– Lee Eunsol
Nhìn cậu nhóc của đội bóng chày, Kim Jiho, đang tiến lại với khuôn mặt đỏ như quả hồng chín, tôi nghĩ.
Mình có nên nhận lời tỏ tình này hay không?
Từ chối thẳng thừng thì có hơi đáng sợ. Mức độ nguy hiểm giữa tên ngáo buổi sáng và cậu trai đội bóng chày lực lưỡng này hoàn toàn khác nhau. Nếu một thằng như này mà muốn giết tôi thì liệu đám học sinh xung quanh có cản nổi không?
“...”
Tôi đưa ra quyết định.
“Tiền bối Jiho...”
“H-Han Yuri! X-xin lỗi vì lại đến lần hai. Nhưng... a-anh không thể buông bỏ được em, vì em cứ ngày càng lớn dần trong tim anh. Chỉ cần t-tưởng tượng đến em là anh k-không tập luyện được nữa...”
Wow, thằng nhóc này đúng là ghê gớm thật chứ?
Nhìn phát âm của Jiho vỡ vụn như thể còn không phải tiếng Hàn, tôi thấy mình bị hụt hơi. Vì tôi cảm nhận được rõ ràng rằng cậu ta thích Han Yuri điên cuồng đến mức nào.
Cậu ta thở cũng không ra hơi kia kìa. Yuri, rốt cuộc mày đã làm quái cái gì vậy hả?
“Huấn luyện viên bảo anh thử lại lần nữa... Không, không! Không phải vì huấn luyện viên bảo mà anh đến! A-Anh tự làm!”
“Từ từ. Nói từ từ thôi. Em nghe mà.”
Do cảm thấy sốt ruột, tôi buột miệng nói thế, nhưng vừa nghe câu đó, mặt thằng bé càng đỏ hơn.
“X-xin... xin lỗi... e-em... em làm bạn gái của anh nhé?”
Tôi mỉm cười hiền từ nhất có thể, nắm tay cậu ấy và nhìn thẳng vào mắt.
“Vậy... hôm nay là ngày đầu à?”
“Uwoooaaah!”
Kim Jiho hét to rồi ngã bật ra sau.
Đi tỏ tình mà được nhận lời thì bất ngờ cái gì nữa?
Vậy vì sao tôi lại đồng ý tỏ tình?
Rõ ràng, một phần là vì, từ chối thẳng một thằng có sức vóc thế này thì cũng hơi mệt người. Và nhìn cách câu chuyện phát triển cùng cái tựa đề “Cô Gái Mang Vẻ Đẹp Ma Mị”, tôi đoán kiểu gì cũng còn nhiều “sát nhân tỏ tình” điên rồ kéo đến.
Thế nên... mình cần một lý do chính đáng để từ chối mấy thằng khác và tiện thể có thêm vệ sĩ chứ?
Quả nhiên, có vẻ lựa chọn của tôi cũng không tệ. Cậu bé đội bóng chày, nước mắt như sắp rơi, định ôm tôi thật chặt nhưng lại run lập cập, rồi sau khi làm trò hề đủ kiểu thì nói sẽ gặp lại sau giờ học và chạy mất.
Khi tôi quay lại lớp, tôi nhận ra không khí trong phòng đã thay đổi rõ rệt.
Đám con gái xung quanh bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn bắn laser.
Đang tự hỏi chuyện quái gì thì nghe một giọng sắc như dao vang lên:
“Chúc mừng nhé! Yuri có bạn trai rồi hả?”
“...Cảm ơn.”
“Hôm nay là ngày đầu à?”
“...”
“Dễ thương ghê~ đúng không?”
“Đúng á! Chưa từng nghe Yuri nói giọng nghèn nghẹn như lúc nãy luôn!”
Các gái ơi. Cái gì mà đấu đá kiểu học sinh tiểu học thế này? Tụi mày nghĩ chị đây không xử nổi mấy trò chiến tranh miệng lưỡi nhảm nhí sao? Con này hình như tên Kim Eunhye thì phải?
“Nghe vậy hả? Eunhye, chắc tai cậu bị nghẹt rồi. Nhờ bạn trai kiểm tra tai cho đi! Ủa mà... cậu đâu có bạn trai ha?”
Con bé trước mặt trợn trừng mắt nhìn tôi.
Ủa làm gì? Nhìn tao vậy tao chết à? Mày là Medusa hả?
Ngay lúc đó, một con nhỏ khác bên kia tấn công.
