- Kim Ahri
– Click!
“Mình không ngờ lại có biến số kiểu này…”
Khoảng 30 phút sau khi bước vào câu chuyện thứ ba, tôi nhận ra cả căn nhà đã bị khóa. Không chỉ cửa ra vào từ bên ngoài, mà cả những cánh cửa từ bên trong ra ngoài cũng bị khóa.
Có vẻ chẳng có thế lực siêu nhiên nào xen vào. Nhiều khả năng là bố mẹ thằng bé đã khóa cửa khi ra ngoài. Có lẽ để khỏi phải lo cậu con trai 12 tuổi dông ra ngoài chơi vì buồn.
Đành từ bỏ chuyện đi ra ngoài, tôi đi quanh trong nhà để đoán xem chuyện gì sắp xảy ra, nhưng thật khó để đưa ra kết luận. Đây là tình huống mà tôi ở trong căn nhà của một gia đình siêu giàu, lại chẳng có phụ huynh ở đây, chỉ để lại một đứa trẻ.
Nói theo hướng thực tế, đây là tình huống dễ xuất hiện các loại tội phạm như trộm cắp hay cướp bóc; còn nói theo hướng siêu nhiên thì khả năng lại quá nhiều. Khi đầu tôi bắt đầu nhức lên vì nghĩ mãi không hết các trường hợp, từ khóa “đồ chơi” chợt hiện ra.
Ở quán cà phê, Cha Eunpyo nói bố mẹ cậu ta đã tặng nhiều đồ chơi hơn bình thường để bù cho việc hủy tiệc năm mới. Hơn nữa, cặp vợ chồng rời đi khi nãy có nói đã chuẩn bị rất nhiều thứ Kevin thích trong cái chỗ sang chảnh gọi là “phòng khách của phòng Kevin”.
Trong lúc đi đến phòng khách của phòng Kevin, tôi nhìn thấy một con mèo đang ngáp dài nằm duỗi trên sàn. Còn con Golden Retriever ấm áp ấy thì cứ ngoe nguẩy đuôi đi theo tôi từ nãy.
Không biết hai con vật này có vai trò gì không nữa? Khó đoán thật.
Đến được phòng khách, tôi bắt đầu mở từng hộp quà một. Thứ bật ra khỏi hộp đầu tiên là một con voi hồng siêu dễ thương.
“Làm bánh với Dollyphant?”
Con búp bê hồng kèm theo một bộ ấm chén pha trà, bên cạnh hộp thì ghi “Hãy tận hưởng giờ trà vui vẻ cùng Dollyphant!”
Món quà kiểu gì cho một thằng nhóc 12 tuổi vậy? Chẳng lẽ mẹ nó mua thứ bà ta thích thôi à?
May mắn thay, hộp quà thứ hai là món đồ chơi phù hợp hơn với một cậu bé. Bên trong là bộ xe lửa Thomas the Tank Engine, với mấy khuôn mặt cảm xúc giống người được vẽ lên, cùng một đống đường ray kiểu Lego.
“‘Hãy lắp đường ray cho Thomas và các bạn!’ hả…?”
Hộp thứ ba thì—tôi đá văng nó ra ngay khi vừa mở, bực chết được.
“Này! Mấy người tặng cái quái gì cho trẻ con vậy!? Hai ông bà bô kia muốn bị trời phạt à!?”
Đó là một con búp bê hề xấu đến mức nhìn thôi cũng đủ hiểu nó mang thông điệp “tôi rất xui xẻo”. Dù hình thù gớm ghiếc, nó lại được đặt tên là “Happy Happy”.
Mình chả hiểu người ta tạo ra mấy thứ này để làm gì, nhưng tại sao lại đi mua rồi tặng cho đứa trẻ 12 tuổi? Muốn nó khóc à? Hay là Kevin có gu quái dị?
