Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 184 - Cùng tới ngục tù nào (2)

Chẳng nói đâu xa, riêng học kỳ này thôi tôi đã bị Hoàng Thái tử triệu tập hai lần rồi. Thử hỏi trên đời này còn có tên công chức nào giống tôi nữa không cơ chứ?

Lần này, Hoàng Thái tử còn chu đáo cử cả pháp sư dịch chuyển đến để tôi đi lại cho tiện. Quả nhiên là Điện hạ của chúng ta, lúc nào cũng ân cần lo lắng cho bề tôi, sợ thần tử mệt mỏi. Đúng là một vị thánh quân.

Giá mà một phần nhỏ của sự chu đáo ấy được ngài áp dụng khi quyết định hình phạt cho tôi thì tốt biết mấy. Tôi chân thành mong là thế.

“Hoàng Thái tử Điện hạ đang đợi ngài.”

Đó là lời của người kỵ sĩ canh gác cung Hoàng Thái tử. Giọng điệu vẫn nghiêm nghị, trang trọng như mọi khi, nhưng tôi lại vô tình bắt được một cảm xúc thoáng qua trên gương mặt anh ta.

Ánh mắt anh ta như thể đang hỏi: ‘Thằng cha này là cái thá gì mà lại bị triệu tập nữa thế?’. Dĩ nhiên, có thể chỉ là tôi hoang tưởng thôi, nhưng chắc chắn trong đó có ẩn chứa sự nghi hoặc.

Tôi hiểu mà. Trừ các vị Bộ trưởng ra, một công chức quèn may mắn lắm một năm mới được diện kiến Hoàng Thái tử từ xa một lần, còn tôi thì gặp ngài cứ như hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau.

Phát điên mất thôi.

Một khi đã rơi vào trạng thái hoang tưởng thì mọi ánh nhìn đều trở nên buốt giá. Những người hầu, nữ tì, binh lính hộ vệ lướt qua dường như đều đang cười nhạo tôi: ‘Kìa, kẻ đứng đầu Thủy Triều Đỏ đấy, ha ha!’.

Đầu óc tôi quay cuồng. Đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường nào đó rồi ngất đi cho xong.

“Ngài đã đến rồi.”

“Phải.”

Cứ thế, cuối cùng tôi cũng đến được phòng làm việc của Hoàng Thái tử.

Và hình ảnh người kỵ sĩ hộ vệ chào tôi ngay khi vừa thấy mặt, thậm chí chẳng buồn hỏi lý do đến đây là gì, khiến lòng tôi thêm vài phần cay đắng. Việc tôi bị triệu tập đã chẳng còn là chuyện lạ nữa rồi.

-Cốc cốc.

“Thưa Điện hạ. Trưởng phòng Thanh tra đã đến.”

“Bảo vào đi.”

Có phải tôi nghĩ nhiều không nhỉ? Giọng của Hoàng Thái tử nghe yếu ớt một cách lạ thường.

Dù sao đi nữa, khi Hoàng Thái tử cho phép, người kỵ sĩ hộ vệ lùi lại một bước mở đường, kèm theo một cái gật đầu ra hiệu tôi có thể vào trong.

Lần trước vào đây, tôi đã phải nhận lệnh cấm túc.

Lần này sẽ phải nhận cái gì đây? Tò mò thật đấy...

Chỉ có sự im lặng bao trùm khắp phòng làm việc. Hoàng Thái tử đang xem xét công vụ, sau khi tôi bước vào chỉ ra hiệu cho tôi ngồi xuống rồi lại tiếp tục xử lý giấy tờ một lúc lâu.

Ngài không hề biểu lộ sự chế giễu ngấm ngầm hay cơn thịnh nộ như mọi khi, chỉ lặng lẽ làm việc.

Thế này còn đáng sợ hơn.

Thà ngài cứ thẳng thừng chửi mắng một trận để tôi còn biết đường buông xuôi ‘A, toang rồi.’, đằng này phản ứng lại ngoài sức tưởng tượng. Rốt cuộc ngài đang nén giận để chuẩn bị nói điều gì đây.

Đến mức trong đầu tôi bắt đầu nảy ra ý nghĩ, hay là bây giờ mình cứ quỳ xuống trước cho chắc.

“Đã để cậu phải đợi.”

Đúng lúc tôi định nhổm người dậy, Hoàng Thái tử ngẩng đầu lên nhìn về phía này.

“Thần không dám, thưa Điện hạ. Thần biết Điện hạ bận trăm công nghìn việc, sao ngài lại nói vậy.”

Tôi tuôn ra một tràng những lời mà bình thường sẽ chẳng bao giờ nói. Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ thấy bộ dạng khúm núm này thảm hại lắm, nhưng biết làm sao được.

