Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Chương 201-300 - Chương 300: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (22)

- Rạp Phim

Khoảnh khắc một con cửu vĩ hồ bất ngờ xuất hiện trên màn hình, cả rạp liền rộ lên xôn xao.

Jinchul há hốc miệng, mặt đầy hoang mang:

“Cái quái gì đây? Nhân vật chính tự dưng biến thành cửu vĩ hồ luôn hả?”

Elena nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc:

“Cái này liên quan quái gì đến đoạn ban đầu ở quán cà phê? Chẳng lẽ con cửu vĩ hồ đó tự tiết lộ danh tính? Không phải họ nói là kịch bản có thể sẽ được phát sóng à?”

Kim Sanghyun cũng cho thấy sự khó hiểu của mình:

“Thế này vô lý thật! Mọi người đều xem phần đầu rồi đúng không? Trong thế giới đó có tổ chức ‘Vatican’ chuyên săn quái vật. Cửu vĩ hồ mà tự lộ mặt trên sóng truyền hình? Cô ta muốn tìm chết à?”

Songee lẩm bẩm như đang ép bản thân mình hiểu:

“À-À thì, nếu phải xét nét, thì phần trước cũng hơi kỳ rồi. Mình cứ xem như thể là phim thôi, nhưng thật ra đó là câu chuyện một bà vợ giết bố mẹ chồng, cùng cả chồng mình rồi kể lại, đúng không?”

Kim Sanghyun lập tức phản bác lời Songee:

“Songee em này, chuyện đó hoàn toàn khác chứ. Đó là chuyện người giết người, vấn đề đó thuộc về hệ thống tư pháp của chính phủ. Nhưng chuyện xảy ra 20 năm trước rồi, họ lại đốt luôn căn nhà ngay sau vụ giết người. Bây giờ đâu còn bằng chứng nữa. Với lại dù sự thật lộ ra thì cũng là tự vệ. Tới đó thì chẳng còn vấn đề gì nữa.”

Kain gật đầu:

“Đúng. Còn đối với cửu vĩ hồ, chỉ cần là cửu vĩ hồ thôi cũng đã bị xử tử rồi. Vatican sẽ tới và thiêu sống cô ta…”

Ahri, nãy giờ im lặng nghe cuộc trò chuyện mà toàn câu hỏi, thở dài:

“Mấy người nghĩ phức tạp quá. Chuyện này đơn giản thôi.”

Kain vô cùng ngạc nhiên:

“Hả?”

“Không phải em đoán ra ngay vì em thông minh hơn mấy người 10 lần. Chỉ là chuyện kiểu này ngoài đời đôi khi cũng xảy ra, quen quá rồi.”

“Đôi khi xảy ra? Anh thật sự không hiểu luôn.”

Cả nhóm đồng loạt nhìn Ahri.

“Đầu tiên, mọi người phải phân biệt câu chuyện bên trong màn ảnh, và cuộc đối thoại bên ngoài màn ảnh.”

Kim Sanghyun đáp như thể đã hiểu phần này:

“Chuyện bên trong, nơi chúng ta trở thành nhân vật, là ‘những gì thực sự đã xảy ra’, còn chuyện các nhân vật kể với tác giả bên ngoài là ‘ký ức’, đúng không?”

“Đúng. Nhân vật đầu tiên, Park Sumi, kể lại sau gần 20 năm từ lúc trải qua ký ức tân hôn. Với Han Yuri thì chuyện đó cũng đã trôi qua nhiều năm.”

Khi cả nhóm vẫn còn đang nhìn Ahri bằng ánh mắt kiểu “Cô đang nói cái quái gì thế?”, thì Ahri nói thẳng:

“Thời điểm Han Yuri bước vào quán cà phê, cô ta hoàn toàn quên sạch quá khứ mình từng là cửu vĩ hồ. Có lẽ chỉ nhớ việc bạn bè xung quanh chết một cách kỳ lạ hồi đi học. Cô ấy đến để kể lại chuyện đó. Vậy nên trong câu chuyện thứ hai, chúng ta phải tự tạo ra ‘tình trạng hiện tại’ của Han Yuri thông qua tiến trình bộ phim.”

“Tạo tình trạng hiện tại của Han Yuri qua diễn tiến phim? Tình trạng đó là gì?”

“Nhớ lúc Mooksung còn trong đó không, Han Yuri chết vì bị một thằng loser phang bình chữa cháy vào đầu ấy? Sau đó, phiên bản Han Yuri của Eunsol hoàn toàn không biết mình là ‘cửu vĩ hồ’ cho tới khi rời trường.”

Kain hơi bất ngờ:

“Có cách xóa luôn ký ức bản thân mình là cửu vĩ hồ sao? Thôi thì cứ cho là cô ta dùng bí thuật gì đó vì là cửu vĩ hồ đi. Nhưng tại sao phải xóa?”

Songee nghiêng đầu:

“Trong đoạn độc thoại của unnie lúc giữa phim, mục đích là để ‘trấn áp bản năng ăn thịt’, đúng không?”

