- Rạp phim
Khi cô gái đã quên hết ký ức hồ ly của mình, hoàn thành quá trình rửa sạch quá khứ, được Vatican giải cứu, khán giả trong rạp mới đồng loạt thở phào. Cuối cùng thì cái kết mà Ahri hướng tới cũng hoàn thành. Phần nguy hiểm nhất trong kế hoạch của cô là nửa sau của vở kịch, đoạn sau khi Han Yuri trở thành người và tự xóa ký ức bằng bí pháp lãng quên.
Nếu như đầu phim, Ahri có thể dẫn dắt chủ động nhờ vào kinh nghiệm phong phú từ cả thế giới thực lẫn Khách Sạn, thì phần sau lại xuất hiện vô số biến số, thậm chí chính tính cách của Ahri cũng chìm xuống.
“May quá, hình như mọi thứ đều trôi qua rồi. Chắc sắp chuyển về cảnh quán cà phê nhỉ?”
Sanghyun gật đầu với lời của Songee.
Sau đó, phần kết tiếp tục. Đúng như dự đoán, Han Yuri đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tương lai sau khi trở thành người. Những sắp đặt mà một con quái vật siêu việt, kẻ đã khao khát trở thành con người hàng chục năm, có khi hàng trăm năm, tự tay chuẩn bị quả nhiên gần như hoàn hảo không kẽ hở.
Lúc ấy, Jinchul lại tỏ vẻ hơi tiếc nuối,
“Thật sự không còn cách nào khác sao? Saerom đúng không? Cái đoạn con cáo đó chết thảm nhìn cũng tội. Một cái kết chẳng vui vẻ gì, nạn nhân thì vô số. Với cả... người thắng cuối cùng lại là Han Yuri thì hơi sai sai. Nếu nói ai ác nhất trong cái truyện ngắn này, chẳng phải chính là cô ta sao?”
“Nói đúng ra thì là cô Ahri, người điều khiển Han Yuri.”
Jinchul giật mình trước lời của Kim Sanghyun.
Songee thì có phản ứng như thể đang hỏi có gì sai chăng.
“Jinchul oppa ơi, ngay từ đầu tụi mình đã chẳng nghĩ ra cách nào ngoài cách đó rồi, phải không? Ngay từ đầu, kịch bản đã có nhiều yếu tố định sẵn rồi. Như Ahri đã xác nhận lại lúc mới bắt đầu, thì Han Yuri là con người. Mà cửu vĩ hồ thì buộc phải ăn thịt người nếu muốn thành người, nên không có cách nào tránh khỏi chuyện đó được.”
Kim Sanghyun cũng gật gù,
“Anh cũng nghĩ vậy. Kết cục đó vốn đã định rồi, và cô Ahri chỉ là người phải đưa ra lựa chọn khó khăn. Hơn nữa... chẳng cần phải đồng cảm quá với Park Saerom đâu. Nó là quái vật ăn hàng trăm người qua hàng trăm năm. Một sinh vật như vậy chết thảm cũng là đúng.”
Jinchul gật đầu với vẻ đồng tình,
“Ừm... Sanghyun, chắc là em đã suy nghĩ cảm tính quá. Chỉ là, em tự hỏi liệu không có cách nào khác à...”
Đúng lúc đó, Kain, từ nãy giờ im lặng, mở miệng,
“Suy nghĩ như vậy cũng không tệ. Ahri đã đưa ra một cái kết, nhưng nếu biên kịch Do Inho nói cái kết đó sai, thì người tiếp theo sẽ lại phải vào vai cửu vĩ hồ tiếp.”
“Em nghĩ ra được gì à?”
Kain hắng giọng một cái sau khi làm một ngụm nước, rồi bắt đầu giải thích một tràng dài,
“Phần mở đầu ở quán cà phê chứa rất nhiều gợi ý cho diễn biến sau đó. Lúc nãy Songee đã nói đúng, ngay thời điểm Han Yuri đến quán cà phê dưới tư cách con người, một phần lớn của kịch bản đã được ấn định.”
“Gumiho thành người là điều chắc chắn, vậy nó phải ăn người... ý em là vậy sao?”
“Chắc chắn là cô ta phải trở thành người, nhưng chuyện ăn thịt thì chưa biết. Chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này, chính Ahri đã nói trước khi vào rồi còn gì?”
Khi Kain nhắc tới lời của Ahri, mọi người nghiêng đầu cố nhớ lại.
“Có những cách để cửu vĩ hồ trở thành người mà không cần ăn gan. Nó thuộc dạng ‘can thiệp vào truyền thuyết dân gian’. Xóa bỏ hoặc bóp méo truyền thuyết. Vì truyền thuyết cửu vĩ hồ quá nổi tiếng, chẳng mấy ai không biết, nên bóp méo truyền thuyết sẽ dễ hơn là xóa bỏ.”
