- Park Saerom
- Ding dong dang dong!
“Saerom, Yuri đâu rồi?”
“...Em cũng chịu ạ.”
“Không phải con bé đi ra với em lúc nãy à?”
Đừng hỏi nữa. Em cũng có biết Unni biến đi đâu đâu.
***
Tiết 7 vừa kết thúc. Giờ học chính thức đã hết, bây giờ là giờ tự học.
Yuri-unni, người đột nhiên xách tôi ra sân trường lúc trưa bảo là có vấn đề với bí thuật lãng quên, đã không quay lại suốt cả buổi chiều.
Đương nhiên tôi với Unni đâu phải người, nên tôi không định biến chuyện trốn học thành vấn đề. Nhưng trường của con người có một hệ thống kĩ càng hơn chúng ta tưởng!
Chỉ cần một học sinh tự ý bỏ tiết hay biến mất không lý do, là khả năng cao giáo viên sẽ kiểm tra những tài liệu liên quan, sổ sách như kiểu học bạ của Unni. Lặp lại vài lần là khả năng hồ sơ giả của chúng tôi bị lộ sẽ tăng lên.
Nên là cửu vĩ hồ còn phải sống hoàn hảo hơn cả người thật. Tất cả để không ai xung quanh chúng tôi nghi ngờ. Chẳng phải những điều này đều là do chính Yuri-unni nhồi vào đầu tôi không biết bao nhiêu lần sao?
Thế mà bây giờ chính Unni lại làm cái trò gì vậy?
Thôi, mình phải đi bịa lý do cái đã.
“Em nói Yuri bảo là đau đầu à?”
“Vâng ạ. Hồi nãy chị ấy nói đầu đau kinh khủng, rồi loạng choạng đi ra khỏi trường.”
“Hmm… Cô không nghe gì từ giáo viên chủ nhiệm cả.”
“Chắc là chị ấy đau quá nên không kịp báo ạ?”
“Ừm… Saerom, cảm ơn em đã nói.”
Tôi trả lời giáo viên vừa đủ thuyết phục.
Quả nhiên nếu không có mình thì Unni tiêu đời từ lâu rồi!
***
- Ding dong dang dong!
Chuông báo giờ cơm tối điểm.
Cho dù Unni có về nhà thật hay không, thì đến giờ này mà chị Yuri vẫn chưa quay lại trường. Vì vậy tôi lại phải xử lý một chuyện cực kỳ phiền phức.
“Sa-sa-Saerom! Y-Y… Yu—”
“Yuri. Là Han Yuri. Ít nhất cũng phải nói cho đúng cái tên vào.”
“Yuri bảo tớ… lên sân thượng lúc 8h… Yu— Yuri đâu rồi?”
Làm sao tôi biết được hả mấy thằng ngốc!? Unni, sao chị lại hẹn người ta 8 giờ, xong lại mất tích luôn!? Cứ mỗi giờ ra chơi là lại có một thằng nhóc chạy đến hỏi ‘Yuri đâu’!
“…”
Mà… cũng lạ thật.
Hình như Yuri-unni đã hẹn khá nhiều đứa con trai lên sân thượng tối nay trước khi biến mất. Tin đồn lan ra, thế là cả đống học sinh ở lại trường và cười khúc khích. Đã có đứa tin rằng Yuri sẽ từ chối tất cả cùng một lúc.
Bình thường trường cao trung này không bắt ép tự học buổi tối, nên nên chẳng có nhiều học sinh ở lại, và phần lớn giáo viên cũng đã về nhà. Nhưng nhờ cái “siêu sự kiện” mà Yuri-unni gây ra, số học sinh ở lại tới giờ này để hóng chuyện đã đông gấp ba.
Rốt cuộc Unni đang định làm cái quỷ gì?
Có khi nào… Unni tính quay lại trường tối nay thật? Để làm gì? Gom hết bọn con trai lại rồi từ chối một lượt chắc? Làm chuyện ồn ào như vậy để làm gì?
Chúng tôi càng ăn nhiều gan người, tinh thần càng giống con người. Yuri-unni đã ăn 72 người, chạm gần đến nhân tính hoàn chỉnh. Chỉ còn một bước nữa là thành người thật sự.