“Dù vậy, trấn áp mọi thứ đến mức bị người thường đập chết dễ vậy thì cũng nguy hiểm quá chứ?”

“Trấn áp tâm trí của cửu vĩ hồ tất nhiên là để kiểm soát cảm giác thèm ăn thịt. Nhưng còn một lý do thực sự khác để tạo ra một năng lực đó.”

“Lý do gì?”

“Tẩy sạch quá khứ. Bằng cách xóa luôn ký ức của chính mình, thì tới khi Vatican điều tra cuộc sống con người trong tương lai của cô ta, họ cũng không lần ra được gì.”

Kain chết lặng:

“Cuộc sống con người… trong tương lai của cô ta?”

- Rầm!

Ahri đập bàn, ngắt ngang tiếng xì xầm xung quanh.

“Chuyện dài lắm, nghe đi. Đừng chỉ nghe em nói, phải xem cả phim nữa.”

Mọi ánh mắt dồn lên màn hình, còn tai thì căng ra nghe Ahri.

“Chắc mọi người đều từng nghe chuyện ‘cửu vĩ hồ ly muốn thành người’ trong phim hay tiểu thuyết rồi. Làm sao để chúng hóa thành người? Điều kiện thay đổi tùy tác phẩm, nhưng nhìn chung cũng là rất khó khăn.”

“…”

“Trong truyền thuyết thì cửu vĩ hồ thường thất bại. Motif thường cũng cũ mèm thôi. Chúng phải ăn tinh khí của 100 người, nhưng thường chết khi gặp người thứ 99 là một thư sinh đi ngang qua.”

“…”

“Nhưng mọi người đã bao giờ nghĩ tới chuyện này chưa? Tại sao tất cả đều thất bại? Không lẽ chẳng có cửu vĩ hồ nào thành công?”

“...Trùng hợp ghê, Eunsol đang độc thoại mấy thứ tương tự.”

***

– Lee Eunsol

Tôi nghĩ thế, khi nhận ra mình trở thành quái vật trong căn nhà hoang đáng sợ đó.

Nhớ lại dáng vẻ rạng rỡ, hoạt bát của Han Yuri khi phim bắt đầu, rồi tổng hợp tình hình hiện tại và những thông tin trong đầu, một truyền thuyết đô thị hiện ra.

Yuri, mày đúng là siêu thật.

Bằng cách nghiến răng chịu đựng, kiên trì, lì lợm! Làm việc chăm chăm chăm chỉ!

Và cuối cùng mày cũng đã ăn đủ 100 người để thành người!

Khoan, cái này có đáng để mình phải khen không vậy trời?

Dù có phải do phim ưu ái hay không, thì trên bàn vẫn có cuốn nhật ký của Han Yuri. Trong đó ghi số lượng và danh tính người cô ta ăn theo định kỳ, cùng những chuyện xảy ra trong quá trình che giấu thân phận.

Và…

Tôi thất thần đọc danh sách những điều cô ta muốn làm sau khi trở thành người.

Đầu tiên, xóa sạch ký ức tồi tệ! Mình có bí thuật lãng quên mà. Khi thành người rồi thì cứ quên hết những ký ức kỳ quặc vĩnh viễn là xong.

Mình muốn tìm một người đàn ông tốt. Và khi tìm thấy rồi, tuyệt đối không giết anh ta. Tiền… có nhiều thì tốt nhưng đâu phải tất cả! Ừm ừm~ với lại phải đẹp trai cao ráo nữa chứ nhỉ? Quan trọng nhất là… phải yêu mình, hơn bất kỳ ai trên đời!

Một ngày nào đó, mình muốn xuất hiện trên TV. Thật lòng mà nói, mình còn đẹp hơn mấy diễn viên đó! Nói chuyện cũng mình cũng tự tin là thú vị hơn luôn!

Mình muốn sống trong một ngôi nhà đẹp. Mình… thật sự chán ngấy căn nhà hoang mục nát này rồi. Mình muốn ngủ trên giường mềm, muốn tắm bồn nước nóng mỗi ngày, muốn lấp đầy căn nhà bằng đồ điện S Electronics.

Hôm qua, Dasol chết rồi. Một thợ sănđược Vatican cử tới đã thiêu trụi đầu Dasol. Mình và Saerom chạy trốn mà không kịp khóc.

Rồi một ngày nào đó mình sẽ đốt cuốn nhật ký này. Khi mọi chuyện kết thúc. Khi nỗi đau chấm dứt và hạnh phúc đến… lúc đó sẽ đốt hết.

“Làm ơn đừng như thế nữa…”

Tôi thở dài. Đọc câu chuyện đáng thương tội nghiệp này làm tôi thấy xót xa. Nhưng mỗi lần nhìn con số trên đầu trang giấy trắng, tim tôi đông cứng lại.

Số còn lại: 28

“Nếu cần ăn 100 lá gan và còn lại 28, nghĩa là mày đã ăn 72 người rồi.”

Con cửu vĩ hồ này đúng là sống hết mình.