Elena, với vẻ mặt thú vị, đáp,
“Giống như việc tung ra tiểu thuyết, phim ảnh gì đó nói về cách cửu vĩ hồ thành người mà không cần ăn gan?”
“Đại khái vậy. Cụ thể thì chắc người của Cục Quản Trị mới biết.”
Kim Sanghyun, người vẫn cẩn thận lắng nghe, chỉ ra một điểm yếu,
“Anh hiểu cái ý đó. Nhưng Han Yuri trong câu chuyện làm nổi điều này không? Cách đó chỉ những thế lực như Cục Quản Trị hay Vatican, những tổ chức có thể thao túng cả thế giới, mới làm được. Một con cửu vĩ hồ sống trong sợ hãi, sử dụng các căn nhà bỏ hoang thì sao có thể làm nổi?”
Kain gật đầu,
“Đúng như anh nói. Tự một con cửu vĩ hồ thì không thể. Vatican phải trợ giúp cô ta vô điều kiện.”
“Tại sao họ lại giúp? Ahri bảo rồi đấy, bắt và giết hai con cáo thì hiệu quả hơn những trò vô lí đó mà.”
“Nhưng em ấy biết phương pháp đó tồn tại.”
“Hả?”
“Bác sĩ này, anh nghĩ Ahri biết cái trò ‘bóp méo truyền thuyết’ từ đâu ra? Không lẽ em ấy tự mình thử nghiệm ra?”
“...Cục Quản Trị chắc hẳn đã từng thử.”
“Đúng vậy. Họ đã từng thử thật. Họ từng bỏ thời gian, công sức để bẻ cong các truyền thuyết, gột rửa quá khứ cho một con quái ăn thịt người. Anh nghĩ vì sao họ làm vậy?”
“...”
“Từ giây phút này đổ đi, thì đây đã không còn là phân tích phim nữa rồi, mà là phân tích Cục Quản Trị và mấy tổ chức tương tự như Vatican thì đúng hơn. Vì giữa chúng ta có 2 Đặc Vụ Cục Quản Trị, nên nói mấy chuyện này cần phải cẩn thận chút, nhưng mà…”
Kain lại lựa lời, thì Kim Sanghyun xen vào,
“Trùng hợp là hai người thuộc Cục Quản Trị hiện giờ đều không có mặt. Giờ mà không bàn riêng về Cục thì còn khi nào được nữa? May là phim cũng sắp hết, anh chẳng biết biên kịch sẽ đánh giá ra sao.”
Elena cũng gật đầu,
“Dù sao Cục Quản Trị cũng thường xuất hiện trong Khách Sạn. Đây cũng là mối lo đối với Khách Sạn.”
Kain tiếp tục bày tỏ suy nghĩ của mình,
“Đây là suy nghĩ em có khi thấy họ hi sinh mạng người cho các tồn tại tà ác trong Phòng 201, hay tàn nhẫn xuống tay kể cả với các thành viên nội bộ vì lý do bảo mật trong Phòng 202. Cục Quản Trị là tổ chức đứng về phía loài người, nhưng mạng người cá nhân đối với họ chẳng đáng giá bao nhiêu.”
Kim Sanghyun đồng ý,
“Kiểu tổ chức tư tưởng vị lợi. Giết một trăm để cứu một ngàn. Giết vài triệu để cứu hàng trăm triệu. Có lẽ, thái độ đó là hợp lý khi nói về chuyện bảo vệ thế giới.”
“Trong bối cảnh đó, kịch bản Vatican giúp một con quái ăn hơn 900 mạng người cũng dễ hiểu.”
“...Nó đã ăn hơn 900 người, nhưng có thể cứu nhiều hơn thế?”
“Đúng vậy. Dạng tổ chức như Cục Quản Trị mà em biết có thể sẵn sàng rửa sạch quá khứ của một con quái vật ăn 100.000 người—nếu như nó có thể cứu 1 triệu người.”
Nghe đến đây, Cha Jinchul tóm lại cuộc thảo luận dài hơi,
“Vậy đó là cách phá giải không cần ăn thịt người? Han Yuri phải chứng minh với Vatican rằng mình có năng lực cứu hàng trăm, hàng ngàn người và thêm nữa?”
“Chính xác. Chứng minh được thì phần còn lại, những thứ nằm ngoài tầm tay của Han Yuri như bóp méo truyền thuyết sẽ do Vatican lo hết.”
“Làm sao mà em làm được?”
“Em chịu, vì em chưa bao giờ vào trong đó. Mà thực ra ấy, kể cả nếu em có vào, chắc em cũng sẽ ăn người như Ahri thôi, chứ chẳng đi cái con đường khó đến vô lý như vừa giải thích đâu anh.”
