Cánh tay tôi bắt đầu tê dại. Đôi chân bị ghì chặt tự lúc nào cũng đang khẽ co giật.
Cơ thể không ngừng báo động, nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Âu cũng là do tôi tự chuốc lấy cả thôi.
“Mar này...”
Dẫu vậy, tôi vẫn thử lên tiếng với một tia hy vọng mong manh, thế nhưng—
“Không được đâu anh Carl.”
“Vâng.”
Trước lời từ chối dứt khoát của Marghetta, tôi đành ngậm miệng lại. Tôi còn chưa kịp nói hết câu mà.
“Em sẽ không buông anh ra cho đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ đâu.”
Nói rồi, Marghetta càng siết chặt vòng tay. Cứ như thể cô ấy đang hờn dỗi vì tôi vừa có ý định trốn thoát.
Đã là Marghetta thì tôi cũng đành chịu. Dù cơ thể có hơi mỏi, tôi vẫn sẵn lòng chiều theo ý cô ấy.
‘Vậy là đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ sẽ thả mình ra à.’
Dù sao thì cô ấy vẫn rất quan tâm đến tôi. Một kẻ tệ hại vừa mới ra tù như tôi, quả thực không xứng với người con gái này.
Để đáp lại, tôi cũng siết chặt vòng tay đang ôm Marghetta, cô ấy liền dụi mặt vào ngực tôi đầy thỏa mãn.
‘Hơi ngượng nhỉ.’
Tôi bất giác ngoảnh mặt đi vì xấu hổ.
Không phải tôi ngượng vì cái ôm. Chuyện này đâu phải lần đầu, tôi không còn ngại ngùng vì nó nữa.
Vấn đề là ở tư thế, tư thế này thực sự rất dễ gây hiểu lầm.
‘May mà không có ai tới.’
Tôi cúi xuống nhìn Marghetta, người vẫn đang vùi mặt vào ngực mình.
Cô ấy không chỉ đơn thuần ôm tôi, mà còn ngồi trên đùi, dùng hai chân ghì chặt lấy hông tôi trong tư thế mặt đối mặt.
Có lẽ do tôi quá nhạy cảm, nhưng thế này không phải hơi kỳ cục sao? Một tư thế dễ khiến người khác hiểu lầm nếu trông thấy.
‘Chắc không sao đâu.’
Vốn dĩ đây là nơi không thể vào nếu không có sự cho phép của Marghetta, nên chắc sẽ ổn cả thôi.
Phải, không vấn đề gì hết. Nếu chỉ vì chút xấu hổ mà đẩy Marghetta ra thì tôi không bằng cầm thú. Sau khi chứng kiến dáng vẻ lúc nãy của cô ấy, sao tôi có thể làm vậy được chứ.
“Anh Carl! Anh, anh có sao không? Anh không bị thương ở đâu chứ? Bữa, bữa ăn thì sao ạ, anh có ăn uống đầy đủ không?”
Để giữ lời hứa sẽ đến tìm cô ấy đầu tiên sau khi được thả, tôi đã bỏ qua cả Hiệu trưởng mà đi thẳng đến phòng Phó Hội trưởng. Vừa bước vào, Marghetta đã quẳng hết đống giấy tờ đang xử lý sang một bên rồi lao về phía tôi.
Nói không ngoa, cô ấy đã sờ nắn khắp người tôi từ đầu đến chân. Cử chỉ ấy vừa khẩn thiết vừa xót xa đến mức tôi không nỡ né tránh.
“Em đừng lo. Anh không sao cả.”
“May, may quá, hức... Thật may quá...”
Phải sau vài lần trấn an, Marghetta mới dần bình tĩnh lại.
“Hức... hức... oa oa oa!”
À không, có vẻ như cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Marghetta bật khóc nức nở thay vì thút thít, rồi dùng nắm tay đấm nhẹ liên tục vào ngực tôi. Với cô ấy đó hẳn là những cú đấm, nhưng trông chỉ như đang vỗ về mà thôi.
Tôi chẳng thấy đau chút nào. Nhưng đây không phải đòn tấn công vật lý, mà là đòn tâm lý, nên tim tôi lại nhói lên.
