Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 191 - Cuộc hành hương vì đậu hũ (1)

Cuối cùng, ngày mãn hạn tù mà tôi hằng mong đợi cũng đã đến. Và người cai ngục, kẻ có lẽ còn trông ngóng ngày này hơn cả tôi, đang tất tả chạy đến từ đằng xa.

Cảnh anh ta vội vàng bám vào song sắt, cuống cuồng mở khóa trông đến là tội nghiệp. Bảo sao suốt năm ngày qua anh ta cứ liếc mãi cái ổ khóa. Hóa ra không phải để kiểm tra xem đã khóa kỹ hay chưa, mà là chỉ muốn mở phắt nó ra ngay lập tức.

‘Thật có lỗi.’

Dù tôi cũng cảm thấy áy náy với những người khác, nhưng với viên cai ngục này thì cảm giác đó lại đặc biệt sâu sắc. Bởi tôi cảm thấy mình đã đối xử với một cai ngục, người vốn phải luôn nghiêm nghị trước phạm nhân, chẳng khác nào quản gia riêng của mình.

Thật ra, gọi là quản gia cũng đã là quá lời, thực chất chẳng khác nào một tên hầu. Dù không cố ý, nhưng tôi thực sự lấy làm tiếc...

“Thưa Trưởng phòng Thanh tra, suốt thời gian qua ngài đã phải chịu nhiều vất vả rồi.”

Cánh cửa vừa mở, cai ngục đã cúi gập người như thể sắp dập đầu xuống đất. Cùng lúc đó, hai tay gã đưa về phía trước, trao lại cho tôi những hành lý đã được cất giữ bấy lâu.

Nghe anh nói người đi “nghỉ dưỡng trong tù” như tôi đã vất vả, tôi thấy ngượng nghịu khôn tả, nhưng lại chẳng nỡ phá vỡ niềm xúc động của cai ngục đang trông vô cùng nhẹ nhõm kia.

Thôi được, tôi đã vất vả. Cai ngục đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi.

“Nhờ có anh mà những ngày qua tôi đã không gặp bất cứ bất tiện nào. Ơn này tôi sẽ không quên.”

Dẫu sao cũng không thể cứ thế bỏ đi mà không một lời cảm ơn, tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta vài cái. Vừa thấy có lỗi, lại vừa biết ơn.

“Thưa ngài, Trưởng phòng Thanh tra.”

Trong lúc tôi đang thu dọn từng món đồ, cai ngục đang cúi người bỗng từ từ đứng thẳng dậy.

Tôi vô thức nhìn anh ta rồi thoáng giật mình. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy sắc mặt anh ta chẳng tốt chút nào.

‘Gì thế này?’

Lạ thật. Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?

Nhưng giờ tôi được thả rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nếu có người đến thăm thì tôi cứ ra ngoài gặp là được.

‘Chẳng lẽ gia hạn?’

Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu. Tôi bất giác lo lắng, không biết liệu anh ta có đột ngột tuyên bố “Hoàng Thái tử Điện hạ ra lệnh giam ngài thêm vài ngày nữa” hay không.

Nếu là gia hạn thì tại sao lại mở cửa? Cũng có thể là để chuyển tôi sang một nhà giam khác. Sự điên rồ của Hoàng Thái tử là điều không thể lường trước được.

“Có thư gửi cho Trưởng phòng Thanh tra.”

May mắn thay, tôi không bị gia hạn thời gian như trong phòng karaoke.

Cai ngục run rẩy lấy từ trong lòng ra một bức thư được cất giữ cẩn thận.

“Là thư của ngài Toàn Thắng Công tước tước.”

‘Thôi rồi.’

Bảo sao anh ta lại run như vậy.

Cai ngục đưa bức thư ra với vẻ mặt tái nhợt, như thể chỉ cần bức thư nhàu đi một chút thì cái cổ của anh ta cũng sẽ bị vặn gãy theo.

Tôi liếc nhìn, thấy con dấu của Toàn Thắng Công tước được đóng một cách đường hoàng. Đúng là thư ngài ấy gửi rồi.

‘Chẳng lẽ kiếp trước anh là nghịch tặc sao?’