Nghe xong, Jinchul thoáng đần ra rồi nhìn Kain kiểu cạn lời. Kain chỉ khẽ cười như nói, “Chứ còn làm gì nổi nữa?”
Đúng lúc đó, Seungyub la lên,
“Mọi người nhìn màn hình đi! Xong rồi!”
Tất cả quay về màn hình để xem phán quyết của biên kịch. Lúc ấy, một người thoáng hiện trong đầu Kain.
Biết đâu lại có thêm một người trong nhóm trở thành người của Cục Quản Trị. Nếu phần thưởng của Hotel Cinema là nửa tấm vé... vậy sau khi gom đủ thì phải làm gì?
Chàng trai trẻ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Trước mắt, cậu ta cần phải vượt qua cái Hotel Cinema này đã rồi mới có thể tính tiếp.
***
- Kim Ahri
“...”
Hử!
Khi tôi kịp nhận ra, tôi đã thoát khỏi bộ phim trong bộ phim và quay lại quán cà phê. Vì tôi tự nhào nặn ký ức bằng bí thuật lãng quên nên trong đầu bị thiếu kha khá đoạn ở giữa. Không biết mọi thứ có diễn ra ổn thỏa đến cuối không?
“Hôm đó, khoảnh khắc đó, là thứ mà em sẽ không bao giờ quên cả đời. Một con quái vật to như cái xe lao thẳng vào em. Em vẫn không hiểu tại sao mình lại sống sót. Chắc là do may mắn...?”
Biên kịch Do Inho nghe chăm chú câu chuyện của Han Yuri, người đã quên sạch mọi thứ, thoáng nghiêng đầu.
“Để tôi tóm tắt lại câu chuyện của cô Han Yuri nhé. Vì quá mệt mỏi với việc bị nam sinh tỏ tình quá mức và các hành vi bám đuôi, nên em đã quyết định từ chối hết và quay lại trường vào buổi tối. Nhưng khi quay lại, trường đang cháy và sàn nhà đầy xác chết, đúng chứ?”
“Dạ đúng!”
“Một con cáo khổng lồ xông vào em, và em sống sót nhờ chạy trối chết cộng thêm có Vatican cứu giúp, có phải vậy không?”
“Vâng ạ.”
“Quả là một câu chuyện thú vị mà buồn nữa. Nhiều người hẳn đã chết hôm đó. Hay chúng ta dành 10 giây mặc niệm?”
“Được ạ.”
“Cứ vậy đi.”
Mười giây im lặng sau, biên kịch mở miệng nói tiếp:
“Cô Yuri này, chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng khi thu thập nhiều câu chuyện như vậy, tôi có một kiểu ‘trực giác kỳ quặc’.”
“Trực giác...?”
“Tôi cảm thấy trong câu chuyện của cô có một ‘khoảng trống’. Như thể còn có một câu chuyện đau lòng nào đó chưa được nói ra.”
“À thì... nhiều học sinh chết mà...”
“Không, tôi cảm thấy có câu chuyện khác. không liên quan đến cái chết của những học sinh. Nghe tôi nói vậy, cô có nghĩ ra gì không?”
Cái gì?
Không phải chứ? Thằng biên kịch này định cưỡng ép can thiệp để Han Yuri nhớ lại à?
“...Em không hiểu ý anh cho lắm.”
“Hay tôi nói cụ thể hơn nhé? Chỉ là linh cảm thôi, nhưng là ở phía ‘con quái vật’ hơn là phía học sinh—”
Nhảm nhí! Xàm lồn! Trực giác cái con khỉ!
Thằng cha này biết toàn bộ diễn biến thật hay sao? Kể cả vậy đi thì hắn dám giở trò cỡ này!
Han Yuri bắt đầu dao động, nghi ngờ ký ức của mình.
- Rầm!
“Xin phép!”
“...Cô Ahri?”
“Anh nói là không hỏi sâu vào chi tiết chuyện tụi tôi cơ mà? Yuri rõ ràng đang rối lên kia kìa.”
Tôi lập tức dịch qua ngồi sát Han Yuri, nắm chặt tay cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Á—Cô A-Ahri... Tôi ổn mà.”
Han Yuri bối rối cực độ, tư thế lúng túng vì người mới gặp hôm nay lại làm đủ trò kỳ cục. Nhưng nhờ thế, mầm mống hoài nghi vừa mọc lên trong đầu cô tạm thời bị chôn xuống.
“Haha! Có vẻ tôi thất lễ rồi. Cô Ahri lanh trí thật đấy.”
“Tôi làm sao so nổi với anh, biên kịch.”