“Anh, anh quá đáng lắm! Anh đã nói là sẽ không bao giờ bị giam nữa mà! Anh đã hứa là sẽ không làm em lo lắng nữa mà!”
“Anh xin lỗi...”
Trước những lời tuôn ra như trút hết nỗi tủi hờn dồn nén suốt năm ngày qua của Marghetta, tôi không tài nào ngẩng đầu lên nổi.
Phải, tôi đã nói như vậy. Để an ủi Marghetta khi cô ấy lo lắng vì tôi bị cấm túc, tôi đã hứa rằng sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa.
Đương nhiên đó là một lời hứa không thể thực hiện. Bởi vào thời điểm đó, tôi chỉ còn cách một bản kiểm điểm nữa là bị giam giữ. Chuyện không tái diễn ư, vớ vẩn, tình hình lúc đó dù có bị tống giam ngay ngày hôm sau cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng làm gì có thằng điên nào lại đi nói ‘Lần sau anh có thể bị giam đấy nhé’ trước mặt một người đang buồn bã vì mình bị cấm túc chứ. Chuyện đó chắc chỉ có Nhị Hoàng tử mới làm được thôi.
“Anh ngồi xuống ngay.”
“À, vâng.”
Rồi Marghetta lườm tôi một cách sắc lẹm và ra lệnh ngắn gọn.
Có vẻ cô ấy đang cố tỏ ra đáng sợ theo cách của mình, nhưng thật lòng mà nói, thay vì sợ hãi, tôi lại thấy cô ấy vô cùng đáng yêu. Vành mắt đỏ hoe, mũi sụt sịt thế kia thì chút uy nghiêm còn sót lại cũng tan biến hết. Dù tôi không thể nói ra trước mặt cô ấy.
Dù sao thì, sau khi tôi ngồi xuống ghế sofa theo lệnh, Marghetta liền ngồi lên đùi tôi, vòng tay ra sau lưng...
“Em sẽ không buông anh ra đâu. Hôm nay anh là của em.”
Cô ấy tuyên chiến như thể bảo tôi hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Việc tôi không đáp trả bằng câu ‘Chẳng phải anh vốn là của em sao?’ chính là chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của một tội đồ.
‘Nếu làm thế này có thể khiến em nguôi giận.’
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Marghetta. Chẳng phải việc ngoan ngoãn tuân theo dù cô ấy nói tôi là của cô ấy không chỉ hôm nay mà cả năm ngày trời cũng là điều nên làm sao?
Ít nhất thì, cứ giữ nguyên thế này cho đến khi vạt áo trước ngực khô lại đã.
***
Tôi không thể dứt mặt khỏi lồng ngực anh Carl.
‘Xấu hổ quá...’
Vừa trông thấy anh, tôi đã mất hết lý trí. Sau khi xác nhận anh không sao, cảm giác nhẹ nhõm và uất ức đồng thời ập đến.
...Vì vậy, tôi đã không giữ được sự trang nhã thường ngày. Lỡ như anh ấy ghét một tiểu thư thiếu đoan trang thì phải làm sao?
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. Tôi đã khóc nức nở trước mặt anh, thậm chí còn hành hung một người vừa mới được thả. Lần này nếu anh Carl có thất vọng về tôi, tôi cũng chẳng còn lời nào để bào chữa.
Dù vậy, dù vậy thì đây là khoảnh khắc người chồng tương lai của mình trở về từ nhà giam cơ mà.
‘Sao mà kìm lòng được chứ.’
Anh Carl nói chỉ có năm ngày, nhưng tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được. Thời gian thì có gì quan trọng chứ?
Năm ngày đó quả thực như địa ngục, là khoảng thời gian đau khổ hơn bao giờ hết. Đến mức nếu có thể đưa anh ra, tôi sẽ sẵn sàng vào tù thay.
Ngay cả bây giờ, mỗi khi nghĩ đến hình ảnh anh Carl trong nhà giam, nước mắt tôi lại không ngừng tuôn rơi.
‘Không được thế này...’
Vì ngượng ngùng, tôi càng vùi sâu vào lồng ngực anh. Và có lẽ vì úp mặt vào nên tôi cảm nhận rõ ràng chiếc áo của anh đang dần thấm đẫm nước mắt của mình.