Đây là chuyện liên quan đến án giam giữ kia mà. Trong hoàn cảnh này, dù tôi có phải rạp mình xin lỗi vì đã xen ngang lúc ngài đang bận cũng chưa đủ đâu. Dù ngài có nổi giận vung nắm đấm vào mặt, tôi cũng phải hét lên: ‘Thần xin lỗi vì đã đứng đó để ngài phải đánh!’.

“Lòng trung thành của Trưởng phòng Thanh tra quả thật đáng làm gương. Lòng trung thành không chỉ thể hiện qua lời nói mà còn bằng hành động, lại càng đáng quý hơn.”

= Biết ta bận mà còn bày thêm chuyện ra hả?

Tôi lặng lẽ cụp mắt trước cơn thịnh nộ ngấm ngầm của ngài. Chứ sao tôi biết được cái tên đó lại phun ra câu ‘Ngươi đúng là người theo chủ nghĩa cộng hòa nhỉ.’ ngay tại trận cơ chứ.

Hoàng Thái tử nhìn bộ dạng của tôi, ngồi xuống ghế chủ tọa rồi thở dài.

“Thủy Triều Đỏ là lũ nghịch tặc mưu đồ lay chuyển Thiên mệnh. Bệ hạ cũng rất hài lòng về việc cậu đã tiêu diệt chúng.”

“Thần vô cùng cảm kích.”

Tuy là những lời tốt đẹp nhưng cơ thể tôi bất giác căng cứng. Thường thì khi bắt đầu bằng những lời hay ý đẹp, vế sau sẽ là những điều tồi tệ.

“Tuy nhiên, trong quá trình đó đã có một chuyện hơi khó hiểu.”

Giống như bây giờ.

Hoàng Thái tử khẽ cau mày như thể đang đau đầu, đoạn vuốt cằm nói tiếp.

“Ta được biết cậu đã bắt sống cả tên cầm đầu của Thủy Triều Đỏ. Lời khai của Mặc Quang Đội tham gia chiến dịch và các tù binh khác đều nói vậy, thi thể của tên cầm đầu cũng còn dấu vết bị trói.”

Phải, dấu vết bị trói đó chính là vấn đề. Tôi đâu có tự dưng ngoan ngoãn khai nhận. Ấy là vì trước đây cũng từng bị phát hiện bởi dấu vết tương tự.

Vết tích bị bịt miệng thì có thể bỏ qua vì đầu của hắn đã biến mất, nhưng dấu dây thừng trói trên người hay dấu vết bị ép quỳ trên sàn đều sẽ lưu lại trên quần áo. Mà nếu xóa đi những dấu vết đó thì lại càng để lại dấu hiệu khả nghi rồi bị phát hiện. Ngày xưa tôi đã không biết điều đó.

“Vâng, thưa Điện hạ. Thần đã bắt sống được tên cầm đầu nhưng đã xử tử hắn trong lúc thẩm vấn.”

Trước lời thú nhận thẳng thắn của tôi, Hoàng Thái tử chỉ cau mày một lần nữa chứ không nói gì thêm.

Việc tôi biến tù binh thành tử thi thì ngài đã biết tỏng rồi. Quá trình này chỉ đơn thuần là một buổi hợp thức hóa trách nhiệm mà thôi.

“Ta không nghĩ cậu làm vậy mà không có lý do. Hẳn là phải có nguyên cớ gì đó.”

Sau một thoáng im lặng, Hoàng Thái tử tiếp lời bằng một câu nói tích cực, nhưng tôi vẫn chưa thể lơ là cảnh giác. Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, ngài có thể nói như vậy rồi đột ngột “bẻ lái”.

“Vốn dĩ cậu đã bắt được toàn bộ ban lãnh đạo rồi còn gì. Tên cầm đầu tuy có hơi đáng tiếc, nhưng cũng không phải là một tù binh thiết yếu đến thế.”

Nghe vậy, tôi suýt nữa đã vô thức gật đầu. Đúng vậy. Việc bắt sống toàn bộ ban lãnh đạo đã định đoạt sự sụp đổ của Thủy Triều Đỏ, và vẫn còn các cán bộ cấp cao khác, nên dù không có tên cầm đầu thì vẫn còn nhiều đối tượng để khai thác thông tin.

“Nếu xét đến công lao của Trưởng phòng Thanh tra, việc lần này thậm chí còn không thể gọi là sai lầm.”

Những tín hiệu tích cực liên tiếp khiến hy vọng trong tôi dần dâng trào. Lẽ nào, lẽ nào ngài sẽ bỏ qua cho mình sao? Đây không phải là màn dạo đầu cho một cú “bẻ lái” mà thực sự là tha thứ ư?