Nhìn cai ngục với con đường quan lộ lận đận này, tôi bắt đầu có một sự nghi ngờ có cơ sở. Chẳng phải phải tích nghiệp chướng khủng khiếp lắm ở kiếp trước thì mới ra nông nỗi này hay sao?

Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, anh ta đã dính dáng đến ba trong số năm gia tộc Công tước. Đối với một cai ngục tầm thường, đây quả là một thử thách vượt quá sức chịu đựng.

...Nhưng nếu xét theo tiêu chí đó thì tôi còn tệ hơn. Nếu cai ngục là nghịch tặc thì chắc kiếp trước tôi phải là một tên bán nước thành công.

“Được rồi, tôi nhận đây.”

Tôi vội vàng nhận lấy bức thư, chỉ sợ để anh ta cầm thêm chút nữa thì nó sẽ ướt sũng mồ hôi mất.

Sau quản gia giờ lại đến chân đưa thư. Uy quyền của một cai ngục còn có thể rớt giá đến mức nào nữa đây.

***

Cảm giác nhẹ nhõm sâu sắc ập đến ngay khi bức thư của ngài Toàn Thắng Công tước rời khỏi tay tôi. Vốn dĩ khi phải cầm một vật mà bản thân không thể gánh vác nổi, tay chân sẽ run lẩy bẩy.

‘Phải nộp đơn thôi việc ngay.’

Tôi cảm nhận được tờ đơn thôi việc mà mình trân trọng cất trong lòng. Chuyện vừa rồi càng khiến tôi thêm quyết tâm. Không cần đợi đến lúc tan làm. Bàn giao công việc gì đó đều không cần thiết nữa.

Ngay khi Trưởng phòng Thanh tra rời đi, tôi sẽ đi nộp đơn thôi việc. Cái kiếp cai ngục chó má này, không ai có thể ngăn cản ta được nữa.

“Này anh.”

Trong lúc tôi đang mải mê nghĩ đến việc dùng số tài sản tích góp và tiền trợ cấp thôi việc để về một lãnh địa hẻo lánh an hưởng tuổi già, giọng nói của Trưởng phòng Thanh tra vang lên.

Anh ta đã đọc xong thư tự lúc nào và đang nhìn tôi.

‘Ngài ấy gọi mình từ bao giờ vậy?’

Chẳng lẽ anh ta đã gọi nhiều lần mà bây giờ tôi mới nghe thấy? Nhưng may là có vẻ không phải vậy.

Nếu thế thì sắc mặt của Trưởng phòng Thanh tra không thể bình thản như kia được. Một cai ngục quèn lại dám phớt lờ lời nói của anh ta cơ mà.

“Vâng, thưa Trưởng phòng Thanh tra.”

“Anh tên gì?”

Hay là không phải? Mình đã phớt lờ anh ta thật sao?

Giọng điệu thì bình thản, nhưng nội dung câu hỏi lại rợn người đến mức tay tôi bắt đầu run lên lần nữa.

‘Điên thật rồi.’

Người đứng đầu Phòng Thanh tra đang hỏi tên mình. Một thôi thúc muốn quỳ xuống van xin rằng mình còn vợ dại con thơ bỗng trỗi dậy.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Trưởng phòng Thanh tra, cơ thể tôi cứng đờ, không sao cử động được.

“Tôi, tôi là...”

Trong khoảnh khắc, tôi đã định nói ra một cái tên khác nhưng may mà kìm lại được. Dù sao thì nói dối cũng sẽ bị phát hiện ngay và chỉ nhận hình phạt nặng hơn mà thôi.

“Là, là Luciano.”

“Vậy sao.”

Tôi cắn chặt môi khi thấy Trưởng phòng Thanh tra lãnh đạm gật đầu.

Tôi đã nỗ lực hết mình để tình huống này không xảy ra. Tôi đã dốc hết tâm huyết để hầu hạ, để không làm phật lòng Trưởng phòng Thanh tra, để anh ta không bao giờ có điều gì bất mãn.

Vậy mà đối với một quý tộc, dường như thế vẫn chưa đủ. Cũng như một thường dân dù có cố gắng đến đâu cũng không thể có được tầm nhìn của giới quý tộc.

Nếu có kiếp sau, tôi muốn được sinh ra làm một quý tộc—

“Đây, nhận lấy.”

Trưởng phòng Thanh tra đột ngột đưa ra một tấm danh thiếp.