Có phải vì thế mà chị ấy hành xử khác mọi khi?
“Kyaaah!”
Tiếng hét vang lên từ phía dưới sân, làm học sinh trong lớp bật dậy.
“Gì thế!?”
“Cháy!! Cháy trường!!”
Có chuyện rồi!
***
Tôi hoảng hốt bật cửa lớp học chạy ra hành lang, và kinh ngạc tới mức miệng mình há hốc.
Lửa đã bùng lên khắp nơi trong trường, lan cực nhanh.
Ngay trước mắt tôi, một gã đàn ông đang đổ dầu và châm lửa như thằng điên. Tôi túm hắn lại:
“Anh làm cái qu—”
“Lửa. Lửa. Phải… đốt… lửa...”
Chỉ nhìn mắt hắn là tôi hiểu ngay.
Tên này đang mất trí.
Kẻ này chỉ đang hành xử như một con rối, sau khi bị cuốn vào một mị lực cực mạnh đến mức mất luôn lý trí.
Tôi chạy hớt hải qua hành lang. Tình hình thật sự không phải trò đùa: nhiều gã đàn ông trưởng thành chẳng biết từ đâu tới đang đốt trường với vẻ mặt đờ đẫn. Vài giáo viên, học sinh thì cố ngăn chúng lại nhưng lửa lan quá nhanh, mọi thứ đã quá quá trễ rồi.
“Uwaah!”
“Cháy!!!”
“C-chạy ra cổng!!”
“L-là ai đã làm chuyện này!?”
…Thực ra, mình nghĩ mình biết đấy.
Người tung tin đồn hẹn hò để kéo học sinh ở lại trường.
Người khiến ngôi trường tràn đầy học sinh ở lại tới tối muộn.
Người dùng mị lực thao túng nhiều người khác đốt trường.
Chỉ có một người có khả năng làm vậy. Tôi chỉ không thể hiểu tại sao chị ấy lại làm chuyện điên rồ thế!
“…Unni.”
Người thân duy nhất của tôi, cửu vĩ hồ vĩ đại mà chỉ một bước nữa là thành người. Trong biển lửa, Han Yuri xuất hiện.
Tay và miệng chị ấy dính đầy máu. Sau lưng là vài thi thể khô quắt đang cháy rụi. Chị ấy đã ăn vài người trước khi tôi đến.
Một làn khí kì lạ xoáy quanh khuôn mặt chị ấy khiến người thường không thể thấy, nhưng có vậy thì không đủ làm khó tôi.
“C-cái… gì vậy…”
Yuri-unni nở một nụ cười nhẹ, trong khi tôi còn đang mơ hồ.
“Saerom, còn đứng đó làm gì?”
“Đ-đó phải là câu em nên—”
“Em cũng ăn đi.”
“Hả!? Unni điên rồi à!? Ăn học sinh thì dư luận báo chí sẽ—”
“Giờ này mà còn lo mấy chuyện đó?”
…Cũng đúng.
Đến mức này, khi Yuri-unni đã đốt trụi ngôi trường và ăn vài người rồi, thì chuyện bị lộ danh tính chỉ là chuyện nhỏ.
Thấy tôi cũng bị thuyết phục một nửa rồi, Yuri-unni quăng cho tôi một miếng thịt với vẻ mặt thản nhiên.
“Ăn đi. Cái này hơi dai.”
“Dai mà kêu em ăn? Đúng là Unni tuyệt vời~.”
Trái tim còn dính xương khá dai, nhưng cũng có vị ngon riêng của nó. Mùi máu thơm tỏa cùng tiếng “phụt” mỗi khi nhai trong miệng lại rất quyến rũ.
Thịt nướng trên lửa chúng tôi thường ăn khi trà trộn vào xã hội con người thì cũng ngon, nhưng thịt tươi kiểu này lại có hương vị riêng của nó.
Chỉ tiếc là không có ai để chia sẻ cảm nhận… Ít ra thì Unni đang ở đây—
“Không! Không phải lúc này!!”
“Lúc cái gì?”
