Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 181 - Kẻ mộng mơ đẫm máu đỏ (7)

Thuở sơ khai khi lục địa mới được tạo dựng, vốn chẳng tồn tại cao thấp.

Khi con người sinh ra trên lục địa, cũng chẳng có kẻ thống trị và người bị trị.

Khi Đế Quốc của loài người được kiến lập, vị Hoàng đế đầu tiên cũng chỉ là một thường dân được mệnh danh Huyết Xích.

Vì lẽ đó, sắc đỏ chính là trung tâm của thế giới. Thế giới hiện tại chỉ là một mớ hỗn độn do những kẻ biến chất dẫn dắt, còn cái gọi là dòng máu xanh biến chất kia chẳng qua chỉ đang đàn áp dòng máu đỏ mà thôi.

Rồi một ngày, dòng máu đỏ sẽ trỗi dậy. Thế giới sẽ quay về quỹ đạo vốn có của nó.

Dường như thời cơ đã chín muồi.

Và thời khắc để thực hiện bước đi vĩ đại ấy đã đến.

“Ngươi chắc chứ?”

—Vâng, thưa Đoàn trưởng.

Cái gật đầu dứt khoát của cậu ta ẩn chứa một niềm tin sắt đá, như thể khẳng định rằng nếu không phải bây giờ thì sẽ chẳng còn cơ hội nào khác.

Cán bộ trung cấp Robin. Một đặc vụ đã trà trộn vào Học viện từ vài năm trước, một đồng chí hỗ trợ đắc lực cho đồng chí Erico trong việc truyền bá tư tưởng đúng đắn.

Lời của một người như đồng chí Robin chắc chắn đáng tin. Vốn dĩ từ trước đến nay, cậu ta luôn tỏ ra là một người thận trọng, cũng chính là người đã phản đối những đề xuất tấn công Học viện của các cán bộ khác.

—Sau Cuộc thi đấu liên lớp sẽ không có sự kiện lớn nào khác. Họ không cần phải tập trung lực lượng canh gác nữa.

Điều đó có nghĩa là lực lượng phòng thủ sẽ được nới lỏng, tạo điều kiện thuận lợi cho việc xâm nhập. Lập luận này rất có sức thuyết phục, nên ta lặng lẽ lắng nghe.

Dĩ nhiên, “nới lỏng” chỉ là tương đối, vì hệ thống an ninh của Học viện vốn đã rất nghiêm ngặt. Nhưng việc nó được giảm bớt so với thường lệ cũng là một yếu tố quan trọng.

Sẽ thật lý tưởng nếu hệ thống an ninh của Học viện xuất hiện một lỗ hổng, nhưng nếu chỉ trông chờ vào vận may đó, chúng ta sẽ không bao giờ tạo ra được con sóng.

—Và thuộc hạ cũng tạm thời được giao nhiệm vụ canh gác cổng phía tây.

“Quả nhiên là đồng chí Robin. Thật tuyệt vời.”

Nụ cười bất giác nở trên môi ta trước tin tức đáng mừng ấy.

Việc cử đồng chí Robin trà trộn vào Học viện là một canh bạc mạo hiểm. Điều đó đồng nghĩa với việc đẩy một cán bộ quan trọng vào hang cọp, và chúng ta cũng không thể tận dụng trí tuệ của cậu ta trong suốt thời gian hoạt động ngầm không biết hồi kết.

Nhưng canh bạc đó đã thành công. Con đường tiến vào Học viện đã rộng mở.

—Thuộc hạ cũng đã xác định được một tuyến đường thuận lợi để ẩn náu.

Vừa nói, đồng chí Robin vừa giơ tấm bản đồ lên, chỉ vào từng điểm trên lộ trình từ căn cứ của chúng ta đến cổng tây Học viện.

‘Xuất sắc.’

Ta cảm thấy hài lòng trước sự chuẩn bị kỹ lưỡng này. Dù sẽ cần điều chỉnh tùy theo tình hình và quy mô, nhưng việc có sẵn một khuôn khổ thế này sẽ giúp hoạt động trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

—Chúng ta có thể chỉnh đốn lực lượng lần cuối tại khu rừng này.

Sau một hồi giải thích, đồng chí Robin chỉ vào khu rừng gần Học viện.

Đúng là một vị trí đắc địa. Độ rộng vừa phải, là nơi tối ưu để các đồng chí chỉnh đốn lực lượng, đồng thời cũng là nơi lý tưởng để tấn công Học viện ngay lập tức.