Dù vậy, anh Carl vẫn ôm tôi mà không một lời phàn nàn. Anh vuốt tóc tôi như thể muốn nói rằng mọi chuyện đều ổn cả.
‘Ấm áp quá.’
Giá như cứ được ở bên anh thế này mãi.
‘Tha cho anh ấy vậy.’
Dù rất giận anh vì đã không giữ lời hứa mà bị bắt giam, thậm chí lần này còn là tạm giam chứ không phải cấm túc, nhưng người vất vả nhất chắc hẳn vẫn là anh Carl.
Lần này mình sẽ bỏ qua cho anh. Ừ, chỉ lần này thôi. Thật đấy.
“Này, Mar?”
“Tuyệt đối không được.”
Trong lúc tôi đang cảm nhận hơi ấm bình yên lan tỏa trong lòng, anh Carl lại lên tiếng.
Tôi đoán anh lại định xin tôi buông ra nên đã từ chối ngay lập tức. Đừng mơ. Em có thể tha thứ, nhưng phải sau khi anh dỗ dành em tử tế đã. Vẫn còn sớm lắm.
Nhưng anh Carl chỉ cười ngượng nghịu rồi nói tiếp.
“Cuối tuần này em có rảnh không?”
Nghe vậy, tôi suýt chút nữa đã ngẩng đầu lên nhưng vội cúi xuống ngay. Dù không soi gương nhưng tôi biết mặt mình lúc này trông rất thảm hại. Tuyệt đối không thể để anh thấy bộ dạng này.
Thấy tôi im lặng, anh Carl lại bật cười rồi dịu dàng vuốt tóc tôi.
“Nghe nói cuối tuần này sẽ có một buổi yến tiệc mừng sinh nhật Hoàng Thái tử phi Điện hạ được tổ chức tại dinh thự của Toàn Thắng Công tước.”
Tôi bất giác gật đầu vì đã nghe chuyện này cách đây không lâu. Cha có hỏi tôi muốn đi cùng không, nhưng vì anh Carl bị giam nên tôi chẳng còn tâm trí đâu, công việc của Hội học sinh lại bận rộn nên tôi đã từ chối...
“Anh cũng được ngài ấy mời, nhưng khổ nỗi anh lại không có bạn nhảy. Nếu đi một mình thì có vẻ thiếu thành ý quá nên anh vẫn đang do dự.”
Nghe đến đó, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.
Cuối tuần, yến tiệc, bạn nhảy. Nói đến nước này mà không hiểu thì không phải quý tộc, cũng chẳng phải người.
‘Bạn nhảy.’
Một từ khiến lồng ngực tôi rung động không thôi. Bạn nhảy của anh Carl. Buổi yến tiệc tham dự cùng anh.
Hơn nữa, đây không phải là một buổi tiệc tầm thường, mà là yến tiệc mừng sinh nhật Hoàng Thái tử phi Điện hạ. Đó sẽ là nơi quy tụ những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Nói không ngoa thì đây chẳng khác nào một buổi lễ chúc mừng năm mới thu nhỏ.
Đường đường chính chính tham dự một nơi như vậy với tư cách là bạn nhảy của anh Carl ư?
‘Tuyệt vời nhất.’
Khóe môi tôi không ngừng nhếch lên. Chỉ cần tham dự, tôi có thể công khai mối quan hệ của mình và anh Carl với giới xã giao. Chỉ một ngày sau khi yến tiệc kết thúc, cả Đế Quốc, cả lục địa này sẽ đều biết.
“Em còn nhớ hội chợ triển lãm không? Lúc đó anh đã nói nếu em không phiền, anh muốn trở thành bạn nhảy của em...”
Tôi nhớ chứ. Vì đó là ngày kỷ niệm tôi có được điệu nhảy đầu tiên của anh Carl.
Và tôi đã rất cảm động. Cứ ngỡ đó chỉ là một lời nói bâng quơ, vậy mà anh vẫn nhớ rất rõ.
“Em sẽ làm bạn nhảy của anh chứ?”
“Em đồng ý!”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên rồi chợt nhận ra.
Rõ ràng là tôi không muốn cho anh thấy mặt mình nên mới im lặng, thế mà lại ngốc nghếch quên mất trong phút chốc.