Xem ba món đồ chơi làm lòng tôi bất ổn. Đặc biệt là con búp bê hề càng nhìn càng khiến tôi lo, trông cứ như sẽ ngọ nguậy sống dậy rồi dí dao vào lưng tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi vẫn chẳng biết phải làm gì. Cứ ngồi yên thì bất an, mà phá hủy nó thì lại càng bất an. Lỡ đâu nó giận lên lao vào tấn công vì bị phá thì sao?
Cuối cùng, tôi nhét nó trở lại hộp rồi ngồi ngẩn ngơ trên ghế.
“Kiểu này chắc mình sẽ chết trước khi làm được cái gì mất.”
Chắc chắn sẽ có thứ gì đó tấn công tôi, nhưng tôi không biết phải làm gì vì còn chẳng biết kẻ thù là thứ gì.
Tội phạm đột nhập từ ngoài? Con mèo đang lăn lộn đằng kia bỗng biến thành mèo ăn thịt người? Hay là con hề đáng ngờ đúng là thủ phạm?
…Chẳng mất bao lâu để lời giải xuất hiện.
***
“Kevin! Giờ tiệc năm mới bắt đầu cho em đây!”
Bất ngờ, cả căn nhà vang lên âm thanh chói tai!
Khi tôi còn đang ngẩng đầu xem âm thanh phát ra từ đâu, cả căn nhà bắt đầu rung lên dữ dội. Và một phép màu diễn ra ngay trước mắt tôi!
Hành lang rộng ra và dài hơn.
Trần nhà cao vút lên, đèn chùm xuất hiện khắp nơi.
Cột trụ mọc lên từ chỗ trước đó chẳng có gì.
Căn biệt thự vốn đã lớn lại mở rộng ra trong chớp mắt như một cung điện. Nếu là người Hàn Quốc, nơi mà cả đời làm việc cũng khó mua nổi căn hộ 30 pyeong ở Seoul, chắc chắn sẽ xem cảnh này như một phép màu của đấng tạo hóa.
Còn với tôi, người đang chứng kiến trực tiếp? Tim như sắp nổ tung!
Chuyện quái gì sắp xảy ra mà lại có biến hóa thế này vậy!?
Tôi bám vào cái tủ gần đó chờ cho mọi thứ ngừng rung lắc. Khi cố đứng vững rồi ngẩng đầu, tôi nhận ra toàn bộ đồ chơi đều biến mất.
“Cái quái gì—”
“Happy Happy! Kevin, chúng ta bắt đầu chơi trốn tìm nhé!”
“Thomas chuẩn bị khởi hành! Xin tránh đường để chúng tôi lắp đặt đường ray!”
“Dolly dolly! Đến giờ trà rồi! Các bé ngoan mau lên tầng hai.”
Loạn cả rồi! Mình phải làm cái gì bây giờ!?
– Rầm!
Nghe tiếng bước chân nặng nề sau lưng, tôi quay lại thì thấy con búp bê hề cực kỳ xấu xí, lớn hơn cả Kevin, đang xuất hiện.
“Từ giờ là trò trốn tìm nhé~! Luật chơi là: chạm lưng~!”
“…Chạm lưng?”
“Giờ~ bắt đầu! Kevin, không chạy thì nguy hiểm đó~! Chạy ngay đi~!”
Ngay khoảnh khắc nghe “Chạy ngay đi~!”, tôi theo bản năng quay đầu rồi chạy bán sống bán chết!
Nhảy qua thảm trải chân cứ lún xuống, chạy trên nền đá cẩm thạch trơn một cách quỷ quái, tôi lao vào một căn phòng rồi đóng sập cửa dẫn tới phòng khách kia lại.
– RẦM!
“Happy Happy!!”
Bàn tay phải của Happy Happy, chiếc găng tay trắng muốt của con búp bê, bắt đầu cưỡng ép xoay nắm đấm cửa. Sau khi dồn toàn khối lượng cơ thể để chặn cửa, tôi lao về phía cửa sổ.
Hay là nhảy ra ngoài? Còn hơn là chết trong cái dinh thự quỷ quái đầy quái vật—
“Sao cửa sổ cứng như bê tông vậy!?”