Yuri-unni đang nhai gan mềm khi nói câu đó cùng khuôn mặt nhăn nhó. Hơi lạ là chị ấy kiểu như bị ép ăn chứ không phải đang thưởng thức đồ ăn ngon.
Quả nhiên chị ấy có vẻ đang càng lúc càng gần với nhân loại.
“Unni! Chị đốt trường công khai, ăn người ngay trong đêm!? Chị nghĩ tại sao chúng ta phải lén lút bao nhiêu năm nay? Hôm nay mà gây một vụ chấn động như thế này, thì báo chí Hàn Quốc sẽ ầm ĩ lên đấy? Chắc chắn là Vatican sẽ phái đặc vụ sang ngay!”
“Em thấy mặt chị có hiện lên đâu?”
Tôi thở dài.
“Cái đó chỉ che mắt người thường! Chị nghĩ nó sẽ có tác dụng với Vatican sao? Em còn nhìn thấy mà!”
“Yên tâm. Chị còn làm vài việc khác nữa rồi. Đám Vatican sẽ tới trễ hơn em nghĩ. Lúc họ đến, chị đã thành người rồi.”
“Chị nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc khi chị thành người sao? Hàng chục người chết mà không có thủ phạm? Kể cả Vatican cũng không thể che đậy chuyện này cho êm nổi đâu!”
“Nếu không bắt được thủ phạm thì đúng là vậy. Chúng sẽ nghiến răng điên cuồng truy lùng đến cùng.”
“Gì cơ?”
“Em định kế hoạch ban đầu là gì? Giết người từ từ, kéo dài vài tháng, không, vài năm cho đủ số lượng? Nhiều nhất mỗi tuần một đứa, có khi còn chậm hơn thế sao?”
Dĩ nhiên. Ở cái đất nước an ninh tốt thế này, sao có thể giết vài người một lúc mà không bị tóm được? Nếu có thể, hai chị em tôi chỉ dám ăn những người không ai quan tâm nếu họ biến mất, với tốc độ 1 người mỗi 2 hoặc 3 tháng.
“Làm vậy thì mất bao lâu để đủ 28?”
“U-unni… Tại sao chị lại— Dù sao cũng 3–4 năm là xong mà! Có lâu lắm đâu—”
“Lâu. Với chị thì lâu lắm rồi, Saerom. Chị đã bắt đầu rồi. Em chọn đi. Hoặc giúp chị hoàn thành nhanh và trốn đi cùng nhau, hoặc một mình em chạy đi.”
Tôi nghẹn thở.
Ánh mắt Unni long lanh ánh đỏ kỳ dị, như phát điên.
Phải chăng… sau hàng trăm năm chịu đựng, ngay sát ngưỡng cửa trở thành người, Unni đã gãy mất rồi?
Mình không biết. Mình không hiểu nổi.
Nhưng có một điều chắc chắn: Unni, không, Yuri là gia đình duy nhất của mình.
Cả hai đã trải qua hàng nghìn ngày đêm cùng nhau. Unni, người nhận ra lối sống của quái vật, đã bảo vệ mình vô số lần khi mình còn yếu hơn nhiều lúc này.
Mình không thể bỏ trốn một mình.
“Trốn một mình? Đừng nói mấy chuyện ngu ngốc thế chứ, làm luôn cho nhanh thôi!”
***
Khi hai hồ ly cùng hợp sức, mọi thứ chỉ mất chưa đến 20 phút.
Dù tôi mới có bảy đuôi, nhưng rồi tôi cũng sẽ thành cửu vĩ hồ thôi!
Chúng tôi đã giết hơn 20 người – học sinh, người ngoài, vài giáo viên, và gom được một lượng lớn gan. Bình thường chúng tôi sẽ tận hưởng từng chút thịt người, nhưng hôm nay có nhiều tới mức thậm chí chúng tôi đốt bỏ phần lớn, trừ những lá gan để thăng cấp.
Và… lá gan cuối cùng nằm trong tay Yuri-unni.
“...Vậy ra cái này là lá gan cuối cùng sao. Chỉ cần ăn xong, mình sẽ thành người.”
