Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6923

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 186 - Nhật ký trong tù (1)

Cuộc sống trong tù cũng không đến nỗi tệ. Nói thế này nghe hệt như một tên tội phạm đã buông xuôi tất cả, cảm giác cũng thật lạ lùng, nhưng đúng là không tệ chút nào.

Khi nghe đến hầm ngục, người ta thường mường tượng ra một khung cảnh lạnh lẽo và ẩm thấp. Thế nhưng, nơi tôi phải ở trong năm ngày tới, ngoài việc cánh cửa được thay bằng song sắt ra thì trông chẳng khác gì một căn phòng bình thường, giản dị. Nội thất cũng còn tốt, đến mức cảm nhận rõ là chúng vừa được thay mới.

Nếu không ý thức được đây là nhà tù thì cũng có thể sống tốt. Phải, chỉ cần không nhận ra điều đó.

“Số 2781. Có đồ tiếp tế.”

Tiếc thay, nhờ có con người đang đứng trước mặt đây mà tôi không thể làm vậy được. Dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng chẳng tài nào phớt lờ được.

“Ngài lại đến nữa ạ?”

“Cấp dưới yêu quý của ta đang phải ngồi tù lạnh lẽo thế này, một mình ta sao có thể nuốt trôi sơn hào hải vị được.”

Toàn lời giả dối. Cảnh tượng ông ta lấy bộ dạng tù tội của tôi làm mồi nhắm rượu hiện rõ mồn một trong đầu.

Quả thật, gương mặt vị Bộ trưởng rạng rỡ hơn bao giờ hết khi chìa một chiếc hộp về phía tôi. Chết tiệt, mới ngày đầu tiên mà đã gửi đồ vào rồi.

Tôi chỉ muốn hét lên bảo ông ta cút đi cùng thứ của nợ đó, nhưng gây náo loạn trong tù chỉ tổ rước thêm tội bất kính và bị gia tăng thời hạn giam giữ. Năm ngày đã đủ để tôi khóc không ra nước mắt rồi, không thể để nó kéo dài thêm nữa.

‘Một con người thấu tỏ mọi sự.’

Và điều tôi biết, vị Bộ trưởng cũng rõ. Chắc vì biết tỏng nên ông ta mới tích cực đến thăm nom thế này.

“Cảm động chưa?”

Nghe câu đó, tôi bất giác mím chặt môi.

“Ngài có cảm động không?”

Xem ra con người trong quá khứ của tôi đúng là một thằng điên chính hiệu. Để rồi bây giờ chính tôi lại là người gánh chịu hậu quả, không hiểu sao hồi đó mình lại làm cái trò này nữa.

Phải rồi, giờ nghĩ lại mới thấy việc gửi đồ ăn vào ngay ngày đầu tiên đúng là đã đi quá giới hạn. Đáng lẽ nên đợi đến ngày cuối cùng thì hơn.

“Thật sự... xin... cảm... tạ...”

Phải chăng vì đây là thế giới có thần linh tồn tại nên quả báo mới đến nhanh một cách đáng sợ như vậy?

***

Kể từ khi trở thành Bộ trưởng, ta chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như lúc này. Ta dám chắc rằng mình có thể làm việc không một lời ca thán trong suốt năm năm tới.

‘Cảm giác này là thế này đây sao.’

Nhìn bộ dạng nghiến răng kèn kẹt vì uất ức của tên tù nhân trước mặt, một cảm giác mãn nguyện dâng lên từ tận đáy lòng ta.

Bị ngăn cách bởi song sắt, với thân phận yếu thế của một tên tội phạm, trong một tình thế mà ta có thể đơn phương trêu chọc đối phương. Đây là cảm giác ta chưa từng được nếm trải.

Giờ thì ta đã hiểu tại sao cái tên này lại chấp nhận viết bản kiểm điểm chỉ để đến thăm lúc ta bị giam giữ.

‘Cứ ngỡ là một thằng cha điên.’

Khi nghe tin cậu ta viết bản kiểm điểm chỉ cốt để trêu tức ta, ta đã nghĩ cậu ta điên thật rồi. Ta còn cho rằng đầu óc cậu ta có vấn đề vì phải gánh vác trọng trách khi tuổi đời còn quá trẻ.