Tôi không thể thoát bằng đường đó. Ngay lúc ấy, tiếng cửa gỗ vỡ vụn vang lên.
“Happy!”
Cả người tôi muốn đông cứng vì tiếng cười kinh hoàng ấy—nhưng đúng lúc đó, một người hùng bất ngờ xuất hiện.
“Gâu! Gâu!”
Suzy, con Golden Retriever dũng cảm, thấy chủ nhỏ gặp nguy hiểm thì không do dự mà lao vào cắn Happy Happy đầu dũng cảm. Nó cắn mạnh đến mức đầu gối Happy Happy nổ tung, bông vải bay tứ tung.
Không cứng cáp như mình tưởng nhỉ? Hợp lý thôi, dù gì nó cũng vốn là “búp bê”.
Thấy thế, tôi nhanh chóng chộp cây gậy golf treo trên tường, chuẩn bị lao vào Happy Happy thì—
– XOẸT!
Con Suzy đáng yêu dũng cảm lập tức bị nghiền thành một đống thịt, thứ “từng là” một con Golden Retriever. Thấy sức mạnh kinh hoàng đó, ý định nhào vô đánh ngay lập tức tan biến.
“Suzy… tao xin lỗi!”
Lần này tôi đổi hướng, lao đến đại sảnh tầng một của biệt thự.
“Dolly dolly! Đến giờ trà rồi!”
Mình phải làm gì đây?Cứ chạy mãi chạy mãi thế này sao? Không, không thể! Mình chẳng thể chạy thoát khỏi mấy con quái vật đó với tốc độ của cơ thể một đứa trẻ. Thậm chí vừa rồi mà không nhờ Suzy thì mình đã chết rồi!
Luật chơi là gì nhỉ? Chạm lưng?
Vừa chạy về phía đại sảnh, tôi thử ngoái đầu lại chỉ để đề phòng. Happy Happy vẫn đang phá hủy mọi thứ khắp nơi đột nhiên dừng lại.
Happy Happy và tôi đối mặt với nhau, nhìn chằm chằm vào nhau. Happy Happy đột nhiên di chuyển sang bên, nhắm vào lưng tôi!
Đúng là vậy rồi! Câu “Chạy nhanh lên!” lúc đầu chính là bẫy.
Vì luật là chạm lưng, nên nếu tôi quay lưng chạy, Happy Happy sẽ chỉ việc lao vào tôi. Ngược lại, đối mặt trực diện như thế này thì lưng tôi sẽ không bị hở, nên nó không thể lao vào được.
Tôi từ từ lùi lại. Happy Happy cố chạy vòng sang bên để tìm góc lộ lưng của tôi, nhưng một lúc sau nó nhăn nhó.
“Kevin! Như vậy là không công bằng~! Em định chơi kiểu đó à~?”
“…”
“Nếu vậy thì ta đành phải ‘nghiêm khắc’ hơn thôi~?”
Nghiêm khắc!? Thế còn chưa đủ à!?
Ngay sau đó, miệng nó rách toạc ra, cánh tay kéo dài!
Nó định làm cái quái gì—?!
“Thomas chuẩn bị khởi hành! Xin tránh đường để chúng tôi lắp đường ray!!”
- KÉTT!
“Kyahung!”
Đoàn tàu lao ập vào đại sảnh đã tông văng Happy Happy bằng cặp chân nhện dài ngoằng. Khi con hề lăn lộn kêu la dưới sàn một cách kì quái, cái thân nhện phía dưới đầu tàu quay sang nhìn tôi.
…Gì nữa đây!?
Đó không phải xe lửa Thomas lúc nãy sao? Không, mặt người đâu rồi? Sao chỉ còn cái thân nhện!?
Hơn nữa, hành động lúc nãy là gì? Nó vừa tông Happy Happy? Chỉ vì Happy Happy chắn đường nó lắp ray? Chúng nó còn chẳng nể nang gì nhau?
