- Lee Eunsol
Nó ngọt và thanh. Cái vị đặc quánh ấy còn vượt xa cả loại rượu vang thượng hạng, và cái luồng sinh lực tràn ngập khắp cơ thể thì không loại nước tăng lực nào sánh bằng.
Tôi đang nói về máu.
Không chịu nổi cơn xung động dữ dội đang cuộn lên từ bên trong, cuối cùng tôi đã uống chỗ máu được cất trữ trong căn nhà bỏ hoang. Một điều buồn cười là kinh nghiệm của tổ đội khách sạn, cứ thỉnh thoảng phải uống máu Ahri khi cần, lại khiến tôi thấy được an ủi.
Thật lòng mà nói, uống máu người đến mức này chắc cũng được chứ? Ừ thì, đã uống rồi thì coi như là xong.
Khi những giọt máu lăn qua cổ họng, trượt xuống thực quản rồi chạm vào dạ dày, cơn đói khát mới dần dịu đi. Dĩ nhiên, đây chỉ là biện pháp tạm thời.
Đối với một con quái vật ăn thịt người, máu thì chỉ ngang ngửa với cháo loãng. Khi đói thì cháo cũng giúp sống sót, nhưng con người đâu thể sống cả đời chỉ bằng cháo. Cuối cùng thì vẫn phải ăn “thịt”.
“Saerom.”
“Unni?”
“Chị hỏi đúng một câu.”
“Là gì ạ?”
“Tại sao em muốn trở thành người?”
“…”
“Cửu vĩ hồ sống rất lâu đúng không? Còn con người thì nhiều nhất là trăm năm. Đã thế, nhan sắc đẹp đẽ, hào nhoáng ấy,khi trở thành người thì giữ được bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm nếu chăm sóc kỹ với công nghệ ngày nay? Dù thế cũng ngắn hơn tuổi thọ của một cửu vĩ hồ rất nhiều.”
“…”
“Phép thuật của em cũng sẽ yếu đi rõ rệt. Không phải con người không dùng được sức mạnh thần bí, nhưng so với khi còn là cửu vĩ hồ thì chỉ là tàn dư.”
“Em thấy thú vị lẫn ghen tị cái chuyện tại sao chị lại có thể hỏi lý do bọn em muốn trở thành người.”
“Hả?”
“Nghĩa là chị của lúc này đang tiến gần hơn với việc ‘trở thành con người’ rồi.”
Việc tôi có mấy nghi vấn như vậy lại là dấu hiệu tôi đang gần với “con người” ư?
Tôi chẳng hiểu cô bé nói cái gì. Saerom quan sát biểu cảm rối rắm của tôi rồi bắt đầu giải thích từng chút một, cứ như đang dạy trẻ con.
“Có cách giải thích khó và dễ.”
“Cho chị cái khó trước.”
“Chị từng nghe ‘Thuyết Nguyên Nhân Đầu Tiên’ chưa?”
“Cái đó… không phải khái niệm trong thần học Cơ Đốc giáo à?”
“Họ nói Aristotle là người đầu tiên đề cập đến nó. Mọi thứ đều có một nguyên nhân khiến nó tồn tại. Nguyên nhân đó lại có nguyên nhân khác. Cứ lần theo như thế, cuối cùng sẽ có một ‘nguyên nhân đầu tiên’, thứ không có nguyên nhân đứng trước nó.”
“Chị biết nó thường được dùng để chứng minh sự tồn tại của Chúa, kiểu như ‘Nguyên Nhân Đầu Tiên chính là Chúa!’ ấy.”
“Đúng rồi. Nếu lần về logic nguyên nhân của mọi thứ, ta sẽ gặp một nguyên nhân đầu tiên không có thứ gì sinh ra nó. Chỉ cần suy nghĩ chút là thấy nó rất giống khái niệm thần tối cao của tôn giáo độc thần. Nhưng dĩ nhiên, chị với em, cả hai đều là những con quái vật ăn thịt người, ai lại muốn nói về Chúa.”
Saerom nhẩn nha nhai một miếng thịt đỏ. Trong một giây, tim tôi muốn nhảy lên cổ họng, nhưng tôi chỉ thở dài.
“Với con người, ‘nguyên nhân đầu tiên’ mà khoa học tự nhiên phát hiện là gene. Mọi hành vi, mọi xung động, nếu lần về mãi thì đều nằm trong bản thiết kế con người, viết bằng gene. Thế thì ‘nguyên nhân đầu tiên’ của quái vật chúng ta là gì?”