“Đồng chí đã vất vả rồi. Nhờ có đồng chí mà chúng ta có thể tiến gần hơn đến đại nghĩa.”

—Ngài quá khen rồi.

Nhìn dáng vẻ khiêm tốn cúi đầu của cậu ta, ta càng thêm mãn nguyện.

Những đồng chí như thế này lại cùng chung một lý tưởng. Đây chẳng phải là bằng chứng cho thấy chúng ta đang đi đúng con đường, là minh chứng cho việc chúng ta được trời cao lựa chọn hay sao?

“Lần tới, chúng ta hãy gặp mặt trực tiếp thay vì qua cầu liên lạc.”

—Vâng, thưa Đoàn trưởng. Thuộc hạ sẽ chờ.

Lần gặp mặt sau, chúng ta không cần phải liên lạc theo cách này nữa. Ta sẽ đích thân đến Học viện và khen ngợi đồng chí Robin.

“Cho đến ngày Thủy Triều Đỏ nhuộm thẫm đại địa.”

Trước khi ngắt liên lạc, ta nói lời chào cuối cùng. Khẩu hiệu khơi dậy ý chí của các đồng chí và nhắc nhở họ về đại nghĩa.

Cho đến ngày Thủy Triều Đỏ nhuộm thẫm đại địa.

Có lẽ vì quá xúc động, gương mặt đồng chí Robin cũng đỏ bừng lên.

***

Khẩu hiệu sến súa thật. Ai nghĩ ra cái thứ này vậy chứ.

“Nguyện ánh quang của Đại Đế luôn soi rọi.”

Tôi chợt nhớ đến khẩu hiệu chính thức của Đế Quốc. Hóa ra bên mình cũng chẳng khá hơn là bao.

“Xong rồi ạ.”

Robin, người đang cầm cầu liên lạc, cẩn trọng lên tiếng. Tôi cố tình lờ đi khuôn mặt đỏ bừng của hắn ta. Nếu là tôi mà phải hô cái khẩu hiệu chết tiệt đó trước mặt người khác, chắc tôi cũng xấu hổ đến mức ấy.

Tôi gật đầu và giơ ngón tay cái lên với Robin, người đang ngập trong sự xấu hổ và căng thẳng. Gương mặt hắn ta liền nhanh chóng tươi tỉnh trở lại.

Hẳn là hắn ta đã căng thẳng lắm. Tôi hiểu, vì đó là một tình huống đáng để như vậy.

‘Làm gián điệp hai mang không phải chuyện ai cũng làm được.’

Thật ra, ngay cả gián điệp bình thường cũng chẳng phải ai cũng đảm đương nổi, huống chi là gián điệp hai mang.

Chỉ làm gián điệp bình thường đã khó, đằng này còn là hai mang. Vất vả nhân đôi, gánh nặng cũng nhân đôi. Một sự kiện nhân đôi mà tôi chẳng hề mong muốn chút nào.

“Đoàn trưởng sẽ đích thân đến. Và một khi hắn đã hành động, các cán bộ cao cấp chắc chắn sẽ đi theo.”

“Một cơ hội tốt.”

Đây là kết quả tuyệt vời nhất. Tôi đã lo rằng hắn sẽ chỉ ném ra một cán bộ quèn nào đó rồi lặn mất tăm, nhưng không ngờ hắn lại dũng cảm kéo cả bầy đến như vậy.

‘Thằng ngu.’

Đúng là cái loại đã cờ bạc là sẽ tất tay. Người ta vẫn nói, dũng mãnh và ngu xuẩn chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh.

Dù sao thì đối với chúng tôi, chuyện đó cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ cần tóm gọn Đoàn trưởng và đám cán bộ cao cấp là được, những kẻ bên dưới không cần bận tâm. Sư Đoàn trưởng và Trung Đoàn trưởng đều đã chết, liệu mấy tên Tiểu Đoàn trưởng còn sót lại có gây nên chuyện gì không?

“Giờ chỉ cần đợi thôi.”

Khi tôi chuyển hướng nhìn sang tấm bản đồ, Robin nhanh chóng trải nó ra và xoay về phía tôi.

Nghĩ đến việc tên này đã hoàn toàn đầu hàng phe mình, giờ tôi lại thấy có chút thương hại. Đầu óc không tệ, lại nhanh nhẹn hoạt bát. Nếu làm công chức chắc sẽ rất thành công, tại sao lại cài sai chiếc cúc áo đầu tiên như vậy.

“Bọn chúng thậm chí còn chưa kịp ngắm Học viện đã phải chết rồi nhỉ.”

