Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Web Novel - Chương 179 - Kẻ mộng mơ đẫm máu đỏ (5)

Đêm hôm đó, tôi nhận được liên lạc từ Trưởng khoa 4.

—Dự kiến trưa mai tôi sẽ tới nơi.

“À, vậy sao?”

Nghe báo cáo, tôi vô thức gật đầu rồi mới giật mình nhận ra có gì đó không ổn. Mới hôm nay nghe tin Mặc Quang Đội được phái đi, mà trưa mai đã tới nơi rồi sao?

Quãng đường từ thủ đô đến Học viện phải mất tới vài ngày đường xe ngựa. Ngay cả dịch chuyển trận gần Học viện nhất cũng cách một khoảng không hề nhỏ.

‘Họ đang ở nơi khác à?’

Cũng có khả năng họ đang làm nhiệm vụ gần đây, nên vừa nhận lệnh là di chuyển ngay. Hoặc có lẽ họ đã khởi hành từ vài ngày trước chứ không phải hôm nay.

Dù là trường hợp nào đi nữa cũng không quan trọng. Điều cốt yếu là Trưởng khoa 4 và Mặc Quang Đội đang trên đường tới đây.

“May thật. Gặp nhau sớm thì còn gì bằng.”

Đây không phải lời nói suông, tôi mừng thật lòng. Thậm chí tôi còn muốn gửi cả pháp sư dịch chuyển đến để đón họ cho nhanh hơn nữa.

Từ trước đến giờ, tôi phải một mình kiểm soát Trưởng khoa 1 và 2. Chẳng hiểu sao dạo này họ lại im ắng đến lạ, nhưng cả hai chẳng khác nào bom nổ chậm, không biết sẽ nổ lúc nào. Tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.

Trong tình cảnh đó, chỉ cần Trưởng khoa 4 đến là tôi có thể thở phào nhẹ nhõm. Vì như vậy, cán cân giữa kẻ điên và người thường sẽ được cân bằng lại. Từ 2 chọi 1 thành 2 chọi 2.

—Đó là vinh hạnh của tôi.

Nghe tôi nói với tất cả sự chân thành như vậy, Trưởng khoa 4 liền cúi đầu.

Giá mà cô nàng này vẫn còn ở Phòng Thanh tra, mình đã thưởng thêm cho rồi. Dù đã mấy năm trôi qua nhưng nghĩ lại vẫn thấy tiếc.

“Hay là chúng ta gặp nhau ở khu rừng lần trước nhé?”

Tôi cố nén nỗi tiếc nuối mà cất lời. Họ không đến một mình mà là cả một đội, nên gặp mặt ở Học viện sẽ kéo theo nhiều phiền phức. Chắc chắn sẽ thu hút không ít ánh nhìn.

Tiện có khu rừng mà chúng tôi từng dùng làm điểm hẹn trong vụ Vinh Quang Đệ Tam, chỗ đó là được rồi.

—Vâng, tôi sẽ đến đó.

“Được rồi. Hẹn gặp vào bữa trưa.”

Đến vào giờ ăn trưa nên phải chuẩn bị chút gì đó đơn giản mang đi mới được. Thế nào mấy đứa này cũng chỉ ăn lương khô qua loa cho xong bữa.

Bánh quy của Louise... chắc chắn không đủ cho cả Mặc Quang Đội, nên đành ghé qua cửa hàng vậy.

‘Dẫn theo cả Trưởng khoa 1 đi là được.’

Dù sao thì giờ cô ấy cũng đang thất nghiệp, tiện thể lôi đi cùng cũng chẳng sao. Trưởng khoa 2 thì bận nên cứ để yên đó.

Thế là tôi lại nhấc quả cầu liên lạc vừa đặt xuống bàn lên. Vì nếu ngày mai đột ngột lôi đi thì thể nào cô ấy cũng làm ầm lên rằng đây là hoạt động ngoài nhiệm vụ.

—Trưởng phòng?

“Ừ, tôi đây.”

Hơn nữa, để cô nàng này một mình ở lại rồi đi nơi khác cũng khiến tôi bất an.

May mắn là Trưởng khoa 1 đã đi theo mà không phản kháng gì nhiều.

Đúng là một Trưởng khoa ngoan ngoãn. Để báo đáp, tôi sẽ ban cho cô vinh dự được xách đồ phụ.

“Anh gọi tôi ra là để bắt tôi làm việc này đúng không?”

“Ừ.”

Tôi đáp lại ngắn gọn lời càu nhàu của Trưởng khoa 1 bên cạnh.