Đây là màn thị uy, bảo mình phải nhớ cho kỹ tên của kẻ sẽ giết mình sao? Nếu thật sự là vậy thì quả là một hành động tàn độc và ghê rợn. Có lẽ tôi đã hiểu vì sao Phòng Thanh tra lại khét tiếng đến thế.

Dĩ nhiên, tôi không thể biểu lộ sự bất mãn đó ra mặt. Lỡ đâu làm vậy, cái chết vốn ít đau đớn lại trở nên đau đớn hơn thì sao.

‘...Cái gì đây?’

Tôi nhận lấy tấm danh thiếp với tâm trạng buông xuôi, nhưng có điều gì đó rất lạ.

“Thưa, thưa Trưởng phòng Thanh tra. Xin thất lễ nhưng cái này là?”

Tôi khẽ đưa mặt sau của tấm danh thiếp cho Trưởng phòng Thanh tra xem. Phần đáng lẽ phải để trống lại được điền tên tôi và chữ ký của anh ta.

Trước phản ứng của tôi, Trưởng phòng Thanh tra bật cười khe khẽ và đáp.

“Năm ngày qua hẳn là vất vả lắm nhỉ. Đây là món quà duy nhất tôi có thể tặng cho anh bây giờ.”

Tôi chỉ biết chớp mắt trước những lời càng lúc càng khó hiểu. Không bị “thanh tra” đã là may mắn lắm rồi, nhưng tại sao cái này lại trở thành một món quà chứ.

Lẽ nào giới quý tộc đang có mốt sưu tầm danh thiếp? Nếu vậy thì cũng có lý. Trong giới quý tộc, danh thiếp của Trưởng phòng Thanh tra chắc cũng bán được giá kha khá. Việc có ghi tên tôi là một điểm trừ, nhưng mà...

“Nếu có nơi nào muốn đến, anh chỉ cần đưa cái này ra là được.”

Nghe câu nói đó, tôi mới muộn màng bừng tỉnh.

Trước song sắt không một bóng người. Tôi ngây người nhìn xuống tấm danh thiếp.

“Khi có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể đưa nó ra, hoặc dùng nó khi muốn chuyển sang một vị trí khác.”

Tôi chỉ biết liên tục gật đầu trước lời giải thích ân cần của Trưởng phòng Thanh tra.

“Dù có hợp với sở trường đi nữa, cứ làm mãi một việc cũng sẽ thấy nhàm chán thôi.”

Với câu nói đó, tôi càng gật đầu lia lịa. Một trong những lý do khiến tôi viết đơn thôi việc không chút do dự cũng là vì cuộc sống cai ngục kéo dài đằng đẵng này.

‘Một vị trí khác.’

Đôi tay tôi lại bắt đầu run rẩy, nhưng là vì một lý do khác hẳn lúc nãy.

Có ai làm cai ngục suốt mấy năm trời vì yêu thích công việc này đâu chứ. Chẳng qua là vì hoàn cảnh không cho phép, vì không có nơi nào tốt hơn để đi nên mới ở lại thôi.

Nhưng giờ đây, một chiếc chìa khóa vạn năng có thể mở ra mọi cánh cửa đã nằm trong tay tôi. Thậm chí, nó không chỉ đơn thuần là chìa khóa để đến một vị trí khác, mà là một vị trí cao hơn nữa.

‘Cảm ơn ngài...!’

Lời cảm ơn ban nãy, một lời cảm ơn không có người nghe, nhưng tôi đã thầm lặp lại nó không biết bao nhiêu lần.

Nỗi khổ năm ngày? Tôi không biết đó là gì. So với ân huệ của Trưởng phòng Thanh tra, nó chỉ là một sự xáo trộn nhỏ bé như hạt cát mà thôi.

Tôi cung kính cất tấm danh thiếp vào trong lòng. Nếu lỡ làm mất nó, chắc tôi sẽ phải đấm ngực giậm chân mà khóc mất—

‘Gì đây.’

Bàn tay đưa vào trong áo của tôi chạm phải thứ gì đó. Cảm giác vô cùng khó chịu. Sao một thứ không rõ lai lịch lại dám chiếm chỗ của tấm danh thiếp thiêng liêng.

