Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6852

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 195 - Đừng chết đấy! Trưởng phòng à!

Sau gần hai tiếng đồng hồ trong thư phòng của Phụ hoàng, ta mới thoát ra được.

Lòng dạ ngột ngạt chỉ chực buông một tiếng thở dài, nhưng ta đành cố nén lại. Chỉ một chút sơ sẩy để tin đồn Hoàng đế và Hoàng Thái tử bất hòa lan ra cũng đủ gây nên phiền phức khôn lường.

Chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng dù cho có bị Phụ hoàng tát vào má, ta vẫn phải giữ vẻ mặt tươi cười. Đó chính là số mệnh của một Hoàng Thái tử.

“Điện hạ.”

Trong lúc ta đang trấn tĩnh lại sắc mặt, ngài Hendrick, người đã đợi suốt hai tiếng, bèn tiến lại gần. Chủ nhân mệt mỏi, hộ vệ kỵ sĩ cũng chẳng thể nhàn hạ.

“Lâu hơn dự tính nhỉ. Phụ hoàng đã ban cho nhiều lời dạy quý báu, làm sao ta có thể tùy tiện rời đi được.”

“Tình cảm giữa hai vị thật khăng khít, quả là phúc lớn cho Đế Quốc.”

Ta khẽ mỉm cười trước lời của ngài Hendrick. Lẽ nào nhiệm vụ của hộ vệ kỵ sĩ còn bao gồm cả việc xoa dịu tâm trạng chủ nhân nữa sao?

Dù vậy, nỗ lực nói lời hay ý đẹp của ngài Hendrick cũng thật đáng khen, ta bèn khẽ gật đầu.

‘Khăng khít sao.’

Ta quay đi, nở một nụ cười cay đắng. Thật nực cười. Quan hệ giữa chúng ta tuy không đến mức căng thẳng, nhưng chắc chắn là cách rất xa hai từ ‘khăng khít’.

Dĩ nhiên, trước mặt các bề tôi, chúng ta vẫn phải tỏ ra thân thiết. Sau cuộc tương tàn cốt nhục trong Hoàng tộc, ta đã phải rất khó khăn mới được sắc phong Hoàng Thái tử. Nếu một Hoàng Thái tử như vậy lại bất hòa với Hoàng đế, các quan thần sẽ nghĩ sao đây.

May mắn là Phụ hoàng cũng đồng suy nghĩ, nên đến giờ vẫn chưa có lời ra tiếng vào nào.

“Hãy nghi ngờ tất cả và xem xét nhiều lần. Thời điểm ngỡ rằng mình đã thắng chính là lúc nguy hiểm nhất, vì vậy hãy luôn cẩn trọng dưới chân.”

Lời dặn của Phụ hoàng trong thư phòng chợt văng vẳng bên tai.

‘Thà có lời ra tiếng vào còn hơn chăng?’

Ta đã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Bị Phụ hoàng đơn phương chì chiết, hay công khai đối đầu, chẳng phải cũng như nhau cả sao?

Ngoại xâm có Đại chinh phạt, nội loạn có tranh chấp ngai vàng. Vốn đã già yếu, sức khỏe của Phụ hoàng càng suy sụp nhanh chóng vì những biến cố liên tiếp. Vì thế, ngài đã gác lại hầu hết công vụ để chuyên tâm tĩnh dưỡng.

Nhưng ngài là người đã sống cả đời trong sự nghi kỵ, một người chỉ nhìn vào vương quyền và sự ổn định của Đế Quốc mà tiến bước. Một người như vậy, liệu có thể ngoan ngoãn chuyên tâm tĩnh dưỡng được không?

Thành ra ta thường xuyên bị triệu tập đến thư phòng để nghe đủ mọi lời khuyên—hay nói đúng hơn là cằn nhằn. Trong mắt một con quái vật đã lăn lộn trên chính trường hàng chục năm, ta chẳng khác nào một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch được dựng lên vội vã, làm sao ngài có thể yên tâm cho được.

‘...Nhưng như thế này vẫn tốt hơn.’

Sau một hồi đắn đo, ta khẽ lắc đầu. Phải, thà nghe cằn nhằn còn hơn là để Hoàng thất lại có thêm lời ra tiếng vào. Chuyện này, chỉ cần một mình ta khổ là đủ.