Đã thế, sau cả đời vất vả, nó còn đạt được ước mơ.

Nó trở thành người, tẩy sạch quá khứ bằng bí thuật lãng quên, và còn đạt được phân nửa ước mơ xuất hiện trên TV.

Đúng nghĩa chiến thắng của con người, không, là chiến thắng của con cáo.

“…”

- Peee~!

Tôi thấy một ham muốn không thể chịu nổi.

Chỉ để đề phòng thì tôi thổi sáo. Nhưng hiệu quả lại trái ngược hoàn toàn so với mong đợi. Thay vì trấn áp ham muốn, cây sáo phá nát chút tàn dư “bí thuật lãng quên” còn sót lại.

Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.

Xung động tôi đang cảm nhận là chính là cơn đói—bản năng tự nhiên của cơ thể cửu vĩ hồ. Như con người đói bụng thì kêu đói, thân xác cửu vĩ hồ của Han Yuri đang kêu gào đòi thịt người.

Cơn thèm ăn không phải ma pháp hay bệnh tâm thần để mà cây sáo trấn áp lại được. Ngược lại, “bí thuật lãng quên” mới là thứ thuật pháp bất thường.

Thế là thay vì làm tôi hết đói, Sáo An Tịnh đã đánh tan bí thuật lãng quên, đánh thức hoàn toàn bản chất cửu vĩ hồ trong tôi.

Nói cách khác, tôi lại càng đói và bắt đầu nhớ lại đủ thứ kiến thức.

“Hah! Ha! Hahaha!”

Tôi bật cười. Không phải vì tôi không biết phải làm gì tiếp theo, mà vì mọi thứ quá rõ ràng.

“Mình chỉ cần… ăn.”

Mình chỉ cần ăn thịt người.

Tôi phải giết 28 người và ăn gan họ.

Sau đó tôi có thể biến thành cô gái hoạt bát Han Yuri, “con người” đã xuất hiện trong quán cà phê.

Sau khi trở thành người thì sao?

Tôi chỉ cần dùng hết ma lực còn lại thi triển “bí thuật lãng quên” lần cuối. Lần này không cần cài điều kiện tự phá bỏ như hồi ở trường.

Phiên bản cuối cùng của bí thuật, dùng sau khi trở thành người, không bao giờ cần phá bỏ nữa.

Tất nhiên sẽ có câu hỏi: làm sao để sống với thân phận hợp pháp của con người?

Nhưng chẳng phải cô Han Yuri, cửu vĩ hồ nuôi mộng “đổi đời”, nhân vật chính của câu chuyện cáo thành tinh, đã vật lộn trong bóng tối xã hội loài người bao năm đó sao?

Kiểu gì cô ta cũng có cách riêng. Tôi cũng chẳng tin phim sẽ bắt tôi xử lý chi tiết đến vậy.

“…”

Cạch!

Tôi bước ra ngoài và nghĩ:

Đây thực sự là hướng phát triển chuẩn của phim à?

Cửu vĩ hồ giết và ăn thêm 28 người vô tội, thành người, rồi sống hạnh phúc như Han Yuri sau khi tẩy sạch quá khứ?

Đây thực sự là cái kết duy nhất?

Dù là phim… có nhất thiết phải tạo một cái kết chỉ tốtđẹp cho con quái vật không?

…Có lẽ tôi đang suy nghĩ linh tinh quá.

Dù sao, những chuyện trong Khách Sạn khác với thực tế mà?

Vả lại, tình hình bây giờ còn là phim lồng trong phim.

Có cần coi những con người trong thế giới này như người thật không?

Một giọng nói xấu xa thì thầm bên tai. Giọng đó rất giống giọng nói xinh đẹp của Han Yuri.

“Unni.”

Tôi quay đầu lại, gạt bớt mấy suy nghĩ rối rắm.

Dưới ánh đèn neon của thành phố đêm, một cô bé gầy gò tiến lại gần.

“…Saerom.”

“Chị tỉnh táo lại rồi à?”

“Ừ.”

“Sao hôm nay chị dùng bí thuật lãng quên mạnh tới vậy? Nguy hiểm lắm đó. Sáng nay chị suýt dính đòn từ thằng ngu đó rồi còn gì.”

“…”

“Chị mệt à? Chịu thêm chút nữa thôi. Gần xong rồi. Chị có chín đuôi, chị đã ăn đủ 72—”

“Đuôi… em có 7, đúng không?”

“Vâng ạ. Em ăn thêm 22 nữa là được tám đuôi.”

Nghe vậy, trong đầu tôi lóe lên thông tin về “sinh thái” của hồ ly yêu quái.

“Vậy tức là ăn 100 người thì được một đuôi.”

“Hả? Đúng rồi ạ.”

“Và khi có chín đuôi rồi ăn thêm 100 nữa thì đạt được ước mơ.”

Mắt Saerom ánh lên niềm khao khát khi nghe từ “ước mơ”.

Con bé có vẻ hạnh phúc chỉ vì tưởng tượng đến nó.

Và tôi… đã đưa ra một quyết định.