“….”
“Là truyện cổ và truyền thuyết đã tạo ra bọn em. Nên khi trả lời câu hỏi ‘Tại sao muốn làm người?’ dùng Thuyết Nguyên Nhân Đầu Tiên, ta có thể nói: ‘Vì cửu vĩ hồ trong truyền thuyết vốn như vậy.’ Hoặc ‘Vì con người đã định nghĩa bọn em như thế.’”
“Vì con người đã định nghĩa cửu vĩ hồ như thế…”
“Còn cách giải thích dễ thì vì bọn em muốn thế. Chỉ vậy thôi.”
Tôi chết lặng.
Cả đời sống như người, tôi chưa từng nghĩ về việc quái vật tự nhìn nhận bản thân như thế nào. Bản thân cuộc đối thoại này đã kỳ quặc rồi.
Quái vật… mà nói ra được mấy chuyện khả thi như thế này ư?
“Không, khoan. Em nghe ‘Thuyết Nguyên Nhân Đầu Tiên’ ở đâu? Người ta dạy mấy cái này trong trường trung học ngày nay á?”
Saerom trợn mắt kiểu “chị nói cái gì vậy?” rồi đáp với vẻ mặt tự tin:
“Unni! Em là người đã tốt nghiệp Đại học Nữ sinh Ewha đấy.”
“…”
Tôi câm nín trước logic vô cùng thuyết phục từ một con cửu vĩ hồ… à không, một thất vĩ hồ tốt nghiệp Đại học Ewha.
***
Đêm muộn, tôi rời căn nhà bỏ hoang, lang thang qua mấy con hẻm tối tăm. Do đã uống khá nhiều máu, cơn đói khát dịu xuống nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Nói chuyện với Saerom đến khuya khiến tôi nhận ra:
Cửu vĩ hồ, những sinh vật, những con quái vật này, không phải là không có tình cảm. Ngược lại nữa là đằng khác. Khi số lượng đồng loại trên đời chỉ đếm bằng đầu ngón tay, và sống hàng chục, hàng trăm năm cùng nhau, tình cảm của họ còn sâu sắc hơn cả gia đình loài người.
Thật lòng mà nói, ừ, cái tình cảm Saerom dành cho tôi bây giờ chắc còn hơn tổng số tình cảm cả nhà tôi dành cho nhau cộng lại.
Nhận ra điều đó xong, trong lòng tôi dấy lên câu hỏi: liệu cái “quyết định” tôi đã chọn trước đó có thật sự đúng?
Con người ăn heo. Thì cũng như vậy, cửu vĩ hồ ăn người.
Có lý lẽ đạo đức nào của con người có thể xen vào đây không? Hổ hay sư tử giết người, con người đâu có bàn về ‘cái ác’ của chúng.
Đương nhiên thì người ta cũng đâu để chúng sống.
Tôi lặng lẽ bước vào căn nhà bỏ hoang. Có lẽ vì không có ai nhìn, Saerom đã hóa thành cáo và đang ngủ cuộn tròn như con cún nhỏ đáng yêu. Tôi ngồi xuống cạnh em, con cáo bảy đuôi dụi đầu vào người tôi.
Chậm rãi điều hòa lại hơi thở, tôi gửi lời đến “các đồng đội ngoài khung hình”.
Đặc biệt là Seungyub, Ahri, Kain… những người sẽ phải vào đây sau tôi.
Chị xin lỗi. Chị không thể giết và ăn 28 người bình thường được.
Tôi biết rõ đây chỉ là phim. Có lẽ đúng là nên giết 28 người như xử lý với NPC game. Nhưng khi thật sự bước vào đây… tôi không suy nghĩ như vậy được. Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, thì lúc trước ra ngoài nên chơi game nhiều hơn mới phải?
Chị thua!
Chị không thể ăn thịt người, và cũng chẳng biết cách nào khác để trở thành người. Ít nhất theo kiến thức của cửu vĩ hồ thì không có cách nào khác.
Nhưng chị không có ý định tự sát một cách lãng xẹt. Chị sẽ cố tìm hiểu những gì có thể trước khi chết.
Chị xin lỗi.
Bàn tay phải tôi trở nên đen kịt, móng tay cứng lại như đá obsidian.
Tôi đưa tay ra, chầm chậm vuốt lưng con cáo, rồi nhẹ nhàng siết lấy một vị trí thích hợp. Saerom, tưởng tôi đang vuốt ve, lại dụi đầu vào.
- Rắc!