Nhưng tên này đã đúng. Nếu có thể tận hưởng tình huống thế này, một bản kiểm điểm cũng chẳng đáng là bao. Dù có bị đình chỉ công tác, sau một hồi cân nhắc ta cũng sẽ làm tới, huống hồ chi chỉ là một tờ giấy kiểm điểm.

“Cậu nhận lấy đi. Đây là món mà tạm thời cậu sẽ không được ăn đâu.”

Ta nhét chiếc hộp trong tay qua khe hở của song sắt. Nếu nó to hơn một chút thì đã không lọt, nhưng với kinh nghiệm của một người từng ở trong này, ta không phạm phải sai lầm đó.

“Không, dù sao cũng chỉ năm ngày thôi mà!”

“Không phải ‘dù sao’, mà là ‘tận những’ năm ngày chứ.”

Carl nhận lấy chiếc hộp qua khe hở và hét lên đầy uất nghẹn, nhưng ta chỉ thản nhiên đáp lại.

Ra tù sau năm ngày thì đã sao? Điều quan trọng là ngay lúc này đây, cậu ta đang bị giam cầm và không thể quay lại với xã hội, chẳng phải vậy sao?

“Thời tiết cũng se lạnh rồi, cẩn thận đấy. Bị cảm lạnh trong tù thì còn gì thảm hơn nữa, đúng không?”

Dù trong lời khuyên đó có đôi phần chân thành, nhưng kẻ chẳng hay biết gì kia chỉ có thể run lên bần bật.

Nhưng cũng chẳng sao. Lời nói chứa đựng bao nhiêu sự chân thành thì cũng ẩn giấu bấy nhiêu sự chế nhạo, và đây chính là phản ứng mà ta mong muốn.

“Vậy ta đi đây. Ở lại mạnh giỏi nhé, số 2781.”

Ta cố tình nhấn mạnh số hiệu tù nhân rồi mới quay gót. Dù chỉ là năm ngày giam giữ tượng trưng, nhưng tù nhân vẫn là tù nhân.

Con số 2781 này sẽ ám ảnh cậu ta mãi mãi, ngay cả sau khi được trả tự do. Giống như ta vẫn chưa thể quên được con số 1276 đã đeo bám mình suốt một tuần vậy.

‘Bầu trời hôm nay trong xanh đến thế sao.’

Bước ra khỏi nhà tù, ta ngước nhìn lên và được chào đón bởi một bầu trời trong vắt đến nao lòng.

Đành vậy thôi. Một ngày đẹp thế này mà không ăn mừng thì thật bất kính với Nữ thần Enen.

Hôm nay phải mở tiệc thôi.

***

Sau hai chuyến viếng thăm của vị Bộ trưởng, mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng. Tôi phải nhấn mạnh lại vì chuyện này thực sự rất quan trọng.

Việc ngài đến ngay ngày đầu tiên tôi đã lường trước được nên không sốc lắm, nhưng đến thăm và mang đồ tiếp tế tận hai lần thì đúng là quá sức chịu đựng.

Tôi biết mình sẽ bị ăn đòn, nhưng không ngờ lại bị đánh hội đồng thế này. Làm ơn giãn cách các đợt tấn công ra một chút được không.

‘Hôm nay xem như yên ổn rồi.’

Tôi tự vỗ về trái tim đang gào thét như sắp khóc đến nơi của mình rồi nằm vật ra giường.

Phải, hôm nay đã trôi qua một cách bình lặng. Dù đòn tấn công tinh thần của vị Bộ trưởng vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngoài ông ta ra thì không có ai khác đến. Đến mức tôi tự hỏi liệu có nên từ chối các cuộc thăm gặp hay không.

Nhưng vấn đề là từ ngày mai. Đã một ngày trôi qua kể từ khi bị giam, tin đồn chắc cũng đã lan rộng, và đúng lúc ngày mai là cuối tuần nên mọi người cũng sẽ rảnh rỗi.

‘...Hay là gia hạn thêm một ngày nhỉ?’

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghiêm túc cân nhắc việc kéo dài thời gian từ chối thăm gặp.