Xem ra mình cũng được voi đòi tiên thật. Lại đi phàn nàn về một tình cảnh mà bản thân không phải đối mặt với cái chết.

“Hoàng Thái tử tìm được một người bạn đời tốt, lòng ta cũng thấy thanh thản.”

Vả lại, cũng đâu phải lúc nào ngài cũng chỉ toàn những lời cằn nhằn nhức óc.

‘Vì người đã không thể làm được như thế.’

Một Hoàng hậu được định đoạt hoàn toàn bởi hôn nhân chính trị. Một người bạn đời mà ngài gặp gỡ quá muộn màng. Và cuộc tranh chấp trong Hoàng thất cũng bắt nguồn từ đó.

Phụ hoàng, người đã trải qua tất cả những điều đó, chỉ khi nhắc đến Hoàng Thái tử phi thì vẻ mặt mới dịu đi. Cứ như thể ngài an tâm rằng người kế vị sẽ không phải chịu đựng nỗi bất hạnh giống mình.

‘Đây là tình phụ tử theo cách của ngài chăng.’

Ngài là người chỉ sống với tư cách gia chủ Hoàng thất, Hoàng đế của Đế Quốc. Một người cha, một người chủ gia đình, đều là những khái niệm xa vời với ngài.

Dù vậy, chắc hẳn ngài cũng có tình phụ tử. Có lẽ vì thế nên ngài mới để lộ vẻ mặt đó trước ta.

Nếu tình cảm ấy được thể hiện sớm hơn một chút, nhiều hơn một chút, thì anh em đã không phải đặt cược mạng sống vào vòng xoáy tranh đoạt.

‘Giá như ngài vẫn cứ như trước.’

Nếu ngài cứ giữ vẻ lạnh lùng đó cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, có lẽ ta đã sống cả đời trong oán hận và căm ghét.

Nhưng chính vì ngài lại để lộ một mảnh tình phụ tử mà ta lại vô tình nảy sinh hy vọng. Thật nực cười, một kẻ đã giết cả em trai mình mà lại còn sót lại chút kỳ vọng vào tình thân.

“Điện hạ?”

“À, ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện. Giờ chúng ta đi thôi.”

Ta đã chìm đắm trong những suy nghĩ quá ủy mị.

Công việc của một Hoàng Thái tử, cộng thêm những nhiệm vụ phải đảm nhận thay Phụ hoàng trong thời gian ngài tĩnh dưỡng, gộp lại thành một khối lượng khổng lồ.

Vì vậy, ta phải bắt đầu từ sáng sớm mới mong xong việc vào tối muộn. Mà dù xong được vào buổi tối thì cũng đã được coi là nhanh rồi.

Đôi khi, khối lượng công việc đồ sộ khiến ta chỉ muốn vứt hết giấy tờ đi, nhưng ta vẫn chịu đựng được tất cả, chỉ nhờ vào một điều duy nhất.

“Điện hạ.”

“Phi.”

Nhìn thấy phi chào đón mình bằng nụ cười ấm áp, mọi mệt mỏi trong ta dường như tan biến cả.

Người ta có thể gặp sau khi kết thúc công việc. Người luôn mỉm cười nồng hậu đón chào. Ta chịu đựng tất cả chỉ để được nhìn thấy khoảnh khắc ấy.

Nếu không có phi, ta sẽ sống thế nào đây. Ngay từ đầu, ta đã chẳng thể trở thành Hoàng Thái tử, và có lẽ cũng không thể tồn tại theo đúng nghĩa đen của từ này.

“Hôm nay người về muộn hơn mọi khi.”

“Ngày mai là ngày của phi mà. Ta phải xử lý trước cả công việc của ngày mai nên mới về muộn một chút.”

“Ôi chao.”

Ta bật cười khi thấy phi cố tình mở to mắt ra vẻ ngạc nhiên.

“Phải chi năm ngoái người cũng làm vậy thì tốt biết mấy.”

Câu nói đó khiến ta chỉ biết lặng lẽ ngậm miệng.

...Phải, năm ngoái vì không sắp xếp được công việc nên ta đã đến muộn yến tiệc sinh nhật của phi. Dù đó là chuyện công vụ và cả phi lẫn cha vợ đều thông cảm, nhưng mỗi lần chuyện này được nhắc lại, mồ hôi lạnh của ta vẫn cứ túa ra.