…Có lẽ nó không đau lâu đâu.
Ông Mooksung từng cho chúng tôi thấy rồi, bị bình cứu hỏa phang cũng chết mà? Cửu vĩ hồ mà không dùng năng lực đặc biệt thì thể chất cũng chẳng ghê gớm.
Chưa đến 5 giây, hơi thở của cô gái từng sống trong bóng tối nền văn minh, ăn hàng trăm người để mơ về cuộc sống làm người… đã dừng lại.
Cô cáo tốt nghiệp Đại học Ewha ấy… đã chết.
***
Bước qua con hẻm lụp xụp, tôi nghĩ.
Liệu những thông tin tôi sắp tìm ra từ bây giờ có truyền y nguyên đến các đồng đội không? Khác với các phim trước, phim kinh dị này là thời gian thực đối với người bên trong, nhưng với bên ngoài thì đã qua chỉnh sửa.
Cấu trúc bốn truyện ngắn trong một phim, mỗi truyện tối đa 40 phút. Hầu hết những gì tôi làm sẽ bị cắt, đồng đội tôi chắc chỉ thấy 30–40 phút.
Khả năng cao cuộc nói chuyện giữa tôi và Saerom ở nhà sẽ bị lược bỏ hết. Họ chắc chỉ thấy cảnh tôi giết Saerom.
Vậy nên, tôi cần gây dấu ấn. Tôi phải tạo một highlight, một cảnh nhất định không thể cắt bỏ.
“Mình sẽ phải quậy một trận.”
Khi ra khỏi con hẻm và đi tới một khu đông đúc, tôi thấy một tòa nhà vẫn còn bật đèn sáng trưng.
Giờ này còn tăng ca? Tuyệt vời đấy chứ.
Tôi bước vào tòa nhà đầy tự tin, bảo vệ lập tức định cản lại.
“Oh? Giờ này cô—“
“Không được vào hả?”
“…Mời cô vào.”
Thuật thôi miên của cửu vĩ hồ đúng là dễ dùng một khi tôi đã quen.
“Công ty Daewoong à? Tòa nhà đúng là to đẹp thật! Nhưng bắt nhân viên làm việc đến giờ này! Phải dạy cho bọn họ bài học chứ nhỉ?”
Hai chân tôi chuyển thành đen kịt, sức mạnh dồn lại như có thể nghiền vỡ đá.
– Rầm!
“Ra đây!”
Khoảnh khắc cửa văn phòng bật tung, bên trong náo loạn!
“Eek!”
“C-cái gì thế!? Đứa nào điên—”
“Là… là nữ sinh!? Bảo vệ đâu—”
Giờ thì bắt đầu.
***
Trên sân thượng, tôi cầm ly rượu. Sở trưởng Cha Jinun, người đàn ông trung niên tóc hoa râm, run rẩy rót đầy ly cho tôi.
“Này.”
“D-Dạ!”
“Tao là ai?”
“Cô là… đại nhân cửu vĩ hồ vĩ đại!”
Bộ trưởng Kim bên cạnh lại lảm nhảm:
“M-một con quái vật gì thế này…!?”
“Này! Lại đây, quỳ xuống.”
“X-xin lỗi ạ!”
“Biết tao mắng tụi mày vì sao không?”
Sở trưởng và Bộ trưởng, thật tình, tôi cũng chẳng biết sao công ty lại có chức vụ cụ thể tới vậy, nhưng hai người đàn ông run lập cập, và phun ra đủ thứ vô nghĩa.
“Tại… tại chúng tôi trả lời sai câu hỏi của cáo…”
- RẦM!
“Này!”
“U-ugh!”
“Bộ tao điên chắc? Chúng mày nghĩ tao bắt chúng mày quỳ xuống chịu phạt chỉ vì không trả lời được câu hỏi à!?”
“X-xin lỗi ạ!”
“Này! Bộ trưởng Kim!”
“Dạ!”
“Anh từng được trả tiền tăng ca chưa?”
“…”
“Biết ngay mà! Nãy nhân viên Cha cũng nói vậy. Anh cũng chưa được trả luôn đúng không?”
“…”
“Nếu có gì kỳ lạ nữa thì nói ra. Noona sẽ mắng chủ tịch giùm các anh.”
Tôi chẳng thèm giấu chín cái đuôi nữa.
Bộ trưởng Kim ngơ ngác nhìn đống bàn ghế bay giữa không trung, nhìn người ta ngã lăn chỉ với một cái phẩy tay của tôi, rồi bừng tỉnh kiểu giác ngộ:
“Cái thang máy…”
“Hử?”