Dĩ nhiên là không thể. Nếu làm vậy, những tin đồn kiểu như ‘Thằng cha đó phạm tội tày đình gì mà đến thăm cũng không được?’ sẽ lan truyền khắp nơi. Chết tiệt, thà rằng tôi thực sự phạm trọng tội rồi vào đây thì đã không ấm ức thế này.

“Trưởng phòng Thanh tra.”

Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, một giọng nói gọi tôi vang lên. Gì vậy, không lẽ lại có khách đến sao?

Tôi vội vàng ngồi dậy và thấy người cai ngục đang đứng với vẻ lúng túng bên ngoài song sắt.

“Tôi đến để hỏi xem ngài có điều gì bất tiện không.”

À, ra là không có gì to tát.

Tôi đã nghĩ đó là một vị khách khác, hoặc là đợt tấn công thứ ba của vị Bộ trưởng, nhưng may mắn là không phải cả hai. Hôm nay tôi không muốn gặp thêm bất kỳ ai nữa...

“Không sao. Không cần phải bận tâm đâu.”

Tôi vừa nói vừa xua tay với người cai ngục. Căn phòng không có gì bất tiện, và dù hơi bực mình nhưng nhờ có đồ ăn vị Bộ trưởng mang vào nên cũng chẳng thiếu thốn gì.

Vốn dĩ chỉ ở đây năm ngày rồi ra, nếu cứ than phiền cái này không vừa ý, cái kia cần sửa thì thật thảm hại. Bị giam có gì đáng tự hào mà lại vênh váo trong tù chứ.

Trước phản ứng của tôi, người cai ngục cúi đầu lia lịa mấy lần rồi rời đi, không quên dặn rằng nếu có gì không thoải mái cứ nói với anh ta bất cứ lúc nào.

‘Đi tù như đi nghỉ dưỡng.’

Dù là một ý nghĩ điên rồ, nhưng trong thoáng chốc tôi đã nghĩ như vậy. Thấy người cai ngục đối xử thân tình đến thế, tôi bỗng hoang mang không biết mình đang ở trong tù hay một nhà trọ nào đó.

Nhưng biết làm sao được. Đối với người cai ngục, việc coi tôi như một tù nhân thực sự quả là khó khăn.

‘Nếu là mình, mình cũng sẽ làm vậy.’

Nếu tôi bị tước chức Trưởng phòng Thanh tra, hoặc ít nhất là bị giam giữ theo đơn vị năm, thì người cai ngục cũng sẽ đối xử theo đúng quy định.

Nhưng chỉ bị giam có năm ngày? Ai nhìn vào cũng biết đây là một hình phạt mang tính hình thức. Sau khi hết hạn giam giữ, tôi sẽ lập tức trở lại làm việc. Làm sao có thể đối xử với một người như vậy như một tù nhân được chứ.

Xét theo một khía cạnh nào đó, người cai ngục kia cũng là một nạn nhân đáng thương không kém gì tôi. Anh ta chỉ đang chăm chỉ làm việc của mình thì đột nhiên phải quản lý một nhân vật tầm cỡ.

‘Lúc vị Bộ trưởng bị giam cũng là người cai ngục này sao?’

Một cai ngục đã quản lý cả Bộ trưởng lẫn Trưởng phòng. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy thành tích này thật lẫy lừng.

Dĩ nhiên, dù lẫy lừng hay nhỏ mọn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi ở bên trong cũng chẳng thể giúp gì cho người cai ngục ở bên ngoài. Chỉ cần ngoan ngoãn ở yên là đã giúp anh ta lắm rồi.

Và khi màn đêm buông xuống, người cai ngục lại tìm đến, mang theo một chồng chăn.

“Dưới hầm ngục khá lạnh. Việc sưởi ấm thì khó, nhưng ít nhất thế này...”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Tôi gật đầu với người cai ngục đang toát mồ hôi hột. Nếu tôi từ chối, ngược lại sẽ càng gây thêm gánh nặng cho anh ta.

Dù tôi có ngoan ngoãn đến đâu thì sự tồn tại của tôi cũng đã là một sự phiền toái đối với anh rồi.

‘Xin lỗi nhé...’

Khi nào được thả, tôi nhất định sẽ gửi quà cho anh.