Thực ra là vì để cô một mình thì không yên tâm nên mới lôi theo, nhưng nói thẳng ra thể nào cũng nổi đóa lên cho xem, nên cứ coi như dẫn theo làm người khuân vác vậy. Đó hẳn là lý do hợp lý cho cả tôi và cô.

Dù vậy, có lẽ vì đây là đồ ăn cho Trưởng khoa 4 nên Trưởng khoa 1 tuy lầm bầm nhưng vẫn đi theo chứ không bỏ về.

‘Đúng là hết nói nổi với con người này.’

Tôi liếc nhìn Trưởng khoa 1 rồi lại quay mặt nhìn thẳng về phía trước. Quan hệ của Trưởng khoa 1 thật đáng kinh ngạc, mỗi lần nghĩ đến tôi lại thấy bất ngờ.

Nào là tiền bối thân thiết của Hoàng Thái tử phi, nào là bạn bè với Trưởng khoa 4. Cứ như thể cô chỉ toàn chọn kết thân với những người chẳng hợp với mình chút nào.

Nghĩ lại thì, Hoàng Thái tử phi tóc bạc, Trưởng khoa 4 tóc xám. Còn cô này thì tóc trắng.

‘Hay là họ tâm đầu ý hợp qua màu tóc?’

Xem ra có một quy luật ngầm nào đó khiến những người có màu tóc tương tự tụ tập lại với nhau.

...Khoan, vậy thì Trưởng khoa 3...

“Ui, sao anh mua nhiều thế này?”

Trong thoáng chốc, suy nghĩ của tôi đã trôi về một hướng mà nếu Trưởng khoa 3 biết được hẳn sẽ buồn lắm, nhưng may là đã dừng lại được nhờ lời phàn nàn đúng lúc của Trưởng khoa 1.

Xin lỗi nhé Trưởng khoa 3. Tạm thời tôi sẽ không dùng tay ướt mà vuốt tóc nữa đâu.

“Bao nhiêu người ăn mà, mua chừng này là phải rồi.”

“Người không biết nhìn vào còn tưởng anh đi quyên góp cho trại trẻ mồ côi ấy.”

Nghe vậy, tôi nhìn lại đống đồ ăn đang lỉnh kỉnh trên tay. Hai tay tôi mỗi bên một túi, hai tay Trưởng khoa 1 cũng vậy. Tổng cộng bốn túi lớn.

Nhiều lắm sao? Tôi cũng không rõ nữa. Với mấy đứa lăn lộn ngoài chiến trường thì chừng này chẳng phải là quá ít hay sao?

“Chắc còn chẳng đủ cho một bữa.”

“Trời đất...”

Trước câu trả lời của tôi, Trưởng khoa 1 thốt ra một tiếng thở dài xen lẫn kinh ngạc.

Sao thế nhỉ. Tôi thấy ít thật mà.

***

Tôi biết anh ấy rất quý Mặc Quang Đội từ thời còn ở Khoa 4. Hẳn là anh có nhiều kỷ niệm gắn bó với Khoa 4 nên tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Tôi có thể hiểu, nhưng mà...

‘Cái kiểu chiều chuộng này.’

Nó đi theo một chiều hướng thật kỳ lạ. Không giống cảm giác đối đãi với cấp dưới hay đồng nghiệp thân thiết. Thậm chí còn không phải cách đối xử với một công cụ. Mà giống như ánh mắt nhìn một đứa trẻ mồ côi đang run rẩy vì lạnh trên đường.

Là cảm giác lo lắng cho một đứa trẻ mồ côi đáng thương, không biết nó có gặp chuyện gì không, có đang đói lả không, kiểu vậy.

‘Mà đúng là cũng có người xuất thân từ trại trẻ mồ côi thật.’

Khoa 4 có khá nhiều người xuất thân từ trại trẻ mồ côi. Đến cả Fenelia cũng trở thành trẻ mồ côi do cuộc Đại Chinh Phạt. Vốn dĩ anh toàn nhặt những đứa trẻ như vậy về mà.

Dĩ nhiên đó cũng là chuyện ngày xưa rồi. Giờ họ đã ở địa vị bán quý tộc, đi đâu cũng có thể ngẩng cao đầu. Nếu tay chân của Bệ hạ Hoàng đế, nhân viên của Bộ Đặc vụ, mà phải sống trong nghèo túng thì Đế Quốc này cũng đến lúc tàn rồi.

“Hay là nên gọi cả Trưởng khoa 2 theo nhỉ?”

“Vậy thì thừa chắc luôn.”

Thấy anh có vẻ đang nghiêm túc cân nhắc, tôi vội vàng lắc đầu.