“Chẳng phải tháng trước cậu từ chối tiền bối Jiho khi anh ấy tỏ tình mà?”
Tôi nhớ khi cậu trai thuộc đội bóng chày tới, bọn nó có nói “lại nữa hả”. Thì ra đây không phải lần đầu.
“Hồi đó là hồi đó.”
“Giờ sao lại khác rồi. Vì tiền bối Jiho được tuyển vào giải chuyên nghiệp đúng không?”
“...”
“Wow~! Yuri đỉnh thật đấy! Đúng rồi~! Yuri nghèo lắm mà nhỉ? Cần anh chồng giàu mà~.”
À, ý tụi nó là mình không yêu đương gì, chỉ nhắm tới tiền à? Xin lỗi, nhưng tôi phải mất vài giây mới hiểu sao chuyện này lại sai.
Thông cảm nhé, chị đây cũng sõi đời rồi. Khi tụi mày lớn lên sẽ hiểu thôi. Người lớn khi yêu hay cưới thì nghề nghiệp và tài sản cũng phải tự nhiên mà được cân nhắc thôi.
Mà mình cũng vừa mới biết đấy, hóa ra gia đình Yuri nghèo hả? Vậy kiếm chồng hay bạn trai tốt là đúng quá còn gì.
“Thành thật đi, tụi mày—”
- Rầm!
Trước khi tôi kịp nói, có người túm vai tôi rất mạnh. Giật mình quay lại thì tôi nhìn thấy Saerom, người đã đi theo tôi từ sáng. Mặt nó đông cứng như tượng. Tôi thở dài.
Đừng nói nó cũng thích tiền bối đội bóng chày đó nha—
“Tụi mày câm hết lại đi!”
Con bé này bây giờ khác hẳn với người tôi thấy hồi sáng.
Không chỉ vì nó chửi thề ra miệng. Tôi còn cảm nhận được áp lực nặng nề khó tả. Vài đứa còn lảo đảo suýt ngã.
...Đây là phản ứng tự nhiên hả?
Sau khi đè bẹp cả đám chỉ bằng một câu, Saerom kéo mạnh tay tôi lôi ra hành lang. Sức nó mạnh đến mức tôi không cưỡng nổi.
“G-gì vậy? Tự nhiên làm sao—”
Nó ghé sát lại, giọng nhỏ nhẹ của nó phả vào tai tôi.
“Vừa nãy, cậu mắc lỗi rồi.”
...Tự nhiên nó đổi sang nói chuyện bằng kính ngữ?
“Cậu nói cái quái gì vậy?”
“Haa... Cậu không hiểu tình hình gì hết. Dù là ở trường, cậu cũng kiềm chế quá mức rồi. Từ sáng tớ đã thấy cậu hành động lạ lắm.”
Mình làm gì? Kiềm chế? Hành động lạ từ sáng?
“Về nhà ngay đi. Trên đường về cậu sẽ hiểu. Và nghĩ cách khắc phục đi.”
“...”
“Đi ngay! Tớ sẽ xin phép cho cậu nghỉ sớm.”
Tôi thực sự không hiểu. Tình tiết phát triển kiểu gì vậy trời?
***
- Rạp phim
“Gì? Cái gì xảy ra vậy?”
Kain hoàn toàn không hiểu gì. Nghe vậy, mấy đồng đội khác cũng ngơ ngác.
“Chị ấy sai ở đâu? Rồi sao tự nhiên lại phải về nhà?”
Elena hỏi, Songee cũng gật gù theo. Lúc đó, nét mặt Ahri tối sầm lại.
“...Em nghĩ em biết rồi.”
“Hả?”
“Ra là phát triển theo hướng này à? Mình cũng thấy mức độ mị lực của cô ta cao bất thường mà...”
***
- Lee Eunsol
Tôi hoang mang thu dọn đồ trong lớp. Vừa hay, tôi có lý do chính đáng nhờ trận cãi nhau vừa rồi.
Nhưng... địa chỉ nhà mình ở đâu?
Tôi cười gượng, hỏi Saerom, người ít nhất mà tôi có thể hỏi gì đó, và nó thì thầm: “Từ giờ kiềm chế cho vừa thôi,” rồi đưa địa chỉ. Khi tôi mở bản đồ trên điện thoại, tôi sốc.
“Mình sống ở chỗ như thế này á?”
Khi tôi bước ra khỏi lớp, đi qua hành lang, ra khỏi tòa nhà, tôi bắt đầu “nhận ra”.
“...”