“Chắc vậy rồi.”

Trong lúc lòng trắc ẩn của tôi dành cho Robin dâng trào, Trưởng khoa 1, người cũng đang nhìn vào bản đồ, cất tiếng.

Tôi nhìn vào bản đồ, chính xác hơn là khu rừng mà Robin đã chỉ sau cùng. Nếu có kẻ nào có thể vượt qua khu rừng đó để đến được Học viện thì cũng tài thật.

“Nếu có năng lực xuyên thủng nơi đó thì cũng phải công nhận.”

Một khu rừng vô danh, nhưng cũng là một ma cảnh nơi Mặc Quang Đội đang đóng quân theo thời gian thực.

Nếu có kẻ nào thoát khỏi cuộc đột kích của Mặc Quang Đội giữa rừng sâu, thì đúng là đáng nể. Thật đáng ghét khi một kẻ có năng lực như vậy lại đi làm phản tặc, nhưng ít nhất tôi cũng sẵn lòng vỗ tay tán thưởng.

Dù sau đó tôi sẽ truy đuổi và giết hắn bằng được.

“Đi thôi.”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Trưởng khoa 1 rồi cất bước. Thành thật mà nói, với Trưởng khoa 4 thì dù Thủy Triều Đỏ có đột ngột xuất hiện, cô ấy cũng sẽ xử lý tốt thôi, nhưng dù sao đi nữa thì việc báo trước vẫn là phải phép.

“Hôm nay nữa sao...?”

Trưởng khoa 1 quay lại nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi.

“Chúng ta có thể nói chuyện qua cầu liên lạc mà.”

“Vậy thì làm sao tôi đưa đồ ăn được.”

Đằng nào cũng tiện đường đi giao đồ thôi mà.

***

Hồi còn là Trưởng nhóm 1 của Khoa 4, chứ chưa phải phó chỉ huy Mặc Quang Đội, Trưởng phòng từng nói một điều.

“Nếu có chuyện tốt xảy ra thì cũng sẽ có chuyện xấu, và nếu có chuyện xấu thì chuyện tốt sẽ lại đến ngay sau đó.”

Đúng vậy. Lời Trưởng phòng nói lúc nào cũng đúng.

Chúng tôi, những kẻ lăn lộn dưới đáy xã hội vì chiến tranh hay nghèo đói, đã sống một cuộc đời tồi tệ đến mức không thể tệ hơn. Nhưng Trưởng phòng đã thu nhận chúng tôi, ban cho chúng tôi một cuộc đời mới. Đó là một ví dụ điển hình cho việc chuyện tốt lấp đi chuyện xấu.

Nhưng sau chuyện tốt, chuyện xấu cũng tìm đến. Chúng tôi bị tước đi cái tên Khoa 4 và bị chuyển sang Bộ Đặc vụ. Phải rời xa người đã cho chúng tôi một cuộc đời mới, còn gì khủng khiếp hơn thế nữa.

Dù vậy, chúng tôi vẫn chịu đựng, với hy vọng rằng chuyện tốt sẽ lại đến, với niềm tin rằng chúng tôi sẽ có thể trở về bên cạnh Trưởng phòng.

...Mà tự dưng sao mình lại nghĩ đến chuyện này nhỉ.

“Nào, hôm nay tôi cũng mang đến đây.”

“Cảm ơn ngài, Trưởng phòng.”

Nhìn thấy Chỉ huy đang cúi đầu trước Trưởng phòng ở phía trước, tôi mới nhận ra.

À, là vì chuyện đó.

“Hôm nay lại chất đống nữa rồi.”

“To thế kia thì không nhét vừa đâu.”

Tôi bất giác gật đầu trước cuộc trò chuyện thì thầm của các đội viên bên cạnh.

Ngay khi chúng tôi bắt đầu đóng quân trong rừng, Trưởng phòng đã đến thăm gần như mỗi ngày. Đó là một việc vô cùng cảm kích và đáng biết ơn. Thậm chí, đáng lẽ chúng tôi phải là người tiếp đãi ngài, nhưng lần nào Trưởng phòng cũng đến với hai tay trĩu nặng.

Phải, lần nào cũng vậy. Hai tay. Trĩu nặng.

“Trong lúc làm nhiệm vụ, mấy đứa toàn ăn uống qua loa phải không. Ăn cái này đi.”

Đúng như lời Trưởng phòng, khi thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi thường ăn uống tạm bợ. Đó là điều không thể tránh khỏi vì nếu ăn quá no sẽ ảnh hưởng đến hoạt động.