Chỉ với số lượng hiện tại cũng đủ ăn cả ngày chứ không phải một bữa. Mà xét đến tính cách của mấy đứa Khoa 4, chắc chắn chúng sẽ vừa cố ăn lấy ăn để vừa nghĩ ‘Không thể để thừa đồ anh cho được!’.

Vậy mà còn mang nhiều hơn nữa? Thế thì thành tra tấn bằng đồ ăn mất. Chắc chắn sẽ có đứa ăn đến mức nôn ra cho xem.

‘Mấy đứa đó cũng thật là không biết tùy cơ ứng biến gì cả.’

Chúng thực sự là những đứa trẻ cần mẫn và nhanh nhạy. Chỉ có khuyết điểm là có lẽ do giống Fenelia nên đứa nào cũng cộc lốc và nghiêm túc quá, nhưng dù sao chúng vẫn là những đứa trẻ ngoan.

Chỉ là vì quá giống Fenelia nên lòng trung thành của chúng đối với anh ấy cũng đạt đến mức cuồng tín.

‘Không hiểu sao toàn tập hợp được những đứa như vậy.’

Tôi thực sự thắc mắc. Là do anh ấy chỉ chọn những đứa như thế, hay là do ở cạnh anh nên chúng mới ‘thức tỉnh’?

Nếu là vế trước thì con mắt nhìn người của anh ấy thật đáng sợ, còn nếu là vế sau thì sức hấp dẫn của anh ấy thật đáng sợ. Dù thế nào thì nguyên nhân cũng đều do anh cả.

“Quả nhiên vẫn phải mua thêm─”

“Đi thôi anh, bọn họ đang đợi đấy.”

Tôi đã phải khó khăn lắm mới ngăn được anh ấy quay gót lại. Tay đâu mà xách nữa chứ, còn định mua thêm làm gì không biết.

‘Giống hệt bà ngoại.’

Cái tâm lý lúc nào cũng chỉ muốn cho ăn thêm một chút nữa. Nhưng đứng ở lập trường của người ăn và người nhìn thì lại là một sự hào phóng quá mức.

Chẳng hiểu sao, từ con người quen thuộc của anh, tôi lại ngửi thấy mùi hương còn quen thuộc hơn của một người bà...

***

Mọi chuyện rối tung rồi.

Đây là kết luận sau một hồi suy xét kỹ lưỡng. Rối thì cũng rối một cách ngoạn mục. Không, không còn là rối nữa, mà là tàn cuộc rồi.

—Chúng ta sắp có thêm đồng chí mới rồi. Một người bạn không thiếu phẩm chất để trở thành nhân tài cho thế giới mới.

“Ha ha, vậy sao?”

Câu ‘toàn lời sáo rỗng’ đã chực trào ra khỏi miệng, nhưng tôi đã nuốt nó vào trong. Cứ coi như vậy đi. Tôi nghĩ gì trong đầu là quyền tự do của tôi mà.

Thế nhưng, bộ dạng của Erico khi nói chuyện một cách hết sức bình thản và vui mừng như vậy trông thật lố bịch.

Phải, đúng như lời Erico, anh ta quả là một người bạn không thiếu phẩm chất để trở thành nhân tài.

‘Nhưng là nhân tài cho thế giới này.’

Chỉ tiếc rằng đó là nhân tài để duy trì thế giới hiện tại, chứ không phải thế giới mới mà Erico hằng mơ tưởng.

‘Trò này sắp kết thúc rồi.’

Dàn tân học viên năm nay của Học viện quả là toàn những nhân vật tầm cỡ. Từ Hoàng tử của Đế Quốc cho đến Vương tử của các quốc gia khác, thậm chí cả Thánh Nhân tương lai cũng nhập học, làm sao có thể nói là tầm thường được.

Trước sự thật đó, đám lãnh đạo đã phát cuồng. Bọn họ cho rằng vì những biểu tượng của chế độ giai cấp thối nát đã tụ tập lại, nên nếu có thể thực hiện đại sự một cách thành công, chúng ta sẽ thể hiện được ý chí của mình cho cả lục địa thấy.

‘Lũ ngu.’

Cái suy nghĩ đơn giản đó khiến tôi phát ngán. Chẳng lẽ chỉ có phe ta nghĩ được như vậy sao, dĩ nhiên đối phương cũng nghĩ thế.

Quả không ngoài dự đoán, lễ nhập học kết thúc chưa được bao lâu thì Đế Quốc đã cử đến một nhân vật tầm cỡ. Họ phái Trưởng phòng Thanh tra đến dưới danh nghĩa thanh tra viên.