Như để đáp lại sự mong đợi của tôi, Hoàng Thái tử không hề thốt ra bất kỳ lời tiêu cực nào trong những câu nói tiếp theo. Nếu ngài vừa cười vừa nói những lời này thì tôi đã thấy bất an rồi, nhưng vẻ mặt mệt mỏi và phiền muộn khi ngài kể công lại càng tăng thêm sức thuyết phục.

Gương mặt ấy như muốn nói rằng dù tôi có gây rối, nhưng xét đến công trạng thì sẽ bỏ qua. Trông hệt như một lần duy nhất cho qua chuyện.

“Dù vậy, sau này hãy biết tiết chế. Giao chiến mà giết địch là chuyện đương nhiên, nhưng giết tù binh không qua trình tự hợp pháp thì thật khó xử.”

“Vâng, thưa Điện hạ. Thần sẽ ghi nhớ.”

Tôi cúi đầu trước Hoàng Thái tử, người lại thở dài và nói.

Sống rồi.

May mắn thay, mọi chuyện kết thúc bằng một lời cảnh cáo miệng. Không cần viết bản kiểm điểm, nghĩa là cũng không cần phải bị giam giữ.

Phải rồi, nói cho cùng thì giết một tên nghịch tặc thì có gì là sai trái to tát chứ. Dù sao cũng là kẻ phải chết, giết sớm hơn một chút thì có hề gì.

Quả nhiên là Hoàng Thái tử Điện hạ vĩ đại, anh minh và nhân từ. Ngài không bị trói buộc bởi những chuyện nhỏ nhặt mà xử lý công việc với một tư duy cởi mở.

May mà mình cứ thế đến đây.

Với tâm lý đề phòng, tôi chỉ báo với Học viện là mình sẽ vắng mặt. Nếu nói là đi nhận án giam giữ rồi lại bình an trở về thì đôi bên sẽ khó xử và ngượng ngùng biết mấy.

Một quyết định sáng suốt. Tôi đã tin vào lòng khoan dung của Hoàng Thái tử Điện hạ và đưa ra một phán đoán thật tuyệt vời—

“Vào trong đó năm ngày đi.”

vời...

“Hả?”

Gì vậy, mình nghe nhầm sao?

***

Đầu ta đau như búa bổ. Cơn đau đầu âm ỉ từ hôm qua đến giờ thật khó chịu.

“Hả?”

Nguyên nhân của cơn đau đầu đó đang ở ngay trước mắt, khiến nó càng trở nên tồi tệ hơn.

Gây chuyện cũng nhanh thật.

Bị cấm túc chưa được bao lâu đã lại gây ra chuyện này. Tốc độ này quả là đáng kinh ngạc. Chẳng lẽ Trưởng phòng Thanh tra là một vị quan yêu thích kỷ luật hơn bất kỳ ai khác chăng?

Ta biết điều đó là vô lý, nhưng vẫn muốn nghĩ như vậy. Nếu không thì không thể giải thích được tình trạng này. Ngay cả Bộ trưởng Bộ Tài chính, người đã lập kỷ lục mới trong lịch sử kỷ luật, cũng không đến mức này.

Hai mươi mốt tuổi đã bị giam giữ.

Ta chỉ muốn bật cười thành tiếng. Trưởng phòng tuổi mười chín kỳ lạ hơn, hay bị giam giữ ở tuổi hai mươi mốt kỳ lạ hơn? Quả là một cuộc đối đầu cân tài cân sức, khó mà chọn lựa.

“Thưa Điện hạ, ngài nói năm ngày là...?”

“Giam giữ.”

Ta dứt khoát đáp lại Trưởng phòng Thanh tra đang cẩn trọng lên tiếng.

Thực ra, bản thân sự việc lần này rất nhẹ. Như ta đã nói lúc nãy, các thủ lĩnh khác đều đã bị bắt sống, và nếu xét đến công lao dẹp tan Thủy Triều Đỏ thì việc xử tử tên cầm đầu cũng không phải chuyện lớn. Hơn nữa cũng đâu phải cậu ta cố ý thả cho tên đó đi.

Tự ý xử tử tù binh. Chỉ có điều đó mới là lý do để khiển trách Trưởng phòng Thanh tra. Và đó là vấn đề có thể giải quyết bằng một bản kiểm điểm—

Nhưng đã tích tụ quá nhiều rồi.

Bản thân vụ việc chỉ ở mức viết kiểm điểm. Nhưng Trưởng phòng Thanh tra đã viết quá nhiều bản kiểm điểm rồi, và bản kiểm điểm lần này đã trở thành mảnh ghép cuối cùng dẫn đến việc bị giam giữ.