“Haha! Vậy sao? Được rồi! Câu chuyện của Yuri cũng kỳ bí và đáng sợ lắm. Tôi ‘xác nhận’ nó tại đây.”
...Phù.
Tôi vừa cứu vãn được một tình huống suýt nữa thì bùng nổ.
Cái Khách Sạn chết tiệt này thường xuyên tung mấy quả bất ngờ không tồn tại trong kịch bản, làm mình chẳng có giây nào được thả lỏng.
Một lát sau, Cha Eunpyo, người kể chuyện thứ ba, nãy giờ vẫn ngồi im lặng, bắt đầu nói.
“Nghe hai người trước kể chuyện mà tôi thấy choáng vì nó là những câu chuyện tuyệt vời quá. Chuyện của tôi chẳng có gì ghê gớm cả.”
“Eunpyo, những chuyện kiểu này làm gì có hay với dở. Cứ kể như nó vốn thế thôi.”
“Vâng. Chuyện xảy ra hồi tôi còn nhỏ. Tầm 12 tuổi. Lúc đó tôi sống trong một căn nhà rất lớn ở Mỹ cùng bố mẹ. Thời điểm đó công việc của họ rất thuận lợi. Cuối năm, nhà tôi vốn định đi du lịch mừng năm mới, nhưng bố mẹ tôi đột xuất có lịch.”
Đột nhiên Cha Eunpyo ngừng lại, liếc nhìn biên kịch.
“Ờm, phần sau... nhờ anh sửa lại cho phù hợp nhé?”
Biên kịch mỉm cười như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của chàng trai,
“Có vẻ là câu chuyện liên quan đến pháp lý đây. Đừng lo. Nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ giấu kỹ mọi thông tin cá nhân.”
“Cảm ơn anh. Như mọi người biết đấy, ở Mỹ thì để trẻ nhỏ ở nhà một mình là vi phạm pháp luật. Khi đó vì nhiều hoàn cảnh chồng chéo, bố mẹ tôi để tôi ở nhà. Bù lại, họ mua cho tôi rất nhiều đồ chơi làm quà, hơn hẳn so với mọi khi.”
Không gian bắt đầu rung nhẹ.
...Ngay trước khi bước vào câu chuyện thứ ba, tôi đột nhiên nhớ ra.
Cứ đà này, mình sẽ chính là người kể câu chuyện thứ tư.
Mà mình phải kể cái gì bây giờ?
***
- Ở Nhà Một Mình
“Kevin!”
“...”
“Kevin! Con có nghe mẹ nói không?”
“Dạ có.”
Không phải tên cậu ta là Cha Eunpyo sao? Chắc vì đang ở Mỹ nên dùng tên Mỹ à?
“Mẹ sẽ viết hết ra giấy, con cứ làm y theo nhé. Bữa tối trong tủ lạnh—”
Mẹ Kevin kể một tràng dài về chuyện ăn uống, không được tự ý ra ngoài, thức ăn của chó mèo đã chuẩn bị sẵn nên không cần lo, đừng xem TV quá nhiều, vân vân.
“Kevin, con không buồn vì không được đi resort trượt tuyết vì bố mẹ bận công việc đấy chứ?”
“Không ạ.”
“Mẹ xin lỗi nhé. Bố con cũng vậy. Không bù lại được bao nhiêu, nhưng trong phòng con, ở phòng khách nhỏ ấy, có thứ con thích đấy! Nhớ mở ra nhé.”
Khoảng 10 phút sau, bà ôm tôi, hôn lên má rồi rời nhà cùng chồng.
Bây giờ phải nắm tình hình hiện tại đã.
“...”
Tóm gọn tình hình của tôi trước thì:
Về mặt thể chất, tôi là một cậu bé 12 tuổi.
Ngoại hình thì sáng sủa dễ thương kiểu trẻ con, nhưng tôi là người bình thường, chẳng có năng lực đặc biệt gì.
Về Phước Lành thì tôi đã dùng “Thiếu Nữ Không Tồn Tại” ở câu chuyện thứ hai, nên phải nửa ngày nữa mới dùng lại được. Hiện tại chỉ còn có thể dùng “La Bàn”.
Tình hình bên ngoài thì hơi phức tạp.
Trước hết, cái nhà này to đến mức buồn cười. Nó có ba tầng, phòng thì nhiều đến mức khó đếm.
Nó là một biệt thự nơi mà những cụm từ người bình thường sẽ thấy khó hiểu, như là “phòng khách của phòng tôi, phòng thay đồ của phòng tôi, phòng chơi riêng của phòng tôi” là chuyện có thật. Ngoài ra, chúng tôi còn nuôi một con chó tên Suzy và con mèo Cathy.
Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Một băng trộm đột nhập vào căn nhà của gia đình giàu có? Mình có nên bố trí bẫy trong nhà trước không?