Sự xuất hiện của một nhân vật không thể ngờ tới khiến tôi suýt ngã ngửa. Vậy mà đám lãnh đạo chỉ phản ứng rằng lại có thêm một mục tiêu để nhuốm máu, ngoài ra chẳng có biện pháp đối phó nào.

‘Rốt cuộc chỉ có người ở hiện trường là khổ.’

Trước cách đối phó ngu xuẩn đó, chỉ có mình tôi là lo đến sốt vó. Trưởng phòng của Phòng Thanh tra đang ở ngay gần đây. Một kẻ có thể xé toạc cổ họng tôi bất cứ lúc nào đang ở gần đây.

Trong tình huống tồi tệ nhất này, Erico vẫn mải mê truyền bá chủ nghĩa cộng hòa. Nói một cách hoa mỹ thì là trung thành với vai trò của mình, còn nói thẳng ra thì là một kẻ thiển cận.

Truyền bá chủ nghĩa cộng hòa ở nơi có mặt Trưởng phòng Thanh tra ư? Điên thật rồi.

‘Dù đã cố gắng cầm cự đến tận bây giờ...’

May mắn là Trưởng phòng Thanh tra có vẻ tập trung vào việc giám sát học viên ngoại quốc nên đã không xử lý tôi hay Erico. Vốn dĩ từ sau khi anh ta đến, tôi đã luôn nín thở ẩn mình nên cũng chẳng có gì để bị phát hiện.

Cứ thế, tôi nơm nớp lo sợ sống qua ngày, cho đến khi─

—Nhân tiện, Robin. Có một người bạn tên là Charles Steiner. Nghe nói là trợ giảng mới đến lần này.

Ngay khi nghe lời Erico nói, trực giác tôi mách bảo.

‘Hết rồi.’

Trợ giảng mới giữa học kỳ? Cũng có thể. Là trợ giảng của Gerhard, người vốn không bao giờ nhận trợ giảng? Cũng có thể. Gerhard dạo gần đây lại thân thiết với Trưởng phòng Thanh tra? Phải, chuyện đó cũng có thể xảy ra.

Thế nhưng việc tên trợ giảng mới đến cứ lượn lờ khắp nơi, và việc tên trợ giảng đó lại trở nên thân thiết với Erico. Dù nghĩ thế nào đi nữa, khi những chuyện này xảy ra liên tiếp thì đó không phải là ngẫu nhiên. Mà là một sự sắp đặt.

‘Mình đã cầm cự được lâu rồi.’

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ không biết khi nào Phòng Thanh tra sẽ ập đến, nhưng khi nó thực sự cận kề ngay trước mắt, lòng tôi lại trống rỗng. Người ta nói con người phải học cách buông bỏ ở một mức độ nào đó, quả không sai.

Dĩ nhiên, tôi không có ý định chết như thế này.

‘Mình vẫn chưa bị phát hiện.’

Không giống Erico, tôi đã sống một cuộc đời thực sự, thực sự nín thở ẩn mình. Vì vai trò của tôi là giám sát chứ không phải hành động.

Nhưng bỏ trốn là điều không thể. Biến mất vào thời điểm này ngược lại sẽ càng gây nghi ngờ, và trốn thoát khỏi Phòng Thanh tra một khi họ đã tuốt gươm là chuyện bất khả thi.

Vậy thì chỉ còn một cách.

“Thực ra tôi ghét chủ nghĩa cộng hòa.”

Tôi ngây người nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm. Chậc, cùng lắm thì đầu hàng là xong.

Đế Quốc khá là khoan dung với những kẻ đầu hàng. Nếu tôi dập đầu nhận tội, nói rằng mình là một thằng ngu đã mơ mộng hão huyền, rằng mình muốn được trở về trong vòng tay của Bệ hạ Hoàng đế, thì có thể sống sót.

May thay, thông tin tôi có cũng khá hữu dụng. Tôi vốn chỉ gia nhập Thủy Triều Đỏ để kiếm sống, đâu ngờ lại leo lên được đến vị trí này.

‘Chết tiệt.’

Nghĩ lại lựa chọn trong quá khứ, tôi không khỏi thở dài. Mình điên rồi, phải điên lắm mới dấn thân vào một cái tổ chức ngu xuẩn thế này.

Khi mấy đứa trẻ cùng làng nhập học ở Học viện, tôi đã thực sự choáng váng. Những đứa trẻ từng nhỏ tuổi hơn tôi đã không đi vào con đường lầm lạc như mình mà đã thành công như vậy.

‘Bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi.’

Chỉ đành biết ơn vì những đứa trẻ đó không nhận ra mình.