Một hòn đá phi vô tình ném ra cũng đủ khiến vị Hoàng Thái tử này mất mạng. Chỉ mong nàng hiểu cho điều đó.

“Vậy năm nay, em có thể cảm nhận được tình yêu nồng cháy của Điện hạ chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Ta gật đầu lia lịa trước dáng vẻ vừa cười khúc khích vừa trêu chọc của nàng.

May mắn thay, phản ứng của ta dường như đã làm phi hài lòng, nàng lặng lẽ đến nép vào lòng ta.

“Em mong chờ đến ngày mai lắm đấy.”

Ta cũng vậy.

Sáng hôm sau, ta đến dinh thự của cha vợ ở trong kinh thành.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa yến tiệc mới bắt đầu, nhưng vì phi nói muốn gặp cha sớm nên ta nào dám làm khác. Đừng nói là buổi sáng, dù là rạng đông thì cũng phải đi thôi.

“Th-Thưa Điện hạ!”

“Thần xin bái kiến Hoàng Thái tử Điện hạ!”

Có lẽ vì chúng ta đến quá sớm nên đã gây ra một trận xôn xao nho nhỏ, những người hầu đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

“Nhân vật chính của yến tiệc hôm nay là phi, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy nàng ấy sao?”

“A, không phải ạ!”

“Ta đùa thôi.”

Ta nói đùa một chút để giúp họ bớt căng thẳng, nhưng phản ứng nhận lại có phần cứng nhắc.

Lạ thật. Trưởng phòng Thanh tra toàn dùng những câu như ‘Vì ngài quá chói lóa nên thần không thể nhìn thấy gì khác’ để đối đáp cơ mà. Ngay cả phi nghe những lời như vậy cũng tỏ ra khá thích thú.

“Hoàng Thái tử Điện hạ. Hoàng Thái tử phi Điện hạ.”

Và có lẽ đã cảm nhận được sự xôn xao của đám người hầu, cha vợ cùng vị quản gia đã bước ra.

“Đã lâu không gặp, thưa Công tước. Thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ?”

“Dĩ nhiên rồi. Lão già này ngoài sức khỏe ra thì còn gì nữa đâu.”

Phi líu ríu chạy đến bên cha vợ, người đang nở một nụ cười sảng khoái.

Lý trí mách bảo rằng đó là một hình ảnh hết sức hiển nhiên, nhưng trong lòng ta lại dấy lên chút tủi thân. Nhìn nàng chạy đến không một chút do dự kia kìa.

Dĩ nhiên, ngoài những dịp thế này, phi cũng ít có cơ hội gặp cha vợ nên cũng đành chịu thôi.

“Cha.”

“Hoàng Thái tử phi Điện hạ. Người trông vẫn khỏe mạnh, thật là may mắn.”

Đôi cha con lâu ngày gặp lại nắm tay nhau, trao đổi ánh mắt một hồi lâu.

Nhìn cảnh tượng đó, chút tủi thân còn sót lại trong lòng ta cũng nhanh chóng tan biến. Người con trai ở lãnh địa Công tước, cô con gái là Hoàng Thái tử phi. Đối với cha vợ, tất cả đều là những đứa con khó gặp.

“Có lẽ chúng ta đã đến hơi sớm.”

Sau khi đợi một lát để không làm phiền khoảnh khắc cảm động của hai cha con, ta khẽ lên tiếng.

Dù đúng là chúng ta đến vào giờ này theo ý muốn của phi. Nhưng lập trường của một người cha đón con gái và một vị Công tước đón vợ chồng Hoàng Thái tử là khác nhau mà.

“Không đâu, Điện hạ. Thần cũng đang chuẩn bị vì sắp có khách đến.”

“Ồ, vào giờ này sao?”

Dù bản thân cũng đến vào giờ này, nhưng ta vẫn có chút ngạc nhiên. Kẻ rảnh rỗi nào lại đến nơi tổ chức yến tiệc từ sáng sớm cơ chứ.

“Vâng. Thiết Huyết Công tước sẽ đến.”

Đúng là một người rảnh rỗi thật.

‘Ghen tị thật đấy.’