Với tâm trạng bực bội, tôi lôi thứ đó ra và thấy dòng chữ “Đơn thôi việc”.

‘Thật khó coi.’

Đây là thứ đồ thảm hại chỉ dành cho kẻ thất bại. Một thứ mà tôi của hiện tại hoàn toàn không cần đến.

Tôi gói ghém con người xấu xí trong quá khứ của mình vào tờ đơn này rồi xé nát nó. Bằng cách này, tôi đã chiến thắng chính bản thân mình.

***

Nhờ có pháp sư được Hoàng Thái tử phái đến trước cổng ngục, tôi đã có thể trở về Học viện ngay lập tức.

Kẻ đã tống mình vào tù lại chu đáo thế này khiến tôi có cảm giác thật kỳ lạ, nhưng nguyên nhân vào tù phần lớn cũng do tôi nên tôi quyết định cho qua.

‘Xem ra ngài ấy sẽ giữ lời.’

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gấp bức thư của Toàn Thắng Công tước đang cầm trên tay và cất vào lòng.

Thật ra, lúc mới nhận thư, tôi đã nghĩ đó là một lời mời gặp mặt và có chút đắn đo. Vì tôi đã hứa sẽ gặp Marghetta đầu tiên sau khi được thả nên đành phải lịch sự từ chối.

Nhưng hóa ra không phải.

[ Ta đã hay tin rồi. Tuy là một chuyện đáng tiếc, nhưng ta tin rằng cậu Carl sẽ biến nó thành bàn đạp để tiến xa hơn nữa, vì vậy ta sẽ không lấy làm lo lắng. ]

Lời hỏi thăm ngắn gọn và ngay sau đó là lời an ủi.

[ Nếu chiều theo lòng mình, ta đã muốn đến thăm cậu, nhưng ta lại nghĩ nếu mình đến sẽ gây thêm gánh nặng cho cậu Carl. Ta đã không đến vì mong rằng ít nhất trong năm ngày, cậu có thể nghỉ ngơi thoải mái mà không cần suy nghĩ gì. Thời gian để chúng ta gặp nhau thì lúc nào cũng có. ]

Và khác với vị Bộ trưởng nào đó, trong thư còn có cả những câu chữ chan chứa sự quan tâm.

Đây mới là người lớn thực thụ sao? Vậy những người lớn mà tôi biết từ trước đến giờ là cái gì vậy?

[ Cuối tuần này là sinh nhật con gái ta nên gia đình có tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại dinh thự. Con bé cũng nói rằng rất mong cậu Carl có thể đến chung vui, vậy cậu sẽ đến chứ? ]

Có điều, ngài ấy đã sắp xếp thời gian gặp mặt khá sớm.

Nghĩ lại thì sinh nhật Hoàng Thái tử phi cũng vào khoảng này thì phải. Năm ngoái tiệc cũng được tổ chức vào tầm này thì phải.

‘Chắc không sao đâu.’

Việc tham dự có hơi vướng víu vì sự có mặt của Hoàng Thái tử, người sẽ đến theo kiểu “mua một tặng một” cùng Hoàng Thái tử phi, nhưng có Hoàng Thái tử phi ở đó thì sẽ không có vấn đề gì. Vì tên điên đó ít nhất sẽ không dám khiêu khích trắng trợn trước mặt Hoàng Thái tử phi.

Đây là cuộc gặp đầu tiên ngay sau khi tôi ra tù, nên sức khiêu khích của Hoàng Thái tử chắc chắn đang ở đỉnh điểm. Nhưng đã có Hoàng Thái tử phi, người chuyên kìm hãm Hoàng Thái tử, ở đó.

Tốt, đi cũng không sao.

‘Sẽ thú vị đây.’

Tôi lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng Hoàng Thái tử ngứa mồm muốn nói mà phải dè chừng nhìn sắc mặt Hoàng Thái tử phi.

Cái này thì không thể bỏ qua được rồi. Đây là bữa tiệc mà dù có bị cấm, tôi vẫn muốn đến.

...Dĩ nhiên là phải xử lý xong xuôi mọi chuyện trước cuối tuần rồi mới đi. Nếu không giải quyết ổn thỏa mà đã vội đến đó, e rằng Marghetta sẽ giữ tôi lại không cho đi mất.