Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 301-400 - Chương 302: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (24)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 135

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, ‘Hotel Cinema’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Trên màn hình là cảnh trận chiến đang nổ ra giữa hồ ly chín đuôi mà Eunsol-noona đã nhập vào và lực lượng đặc nhiệm của Vatican cử tới, còn bọn tôi thì tranh luận nảy lửa.

Songee có phần bối rối:

“Chị ấy có ra quyết định hơi vội quá không? Không phải có cách nào khác sao?”

Elena thì thông cảm nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai:

“Mặc dù trên màn hình tụi mình xem mọi thứ trôi qua rất nhanh, nhưng chắc chắn Eunsol-unni đã dằn vặt cả nửa ngày… Nhưng mà quan trọng hơn thì cái lúc nãy là gì vậy? Chị ấy đâu phải ma pháp thiếu nữ đâu trời.”

Ahri thì dán mắt vào màn hình, soi từng chiêu mà “cửu vĩ hồ” sử dụng rồi phân tích với bác sĩ:

“Vậy là cô ấy dùng động tác tay để tung chiêu à? Có một nhịp trễ trước khi chiêu thức tung ra. Vì vậy cô ấy mới bị dồn ép.”

“Nếu cô Ahri vào, cô có thể bù khoảng trễ đó bằng Cổ Huyết không? Nếu áp chế được lực lượng của Vatican thì tuyến truyện sẽ dễ thở hơn hẳn,”

“Tôi cần phải xem nữa. Cảm giác như Eunsol đang cố ý lần lượt dùng nhiều thứ khác nhau để cho tụi mình thấy.”

“Còn cú di chuyển vừa nãy? Hình như tạo ra cả sóng xung kích?”

Trong khi mọi người đang phân tích bằng hết khả năng, chỉ riêng tôi là dựa lưng ra sofa, suy nghĩ một chuyện quan trọng hơn.

Phân tích kỹ năng của cửu vĩ hồ, thời gian lực lượng Vatican tới thế nào… để mấy người kia làm đi. Mình sẽ nghĩ về những vấn đề cốt lõi hơn.

Rốt cuộc thì làm sao phá giải được chuyện nàyh?

Nếu nhìn đúng theo logic của bộ phim, kịch bản phù hợp nhất là tương đối rõ ràng. Giết 28 người và biến thành người.

Sau đó dùng bí thuật lãng quên để xoá đi quá khứ, hoặc tạo ra thân phận mới để thích nghi với cuộc sống hiện đại, bản thân Han Yuri sẽ tự xử lí mấy chuyện đó.

Eunsol-noona thì không chấp nhận được như vậy. Chị ấy không vượt qua được rào cản đạo đức, nên từ chối và nhường lại cho người sau.

Còn mình thì…

Thật ra tôi chẳng đồng cảm với mấy chuyện đó cho lắm.

Đây là “người trong phim trong phim”. Đâu nhất thiết phải coi họ là con người hoàn chỉnh?

Thế nhưng, ngoài vấn đề đạo đức ra, thì phương án săn 28 dân thường cũng có vấn đề. Rõ ràng bất cứ ai xem nó sẽ không bao giờc coi nó là “good ending”.

Tên Hướng Dẫn Viên mà nhìn vào chắc chắn sẽ lắc đầu.

Vậy làm sao để có ending mà cả hồ ly lẫn con người đều vui?

Làm thế quái nào để câu chuyện này có nổi happy ending?

Tôi vừa nghĩ vừa thấy đầu đau nhói.

Ahri vỗ vai tôi.

“À, Ahri. Em phân tích các chi tiết trong phim xong chưa? Lúc nãy anh thấy em với bác sĩ đứng trước màn hình ‘hây-da!’ các kiểu.”

“Tụi em không có ‘hây da’ gì hết, chỉ là bắt chước mấy động tác kỹ năng thôi, trong khi ai đó thì ngủ gật ở ghế sau.”

“Anh không ngủ. Anh đây đang suy tư sâu sắc trên khía cạnh triết học.”

“Nghĩ gì mới được?”

“Có cách nào tạo được happy ending không?”

“Hmm…”

“Happy ending không ai phải chết, nếu có thể. Anh nghĩ chắc chỉ đặc vụ của Cục Quản Trị như em biết. Dù sao thì Ông cũng chết rồi.”