“Cảm ơn em, Mar.”
Nhưng nhìn thấy anh Carl vẫn mỉm cười như không có chuyện gì, tôi liền cảm thấy an lòng.
***
Tôi cảm nhận được tâm trạng của Marghetta đã tốt lên trông thấy kể từ lúc tôi ngỏ lời mời làm bạn nhảy.
Đôi mắt vốn ngấn lệ giờ đã tràn ngập ý cười, và cuối cùng cô ấy cũng chịu cho tôi thấy khuôn mặt mà cô cứ vùi vào ngực mình.
‘Vừa khóc xong lại cười...’
Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ vô cùng thất lễ thoáng qua đầu, tôi vội lắc đầu nguầy nguậy. Vừa khóc xong lại cười trông xinh đẹp chứ, dĩ nhiên rồi.
Tôi thầm gửi lời xin lỗi nhỏ đến Marghetta rồi nhanh chóng rảo bước. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự tính khiến tôi đến buổi sinh hoạt câu lạc bộ hơi muộn.
‘Vậy mà lại là ngày đầu tiên trở lại.’
Một cố vấn trang hoàng cho ngày đầu đi làm sau thời gian nghỉ phép bằng việc đi muộn. Trên đời này còn có người cố vấn nào như vậy nữa không?
Dù sao thì, nhờ di chuyển nhanh nhất có thể, tôi đã sớm đến được phòng sinh hoạt.
“Anh!”
“Xin lỗi em, anh đến muộn một chút.”
Tôi bỏ qua việc gõ cửa mà mở thẳng ra, Louise đang đi loanh quanh trong phòng liền chạy tới.
“May, may quá. Em cứ tưởng anh vẫn còn ở dưới hầm...!”
Tôi chỉ biết cười gượng trước dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Louise. Đúng là nếu một kẻ sắp được thả mà lại không thấy tăm hơi đâu thì cũng dễ nảy sinh suy nghĩ đó thật.
Tôi vỗ nhẹ vai em vài cái để ra hiệu rằng mình ổn, rồi đảo mắt nhìn quanh thì thấy các thành viên khác đang tiến lại gần.
Tôi khá biết ơn bọn trẻ. Cứ lo rằng chúng sẽ kéo cả đám đến thăm tôi, nhưng may mắn là chỉ có Louise và Erich đến.
‘Nếu đến thì định chứng kiến cảnh tượng gì chứ.’
Chắc chắn cai ngục sẽ cắn lưỡi tự tử trước.
“Thưa Cố vấn, anh không sao chứ?”
Rutis là người đầu tiên tiến lại và khẽ hỏi thăm tôi với vẻ mặt nghiêm nghị khác hẳn thường ngày.
Thấy cái tên từng cà khịa tôi một cách độc đáo bằng chiếc bánh kem đậu hũ hồi tôi bị cấm túc, giờ lại tỏ ra nghiêm túc thế này, tôi thấy hơi lạ. Dù cũng có thể hiểu được.
‘Trong mắt cậu ta thì chuyện này nghiêm trọng lắm sao.’
Nếu bạn bè phẫu thuật cắt amidan, người ta vẫn có thể ăn gà rán trước mặt, hay tặng kem Shooting Star làm quà. Vì đó là mức độ có thể trêu chọc được.
Nhưng nếu người đó gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng đến mức không thể cử động, người ta sẽ không nỡ đùa giỡn nữa. Nguyên lý cũng tương tự như vậy.
“Anh không sao.”
Dù vậy, suy nghĩ rằng cậu ta vẫn là một người có chừng mực khiến tôi cảm thấy tự hào.
Phải, thành viên câu lạc bộ của chúng ta đều là người tốt.
“Lần này không có gì à? Anh cũng hơi mong đợi đấy.”
Cảm giác mãn nguyện dâng trào, tôi liền tung ra một trò đùa của mấy ông chú, Rutis chỉ gượng cười.
Xin lỗi em. Đây là cái trò đùa... đậm chất Trưởng phòng, biểu tượng của sự nhạt nhẽo—
“Em đã chuẩn bị rồi.”
?
‘Thằng điên này.’
Sao lại còn chuẩn bị thật chứ.