Ngày thứ hai trong tù. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt là người cai ngục đến chào buổi sáng. Ai không biết còn tưởng tôi đang ở trong dinh thự chứ không phải nhà tù.

“So với sai lầm của Trưởng phòng Thanh tra thì hình phạt này có phần quá nặng, nhưng biết làm sao được, quốc pháp không có ngoại lệ. Dù vậy, ta sẽ dặn dò để cậu không gặp bất tiện trong sinh hoạt.”

Nhìn người cai ngục đang cúi đầu, tôi lại nhớ đến lời của Hoàng Thái tử tại phòng làm việc. Ngài đã dặn dò kiểu gì mà người cai ngục lại chuyển nghề thành quản gia thế này, cái tên chết tiệt đó.

Một nạn nhân đáng thương phải khổ sở vì Hoàng Thái tử. Nghĩ vậy, lòng tôi tự nhiên dâng lên một nỗi trắc ẩn. Tôi nhất định sẽ gửi quà cho anh.

‘Chuyển anh ta sang bộ phận khác có lẽ mới là món quà đích thực.’

Dù sao đi nữa, ngoài những lần ghé thăm thường xuyên của người cai ngục, không có chuyện gì khác xảy ra.

Tôi từng nghe nói trong tù, những phạm nhân máu nóng đôi khi sẵn sàng chấp nhận bị gia tăng án phạt để có những trận solo sinh tử, nhưng vì tôi ở phòng giam riêng nên chẳng có cơ hội chứng kiến những cuộc quyết đấu hoành tráng đó.

Mà cũng chẳng biết liệu những chuyện như vậy có thực sự xảy ra không nữa. Trên đời này có kẻ điên nào lại đánh cược tương lai của mình để tận hưởng hiện tại chứ?

‘Là mình đây mà.’

Thật đáng kinh ngạc, kẻ điên đó lại chính là tôi. Nếu không viết bản kiểm điểm để cà khịa vị Bộ trưởng thì tôi đã không đến mức bị giam giữ.

Hóa ra, những tù nhân trong ngục và tôi cũng chẳng khác gì nhau. Tôi lại biết thêm một điều mà bản thân chẳng hề muốn biết.

“Thưa, Trưởng phòng Thanh tra?”

“Tôi đã nói là không có gì bất tiện mà.”

Trong lúc tôi đang nhận ra bản chất thật của mình, người cai ngục lại tiến đến.

Tôi đã nói rằng khi nào thực sự cần gì sẽ gọi, vậy mà anh ta lại đến. Một người lễ phép như vậy chắc không cố tình phớt lờ lời tôi nói, hay là do Hoàng Thái tử?

Ngài ấy đã nói gì mà anh ta lại nhiệt tình đến thế chứ. Đến mức tôi cũng thấy sợ.

“Không phải chuyện đó, mà là có người xin được thăm gặp.”

“À.”

Với tâm trạng rằng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tôi suýt nữa đã vô thức nhắm mắt lại.

Trước hết, không phải là vị Bộ trưởng. Bởi ông ta sẽ xông vào mà không cần sự đồng ý của tôi, với lý do ‘Đây là việc của Bộ Tài chính!’. Hôm qua đã vậy thì không có lý do gì hôm nay lại khác.

Nếu không phải vị Bộ trưởng thì...

‘Là ai nhỉ?’

Ứng cử viên nhiều hơn tôi tưởng. Trước hết là Phó phòng và các Trưởng khoa, tổng cộng là năm người, thêm cả Trưởng khoa 4 nữa là sáu.

À, có lẽ họ đến theo nhóm. Đối với họ thì như vậy cũng tiện hơn.

“Vẫn còn sớm mà đã đến nhanh thế. Là ai vậy?”

“Chuyện đó─”

Trước câu hỏi bâng quơ của tôi, người cai ngục không thể trả lời rành mạch mà chỉ đảo mắt lia lịa.

...Bản năng mách bảo tôi. Chắc chắn không phải người của Phòng Thanh tra.

“Là Ma Tông Công tước, thưa ngài...”

A.

Trong khoảnh khắc, câu nói ‘Anh có thể nói là tôi không có ở đây không?’ đã dâng lên đến tận cổ họng.

Tù nhân mà không ở trong tù thì ở đâu được chứ, điên thật.