“Nhân viên bị cấm dùng thang máy. Tôi bắt đầu được phép dùng từ năm ngoái. Mà nhé văn phòng lại trên tầng 7.”
Tôi đơ mất 3 giây rồi quay sang Sở trưởng.
“Này Sở trưởng.”
“…”
“Tao tò mò lắm, sao lại cấm mọi người dùng thang máy?”
“Vì… trong công ty phải có tôn ti trật tự? Lại chỉ có hai thang—”
“Thôi cứ nằm yên đó đi. Kẻo không gãy cổ đó.”
Trong khi ông Sở trưởng câm lặng nằm xuống, thì một nhân viên khác lên tiếng: “E-em là nhân viên mới vào năm ngoái…”
“Sao?”
“Em… em học giỏi ạ…”
“Tốt đấy.”
“Nên chủ tịch bắt em dạy kèm con của ông ta mỗi cuối tuần…”
“…Học phí thì sao?”
“Ông ta… nói trả sau…”
“Aaaah! Này Sở trưởng Cha!”
“D-Dạ, Thưa quý cô cáo ạ!”
“Khi nào định trả học phí dạy kèm đây!?”
“T-tôi… tôi ghi lại hết rồi. Trước khi nghỉ việc—”
- Ầm!
“Aaagh!”
“Không phải trước khi nghỉ việc, đồ ngu! Mày phải trả ngay! Chuyển khoản ngay trước mặt tao! Mày có điện thoại mà đúng không?”
“T-tôi xin lỗi…”
“Hắn bắt tôi khuân đồ chuyển nhà cho hắn nữa!”
“Trưởng phòng sờ đùi tôi!”
Cái công ty quái gì đây!? Tôi định vào phá chơi chơi một chút, nhưng đây là cái công ty bệnh hoạn kiểu gì vậy trời? Thực trạng công ty chung ở Hàn Quốc đây sao?
Mà nghĩ lại… gia tộc quản lý tập đoàn Daeyang, tức gia đình tôi, cũng từng bắt nhân viên làm cả đống chuyện y chang mà? Bố tôi lúc nào cũng nói cái gì mà?
Làm bọn cấp dưới đấu đá nhau. Mình đứng giữa làm người hòa giải.
“….”
Xin lỗi. Thay mặt bố, tôi xin lỗi các nhân viên ngoài đời thật.
Lúc đó, nhân viên chạy ra ngoài mang vào hẳn một thùng pháo hoa.
“Chuẩn bị thôi!”
“…Cô định bắn hết chỗ này sao?”
“Ừ.”
“Ở Seoul, giữa đêm… trên sân thượng bắn từng này pháo hoa?”
“Trong mắt anh thì tôi là gì?”
“…Một cửu vĩ hồ.”
“Đúng. Và anh nghĩ bắn một tí pháo hoa là vấn đề sao?”
“Chắc là không đâu ạ.”
“Được. Mấy người kia khiêng pháo lên đi. Còn Sở trưởng Cha!”
“D-Dạ!”
“Gọi điện báo cáo đi!”
“Gọi… báo gì ạ?”
“Báo cảnh sát hoặc Vatican chứ còn gì! Báo là có một con cửu vĩ hồ điên đang quậy phá, nhờ người tới cứu!”
“…”
Trong lúc tôi dựng pháo xung quanh sân thượng, tôi nghĩ:
Cho dù phim có nát bấy đến đâu, bọn họ cũng không thể cắt cảnh này một khi đống pháo hoa được châm ngòi. Chắc chắn các đồng đội đang xem trên màn ảnh sẽ thấy.
“Đốt pháo đi.”
“V-Vâng ạ…”
Trong một thế giới có tổ chức chuyên diệt trừ quái vật Vatican, nếu một con cửu vĩ hồ ăn thịt người phát điên, thì chắc chắn sẽ có lực lượng đến trừ tà.
Nên tôi quyết cho đồng đội thấy một thứ cuối cùng trước khi chết. Những khó khăn của Truyền Thuyết Cửu Vĩ Hồ Thế Kỷ 21, đội trừ tà xuất kích tiêu diệt Cửu Vĩ Hồ!
- Véo! Bùm! Xèo! Đoàng!
Giữa bầu trời đêm rực sáng pháo hoa, tôi vươn tay ra. Ánh sáng nơi đầu ngón tay viết nên những con chữ khổng lồ giữa trời:
CỬU VĨ HỒ TỚI CHƠI!