Lúc đó, một con cáo chín đuôi thành tinh, sau khi ăn 900 mạng để có 9 đuôi và ăn thêm 99 người khác nữa, giờ chỉ còn một lá gan nữa là hoàn thiện mục đích cuộc đời của nó – hoá thành con người hoàn chỉnh.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra.
Lúc đó, tôi còn không nghĩ tới mối nguy tới từ đội trừ tà Vatican đang xông vào. Chỉ có niềm xúc động khi gia đình duy nhất của tôi, unni của tôi, người duy nhất tôi yêu quý… cuối cùng cũng hoàn thành được vòng tròn nhân quả.
“Unni… chúc mừng chị.”
“…”
“Thật sự… khoảnh khắc này đến rồi. Thật sự…”
“…”
“Nhưng ăn mau đi. Chắc Vatican sắp phá cửa vào rồi. Hay chị muốn để dành lá gan cuối sau? Em nghe nói thành người rồi sẽ mất đi phần lớn sức mạnh. Cứ giữ sức mạnh hồ ly mà chạy trốn rồi ăn nó sau sẽ tốt hơn chứ—”
“Saerom.”
“Unni?”
“Em chính là đường lui của chị.”
Bàn tay của cửu vĩ hồ mạnh nhất thế giới tung lên, và những sợi xích đen từ người chị ấy lập tức trói chặt cơ thể tôi.
“Vì chị, hãy gánh tội thay chị và chết đi.”
Tôi thấy một luồng ma lực không thể hiểu nổi phát ra từ Yuri. Một sức mạnh áp đảo tuyệt đối, thứ mà một con hồ ly bảy đuôi không thể hiểu lẫn kháng cự lại, bẻ cong cả thân thể và tinh thần tôi.
Đến phút cuối cùng, tôi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
…Hoặc có lẽ tôi không muốn hiểu.
***
– Han Yuri (?)
Tôi bỗng bừng tỉnh.
Có vẻ có rất nhiều thông tin trong đầu tôi… Nhưng trước khi tôi kịp nhớ lại xem nó là gì, thì tôi quên đi với tốc độ chóng mặt. Như thể có một chiếc tẩy khổng lồ đã xóa đi mọi thứ.
“Kyaaah!!”
Khi tôi tỉnh lại và nhìn thẳng về phía trước, thì đây chẳng phải là lúc suy tư gì nữa. Trước mặt tôi là một con quái vật khổng lồ chưa từng thấy!
“Eek! G-gì thế này!?”
Chó? Sói? Hay là một con cáo khổng lồ? Nhiều đuôi quá!? Bảy đuôi à? Bị xích nữa!?
Con quái vật gầm lên, vặn vẹo toàn thân, những dây xích đen bắt đầu rơi xuống.
Thấy cảnh đó, tôi chạy bán sống bán chết!
Uwaah! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Cả trường bị sao vậy nữa!
Mình có thoát được không? Từ một con quái vật kinh khủng như vậy? Nó rõ ràng to hơn mình rất nhiều!
“‘Thiếu Nữ Không Tồn Tại’ kích hoạt!”
Gì!? Mấy lời kì lạ gì vừa thoát ra khỏi miệng mình!? Mình đang tưởng tượng ra à?
Không có thời gian đắn đo suy nghĩ. Tôi chỉ biết chạy bán sống bán chết. Tôi chạy xuyên qua những không gian tràn ngập làn khói tanh tưởi.
Tôi trượt ngã mấy lần vì đạp trúng xác người rải rác khắp nơi, máu me dính đầy người. Cái nóng bỏng cháy đã thiêu rụi đồng phục lẫn tóc của tôi ở vài chỗ, và tôi chỉ biết lăn lộn như một tên ăn xin!
“Kyaaah!!”
Có lẽ vì tôi chạy bằng hết sức bình sinh kể cả trong tình hình thế này, con quái vật gầm rú đã phá tung cả toà nhà nhưng lạ thay, nó lại không tìm thấy tôi.
Đến khi gần ngất vì mệt, mấy người mặc đồ đen phá tường ngoài xông vào.
Tôi gục xuống ngay khi thấy họ, mọi căng thẳng tan biến, nghĩ rằng mình đã được cứu.
“…”
“Có một người sống sót! Là… con người, con người!”