Thức tỉnh là cởi bỏ cái vỏ ngoài.
Khi những vết nứt xuất hiện trên cái vỏ tôi đã khoác lên, kiến thức không thể diễn tả tràn vào đầu. Một luồng hơi thở tà ác tràn vào phổi tôi, thứ mà người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Quá đáng thật! Câu chuyện này là như vậy sao!?
“Trời ơi... Ông ơi! Giá mà ông ráng thêm chút nữa!”
Ông đáng lẽ đã phải là người nhận ra chuyện này! Vì ông nằm xuống sớm quá nên giờ tôi mới là đứa “ngộ ra” cái thứ QUÁI NÀY. Giờ tôi phải làm gì? Đi đường nào đây!?
“Yuri!”
Khi tôi đang lững thững đi qua sân trường, chưa biết phải làm sao, “bạn trai ngày một” Kim Jiho thấy tôi liền chạy tới, cười rạng rỡ và vẫy tay.
Tôi mỉm cười gượng và vẫy lại, nhưng rồi sốc nặng. Vì ngay khi dáng vẻ cậu bé khỏe mạnh ấy lọt vào tầm mắt, một xung động kinh tởm trào lên trong tâm hồn tôi, thứ mà tôi chưa từng nghĩ là mình có thể cảm nhận đối với con người.
Ra là vậy! Vì thế nên “Han Yuri” lúc nào cũng khoác một cái vỏ khi ở trường! Là vì cô ta không chịu nổi cái bản năng ghê rợn này.
“Yuri! Sao mang cặp vậy?”
“...Em có hơi đau đầu, nên xin nghỉ về sớm.”
“G-gì cơ! Trời ơi! Anh định nói với em sau giờ học cơ mà!”
“Chuyện gì thế?”
“Hôm nay, anh sẽ đi về cùng em!”
“...”
“A-anh nghe nói... nhà em hơi nguy hiểm. Mọi khi em đi với Saerom... nhưng hôm nay Saerom không có ở đây!”
“...”
“Đừng hiểu lầm! K-không phải anh điều tra xung quanh gì đâu! Chỉ là... tình cờ thôi...”
“Anh nói là anh định đưa em về?”
“Đúng vậy!”
Tôi lầm bầm trong vô thức, “Chu đáo ghê.”
Có vẻ cậu ta thấy câu đó hơi sắc bén?
Thằng nhỏ lúng túng, có vẻ hiểu sai ý của tôi, liền cuống quýt thanh minh.
“Đ… đừng hiểu lầm! A-anh không nghĩ gì kỳ cục đâu. Anh lo thật mà! Nên là—”
“Được rồi. Em sẽ chờ. Đi xin huấn luyện viên của anh đi.”
Tôi không nghĩ thằng nhóc bóng chày này sẽ làm gì mờ ám dưới cái cớ là đi cùng tôi về nhà đâu. Thật lòng, tôi còn chẳng quan tâm mấy chuyện vặt đó.
Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cái “xung động” của mình mạnh đến cỡ nào.
Kim Jiho chạy đi nói gì đó với huấn luyện viên rồi quay lại với nụ cười tươi rói. Tôi cũng hơi thắc mắc sao huấn luyện viên lại cho phép một tuyển thủ triển vọng bỏ tập để đưa bạn gái về, nhưng thôi kệ.
Trong lúc chờ Jiho, mỗi lần nhìn thấy mấy “học sinh trẻ tuổi” đi lại, tôi đều ngửi được một mùi hương thơm ngọt. Tim tôi đập thình thịch, báo hiệu cơn khát đang cuộn lên kinh khủng cỡ nào.
“...”
Và cơn khát bùng mạnh hơn gấp bội khi thấy thằng nhóc nắm tay tôi, cười toe.
“...”
Khoảng 20 phút trôi qua? Khi chúng tôi đi qua một con hẻm sau khi rời trường, tôi dừng lại. Không chịu nổi nữa.
“Tiền bối Jiho.”
“Dạ?”
“Anh quay về đi.”
“Hả? Chưa tới nhà em mà? Gần rồi, đi thêm—”
“Quay về đi.”
“Y-Yuri?”
Tôi mạnh tay nắm chặt tay Jiho, dừng cậu lại, nhìn thẳng vào mắt. Thằng bé vốn còn ngượng, nhưng nhìn vào lâu một chút nó lại hơi ngây dại.
“Quay. Về.”
“...Được rồi.”
