vừa nghĩ đến thân phận Công tước, trái tim vừa mới vững vàng lại một lần nữa lung lay.

Sức mạnh của một Công tước, tôi hiểu rất rõ. Sống với tư cách là một thành viên của gia tộc Công tước, làm sao tôi có thể không biết. Không ai hiểu rõ sức mạnh của một Công tước hơn chính gia tộc của họ.

Vì thế, tôi biết chuyện lần này là một tai họa khủng khiếp.

‘Tại sao lại là bà ta chứ.’

Đây thực sự là một tai họa không lường trước được. Tôi từng có suy nghĩ lỡ đâu, lỡ đâu, nhưng không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

‘Tại sao lại thích anh Carl chứ.’

Nhưng cái “lỡ đâu” đó đã trở thành hiện thực.

Tôi đã nhận ra điều đó ngoài ban công. Ánh mắt bà ta nhìn anh Carl, giọng nói và cử chỉ hướng về anh ấy. Và cả ánh mắt khi nhìn tôi.

Chắc chắn là vậy. Làm sao tôi có thể không nhận ra những cảm xúc lộ liễu đến thế.

‘Bây giờ cũng vậy.’

Ngay cả lúc này, khi đang chào hỏi các Công tước khác, bà ta vẫn len lén liếc nhìn anh Carl. Tình cảm chứa đựng trong đó. Tuyệt đối không phải là tôi tưởng tượng.

Tôi lại cắn môi. Tôi đã nghĩ đây sẽ là một buổi yến tiệc hạnh phúc. Tôi đã nghĩ đây sẽ là cơ hội để công bố mối quan hệ của chúng tôi với giới quý tộc.

Nếu biết trước thế này, thà rằng tôi đã không đến—

‘...Không phải.’

Đừng có những suy nghĩ yếu đuối. Trái lại, thế này lại hay. Mình đã biết được một kẻ địch mà trước đây hoàn toàn không hay biết.

Ngược lại, ngược lại là tốt ấy chứ. Biết được kẻ địch là ai, mình sẽ có thời gian để chuẩn bị.

‘Mình không thể thua được.’

Đối phương là Công tước thì sao chứ? Có hề gì. Hôn nhân đâu chỉ dựa vào mỗi thân phận?

Tôi đã có lời thề hẹn ước với anh Carl rồi. Chúng tôi đã hẹn sẽ đến gặp cha ngay sau khi lễ mừng năm mới kết thúc.

‘Mình sẽ không thua.’

Phải, không cần phải căng thẳng.

Vì người nhà Valenti một khi đã muốn gì thì phải có bằng được. Dù đối thủ có là Công tước đi chăng nữa, mình cũng tuyệt đối không thua.