Trong khi đầu tôi rối tung, Thomas bắt đầu rút “đường ray” từ sau lưng bằng mấy cái chân nhện của nó rồi đặt xuống sàn. Đường ray lập tức—
“Á, mẹ nó, lại nữa!”
- Ping! Peeng!
Tiếng động lớn vang lên, chuyến tàu bắt đầu lao thẳng về phía tôi! Nhìn đám chân nhện dài ngoằng ghê tởm, tôi còn chẳng dám tưởng tượng chuyện gì xảy ra nếu nó bắt được mình.
“Dolly dolly! Đến giờ trà rồi!”
Tôi có nên gọi là may mắn không?
Thomas, đúng chuẩn vì là tàu hỏa, nên không thể đi nơi không có đường ray. Muốn lại gần tôi, nó phải lắp đường ray, nhờ đó tôi có thể né bằng cách nhìn hướng đường ray được đặt ra.
Trong cái dinh thự kì quái, nơi mà đoàn tàu chân nhện truy lùng tôi trong khi thiết lập đường ray, tôi lăn lộn dưới sàn mà không có thời gian để lấy hơi. Ngay lúc Thomas lao qua chỗ tôi, phía sau lưng vang lên âm thanh ghê rợn.
“Happy Happy!”
“Ah, địt mẹ nó, thật đấy!”
Tiếng rít sắc lạnh xoáy qua không khí. Móng tay dài nhọn của Happy Happy phóng thẳng đến lưng tôi.
Tôi quay lại đối mặt trực diện với nó lần nữa. Lần này cũng vậy, Happy Happy lại dừng một thoáng khi không thấy được lưng tôi, nhưng một nụ cười tinh quái nở trên mặt nó.
“Kevin~! Chơi tiếp nào~!”
Cánh tay cao su của nó lại vươn ra định vòng ra sau lưng tôi.
Làm sao đây? Mình phải chạy nữa à? Mình chạy thì cũng có di chuyển được nhanh hơn con quái vật này sao? Nếu—
- KÉTT!
Tiếng còi Thomas rú lên từ xa. Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ ra cách duy nhất để thoát Happy Happy. Thomas không phải đoàn tàu “chỉ” tấn công mình tppo.
Nó là thực thể mà sẽ không ngần ngại tấn công Happy Happy nếu nó không nhường đường!
Tôi quay người, nhảy lên “đường ray” Thomas vừa đặt lúc nãy chạy qua.
“Dám giẫm lên đường ray của tao!?”
Thomas tức giận rú lên rồi bắt đầu “chạy lùi”. Đồng thời, Happy Happy đang tiếp cận phải lùi lại để tránh bị tông lần nữa.
…Nhưng rồi mình phải làm sao nữa?
Ở trên ray thì tôi sẽ bị Thomas cán chết. Xuống ray thì sẽ bị con hề móc lốp.
Mình sẽ chết vì bị tàu tông hoặc vì bị móng tay của con hề xiên sao
Cái quái –
– RẦM!
Câu trả lời là: chẳng phải cái nào cả.
Một thực thể thứ ba phá tường lao vào, hét vang khiến cả dinh thự rung chuyển.
“Dolly dolly! Ba lần đó! Chị gọi em ba lần mà em không lên! Kevin là đứa trẻ hư à?”
“…”
“Dolly dolly! Đứa trẻ hư phải bị phạt! Êyah!”
Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi bất tỉnh là cái chân voi khổng lồ của con búp bê Dollyphant đang vung xuống.
***
- Rạp phim
Mọi người há hốc miệng nhìn màn hình. Cảnh con voi đồ chơi Dollyphant giận dữ dẫm nát Thomas và Happy Happy vì Kevin “làm hỏng bữa tiệc” đang được chiếu.
Đúng lúc đó, Kain, người vẫn chưa hiểu bất cứ điều gì, lên tiếng:
“Làm thế nào… mà một thằng bé 12 tuổi sống sót khỏi cái mớ hỗn loạn quỷ quái đó?”