Vì đã thực hiện quá nhiều nhiệm vụ nên việc ăn ít đã trở thành thói quen, nhưng làm sao chúng tôi có thể từ chối tấm lòng của Trưởng phòng được chứ.

“Nhiều thật.”

“Nếu ăn dè sẻn thì chắc cũng được vài ngày đấy?”

“Đây là đồ Trưởng phòng cho, ăn hết đi đừng để thừa.”

Dù là khẩu phần cho vài ngày nhưng nếu để thừa rồi bị hỏng thì thật lãng phí. Vì vậy, chỉ riêng ngày hôm đó, chúng tôi đã phải ăn vượt quá sức chứa của dạ dày─

“Đây là phần của hôm nay.”

Chúng tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn từ ngày hôm sau.

Những người vốn ăn ít đã phải mở hết công suất dạ dày trong một ngày mới ăn hết được, vậy mà một lượng tương đương lại được mang đến.

“…….”

“...Làm sao bây giờ?”

Một cuộc thảo luận nghiêm túc đã nổ ra xung quanh đống thức ăn chất cao như núi. Một ngày thì không sao, nhưng ăn một lượng lớn như thế này hai ngày liên tiếp là điều không thể. Hơn nữa, nhìn tình hình này, có vẻ nó sẽ còn tiếp diễn trong ba, bốn ngày tới.

Vậy thì để thừa ư? Ai dám bỏ mặc tấm lòng của Trưởng phòng?

Vậy thì từ chối ư? Kẻ ngạo mạn nào dám nói những lời như vậy với Trưởng phòng.

“Ăn đi.”

Cuối cùng, chỉ có một câu trả lời. Bắt đầu từ Chỉ huy, từng người một ngồi bệt xuống, nghẹn ngào trước tình yêu thương bao la của Trưởng phòng.

Và rồi ngày hôm sau─

“Mọi người ăn ngon miệng nhỉ. Không thiếu chứ?”

“Không ạ. Đủ rồi ạ.”

Ngày hôm sau nữa─

“Tôi thấy có vẻ không đủ nên hôm nay mang thêm đến này.”

“Cảm ơn ngài.”

Phải đến ngày thứ tư, chúng tôi mới nhận ra giới hạn của bản thân.

“...Có ai ăn nữa không?”

“Phó chỉ huy làm gương đi ạ...”

Ngay cả những đội viên đã cố ăn bằng được cũng đến mức phải lặng lẽ quay đi.

Ngay cả Chỉ huy cũng không nói được lời nào. Bàn tay vốn không ngừng di chuyển của cô ấy giờ cũng chỉ có thể nhai nuốt một cách chậm rãi nhất có thể.

‘Có chuyện tốt thì cũng có chuyện xấu...’

Được giúp đỡ Trưởng phòng là một điều tốt, rất tốt là đằng khác. Nhưng thử thách này thì lại không mấy tốt đẹp.

Và có vẻ như ngài ấy cũng nghĩ rằng như vậy là đủ rồi.

“Chắc chúng sắp đến rồi.”

Nghe thấy lời đó, ánh mắt của các đội viên đồng loạt đổ dồn về phía Trưởng phòng.

“Lực lượng của chúng bao gồm Đoàn trưởng và các cán bộ cao cấp, nên chỉ cần xử lý hết là được. Tốt nhất là bắt sống.”

Dù ngài có nói thêm rằng có thể giết nhưng đừng để lọt lưới, song thành thật mà nói, những lời đó không lọt vào tai tôi cho lắm.

Thủy Triều Đỏ đang đến. Bắt được bọn chúng thì nhiệm vụ sẽ kết thúc. Khi đó, dù rất tiếc phải xa Trưởng phòng, nhưng ít nhất chúng tôi cũng có thời gian để tiêu hóa.

‘Lũ chó chết.’

Nghĩ lại thì, ngay từ đầu tất cả là do bọn chúng. Chẳng phải mọi chuyện ra nông nỗi này là vì chúng dám nhắm vào nơi có Trưởng phòng hay sao.

Cơn giận dữ bùng lên. Tôi căm ghét những tên phản tặc đã khiến chúng tôi phải trải qua thử thách không đáng có này. Chắc hẳn các đội viên khác cũng có cùng suy nghĩ.

Bắt hết bọn chúng rồi giao nộp cho Trưởng khoa 1. Lũ khốn, cứ chờ mà xem địa ngục trần gian là thế nào.