Chuyện này không thể khác được. Chừng nào đơn vị kỷ luật tối thiểu còn là bản kiểm điểm, thì việc giam giữ là không thể tránh khỏi. Nhưng nếu miễn cả việc viết kiểm điểm thì Đế Quốc sẽ mang hình ảnh một quốc gia coi thường việc giết tù binh.

“Thưa, thưa Điện hạ. Vậy trong năm ngày đó, Học viện—”

“Biết làm sao được. Đành phải tin tưởng giao phó cho Hiệu trưởng thôi.”

Nhìn thấy đồng tử của Trưởng phòng Thanh tra bắt đầu dao động dữ dội, ta lại suýt bật cười. Ta cũng không thoải mái gì khi để Trưởng phòng Thanh tra rời khỏi Học viện.

Vì thế, trước đây ta đã ra lệnh cấm túc tại Học viện để Trưởng phòng Thanh tra có thể ở lại đó. Nhưng giam giữ thì không thể dùng những cách lách luật như vậy được.

“Quan lại phạm tội phải bị giam vào ngục tối dưới lòng đất của kinh thành để hối cải.”

Chế độ do tiên Hoàng đế thiết lập là một điều khó có thể thay đổi. Thậm chí, quy định về việc giam giữ còn là luật do chính vị Hoàng đế đầu tiên, Amanka Đại Đế, để lại.

Rủi thay, luật lại quy định rành rành là phải giam dưới lòng đất kinh thành, nên những phương án như ‘giam giữ tại Học viện’ là bất khả thi.

Không còn cách nào khác.

Trừ phi dùng những cách điên rồ như dời đô đến Học viện, hoặc xây một Học viện mới dưới lòng đất kinh thành, nếu không thì chẳng còn cách nào.

Cuối cùng, câu trả lời chỉ có một. Cứ thế tống Trưởng phòng Thanh tra vào tù.

“Nhưng cũng đừng quá lo lắng. Ta biết rõ tội của cậu không nặng.”

Vì vậy, ta đã đặc biệt chuẩn bị một phòng giam đơn rộng rãi nhất. Ta cũng đã ra lệnh đổi đồ nội thất sang loại tốt, nên việc sinh hoạt sẽ không có gì bất tiện.

Dĩ nhiên, dù ta có an ủi, sắc mặt của Trưởng phòng Thanh tra vẫn không khá hơn chút nào.

Ai bảo cậu giết tù binh để gây ra cơ sự này làm gì.

***

Một đoạn hồi tưởng vụt qua tâm trí tôi.

“Không, làm sao mà đến mức bị giam giữ được? Theo như tôi biết thì phải viết đến bốn mươi bản kiểm điểm mới bị giam chứ.”

Lời chế giễu mà tôi đã hết lòng hết dạ nói ra trong quá khứ, khi vị Bộ trưởng bị giam giữ.

Là nghiệp quật. Chắc chắn là do nghiệp chướng tích tụ.

Phát điên thật rồi.

Dù là nghiệp quật, nhưng khi nó hiện ra sờ sờ trước mắt, tôi không thể ngoan ngoãn chấp nhận được. Vì vậy, tôi đã cố gắng phản biện hết sức có thể.

“Thưa Điện hạ, dù sao đi nữa thì giam giữ cũng là quá nặng phải không?”

“Hình phạt cho vụ việc lần này, xét cho cùng cũng chỉ là một bản kiểm điểm thôi.”

Nhưng tôi không thể phản bác lại lời nói ngụ ý rằng, kẻ đã tích lũy hàng chục bản kiểm điểm đó chẳng phải là tôi hay sao.

Phải rồi. Chuyện này là do tôi tự chuốc lấy...

Làm sao bây giờ?

Khi việc giam giữ đã được quyết định, những lo lắng mà tôi cố gắng không nghĩ đến bắt đầu trỗi dậy.

Học viện phải bỏ trống trong năm ngày? Tiếng cười phá lên của các Trưởng khoa khi nghe tin? Vị Bộ trưởng sẽ vừa nhào lộn vừa đến đây để chế nhạo tôi?

Có một điều còn nghiêm trọng hơn thế.

“Anh Carl, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em vẫn luôn đứng về phía anh.”

Là Marghetta khi cô ấy nghe tin tôi bị giam vào ngục.

Chết tiệt.

Tưởng tượng ra dáng vẻ chực khóc của Marghetta, cảm giác tội lỗi lập tức xâm chiếm lồng ngực tôi.

Điên mất thôi, chuyện này thực sự phải làm sao đây.