“Có một cách. Nhưng khó nhận ra đó.”

“Nói kĩ xem nào.”

“Đừng có nằm ườn ra kiểu đó rồi bảo em kể. Ngồi lên đàng hoàng coi.”

Tôi chỉnh lại tư thế, quỳ lên ghế.

“Xin cô giáo Ahri dạy dỗ ạ. Kìa, Songee với Elena dựng tai lên nghe hết rồi.”

Songee khựng một cái, rồi cũng quỳ theo.

Ahri cười nhẹ rồi bắt đầu giải thích:

“Bọn họ nói rõ rồi còn gì? Quái vật như hồ ly bị ràng buộc bởi truyền thuyết. Tại sao phải ăn 100 lá gan để thành người? Là vì truyền thuyết tồn tại, rồi được tái hiện lại trong các tác phẩm sáng tạo. Ở đây, nếu không phải truyền thuyết nổi tiếng, thì chỉ cần xóa truyền thuyết là được, hoặc sửa đổi nội dung của nó.”

Songee chen vào:

“Nhưng truyền thuyết về cửu vĩ hồ thì nổi tiếng quá trời. Liệu có thể sửa hoàn toàn được không?”

“Chuyện này khó đó. Nó yêu cầu một thời gian dài và nguồn tài nguyên lớn. Vatican chẳng có lý do gì để làm chuyện đó cả. Sao họ không giết hai con hồ ly là xong, hết chuyện?”

Tôi im luôn, vì đúng quá. Nếu tôi là một quan chức cấp cao thuộc Vatican hay Cục Quản Trị, tôi cũng sẽ giết hai con cửu vĩ hồ hơn là làm mấy việc nhảm nhí như kia.

“Không có cách nào khác sao?”

“Có thể ‘chuyển hoá’ họ thành sinh vật của truyền thuyết khác, tương tự mà khác chi tiết. Nhưng cái đó cũng cực kì khó.”

“Hmm…”

“Em nghĩ là, kịch bản tiêu chuẩn cho câu chuyện này chính là ăn người. Các kịch bản khác đều gượng ép hoặc gần như bất khả thi.”

“Nhưng vậy sao có thể là kết thúc có hậu được?”

Câu hỏi của Songee làm tất cả câm nín.

Cả Ahri cũng có vẻ không biết đáp án cho câu hỏi đó.

Rồi phim cũng tự nhiên đi đến kết thúc bằng cái chết của Noona. Tín hiệu xuất hiện, báo hiệu đã tới lúc người tiếp theo phải vào.

Lúc đó, tôi có suy nghĩ của cá nhân mình:

“Có vẻ cũng là một vấn đề đơn giản mà?”

Ahri nhìn sang tôi.

“Vấn đề đơn giản?”

“Từ đầu ta đâu cần thỏa mãn cả ba người.”

Ahri hiểu liền.

“Ý anh là… bỏ Hướng Dẫn Viên, chỉ lấy phiếu của Thương Nhân và Gái Quầy Lưu Niệm?”

“Phải nghĩ một cái gì đó hợp lý nhưng quái đản và kinh dị. Và từ bỏ happy ending đi thôi.”

“Một thứ hợp lý nhưng quái đản và kinh dị… Cụ thể là—”

Ahri đang nói thì đột ngột khựng lại. Nhíu mày.

“Có một cách rồi. Nghe này.”

Sau khi nghe xong, không chỉ tôi mà tất cả đều câm như hến.

Một lúc lâu, Jinchul-hyung mới nói nhỏ:

“Thương nhân… chắc chắn sẽ thích. Vậy lần này Ahri vào sao?”

“Ừ. Cách này chỉ mình em làm được.”

Ahri đứng dậy, tiến đến màn hình, hét:

“Hướng Dẫn Viên! Ta mang theo Phước Lành!”

“Hả? Phước Lành á?”

Songee ngớ ra vì Ahri gần như không bao giờ phụ thuộc vào Phước Lành. Nhưng bác sĩ, người vừa phân tích kỹ năng của cửu vĩ hồ với cô, đặt tay lên vai Songee:

“Đây là kết luận lúc nãy anh và cô ấy đi đến.”