***
Trong con hẻm nơi một cô gái xinh đẹp như thiên thần vừa đi qua, cậu bé đang tựa lưng vào tường với gương mặt ngơ ngác dần tỉnh lại. Sao bạn gái thiên thần lại bảo cậu về?
Có lẽ cô ấy ngại, không muốn cho cậu ta thấy căn nhà khiêm tốn của mình. Cậu trai kết luận như vậy và quay lại, vừa đi vừa nghĩ cách tiếp cận tự nhiên hơn lần sau.
Bất chợt, cậu phát hiện vài vết bầm tím trên tay, nơi Yuri đã bóp rất chặt.
“Yuri mạnh hơn vẻ ngoài nhiều đấy nhỉ?”
***
- Lee Eunsol
Tôi chạy cắm đầu về nhà. Qua mấy con hẻm lụp xụp nguy hiểm đến mức không ai tin một nữ sinh tuyệt đẹp như Han Yuri lại sống ở đây, cuối cùng tôi thấy một căn nhà bỏ hoang tàn tạ ở cuối hẻm.
“H-hê hê! Chào cháu!”
“...”
Trước cửa là một gã đàn ông bụng phệ, thần trí bất ổn.
“C-chào cháu! C-cháu! Cháu là Yuri phải không? B-bác đã thấy cháu vài lần rồi. C-cháu cần tiền không?”
...Nếu là tôi lúc còn ở trường, chắc tôi sẽ thấy nguy hiểm lắm. Đáng lẽ tôi nên dẫn Jiho tới tận đây? Có cậu ta bên cạnh thì gã này thậm chí còn không dám nhìn thẳng mà chạy mất rồi chứ?
Gã này chỉ là một tên vô gia cư biến thái tận đáy xã hội, cuộc đời nát bét chẳng còn gì, nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành. Với một nữ sinh, đó là hiểm họa lớn, khó mà thoát được nếu không có năng lực siêu nhiên.
Thế nên tôi dùng nó. Năng lực siêu nhiên ấy.
- Tách!
Vừa khi chiếc trâm trên đầu tôi bật ra, một con bướm xanh bay ra lơ lửng rồi lao vào gã đàn ông. Gã còn chưa hiểu chuyện gì thì chỉ 5 giây sau đã lăn lộn dưới đất.
Tôi chẳng lo hay sợ khi dùng chiếc trâm. “Cô Gái Mang Vẻ Đẹp Ma Mị”, thứ mà tôi mãi mới hiểu ra, là một câu chuyện mà dùng năng lực là điều hoàn toàn bình thường. Trước đó tôi cũng đã dùng thứ na ná thôi miên nhiều lần rồi.
- Tút tút tút!
“Đồn cảnh sát Gangdong—”
“Có một người đàn ông lạ đang nằm bất tỉnh ở đây.”
Sẽ phiền nếu gã chết ở đây. Báo cáo qua loa một chút, rồi tôi bước vào căn nhà hoang. Nó đúng là chỗ không tưởng nổi cho một nữ sinh sống.
Tất nhiên...
Cô ta chọn nó là có chủ đích. Ở nơi thế này xử lý “con mồi” sẽ dễ hơn.
Trong nhà chẳng có bố mẹ hay người thân nào hết. Nếu có, chắc chỉ có Saerom, người vẫn đang ở trường.
Thay vào đó, căn nhà tràn mùi máu dày đặc khiến tim tôi rung lên, xen lẫn mùi nội tạng hôi thối làm dạ dày tôi trào lại.
...Là nói dối đó.
Tôi không thấy buồn nôn. Ngược lại, tôi cảm thấy một cơn thèm khát không cưỡng nổi. Cơn đói mà tôi đã kìm nén từ lúc rời trường, khi trút bỏ lớp vỏ bọc, nay mạnh hơn bao giờ hết.
Tôi quay người lại, nhìn vào gương.
Trong bóng tối, đôi mắt đỏ như máu đang phát sáng.
Và váy đồng phục đột nhiên bắt đầu lay nhẹ.
Một dấu vết hoang dã thò ra từ giữa hai chân nhẹ nhàng quét xuống sàn.
...Mình đói.
Cơn khát và thèm ăn này không thể được thỏa mãn bằng thức ăn của con người.
Tôi biết rõ: tôi không phải “kẻ bị săn”, mà là kẻ đi săn.
“Cô Gái Mang Vẻ Đẹp Ma Mị”
“Mang Mị Lực”
“ ”
.
.
.
“Chuyện Về Một Cửu Vĩ Hồ Thế Kỷ 21”