Thiết Huyết Công tước đã giao lại việc quản lý lãnh địa cho con cái và đang sống một cuộc đời ung dung tự tại.

Thật ra, ngài đã vất vả thời trẻ nên về già nghỉ ngơi cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ghen tị vẫn là ghen tị. Nếu có thể, liệu sau này về già ta có nên nhường ngôi không nhỉ.

“Có lẽ vì nghe tin con gái út đến nên ngài ấy bảo sẽ ghé qua từ sáng sớm.”

“Con gái út sao?”

Nghe vậy, ta bất giác bật cười. Con gái út của Thiết Huyết Công tước, chẳng phải chính là Công nương Marghetta sao.

Và khi nghe nói Công nương Marghetta cũng tham dự, ta nhanh chóng nắm bắt được mối quan hệ nhân quả.

‘Bạn đồng hành.’

Theo lời cha vợ, có vẻ như Thiết Huyết Công tước và Công nương Marghetta đến riêng. Vậy thì Công nương sẽ không đi cùng với cha mình, và nếu không phải là bạn đồng hành của Thiết Huyết Công tước thì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Là bạn đồng hành của Trưởng phòng Thanh tra. Vừa hay cả hai đều ở Học viện, nên sẽ tiện đường đi cùng nhau.

‘Thú vị đây.’

Khóe miệng ta tự động nhếch lên. Con gái út mà Thiết Huyết Công tước yêu thương hơn bất cứ ai lại xuất hiện với tư cách bạn đồng hành của Trưởng phòng Thanh tra—đến đây vẫn chưa có gì đáng nói. Chẳng lẽ ông ấy định giữ con gái bên mình cả đời hay sao.

Vấn đề thực sự là Thiết Huyết Công tước vốn không ưa Trưởng phòng Thanh tra. Ấy vậy mà Công nương lại chọn Trưởng phòng Thanh tra thay vì cha mình.

‘Chắc ngài ấy tức sôi máu lên mất.’

Tính cách nóng như lửa của Thiết Huyết Công tước thì ai cũng biết. Dù tuổi tác đã khiến ngài điềm đạm hơn phần nào, nhưng bản tính vẫn khó dời. Thời chiến tranh với ba vương quốc trước đây, giai thoại về việc ngài dùng nắm đấm đánh một tướng địch đến thừa sống thiếu chết vẫn còn lừng danh đến tận bây giờ.

‘Phiền phức rồi đây.’

Phiền phức thật. Rất phiền phức. Cả Trưởng phòng Thanh tra và Thiết Huyết Công tước đều là những trung thần của Đế Quốc, nếu giữa hai người xảy ra tranh chấp thì phải xử lý thế nào đây.

Phải rồi, cứ đứng xem thôi. Thay vì để Hoàng thất can dự vào tranh chấp cá nhân giữa các quý tộc, tốt hơn hết là chỉ đứng ngoài quan sát.

‘Thật đáng tiếc cho cậu, Trưởng phòng Thanh tra.’

Chắc hẳn cậu ta còn chưa kịp ổn định tinh thần sau khi vừa được thả, vậy mà đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Thiết Huyết Công tước.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy tiếc rồi. Tiếc quá đi thôi.

“Điện hạ?”

Giọng nói của phi kéo ta về thực tại. Vì lo lắng cho tương lai đáng thương của một vị trung thần mà ta đã lơ đãng mất rồi.

“Người đang nghĩ đến chuyện gì vui sao?”

Ta khẽ sờ lên khóe miệng trước câu hỏi của phi, người đang mỉm cười dịu dàng.

Ừm, có vẻ như mình cười hơi tươi thì phải.

“Vì hôm nay là một ngày vui mà.”

Hôm nay là một ngày vui. Vừa là sinh nhật của phi yêu quý, lại vừa được thấy nàng vui vẻ khi gặp cha vợ.

Hơn nữa, Trưởng phòng Thanh tra... à không, chuyện này thì có gì vui đâu. Dĩ nhiên rồi.

‘Đừng có mà chạy trốn đấy, Trưởng phòng Thanh tra.’

Và ta không nghĩ cậu ta sẽ hèn nhát đến mức lẩn trốn. Một Trưởng phòng Thanh tra như thế, lẽ nào lại có hành động thấp hèn đến vậy sao.

Dù sao đi nữa, hôm nay là một ngày vui.