“Vậy sao ạ? Thế thì…”

***

-  Kim Ahri

Khi tôi mở mắt ra, tôi đứng ở đúng nơi Mooksung và Eunsol đã khởi đầu. Nhưng thời điểm có hơi khác.

Tôi vào quán 25 Hour Black Café, cùng một suy nghĩ rằng “Có lẽ nào?”, và đúng như dự đoán:

- Ding dong!

“Ah! Cô đến rồi? Tôi cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì nên mới đến muộn.”

“…Ra là tôi muộn thật.”

“Không sao đâu. Chắc cô đã trăn trở dữ lắm trước khi chấp nhận kể câu chuyện. À, cô Park Sumi đã ‘xác nhận’ chuyện của cô ấy rồi. Tới lượt cô Yuri. Mời cô qua đây.”

“Được rồi.”

Khi Do Inho đột nhiên quay mặt về rạp phim rồi nói “xác nhận”, tôi đã nghi rồi.

Vậy là tình huống 1 đã được chốt lại bằng những gì Eunsol đã làm.

Từ giờ tôi sẽ chuyển sang tình huống 2.

“Ahem! Vậy thì bây—”

“Khoan đã!”

Tôi nhanh chóng lại gần và túm chặt tay Han Yuri.

Trong khi cô gái xinh đẹp còn bất ngờ trước hành động của tôi, thì tôi đã kiểm tra mắt, tóc, vv… kĩ từng chi tiết.

Cô ta đúng là người.

“Ưm, xin lỗi ạ?”

“Ahri? Sao cô lại đột nhiên làm vậy thế?”

“Tôi xin lỗi. Trông cô giống người tôi quen quá. Tôi thất lễ rồi.”

Trong khi tôi cúi đầu xin lỗi vài lần, mọi người cười gượng. Bọn họ chắc đang tưởng rằng mình gọi người kể chuyện kinh dị tới, nhưng hóa ra lại là một con điên.

Tôi muốn kiểm tra chắc chắn xem hiện giờ Han Yuri có phải con người hay không. Kết luận cô ta là con người có khả năng rất cao. Quả như mong đợi, có vẻ tôi cần phải tiếp tục theo kế hoạch đã đề ra ngoài kia.

Không lâu sau, Han Yuri bắt đầu nhớ về quá khứ rồi tôi tiến vào vở kịch trong vở kịch đó.

***

- Chuyện Về Cửu Vĩ Hồ Thế Kỷ 21

- Ding dong dang dong!

Cùng tiếng chuông vang, một sự kiện bất ngờ xảy đến.

Ngay lập tức, tôi túm mạnh cánh tay Saerom, người đang trò chuyện cạnh tôi và thì thầm:

“Yuri! Ngày mai chị rảnh khô— ờ?”

“Đưa chị ra ngoài.”

“Hả? Hở?”

“Bí thuật lãng quên có vấn đề.”

Saerom chỉ sững một giây rồi lặng lẽ gật đầu.

Bởi bí thuật lãng quên đang xoá ký ức của tôi theo thời gian thực, tôi phải phá thuật ngay lập tức.

Trong khi nhanh chân bước đi, tôi dừng lại trước tủ giày, và túm mạnh tay Saerom lần nữa.

“Yuri?”

“Ê, tên kia!”

Tên ngốc trốn sau tủ giày im re.

“Tám giờ tối nay. Sân thượng.”

Tôi nói vậy rồi đi thẳng tới sân chơi. Saerom chẳng hiểu gì cả.

“Chị vừa nói với ai vậy?”

“Tên sát nhân tỏ tình”

“Éc?”

Ngay khi tới sân chơi, đầu tôi tỉnh ra, trí tuệ và sức mạnh của hồ ly theo đó ngấm vào. Thế là, tôi đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Tôi chọn Phước Lành, không phải Cổ Huyết, vì tin vào năng lực của hồ ly. Hơn nữa, còn để phòng trường hợp sang câu chuyện sau mà không dùng được siêu năng lực thoải mái, thì dùng “Thiếu Nữ Không Tồn Tại” hoặc “La Bàn” sẽ dễ hơn là Cổ Huyết, thứ rõ ràng là siêu năng lực.

“…”

Saerom, nhìn quanh rồi lại gần.

“Unni, chị ổn chứ? Nếu chị phá thuật ở đây chị sẽ rất đói đó.”

“Chị biết rồi.”

Giờ tôi mới hiểu sao Eunsol như muốn hoá điên. Để phóng đại một chút, cảm giác học sinh xung quanh bốc mùi như bò nướng với hamburger là có thật..

“Giờ ăn trưa sắp hết rồi. Mình vào lớp nhé?”

“Em vào trước đi.”

“Huh? Unni?”

“Chị lát nữa vào sau.”

Có lẽ là vì tôi khác với Han Yuri mọi khi, Saerom hơi nghiêng đầu rồi đi về lớp một mình. Thay vì đi vào trong, tôi lại đi thẳng ra ngoài bằng cổng chính. Để triển khai kế hoạch này, thì tôi cần chuẩn bị rất nhiều.

“Y-Yuri!”

Có một cậu trai thuộc đội bóng chày đang trên sân chơi lúc này.

“…Tiền bối Jiho.”

“A-An… Anh…”

“Tám giờ tối. Sân thượng.”

“Hả?”

“Em sẽ gặp lại anh trên sân thượng nhà trường sau.”

Cậu ta đứng nhìn tôi rảo bước về cổng chính cùng vẻ mặt khó hiểu. Nghĩ lại thì cái đoạn “di chuyển” này chẳng quan trọng mấy. Đoạn này sẽ không nằm trong bản phim được edit mà các đồng đội của tôi đang xem. Họ chắc sẽ được xem một đoạn cắt mà tôi lập tức đi tới địa điểm tiếp theo. Khi nghĩ đến điều đó, ký ức xa xưa bỗng trào lên.

“…”

Là khi nào nhỉ? 30 năm trước? 50 năm trước? Mình không nhớ rõ nữa.

Sau khi thoát khỏi Khách Sạn Biển Sâu, người đầu tiên tôi gặp. Ông là Bộ Trưởng của Cục Quản Trị chi nhánh Hàn Quốc.

Ông ấy chết lâu lắm rồi. Tới nỗi gương mặt của ông chỉ còn là vệt nhòe trong ký ức.

“…”

— Đặc Vụ Kim Ahri, cô có nghĩ con người bình đẳng không?

— Đó là điều tôi được học ở trường.

— Không sai. Mạng sống con người là bình đẳng.Trong hầu hết tình huống, chúng ta cũng tin là vậy. Chúng ta cố cứu nhiều người nhất có thể, mà không phân biệt đối xử.

— Tôi hiểu.

— Nhưng có ngoại lệ. Có những người không bình đẳng. Họ là ai?

— Ngoại lệ sao? Ừm… Người bị quỷ nhập? Hay bị ký sinh não?

— Không. Đó không phải là “người”. Đó chỉ là mục tiêu trừ khử.

— Chính trị gia? Tài phiệt?

— Chúng ta không quan tâm lắm tới thứ bậc trong xã hội thường dân.

— …Vậy thì tôi không đoán được.

— Đơn giản thôi. Là cô.

— …Cái gì?

— Người có thể chiến đấu với quái vật, những tên cuồng giáo, ác thần. Nếu cô, một Đặc Vụ Cục Quản Trị mà chết, ai sẽ bảo vệ thế giới? Vậy nên chúng ta không bình đẳng. Nhắc lại theo tôi đi. Tất cả con người đều bình đẳng. Trừ chúng ta!

— …

— Nhắc lại.

Giọng tôi bật ra:

“Tất cả con người đều bình đẳng. Trừ chúng ta!”

Tôi ngạc nhiên với giọng nói đột nhiên vang ra ấy. Tưởng đâu sẽ không bao giờ nói lại câu ngông cuồng lố bịch ấy.

“…”

Nhưng câu đó đúng 95%. Muốn đúng 100%, thì chỉ cần mở rộng ra một chút.

Tất cả con người đều bình đẳng. Ngoại trừ đặc vụ Cục Quản Trị – và những người tương lai sẽ trở thành đặc vụ.

Vậy nên, khác với Eunsol, tôi không hề do dự.

Dù đây là người thật, không phải NPC trong phim, tôi cũng chẳng do dự. Tôi đã trải qua quá nhiều tình huống tương tự để mà do dự ở đây rồi.

“Cho tôi mượn bật lửa nhé?”